Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

   Cả 2 lúc đầu mỗi người ngủ một bên
một lúc sau Mikey cựa mình lăn tới lăn lui, lăn đụng vào người bên cạnh rồi lại lăn ngược lại suýt chút nữa lăn luôn xuống đất rồi. Lăn tới lăn lui một hồi không biết lăn kiểu gì mà Mikey lại ôm lấy người bên cạnh ngủ ngon lành.

   5h sáng vì là mùa đông nên trời vẫn còn tối đen. Anh nhẹ nhàng mở mắt :" Ưm........ đầu mình đau quá."
   Anh liếc mắt quanh căn phòng tối om:" Đây là nơi nào vậy? Sao mình lại ở đây?"
   Anh thử cử động nhẹ thì phát hiện có thứ gì đó đang đè lên và ôm chặt lấy cơ thể mình " ai...vậy?"
   Anh nghĩ 'Người này đưa mình đến đây ư!??? Nhưng làm sao có thể?? Mình... nhớ......là...'
  " Khó.. chịu....quá"Anh mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
  

   Ngủ đến 7h sáng đang ngủ ngon lành Mikey cảm giác như đang ôm một cục than đỏ cực kì bỏng rát. Sức nóng bên cạnh khiến cậu không chịu được tỉnh lại.

    Thấy người bên cạnh toả ra sức nóng đến doạ người. Cậu ngồi bật dậy lấy nhiệt kế  kiểm tra thì thấy anh sốt cao đến 38.9°C.
    Cậu vội vàng xuống giường chạy xuống tầng 1 lục lọi tủ thuốc tìm thuốc hạ sốt.

     Lục lọi tìm kiếm 1 hồi cuối cùng cậu cũng tìm được một vỉ thuốc hạ sốt. Cậu đi rót nước rồi cầm vỉ thuốc đi lên tầng.

     Một tay đặt sau đầu nâng đầu anh dậy đút nước và thuốc cho anh uống. Sau đó đặt anh xuống giường, cậu lật đật chạy vào nhà tắm mang ra một chậu nước nhúng khăn vào nước vắt nhẹ rồi đặt lên trán anh, rồi dùng bàn tay mát lạnh của mình chạm vào mặt anh.
     Cảm nhận được nhiệt độ lành lạnh dễ chịu đó anh dụi mặt lên tay cậu rồi lẩm bẩm :"Ưm......ư...... thoải.....mái...quá"

     Cậu nhìn anh cười nhẹ cảm giác chăm sóc 1 người cùng không quá tệ. Cả chiều hôm ấy cậu ngồi đó chăm sóc anh.
     Có lẽ vì mệt mỏi mà cậu cũng bò lên giường nằm cuộn lại một góc bên cạnh anh

   Đêm hôm qua cứu anh thay vì mang anh đến bệnh viện điều trị thì cậu lại mang anh về nhà mình tự mình sơ cứu cho anh vì đơn giản là vì cậu không thích đến bệnh viện.
   Từ trước đến giờ nếu bệnh tình hoặc vết thương không nguy hiểm thì cậu tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện. Vì sao ư?
   Vì ở bệnh viện cậu đã mất đi cả cha và mẹ của mình vậy nên cậu rất ghét nơi đó và vì.......

    Đến tối cậu vì khát nước nên tỉnh lại quay đầu thấy anh vẫn còn đang ngủ.
    Cậu nhẹ nhàng vén chăn leo xuống giường đi xuống tầng 1 tìm nước uống. Mở tủ lạnh lấy 1 chai nước ra, cậu ngửa cổ uống 1 hơi hết sạch chai nước. Đã khát rồi thì cậu đi tìm đồ ăn.

    Trong tủ lạnh có rất nhiều taiyaki và dorayaki cũng có đẩy đủ thịt và rau nhưng quan trọng là cậu không biết nấu ăn và cũng không thể ăn taiyaki cho bữa tối được vì bữa trưa và bữa sáng cậu đã ăn taiyaki rồi.

   Mikey lẩm bẩm :" không thể ăn taiyaki được vì mình đã ăn nó cả ngày rồi. Nhưng không có gì ăn được cả với lại mình cũng không biết nấu ăn"
   " Bữa nay đặt đồ vậy!" Cậu với lấy điện thoại đặt 1 phần cari nhưng nghĩ đến con người đang nằm trên tầng thì cậu nhanh tay đổi lại thành 2 phần.
   Mikey_:" Dù sao cũng không để cậu ta nhịn được"

   1h sau đồ ăn được giao tới :" Có ai ở nhà không? Tôi tới giao đồ ăn!"
   Mikey ở phòng khách nghe thấy thì lật đật chạy ra lấy đồ.
   Cậu khóa cổng rồi phi lên phòng, lên đến nơi cậu thấy anh vẫn đang ngủ.
   Cậu mở miệng nói :" Sao tên này ngủ nhiều vậy ta? Liệu có phải chết rồi không? Nhưng vẫn còn thở mà nhỉ?" Cậu nghiêng đầu suy nghĩ.

