Chương 4
Buổi sáng ấm áp và đầy nắng, giống như chỉ để làm Draco khó chịu với ánh sáng quá chói chang đang nhanh chóng trở thành bạn với cơn đau đầu dồn dập. Mở mắt ra là một loại việc vặt có khả năng rút cạn hết năng lượng của hắn. Sau cùng, hắn thậm chí còn không quản lý được nó. Dù sao thì, những gì mà hắn thực sự muốn nhìn thấy đều ở trong đầu hắn.
Đêm qua là một vệt mờ. Hắn nhớ mình đã được nâng lên, kéo và đẩy bởi hơn một đôi bàn tay. Hắn chắc chắn rằng Blaise đã nhét hắn vào đây. Hắn vẫn còn có thể ngửi thấy mùi sữa dưỡng thể ngọt ngào của Blaise và nghe thấy nhiều tiếng càu nhàu và lăng mạ khi quần áo của hắn bị cởi ra. Hắn cũng nhớ một số chuyện đã xảy ra trước đó. Biểu cảm giận dữ, đau đớn của Potter sống động hơn bất kỳ ký ức nào khác. Dù rằng chẳng có tác dụng gì khi chăm chú vào nó cả. Đó là kế hoạch mà, phải không? Một kế hoạch mà tâm trí hắn đã tạo ra trong tình trạng quẫn trí, nhưng đến giờ nó vẫn có ý nghĩa gì đó. Tất cả những gì Potter phải làm là chịu đủ đau đớn khi nhận ra sự cám dỗ mà Firewhisky đưa đến. Đó là một kế hoạch tốt hơn so với kế hoạch ban đầu của hắn, bao gồm cả việc Draco vô tình cung cấp Firewhisky cho Potter. Độc dược mà Draco đã sử dụng đã tiếp cho hắn can đảm; hắn sẽ chẳng bao giờ dám chọc tức Potter và nhận rủi ro.
"Uống cái này đi."
Draco nheo mắt nhìn Blaise, người đang nghiêng người, nhìn vào mặt Draco với một cái nhíu mày.
"Cậu trông như shit vậy," Blaise thông báo cho hắn. "Đây. Uống đi." Hắn có một cái lọ thuốc nhỏ trong tay.
"Không." Draco lắc đầu, điều đó chỉ làm cho cơn đau đầu của hắn tồi tệ hơn. "Không thuốc nữa. Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ một loại thuốc nào trong suốt quãng đời còn lại."
"Rất xin lỗi cậu." Blaise nhét cái lọ vào túi mình. Cậu ta rất dễ bị xúc phạm những ngày này. "Tôi đã không nhận ra là cậu đang tận hưởng trận nôn nao sau cơn say đấy."
"Tôi không bị say!" Draco ngồi dậy mặc dù di chuyển quá nhiều khiến hắn thấy buồn nôn. "Tôi đã không uống lấy một giọt rượu nào trong ngày hôm qua."
"Phải. Cậu đã không say, Harry Potter không phải là bạn trai cậu, hai cậu đã không có một trận cãi vã giận dữ, và cậu đang ở trong một tâm trạng khó chịu. Đó có phải là câu chuyện của cậu?" Blaise nói ra tất cả với quá nhiều châm biếm, như thể cậu ta còn biết rõ hơn. Như thể việc Potter là bạn trai của Draco là một điều hoàn toàn lành mạnh có thể thiết lập.
"Không, đó không phải là câu chuyện của tôi. Tôi đang ở trong một trạng thái tồi tệ. Phần còn lại là sự thật." Chà, không hoàn toàn. "Tôi cho rằng sự thật là chúng tôi đã có một trận cãi vã ."
Blaise nhún vai. "Tôi đoán sự hòa giải sẽ đến nhanh chóng thôi, xem xét theo cái cách Potter dành thời gian để biến tấm ga trải giường của cậu thành lụa."
Draco nhìn xuống, chỉ để sau đó nhận thấy được sự mềm mại, mát mẻ của miếng vải trên da hắn. Miếng ga đã hoàn toàn được biến thành lụa, không thể nhầm lẫn. Tim Draco đập nhanh hơn một chút, bàn tay hắn vuốt ve tấm ga trải trong sự ngạc nhiên. Đây có phải là những gì bạn trai của Potter nhận được? Hắn nhận thức rõ rằng, từ quan điểm của Potter, Draco đã say rượu và cư xử hoàn toàn như một tên khốn ngày hôm qua. Hắn không xứng đáng với tấm lụa, nhưng dù sao hắn cũng đã nhận được chúng.
