Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Sing

When did you last sing to yourself? To someone else?

Người ta vẫn bảo, chẳng thể thực sự hiểu hay đồng cảm với người khác nếu như chưa từng trải qua sự việc mà người đó đã gặp phải. Draco vốn chẳng quan tâm mấy ba cái đạo lý rởm đời này, thế nhưng hôm nay bỗng nhiên anh thấm thía cảnh đi đôi giày của người khác là cảm giác thế nào. Câu trả lời là: Chả ra làm sao cả. Trước đây khi bắt đầu thư từ với Otter, Draco không hiểu sao một người có thể băn khoăn nhiều đến vậy trước một vài câu hỏi thoạt nhìn vô cùng đơn giản và dễ dàng, cho đến khi anh á khẩu vì đập vào mắt mình là câu hỏi thứ năm trái khoáy vô cùng: "When did you last sing to yourself? To someone else?" Lần cuối cùng bạn tự hát một mình là khi nào? Và lần cuối cùng bạn hát cho ai đó nghe là khi nào?

Hát với chả hò, anh nghĩ bụng, và chực đốt tờ giấy màu đỏ rực rỡ ấy thành trăm mảnh. Thế nhưng phép thuật diệu kỳ đã thủ tiêu tờ giấy trước khi anh kịp làm điều ấy, Draco tiếc rẻ vô cùng. Thật đấy hả? Hát ư? Anh nhăn mặt khi cố nhớ lại số lần ít ỏi, thậm chí là hiếm hoi anh mở miệng ngân nga một giai điệu bất kỳ kể từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, và cay đắng nhận ra anh có thể đếm hết những lần ấy trên đầu ngón tay, đầu ngón tay của-một-bàn-tay. Thiệt tình!

Nếu như buộc phải liệt kê, có lẽ lần cuối cùng anh tự hát một mình là khi xa lắc xa lơ, hồi năm, sáu tuổi gì đó, lần đầu tiên trong đời nhóc Draco được tiếp xúc với môn thể thao tuyệt nhất quả đất – Quidditch và ngay buổi tập đầu đã hạ đo ván thằng bạn nối khố Theodore Nott. Anh nhớ mang máng mình đã lẩm nhẩm bài ca chiến thắng khi chạy quanh thái ấp để khoe với ba mẹ. Ôi tuổi thơ, dù to đầu hay nhỏ xíu thì anh vẫn là một tên con trai thích tìm kiếm sự chú ý đấy thôi. Thế còn hát cho ai khác nghe ư? Đây có lẽ phải được xếp vào danh sách top 10 câu hỏi không-ai-sẽ-hỏi-Draco-Malfoy-vì-bất-kì-lí-do-gì mất. Quá khứ của anh cộng thêm tính cách kiêu ngạo lẫn xảo quyệt là cơ sở vững chắc để chúng ta hiểu rằng anh chẳng việc đếch gì phải hát cho người khác nghe cả, ủy mị hết sức. Mà bạn biết đấy, người nhà Malfoy không được có những mặt yếu đuối như vậy. Thành thử lần đầu tiên và duy nhất anh hát cho người khác nghe, trớ trêu thay chính là lần anh hò vang bài hát chế giễu tên Weasley đần độn khi còn học ở Hogwarts, "Weasley là Vua của chúng ta".

Vì tất cả những diễn biến hỗn độn trong tâm trí kia mà hiện tại, đã mười một giờ hai mươi ba phút rồi mà quý tử nhà Malfoy vẫn chưa ló mặt khỏi phòng ngủ, khiến cho nữ chủ nhân phải bảo con gia tinh Gypsy ghé phòng anh truyền đạt những lời thân ái: "Má không biết chuyện gì làm con bận rộn đến tận bây giờ, nếu đó là một cô gái đang ở trong phòng con thì đừng ngại dẫn nàng xuống dùng bữa, và điều đó có nghĩa má cần xem lại lớp bùa bảo vệ của gia tộc mình. Còn không, má nghĩ con nên chuẩn bị xuất hiện trong năm phút, má nghĩ mình biết cách để cái đồng hồ trong phòng con cất tiếng hát mà không cần rời khỏi bàn ăn này."