   Cậu đặt túi đồ ăn xuống. Mikey lấy đồ rồi đi tắm vì hiện tại cậu chưa muốn ăn luôn. Nên tắm xong ra ăn vậy.

   Cậu vừa bước vào nhà tắm được vài phút thì trên giường anh cũng nhẹ nhàng mở mắt tỉnh lại.

   Anh tỉnh lại liếc nhìn xung quanh phòng đây là 1 căn phòng nhỏ nội thất trang trí đơn giản chỉ có 1bộ sofa,một cái bàn, một kệ tủ và một cái giường.

   Anh nghĩ ' Làm sao mình lại ở đây? Không lẽ có ai đưa mình đến!!??"
   Nhớ lại việc lần trước tỉnh lại anh anh tự hỏi ' Người đưa mình đến đây là ai?'

  Đang nghĩ mông lung thì Mikey từ trong phòng tắm bước ra cậu mặc một chiếc quần short ngắn đến đùi và một cái áo phông cộc tay rộng, mái tóc vàng nắng của cậu còn ướt trên tóc nước còn nhỏ giọi. Mikey dùng khăn lau tóc.

   Cậu cảm giác có người đang nhìn cậu. Cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy anh đã tỉnh và đang ngồi trên giường nhìn cậu :" À! Cậu tỉnh rồi à!! Ngủ lâu lắm rồi đó!"

  "Cậu mang tôi về đây à!?''
  "Đây là nhà của tôi. Tôi không mang cậu về thì ai mang cậu về ?!"

  " Cậu bao nhiêu tuổi vậy?" Anh nhìn cậu 1 lượt rồi hỏi.
   " Tôi 16." Mikey tự nhiên trả lời.
   " Cái gì??? Cậu 16tuổi????Sao lùn dữ vậy?" anh nhìn cậu ngạc nhiên một cách quá đáng.
   " Tôi 16 tuổi đó thì làm sao?!!?? Cái đồ to xác" Mikey dơ đấm lên định thụi vào mặt anh một cái nhưng nghĩ không nên đánh người bị thương nên cậu cố gắng nén cơn giận kìm chế lại.

    Thở hắt một hơi :" Cả ngày cậu nằm ngủ rồi qua đây ăn tối đê. Mà cậu có đi được không đó?"

   "Đi thì chắc vẫn được." Anh nói, bước xuống giường rồi đi đến sofa ngồi xuống.

   " Nè!" Mikey đưa hộp cơm đến trước mặt anh.
   "Cảm ơn!" Anh gật đầu nhận lấy.

   "À! Tôi tên Sano Manjiro hoặc cậu có thể gọi là Mikey."

   "Ken. Ryuguji Ken bằng tuổi cậu. Cậu cũng có thể gọi tôi là Draken."

   Mikey đảo mắt 1 vòng rồi nói:" Vậy thì ....... Ken-chin"

   "Hả?!! Là Draken hoặc Ken"

   "Không!Ken-chin" Mikey cương quyết nói

   "Draken"

   "Ken-chin"

   Draken cũng bó tay!! Thôi thì chiều cậu vậy:" Được rồi! Chiều mày vậy"

  **Vì bằng tuổi nên đổi cách xưng hô sang mày tao nha.**

  "À mà sao mày lại mang được tao về đây vậy??" Theo kí ức của anh thì anh đang chạy trốn trong lúc bị truy sát làm sao cậu lại cứu anh về đây được???

  "Tao đi dạo thì thấy mày bị một đám tấn công tao lúc đấy không vui vẻ gì lắm nên đập hết chúng nó rồi mang mày về ." Mikey vô tư trả lời câu hỏi của anh mà không thèm nghĩ câu trả lời của mình khó tin đến nhường nào.

  "Đập hết bọn chúng!??! Mày á???" Draken nhìn cậu với vẻ mặt khó tin.
  C
  Cũng phải thôi với một đứa lùn chibi như cậu thì đập hết mười mấy tên to con là chuyện không thể.

  Nhưng đó là với người khác nhưng với Mikey thì đó chỉ là chút chuyện vặt không đáng nói. Mấy bọn chỉ biết sống theo bầy đàn thì không là gì với cậu.

   Nhìn vẻ mặt của anh Mikey tức tối nói :"Tao thì làm sao?" Trong đầu cậu thầm nhủ 'Không được đánh người bị thương! Không được đánh người bị thương!!' Trong lòng nghĩ như vậy thôi nhưng đầu cậu sắp bốc khói rồi.
  Nếu đây không phải người cậu cứu về thì cậu đã đánh hắn nhập viện rồi.

  Mikey thở một hơi để trút cơn giận ra ngoài. Cậu nhìn anh hỏi:" Vậy còn Ken-chin??"

  "Tao làm sao??" Anh thắc mắc nhìn cậu không biết cậu muốn hỏi gì.

  "Tại sao mày bị bọn đó tấn công??" Mikey hỏi.

  "À...ừm... chuyện đó thì....." Anh ấp úng không biết nên trả lời cậu như nào.
______________________________________

        Tui đã cố gắng để viết nó hay
Nhưng mà vẫn nhạt nhẽo quá nhỉ?
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com