Draco ước Potter là bạn trai của mình. Anh sẽ chạy đến chỗ hắn ngay lúc này, nói rằng anh xin lỗi và đưa hắn trở lại. Nhưng thực sự, điều này chỉ chứng minh rằng Potter là nạn nhân của nỗi ám ảnh do thần chú. Potter sẽ không mang hắn đến ký túc xá, đưa hắn vào và biến hình tấm ga đệm nếu không phải do anh đang dính bùa mê thuốc lú. Hoặc có thể anh sẽ. Anh có lẽ là người bạn trai hoàn hảo đủ để khiến cả vũ trụ chế giễu Draco vì ước có được một người như thế, khi biết điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
"Anh ta đang chịu ảnh hưởng từ Tình dược," Draco nói, kèm theo buồn bã. "Mặc dù, có lẽ không còn nữa." Hắn không có quyền hối tiếc điều đó. Bất cứ thứ gì đã khiến Potter cư xử như thế này đều phải bị đảo ngược. Sớm hoặc muộn hơn vì Draco không thể chịu đựng được nữa.
Blaise đang há hốc miệng nhìn hắn. "Cậu đã yểm Potter?"
Draco tự hỏi liệu hắn có nên biện hộ trước cái dự đoán mọi người đều nghĩ rằng hắn đã làm điều này với Potter không.
"Cậu điên rồi ư?" Blaise nghe như đang bị xúc phạm.
Draco nghĩ tốt nhất không nên trả lời câu hỏi đó vì hắn khá chắc chắn câu trả lời sẽ là đúng . Và, thực sự, sự tỉnh táo của hắn có vấn đề. Điên hay không điên khi mà hắn đã không làm gì với Potter. "Không phải tôi," hắn nghiến răng. "Có người đã làm điều đó. Đó là lý do tại sao anh ta hành động như ..." Draco kéo mạnh tấm ga. "thế này."
Không thể giải thích được, câu nói đó dường như đã làm dịu Blaise. "Tôi hiểu rồi. Việc Potter đang chịu ảnh hưởng từ Tình dược là giả định của cậu." Cậu ta đã nói điều đó rất chậm rãi. "Có phải cậu đã nghĩ ra nó khi Potter ở bên cậu với lý trí tự do của chính anh ta, và cậu chỉ đang hủy hoại nó với mấy vấn đề về lòng tự tôn của cậu?"
Draco nhìn cậu ta chằm chằm.
"Có phải vấn đề nằm ở cha cậu? Tôi biết ông ta sẽ không chấp thuận. Không phải là với một gã trai, chắc chắn không phải Potter. Nhưng, Draco--"
"Chết tiệt, Blaise, im đi." Draco bắn ra khỏi giường, bực mình. "Tôi không phải là một thằng ngốc. Hành vi của Potter không bình thường. Nếu không phải là anh ta đang chịu ảnh hưởng từ một loại phép thuật nào đó, thì anh ta chính là một thằng vô cùng khốn nạn*. Và tâm thần bất ổn."
"Chà, cá nhân tôi, tôi sẽ không coi Potter là bình thường đâu, anh ta chắc chắn có một dương vật khổng lồ**." Blaise cười toe. "Dù vậy, chuyện với tấm lụa đáng yêu đấy, nên tôi sẵn sàng xem xét lại."
*Giant dick **Giant dick- có thể hiểu theo hai nghĩa=))
Draco lấy khăn và áo choàng tắm. "Blaise," hắn nói rất bình tĩnh. "Potter không phải là bạn trai của tôi. Anh ta chỉ nghĩ như vậy thôi và tôi đang trong quá trình sửa chữa nó. Hy vọng là sẽ theo cách mà tôi không bị đá khỏi Hogwarts, đó chắc chắn là kế hoạch của ai đó. Còn giờ... "Hắn quàng chiếc khăn qua vai. "Tha thứ cho tôi." Hắn đi thẳng về phía nhà tắm, hy vọng Blaise sẽ rời xa mình.
Bây giờ hắn đã có một giả thuyết mới: Blaise và Pansy cùng nhau gây ra vụ này. Họ đã làm gì đó với Potter, và bây giờ họ đang cố gắng gây rối với đầu của Draco, với Pansy tuyên bố rằng hắn bị điên vì nghĩ rằng Potter muốn làm gì đó với hắn, và Blaise tuyên bố rằng hắn bị điên vì nghĩ rằng Potter không bao giờ muốn hắn.
Thứ duy nhất giả thuyết này thiếu là động cơ.
Và lẽ thường.
Có lẽ hắn đã bị mắc kẹt trong một vũ trụ song song kỳ quái nơi họ mang theo những người bị suy nhược thần kinh. Hoặc hắn đang thực sự ở St Mungo, nhìn chằm chằm về phía trước, và đây chỉ là một giấc mơ.
Draco véo cánh tay của mình. Nó rất đau.