Draco xám hồn, anh không nghĩ mình đã ngẩn người lâu đến như vậy. Không ổn chút nào, đây chỉ đơn thuần là viết thư cho một người bạn mới quen, đáng lẽ anh không nên do dự quá nhiều trước việc bộc lộ con người mình như thế. Anh vốn không phải kiểu người sẽ trút hết ruột gan ra tâm sự như vậy. Anh thậm chí đã thành thạo Bế quan bí thuật để đóng lại tâm trí sau lớp mặt nạ lạnh lùng mình dựng lên cơ mà. Draco lắc mạnh đầu, hi vọng xua đi những dao động trong óc. Nhưng đối phương là Otter, điều này níu lòng anh lại, một người anh đang dần cảm thấy thoải mái và thả lỏng khi trò chuyện qua thư, một người anh chợt nghĩ có lẽ đáng để chân thành một chút và thân thiết thêm nữa đấy thôi. Những lúc như này, lý trí của anh chẳng tỏ ra giúp đỡ được gì hết.

Thừa lệnh phu nhân Narcissa đáng kính, Draco xuất hiện tại bàn ăn trong vòng năm phút, không chệch một giây. Anh làm bộ vươn vai ngáp một cái rất kịch, ra điều vừa mới ngủ dậy và hãy còn mơ ngủ lắm. Nhưng một Narcissa không cần đến hơn một cái liếc mắt để nhận ra thằng quý tử đang diễn trò, má chả đẻ ra con.

- Sao rồi con, có cần lời khuyên hay tâm sự với má không?

- Cái gì cơ ạ? – Draco vuốt mái tóc lộn xộn trên đầu và thả mình xuống ghế.

- Bất cứ cái gì, một thứ, một việc, một người đang khiến con phải vò đầu đến loạn cả lên như kia.

- C-con á, không hề, má nhầm rồi. Lúc ngủ con hơi lăn lộn xíu thôi.

- Sao cũng được, con nói vậy thì cứ vậy đi. Con chỉ cần biết là má luôn sẵn sàng lắng nghe mọi thứ, vì vậy đừng có bỏ bữa như hôm nay nữa.

- Thôi nào má, nhảy cóc một hai bữa trong ngày không ảnh hưởng gì đâu.

- Má thì không thấy thế. Con gầy lắm đấy, con biết chứ?

- Ồ cái này thì không thật thưa má, con không gầy đến mức đó. Má biết con vẫn chơi thể thao và căng-tin ở công ty con rất tuyệt vời mà. Thêm vào đó, nếu con cứ giải thích cái này cái kia với má thêm nữa thì con tin chúng ta sẽ ăn trưa xong vào lúc mặt trời lặn.

- Ôi má quên béng mất, thôi mình dùng bữa đi con.

Tiếng dao nĩa vang lên liên hồi thay thế cho tiếng trò chuyện rôm rả, Draco không hề phiền lòng với sự im lặng này một chút nào và mẹ anh cũng thế. Họ thân thiết với nhau đủ nhiều để có thể cùng nhau dùng bữa trong im lặng mà không cảm thấy gượng gạo hay áy náy khi không hỏi nhau đôi ba câu vô thưởng vô phạt. Đôi lúc anh nghĩ đây là tất cả những gì anh cần ở một mối quan hệ thân quen, chỉ đơn giản là ngồi cùng một chỗ, làm cùng một việc (hoặc không) và không ai phải cảm thấy có trách nhiệm làm một hoạt náo viên.

***

"Otter cô biết không, tôi đã hiểu cảm giác khó xử của cô khi gặp những câu hỏi kì dị rồi, và đột nhiên tôi thấy những lời động viên "cứ trải lòng thoải mái", "yên tâm đi" mà tôi thường bảo cô lúc trước sáo rỗng lạ kỳ. Tôi nghĩ rằng mình sẽ chẳng thấy khá hơn là bao nếu nhận được những lời như vậy đâu.

Như này nhé, tôi, ừm, thực sự là một thằng không hay ho cho lắm ở khoản tính cách. Và trong tiềm thức của tôi thì hát hò là một việc gì đấy hết sức xa vời, nhảm nhí (tôi không kì thị ca hát nói chung đâu, thật đó, tôi chỉ không thể áp nó lên người mình), sướt mướt, đôi lúc lại quá kịch và điên rồ để tôi có thể làm như một người bình thường. Đến đây chắc cô Otter cũng hiểu được phần nào tâm trạng khó xử của tôi khi phải trả lời câu hỏi này rồi. Vậy nên mặc xác câu trả lời có vẻ nhảm cứt xàm xí của tôi, cô đừng xem tôi là một tên dở hơi có bệnh trong đầu đấy nhé.

