Shot 8 [ Cánh hoa ]
ái tình...
nó có thể là ngọt ngào như một viên kẹo...
cũng có thể là đắng cay của sự yên lặng...
cũng đồng thời là đau đớn của một lưỡi dao...
nhưng đôi khi, thứ ái tình ấy, lại như một đóa hoa, rực rỡ trong tim...
chậm rãi mà ngọt ngào giết chết một người...
.
.
.
harry chưa từng nghĩ, em sẽ yêu một người đến vậy.
yêu đến mức, gieo một đóa hoa vào trong lồng ngực mình.
tường vi đỏ - không đủ can đảm để nói lời yêu.
đúng thật là vậy, harry yêu draco, đã sang năm thứ ba.
một tình yêu thầm lặng, một tình yêu giản đơn.
cầm cánh hoa tường vi đỏ như máu, em cười buồn.
_draco sẽ không bao giờ biết được, em yêu gã đến mức nào_
.
.
.
-'harry, bồ định không nói cho cậu ta biết luôn ư?'- hermione lo lắng nhìn cánh hoa đỏ trên tay em, cô run giọng hỏi.
harry giương đôi mắt xanh u buồn nhìn cô, đôi mắt từng là tinh khôi như những vì sao, trong vắt như một hồ nước giờ đượm màu đau thương.
dù harry không nói, hermione cũng đã biết kết quả, cô khẽ thở dài.
-'vậy tớ về trước, có gì bồ cứ gọi tớ hoặc ron, bọn tớ sẽ tới ngay'- hermione nhìn đồng hồ trên tay, cô đứng dậy khỏi ghế, bước đến vỗ vai em.
-'tớ tiễn bồ'- harry đứng dậy, cơ thể em gầy ốm đến lạ, em nhìn yếu ớt hơn rất nhiều, hermione có cảm giác, em chắc chắn sẽ bị gió thổi đi.
-'được rồi, bồ nghỉ ngơi đi, tớ tự về được mà'- lo lắng cho người bạn thân, hermione giữ em xuống ghế, ôn hòa nói.
hermione nói đoạn, cô quay lại bước đến cửa, trước khi biến mất sau cánh cửa, cô nàng granger quay đầu nhìn em kiên định -'harry, tớ khuyên bồ, nói với draco đi, tớ không muốn bồ nuối tiếc'
_nuối tiếc phần tình cảm ngây ngốc của mình_
.
.
.
-'mione, bồ ấy sao rồi?'- ron vội vã hỏi, tay cậu siết chặt lại với nhau, chờ đợi câu trả lời của nàng granger.
hermione cụp mắt, cô nàng khẽ lắc đầu, nhưng hành động nhỏ đó đã làm ron sụp đổ.
ron ngồi phịch xuống ghế, răng nghiến lại vì tức giận -'anh không hiểu, hắn ta có gì hay, mà lại khiến harry yêu đến như vậy?'
hermione thở dài, cô hôn nhẹ lên mái tóc đỏ của ron, nhỏ giọng -'yêu, chính là không có lý do, vĩnh viễn không có ai điều khiển được nó'
ron ngước nhìn cô, hermione của cậu luôn tinh tế như vậy, cô giúp cậu bình tĩnh trong tình huống tồi tệ nhất.
-'mione, anh yêu em'
hermione cười nhẹ, cô đặt lên trán ron một nụ hôn, khẽ cười -'em cũng yêu anh'
.
.
.
-'weasley, cậu hẹn tôi ra đây làm gì?'- draco ngồi xuống chiếc ghế đối diện ron, gã nheo mắt thắc mắc.
-'malfoy, tôi biết cậu và tôi chưa từng hợp nhau, nhưng hôm nay tôi có một thỉnh cầu, nhờ cậu giúp đỡ'- ron nghiêm túc nói, mắt cậu nhìn thẳng vào mắt gã, khiến draco đột nhiên phải chú ý.
-'chuyện gì?
ron mím môi, cậu im lặng tầm năm giây, sau đó chậm chạp mở miệng -'malfoy, cậu đến xem harry một lần đi'
.
.
.
draco đứng trước cửa nhà harry, gã mím môi nhìn ngôi nhà nhỏ bé nhưng ấm cúng nọ, tờ giấy trên tay bị gã nắm chặt.
gã nhớ rõ, hôm đó gã đã thật sự ngạc nhiên khi nghe những gì weasley nói, càng ngạc nhiên khi cậu dùng ánh mắt cầu xin nhìn gã.
khi ấy, ron nhét vào tay draco một tờ giấy, nói đó là địa chỉ nhà harry, cậu còn cầu xin gã đến thăm harry, một lần thôi cũng được.
thắc mắc dâng trào, gã đã hỏi lý do vì sao, lúc đó, ron chỉ mím môi, lâu sau mới nói một câu -'harry cần cậu'
.
.
.