Ít nhất thì hắn còn lại chút may mắn, và hắn đã tắm và mặc quần áo trong yên bình. Nhưng khi hắn đi đến phòng sinh hoạt chung, hắn thấy khó lưu lại với Pansy, người ngồi trên ghế sofa, và hắn đã phải đi bộ để đến cửa. Mặc dù vậy, cô có một đĩa bánh sandwich bên cạnh, và dạ dày của Draco đã yêu thích cô ngay lập tức, từ chối để hắn phớt lờ cô và chạy trốn.
"Đây là cho tôi?" Hắn ngồi xuống và giật lấy một chiếc bánh sandwich.
"Không," cô nói, vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sách cô đang đọc. "Chúng là cho người bạn lành mạnh của tôi. Nhìn thấy anh ta đâu không?"
"Cậu đã đầu độc anh ta bằng lọ thuốc ngu ngốc của cậu, và kể từ đó chẳng còn thấy anh ta đâu nữa." Draco cắn một miếng sandwich.
"Tôi không bảo cậu uống hết!" Pansy phẫn nộ nói. "Cũng không bảo cậu trộn với nhiều dược Trấn tĩnh đến vậy. Rõ ràng là cậu đã sử dụng nhiều hơn tôi nghĩ."
Draco sẽ tranh cãi nhưng cái bánh sandwich đã cản lại - món ưa thích của hắn - vì vậy hắn khá bận rộn với việc ăn nó.
Dù vậy, Pansy có nhiều điều để nói. "Potter đã bế cậu vào đây, cậu biết đấy. Trong vòng tay anh ta. Giống như một thiếu nữ."
Draco gần như nghẹn ngào. "Anh ta làm sao? Cậu đang nói dối. Làm ơn nói rằng cậu đang dối tôi đi." Hắn thậm chí không muốn tưởng tượng ra nó, nhưng hình ảnh sống động của cái cảnh xấu hổ ấy vỡ ra trước mắt hắn. Hắn ngột ngạt suy nghĩ khi ăn bánh sandwich.
Pansy khịt mũi. "Tất nhiên là tôi đang nói dối. Kẻ đáng thương trông có vẻ đã bị bỏ đói. Anh ta không có sức mạnh."
Sự nhẹ nhõm của Draco không biết giới hạn. Hắn quyết định chống lại việc chỉ ra rằng Potter rất khỏe mạnh, cảm ơn rất nhiều. Một người có lẽ phải được giữ trong vòng tay của anh ta hoặc ít nhất là nhìn thấy anh ta với chiếc áo sơ mi được cởi nút để nhận ra điều đó.
"Tuy nhiên, nó đã hoàn toàn nực cười," Pansy nói. "Anh ta nửa kéo cậu, cậu nửa bước. Toàn bộ phòng chung đã nhìn thấy nó. Chúng tôi nghĩ rằng anh ta đã nguyền rủa cậu."
"Cậu đã làm gì? Cậu đã gây gổ với anh ta? Đe dọa anh ta?" Nghĩ về việc toàn bộ phòng sinh hoạt chung của Slytherin bao quanh Potter là một suy nghĩ vui vẻ.
"Cậu có điên không?" Pansy đập cuốn sách của cô. "Đó là Harry Potter." Draco hẳn đã biểu hiện ra hắn không quá hài lòng với câu trả lời này bởi vì cô vội vàng nói thêm, "Tôi nghĩ rằng tôi đã để ý thấy một số người nhìn chằm chằm vào anh ta?"
Draco giận dữ. "Một số cái đầu cậu. Anh ta có thể đã giết tôi, và cậu không làm gì cả."
"Blaise đã giúp anh ta đưa cậu về phòng."
"Tuyệt vời. Vậy là, anh ta có thể đã giết tôi, và Blaise đã giúp đỡ anh ta kiếm lợi ích từ cơ thể tôi."
"Đừng phóng đại. Potter rõ ràng không gây ra mối đe dọa cho cậu. Chúng tôi chỉ mất một lúc để nhận ra điều đó. Ý tôi là, tôi đoán anh ta đã tìm thấy cậu ở đâu đó, và tôi chỉ có thể tưởng tượng ra những gì cậu đã nói với anh ta trong trường hợp đó. Và anh ta nghĩ rằng cậu đã say; anh ta đã có thể báo cáo cậu rồi đấy. Thay vào đó, anh ta đưa cậu đến đây, và anh ta có vẻ rất quan tâm. Tất cả mọi người đều 'coi chừng cầu thang' và 'cậu có thể làm được, Draco.' "
Draco lấy một chiếc bánh sandwich khác. Cái thứ ba của hắn. Potter đã làm điều này rất vất vả. Tại sao anh ta phải tốt với hắn đến vậy? Giá như Potter bỏ hắn ở đâu đó và bỏ mặc hắn đến chết. Nó sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều để hắn ghét anh trở lại. Hắn nhớ những ngày đó. Mọi thứ đã đơn giản hơn nhiều.