Lần cuối cùng tôi hát một mình là đâu đó 18 năm trước, lần đầu tiên tôi được chơi quidditch và lần cuối cùng tôi hát cho người khác nghe là khi tôi 15 hay 16 tuổi không rõ, tôi gào cổ "hát" bài-ca-chế-giễu-người-khác. Trẻ trâu thật sự, tôi còn không muốn hồi tưởng lại.

Chúc một ngày tốt lành,

Juin."

Hermione đọc đi đọc lại những dòng chữ cuối cùng để chắc chắn rằng anh bạn qua thư của mình vừa mới chửi thề, mặc dù anh ta đã cố gạch đè lên những dòng kẻ thật đậm. Và cô phụt cười, anh chàng Juin này đang ngày càng trở nên có thật hơn rồi đấy (mặc dù anh ấy hoàn toàn có thật?!) Một cảm giác thoải mái và thân thiết lạ kỳ chạy dọc trong người cô, biết được đằng sau nét chữ chỉn chu uốn lượn đầy bay bướm ấy là một người đàn ông cũng có mặt khôi hài và những bí mật đáng xấu hổ từ thời ngây dại. Điều ấy khiến Hermione thấy thú vị và càng thêm tò mò về người bạn này, thêm trông đợi vào ngày hai người chính thức gặp mặt.

"Chào Juin,

Cứ yên tâm đi, tôi thề có Merlin là tôi không cười anh khi đọc thư anh gửi đâu nhé. Thật ra tôi thấy việc một người không có hứng thú với việc hát hò không phải chuyện gì quá lạ kỳ đâu. Tôi là một con mọt sách, nhưng tôi cũng đã gặp rất nhiều người chưa từng đọc trọn vẹn một cuốn nào hoặc thậm chí không có lấy một cái kệ sách dù chỉ là để trang trí ở nhà. Và tôi cũng hiểu thôi, mỗi người đều có một mối quan tâm và hứng thú khác nhau mà.

Trong trường hợp này, tôi và anh Juin đây lại tiếp tục đối lập với nhau, tôi băn khoăn không biết có phải vì vậy mà chúng ta được Sợi chỉ đỏ ngẫu nhiên kết nối với nhau không, ha ha. Tôi không thể sống mà không có âm nhạc đâu, thực sự đấy. Ba mẹ tôi thường mở nhạc ở phòng khám để xoa dịu sự căng thẳng của bệnh nhân, vậy nên từ nhỏ tôi đã lớn lên với những giai điệu du dương ấy. Thật khó để nói lần cuối tôi hát cho chính mình là khi nào, bởi tôi hay tự ngân nga mỗi khi cao hứng, ừm... có lẽ là... trưa nay? Sau bao ngày vật lộn thì tôi đã làm thành công bánh thịt nướng kiểu Úc, tôi không thuộc tuýp người thạo bếp núc, nên tôi đã hát hò từ khoảnh khắc lôi bánh ra khỏi lò đến tận khi cắn miếng đầu tiên. Còn lần cuối tôi hát cho ai đó nghe là khi nào nhỉ? Tôi tự thấy mình hát cũng không được hay cho lắm nên rất ít khi hát cho người khác nghe, thậm chí tôi còn không hát to. Tôi nghĩ đó là lần tôi hát mừng sinh nhật bạn mình, hồi tháng 7 rồi.

Xét về mặt nào đó, tôi cũng chật vật với câu hỏi này lắm đúng không?

Otter."

Hermione gấp bức thư lại, định nhét nó vào phong bao màu nâu quen thuộc. Thế nhưng trước khi đóng dấu, môi cô hơi mím lại, biểu hiện mỗi khi cô đang phân vân điều gì, và Hermione với lấy cây bút, quyết định viết thêm vài dòng:

"P/s: Không biết anh thấy sao, còn tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta đang làm tốt với vai trò bạn qua thư của nhau đấy. Tôi rất mong chờ ngày chúng ta chính thức gặp mặt và trở thành bạn tốt."

Cô không hề biết, và có lẽ rất lâu sau mới biết, những dòng viết thêm chớp nhoáng hôm nay đã khiến người nào đó không thể hạ khóe miệng xuống suốt một buổi tối, và thậm chí suýt thì muộn làm vào ngày hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com