[ tinh tong ]
tiếng chuông cửa vang lên, harry ngồi bên chậu hoa nhỏ, yếu ớt lên tiếng, em cứ nghĩ đó là ron hay hermione -'vào đi'
draco chần chừ một hai giây, nhưng rồi gã mở cửa bước vào, nhưng ngạc nhiên thay, gã nhìn thấy harry đang cúi gập người, em ho, ho rất nhiều.
lo lắng tiến về phía harry, draco đưa tay vuốt lưng em, giọng nói trầm bổng không giấu được gấp gáp -'potter, cậu sao thế?'
harry kinh ngạc quay lại nhìn draco, em mấp máy cánh môi đào -'d...draco'
nhưng vừa nói xong, cơn ho đã chặn đứng những thắc mắc của em, cánh hoa đỏ bắt đầu xuất hiện, vương vãi trên nền nhà.
draco sững sờ nhìn những cánh hoa đỏ đến gai mắt, gã lắp bắp -'cánh... cánh hoa'
mắt draco nóng lên, gã đỏ mắt nhìn em, gằn giọng -'là ai?'
harry im lặng, em cúi đầu không nhìn tới ánh mắt đáng sợ của gã, lòng thầm chua chát.
-'harry, nói cho tôi biết, là ai?'
_là ai được em yêu sâu đậm đến thế_
draco hoảng loạn trong lòng, mắt gã đỏ ngầu nhìn em, nhưng một cử chỉ nhỏ em cũng không trao gã.
nhìn harry, gã thấy lạnh lẽo vô cùng, đến lúc này, em vẫn không thể dựa dẫm vào gã, dù chỉ một lần.
-'harry, tôi xin em'
harry ngước đôi mắt đỏ hoe lấp lánh ánh nước nhìn gã, em mệt mỏi đáp lời -'malfoy, xin lỗi'
.
.
.
draco không biết ngày hôm đó gã trở về bằng cách nào, cũng không nhớ mình đã có bộ dạng gì khi về.
gã chỉ nhớ một điều, khi gã hoàn hồn, trong tay gã, là những cánh hoa đỏ nhuộm máu.
có lẽ không ai biết, draco thương harry, gã thương em vô cùng.
thương em vào dịp gió xuân, nụ cười ngọt ngào không bao giờ tắt.
thương em từ ngày nắng hạ, gã thấy em ngồi cười bên đóa tường vi.
thương em những ngày thu mát, lá vàng bay đến bên tóc em.
thương em từ mùa đông lạnh, hoa tuyết nhỏ điểm lên mũi em.
draco thương em, bốn mùa thương em, ngày đêm thương em.
.
.
.
-'ron, tôi xin cậu, cho tôi biết người harry yêu'- draco hẹn ron tại quán cà phê ngày trước, gã dùng đôi mắt thâm quầng nhìn người mới ngồi xuống.
ron im lặng, cậu trai tóc đỏ nhìn thẳng vào đôi mắt nhạt màu của draco, gã trông như đã mấy ngày không ngủ.
-'ron?'
ron nhìn draco, cậu mệt mỏi thở dài -'cậu đối với harry, là gì?'
draco sựng người, nhưng gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh -'em ấy, là thương, là tôi thương em ấy, thương vô cùng'
ánh mắt draco kiên định, gã muốn dùng ánh mắt để nói, gã thương harry, thương em hơn bất cứ thứ gì.
ron cẩn trọng quan sát draco, hồi lâu, cậu thở dài -'draco, là cậu, người harry yêu, trước sau vẫn chỉ có cậu'
.
.
.
-'em còn cười cái gì? mèo ngốc'- draco bất lực giang tay ôm harry, gã để đầu em vào hõm cổ gã, cúi đầu hưởng thụ mùi hoa tường vi trên tóc harry.
-'không có, em không có cười'- harry bất đắc dĩ cười trừ, em dụi đầu vào lồng ngực gã, bình yên nhắm mắt.
-'suýt nữa, anh đã mất em rồi, harry, sau này, đừng bao giờ rời bỏ anh nhé'- draco hôn mái đầu mềm mại, gã ôm siết lấy harry, bóng ma của quá khứ thật quá đáng sợ, gã suýt chút nữa, đã mất người gã thương rồi.
-'draco, cảm ơn anh, lúc đó đã thương em'- harry ngẩng đầu, hôn lên cằm gã, ngọt ngào cười híp mắt.
-'ngốc, tôi thương em, thương từ trước đó rồi'- draco cười bất đắc dĩ, gã nhắm mắt hồi tưởng, ngày gã biết mình thương em.
_harry, có lẽ em không biết, từ khi biết em, tôi đã thương em rồi, thương đến mức, cánh hoa trắng ấy cũng suýt giết tôi rồi_
.
.
.
có một bí mật, harry sẽ không bao giờ biết.
draco, mang trong mình cánh hoa trắng của hoa bụi đường, loài hoa cho một tình cảm thầm lặng, không dám nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com