Thật ra, không, họ không. Draco cau mày. Hai năm trước, hắn sẽ thấy may mắn nếu đây là vấn đề duy nhất của hắn. Nhưng rồi một lần nữa, sau đó, lòng tốt của Potter sẽ là một thứ lạ lùng và thú vị; nó sẽ không gây tổn thương giống như bây giờ.
"Vậy nên, tôi đã suy nghĩ về mọi chuyện," Pansy tiếp tục. "Tôi nghĩ cậu nên triển đi."
"Triển cái gì?"
Pansy bắn cho hắn một ánh nhìn lo lắng, nhưng rõ ràng cô không đủ lo lắng để ngừng nói. "Có vẻ như nguyên nhân thực sự của những rắc rối của cậu là, ... Như tôi đã nói, tôi đã nghĩ về nó, và tôi nhận ra rằng cậu có tình cảm với Potter. Những suy nghĩ lãng man. Và nó không phải là điều tồi tệ nhất thế giới, là những gì tôi đang nói. Tôi nghĩ cậu nên bắn phát súng đầu và tiếp cận anh ta. Sao không? Anh ta dường như không ghét cậu, và tôi không nghe nói gì đến mối quan hệ nào của anh ta với các cô gái, vì vậy ai biết được chứ? Và ngay cả khi anh ta từ chối cậu , ít nhất là cậu sẽ biết. Và sau đó cậu có thể tập trung vào việc tìm kiếm người khác. Tôi chắc chắn rằng có một người tốt ngoài kia chỉ dành riêng cho cậu. Một người có khẩu vị đàn ông tốt hơn Potter. Cậu xứng đáng được hạnh phúc, Draco. Nhưng cậu phải chiến đấu vì nó. " Pansy siết chặt cánh tay hắn.
Draco nuốt vào một ngụm. Hắn đã hết sandwich để ăn. Hắn cho rằng điều đó có nghĩa là hắn phải bình luận lại trước lời độc thoại nội tâm của Pansy. "Vậy," hắn nói, "cậu không còn nghĩ rằng tôi đang bị suy nhược thần kinh nữa sao? Tôi chỉ là gay và đang yêu Potter?"
"Không. Tôi nghĩ rằng cậu đang bị suy nhược thần kinh vì cậu là gay và cậu yêu Potter. Và điều đó hoàn toàn dễ hiểu. Nếu tôi yêu Potter, tôi cũng sẽ buồn. Anh ta là một thứ lộn xộn, với mái tóc và kính và quần áo ... "
Draco dụi mặt vào lòng bàn tay.
Pansy vỗ lưng. "Tôi biết. Tôi biết, bạn yêu. Người ta không thể kiểm soát trái tim mình. Tôi chắc chắn rằng có một người cha như cha cậu thì chẳng tốt đẹp gì. Tôi chắc chắn rằng có rất nhiều áp lực khi là người thừa kế Malfoy duy nhất. Chẳng thể biết trước được ông ta sẽ làm gì nếu phát hiện ra. Có lẽ là coi thường cậu, nếu cậu may mắn."
"Đủ rồi!" Draco bắn lên. "Tôi sẽ bị suy nhược thần kinh nếu cậu không dừng lại. Cậu thật điên rồ. Tôi không hiểu điều nổi. Giống như tôi vừa thức dậy tại đảo điên vậy."
"Draco," Pansy nói một cách ân cần, "chuyện đó có khả năng không? Rằng mọi người đểu bị điên, và cậu là người tỉnh táo duy nhất? Nếu đó là cách cậu cảm thấy, thì nó có cho cậu một gợi ý không?"
"Vâng, tôi đã lấy được gợi ý, cảm ơn cậu. Rõ ràng là không một ai tin lời tôi nói cả."
"Draco... "
"Đừng Draco với tôi. Tôi không thể chịu đựng được nữa." Hắn ước mình có thêm thuốc Trấn tĩnh và thuốc của Pansy. Mặc dù vậy, hắn đã quyết định không uống thêm nữa. Anh đã bị thương tổn bởi mấy cái lọ đó rồi. "Chúng ta nên đi thôi," hắn nói chắc chắn. "Tôi không thể bỏ qua các tiết học." Draco kiểm tra thời gian để xem họ đã trễ như thế nào. Hắn chớp mắt.
"Ơ," Pansy nói. "Giờ là sau bữa trưa. Và giáo sư Hardy bị ốm, vì vậy chúng ta sẽ rảnh vào chiều nay."
"Phải rồi." Điều đó đã gây sốc. Draco không nghĩ mình đã ngủ lâu đến vậy. Hắn nhìn quanh căn phòng chung trống rỗng. "Mọi người đâu rồi?"
"Ồ! Họ đang ở trận đấu. Một vài học sinh đã tổ chức một cuộc thi đầy ngẫu hứng. Slytherin và Ravenclaw cùng chống lại Gryffindor và Hufflepuff." Pansy đứng dậy với một nụ cười. "Nghe có vẻ vui đúng không?"
Nghe có vẻ không vui chút nào, và Pansy rõ ràng đồng ý, nhưng Draco muốn gặp Potter. Có lẽ anh đã uống thuốc giải độc ngày hôm qua, có lẽ anh đã không uống. Draco cần phải tìm ra để quyết định cho bước tiếp theo của hắn. Hắn nên chạy trốn hay tiếp tục coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Hoặc có lẽ Potter vẫn còn yêu, và Draco phải tìm cách khác để cho anh ta thuốc giải độc. Blaise và Pansy không giúp được gì, rõ ràng. Hắn chỉ có một mình trong mớ hỗn độn này.
"Được rồi," hắn nói và Pansy cười rạng rỡ với hắn.
"Tuyệt vời. Nó sẽ giúp cậu thấy tốt. Hơn hẳn việc ngồi xung quanh và rầu rĩ."
Thay vì tranh luận - hắn không hề rầu rĩ; hắn đã có những mối quan tâm chính đáng - Draco càu nhàu bất thường, và họ đã đi lấy áo choàng trước khi bước xuống sân.
Toàn bộ học sinh dường như đều ở đó, và họ ầm ĩ la hét và huýt sáo với rất nhiều sự nhiệt tình mà Draco chắc rằng sẽ khiến đầu hắn nổ tung. Trận đấu nhàm chán, và nó cứ mãi như vậy. Potter thậm chí còn không chơi, và Weasley đã có một ngày tốt lành, hiếm khi để những Truy thủ của Slytherin và Ravenclaw có được một trái Quaffle bay qua cậu ta. Tấn thủ của Slytherin đã bù đắp bằng cách cố gắng khiến mỗi Hufflepuff trong đội kia nhập việc, và Draco dự đoán về một vụ thảm sát, kết thúc với việc mọi nhà cùng mất điểm. Dù vậy, có vẻ như sự kết hợp Slytherin-Ravenclaw có thể giành chiến thắng. Không chỉ vắng mặt Potter, Tầm thủ nhà Hufflepuff cũng không được nhìn thấy, và sự thay thế của anh ta cũng là một điều rất tuyệt vời.
Sự chán ngấy vượt ngoài tâm trí, Draco lẻn đi sau khi sử dụng Ống nhòm của mình vào mục đích tốt là tìm kiếm toàn bộ sân để thấy Potter. Hắn không thể tìm thấy anh ta hoặc Granger ở bất cứ đâu trên khán đài, nhưng cuối cùng hắn đã phát hiện ra họ. Họ đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ trước túp lều của Hagrid và dường như đang thảo luận sôi nổi. Draco đi suốt quãng đường và lẻn vào từ phía sau họ, bị che khuất bởi những bức tường của túp lều của Hagrid. Thật tốt khi tuyết đã tan hoặc tốt bởi họ chắc chắn sẽ nghe thấy hắn.
Họ đang thì thầm và Draco phải tiến lại gần hơn nữa. Hắn đáng lẽ không nên bận tâm.
"Tớ không biện hộ cho cậu ta!" Granger bật ra. "Tớ chỉ đang nói chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên đến vậy, Harry. Đó là Malfoy." Draco nhăn mặt và nhanh chóng lùi lại vài bước. Là về chuyện đó. Potter đã uống thuốc giải độc, nhận ra rằng anh ta đã bị mê hoặc và tự nhiên, đổ lỗi cho Draco. "Cậu có thực sự mong đợi cậu ấy thay đổi?" Granger tiếp tục. "Cậu hẳn đã biết điều gì đó như thế này sẽ xảy ra."
Draco ủ rũ. Điều này chỉ đơn giản là không công bằng. Granger đã thực sự nghĩ rằng Draco làm điều gì đó xấu xa và ngu ngốc như thế chỉ là vấn đề thời gian? Nó thực sự khá mang tính phán xét.
Potter cằn nhằn điều gì đó khó hiểu.
"Tớ biết," Granger nói. "Và tớ hiểu rồi. Nhưng tớ chỉ nghĩ rằng cậu hẳn đã mong đợi điều này, ít nhất là ở một mức độ nhất định, nhưng cậu đã không làm gì về nó vì một lý do nào đó. Và lý do đó vẫn còn tồn tại. Tớ đang nghĩ cho cậu, Harry. Tớ không muốn cậu phải hối tiếc. Thành thật mà nói, tớ đã mong đợi những điều tồi tệ hơn từ cậu ấy. Khi nghĩ về cách cậu ấy được nuôi dưỡng và cha cậu ấy là ai." Granger thở dài. "Ôi, vì Chúa. Tớ không thể tin rằng tớ đang nói điều này. Thành thật mà nói, tớ chỉ muốn tát cậu ta. Nhưng.. nhưng có lẽ cậu nên chờ đợi trước khi đưa ra bất kỳ quyết định quyết liệt, dứt khoát nào."
Draco lùi lại một bước đầy sợ hãi. Và rồi. Potter đã lên kế hoạch quyết liệt, dứt khoát nào cơ? Nói với McGonagall? Khiến Draco bị đuổi ra khỏi Hogwarts? Một thứ gì đó thậm chí còn tồi tệ hơn nữa?
Draco cẩn thận rút lui và sau đó quay đầu và chạy nước rút về lâu đài. Hắn phải làm một cái gì đó. Ngăn chặn nó, giảm thiểu thiệt hại. Hắn có thể yêu cầu được thẩm vấn bằng Veritaserum và chứng minh sự vô tội của mình. Nó sẽ tiết lộ một số sự thật đáng xấu hổ về tình cảm của Draco dành cho Potter, nhưng hắn có lựa chọn nào khác? Họ thậm chí sẽ để hắn tự biện hộ cho mình bằng một lọ thuốc ư? Hắn cần một luật sư, và hắn cần một người nhanh chóng.
Draco đi thẳng đến ký túc xá của mình, với một kế hoạch được hình thành một nửa bao gồm gửi Cú cho mẹ và chạy trốn khỏi lâu đài. Trên cây chổi của mình nếu nó đến kịp.
Hắn xông vào ký túc xá, hết hơi và đi thẳng tới chỗ rương. Có lẽ không có thời gian để viết một ghi chú và chạy đến Owlery. Cơ hội tốt nhất của hắn là lấy chiếc áo choàng ấm áp của mình, triệu hồi cây chổi và đi đến trang viên. Cha sẽ không hài lòng, nhưng ông sẽ phải giúp đỡ.
Ôi Merlin. Hắn đã quên mất. Hắn sẽ không bao giờ được phép tự vệ với Veritaserum. Có nhiều hơn những tưởng tượng của hắn về vieejv Potter bị đe dọa. Hắn có nguy cơ bập bẹ nói về cuộc chiến và tất cả những điều khó chịu đã xảy ra. Hắn đã bị gây sức ép.
"Cậu có phiền không?"
Draco quay lại và chớp mắt với hai người bán khỏa thân trên giường của Blaise. Phải mất một chút thời gian để xử lý hình ảnh. Blaise, rõ ràng, đang làm tình với Tầm thủ Hufflepuff bị mất tích.
"Xin lỗi," Draco xoay sở, cố gắng hết sức để không làm phiền. Cả hai đều khá hòa hợp nhau, và nhìn thấy hai người cùng nhau như vậy khiến hắn phấn khích hơn có thể thừa nhận. Merlin, hắn gay vailone. Nếu hắn không bị suy nhược thần kinh, hắn cũng sẽ có một người cùng lúc này. Pansy sẽ hài lòng. "Tôi chỉ ở đây để lấy áo choàng của mình." Hắn rời mắt và tập trung tìm kiếm trong rương.
"Cậu ổn chứ? Cậu trông thật kinh khủng." Blaise đứng dậy và đi qua.
"Tôi ổn. Tôi chỉ là..." Draco nhìn lên từ cuộc tìm kiếm vô ích cho chiếc áo choàng du lịch ấm áp nhất của mình. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn. "Blaise, làm ơn, cậu có thể gửi Cú cho mẹ tôi không? Hãy nói với bà ấy tôi sẽ về nhà ngay và bà ấy nên liên lạc với ông Anderson ngay lập tức. Hãy đưa ông ấy đến trang viên. Một con cú sẽ nhanh hơn, làm ơn đấy. Tôi sẽ phải tránh khu vực Muggle, và trời quá lạnh để bay cao. "
Blaise đã không di chuyển; cậu ta chỉ đứng đó với bộ ngực hoàn hảo, mạnh mẽ, khiến Draco cảm thấy tồi tệ vì đã không vận động nhiều hơn. "Cậu đang nói về cái quái gì vậy?" Blaise hỏi.
Draco hít một hơi thật sâu, bình tĩnh. "Tôi đã nói với cậu rồi. Ai đó đã đặt một câu thần chú tình yêu lên Potter, và anh ta nghĩ đó là tôi. Anh ta sẽ cố gắng để khiến tôi bị trục xuất. Tôi phải hành động nhanh chóng. Tôi không thể để bị trục xuất. Tôi không thể. Tôi cần kì thi N.E.W.T.s của mình. Họ gần như sẽ không để tôi quay trở lại. Cậu không hiểu sao? Và cái áo choàng của tôi ở đâu vậy? "
"Tủ quần áo?" Blaise nếu ra, và Draco nhận ra mình đã đúng.
Hắn chạy đến tủ quần áo và tìm thấy chiếc áo choàng treo ở đó. Ít nhất Blaise đã giúp trong chuyện này; cậu ta dường như không muốn gửi bất kỳ con cú nào mặc dù Draco đã nói làm ơn hai lần. Hắn không có ý định cầu xin. Hắn ném chiếc áo choàng qua vai và trừng mắt. "Cậu sẽ giúp tôi hay không?"
"Tôi sẽ," Blaise nói, sau đó lấy đũa phép ra và hét lên, "Expelliarmus!"
Draco quá ngạc nhiên để phản ứng. Cây đũa phép của hắn bay ra khỏi túi và rơi vào bàn tay đang chờ đợi của Blaise.
"Cái quái gì vậy? Trả lại đây!" Draco sẽ lao về phía trước, nhưng Blaise đang có cả hai cây đũa phép chỉ vào hắn.
"Tôi đang giúp cậu đấy, sinh vật điên rồ," Blaise nói qua hàm răng nghiến chặt. "Cậu đã hành động kỳ quái kể từ Chủ nhật, nhưng có vẻ như cuối cùng cậu đã mất nó. Tôi không cho phép cậu bay ra khỏi đó. Không phải trong tình trạng này. Cậu có khả năng sẽ rơi xuống và chết. Lương tâm tôi không cho phép điều đó. "
Draco đã chịu đủ. "Tôi không điên!"
"Cậu có vẻ khá điên đấy", tên Hufflepuff, người vẫn chưa thể giải thích được còn ở đó. Và vẫn không mặc áo. Và vừa vặn gây mất tập trung.
"Ai hỏi cậu?" Draco cáu kỉnh. "Và thậm chí thì cậu là ai chứ? Biến đi!"
"Này!" Blaise lườm Draco. "Đừng nói chuyện với cậu ấy như thế!" Cậu ta quay về phía tên Hufflepuff và nói một cách ân cần hơn, "Dù vậy, có lẽ cậu nên đi trước đi."
"Ừ, xin lỗi." Hufflepuff - Brian Barnaby, Draco nhớ ra - đã nhảy khỏi giường và giật áo từ trên sàn. "Điều này thật thú vị. Tình dược, chổi bay để chạy trốn, tước vũ khí!" Cậu ta cười toe toét. "Rõ ràng là Slytherin có tất cả niềm vui."
"Biến đi ngay," Draco nghiến răng trước khi quay sang Blaise. "Và cậu! Cậu không muốn tôi chết trong tay cậu đâu nhỉ? Cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu cha tôi nhận được một con cú từ Hiệu trưởng, nói với ông rằng con trai ông đã bị trục xuất vì đã sử dụng Tình dược với Harry Potter? Tôi phải giải thích mọi chuyện với ông ấy trước khi điều đó xảy ra! "
"Đồng ý," Barnaby nhận xét. Vẫn chưa mặc áo. "Xin lỗi, xin lỗi," cậu ta nói khi cả Draco và Blaise quay sang lườm mình. Cậu vội vàng kéo áo. "Tôi chỉ muốn nói là. Người đàn ông đó có tính khí nóng nảy. Tôi đã thấy cách ông ấy phản ứng khi phát hiện Draco bị đá khỏi đội." Cậu nhăn mặt với Draco. "Chẳng may mắn gì cho cậu cả, bồ tèo."
"Tôi không phải bồ tèo của cậu, và cha tôi thậm chí không biết tôi đã bị đuổi ra, vì vậy hãy im lặng trước những chuyện cậu không biết đi!"
Điều đó xóa sạch nụ cười trên khuôn mặt của Barnaby. "Phải," cậu nói, đi về phía cửa. "Xin lỗi. Tôi chỉ cho rằng đó là những gì cậu đã đối mặt vào thứ bảy này, trong trận đấu. Tôi chỉ là.. hiểu chứ, cậu biết mà? Một người cha như thế." Cậu huýt sáo. "Tệ hơn cả của tôi. Er, nhưng cậu đừng quan tâm. Xin lỗi. Tôi sẽ chỉ-" Cậu ta chỉ vào cánh cửa và nắm lấy cái núm.
Draco nhìn cậu chằm chằm.
"Cha của cậu đã ở đây?" hắn nghe Blaise hỏi. "Thứ bảy này?"
"Không. Không, ông ấy đã không." Draco không biết Barnaby đang nói về cái gì, và nếu hắn có nhiều thời gian hơn, hắn chắc chắn sẽ điều tra động cơ của cậu ta, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn cậu ta và những câu chuyện bịa đặt của cậu ta biến mất.
Barnaby quay lại. "À, được thôi. Nếu cậu nói vậy." Trông như thể cuối cùng cậu ta cũng rời đi, nhưng dường như cậu ta không thể im lặng. "Ngoại trừ việc tôi đã nhìn thấy ông ấy. Và cậu. Đi ra ngoài hồ, tranh cãi."
"Chúa tể bóng tối cũng ở đó à? Tất cả chúng tôi có nắm tay nhau và hát một bài hát hay không?"
Đôi môi của Barnaby mỏng dần. Rõ ràng, cậu không thích sự mỉa mai. "Tôi đã có ống nhòm. Tôi phóng to," cậu nhấn mạnh, và sau đó phải nhận ra âm thanh đó như thế nào. "Ý tôi là, tôi xin lỗi. Tôi đã không có mục đích đó. Đó là một trận đấu nhàm chán, và tôi đã... chà, tôi đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra cậu là gay. Bởi vì cậu là một Malfoy và tôi.. chỉ nghĩ rằng điều đó thật thú vị. Và ... thật khó để không chú ý đến cậu từ xa. Với mái tóc và tất cả. Và, thực sự, Draco, khó có chuyện tôi không nhận ra cha cậu. "
Draco phải hít một hơi thật sâu trước khi hắn có thể nói với chút bình tĩnh. "Đừng nói chuyện với tôi như thể cậu biết tôi." Hắn quay ngoắt lại nhìn Blaise. "Cậu đã nói những gì với cậu ta?"
Blaise thậm chí không có vẻ như thấy có tội. Cậu ta đang nhìn chằm chằm vào Barnaby. "Cậu đã thấy Lucius Malfoy ở đây, thứ bảy này? Và cậu đã không nói với tôi?"
"Ông ấy đã không có ở đây," Draco nghiến răng, nhưng Blaise lờ hắn đi.
"Tôi đã không nhận ra rằng đây là một bí mật", Barnaby nói. "Tôi nghĩ cậu đã biết. Cậu nói rằng cậu ấy hành động kì lạ vì cha của mình, phải không?"
"Tôi không phải là người có hành động kì lạ!" Draco hét lên. "Và nói lần cuối, ông ấy đã không có ở đây. Tôi nhớ." Tất nhiên hắn sẽ nhớ nếu cha mình đã ở đây. Hắn chắc chắn sẽ nhớ nếu mình có tranh cãi với ông ấy. Barnaby đã dựng lên chuyện này. Vì những lý do Draco không thể hiểu, nhưng điều đó không có gì mới - hắn chẳng hiểu bất cứ điều gì trong những ngày này.
"Draco." Blaise đột nhiên đứng trước mặt hắn, siết chặt vai hắn và nhìn chăm chú vào mặt hắn.
"Tôi không nói dối! Tôi không có lý do để nói dối." Draco chỉ vào Barnaby. "Cậu ta đang nói dối."
Nhưng Blaise vẫn nhìn chằm chằm vào hắn như thể Draco là người giữ câu trả lời. "Cậu nhớ gì? Cậu có nhớ những việc đã làm trong tuần này? Trong tháng này? Tháng trước?"
Đó là một câu hỏi ngu ngốc. "Tất nhiên là tôi có! Tôi đang học. Kì thi N.E.W.T.s của chúng ta đang đến gần. Tôi phải học. Vì vậy, tôi đã học." Hắn nhớ mình đã học bài. Hắn đã học rất rất nhiều. "Tại sao cậu lại hỏi tôi điều đó? Barnaby đang dựng chuyện! Cha tôi đã không ở đây. Đó là một lời nói dối."
Blaise chỉ là không ngừng nhìn chằm chằm.
Có thứ gì đó cứng và thắt chặt quanh cổ họng Draco. Nó ấn vào, lan ra ngực hắn, bụng hắn. Đôi mắt hắn rực cháy. "Tôi đang học ," hắn lặp lại.
Một ý nghĩ kinh khủng cố gắng tiếp cận tâm trí tỉnh táo của hắn, và Draco tuyệt vọng đẩy nó trở ra.
"Còn gì nữa? Cậu đã làm gì khác?"
"Tôi không biết! Các thứ!" Draco đấu tranh để giải thoát bản thân khỏi sự kìm kẹp của Blaise, nhưng thật khó thở; nó làm tay chân hắn nặng trĩu. Hắn nhớ những cuộc trò chuyện mơ hồ và đi ngủ và ăn sáng. Nhưng học tập là nổi bật nhất. Và các lớp học và bài tập về nhà. Không có gì khác quan trọng.
"Cậu có nhớ rằng mình đã gặp Brian không? Hai tuần trước? Cậu đã thấy chúng tôi ở đây, giống như cách cậu đã thấy trong ngày hôm nay."
Draco lắc đầu; Lắc mạnh đến đau đớn. "Điều đó đã không xảy ra."
"Nó đã xảy ra. Chúng tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ nói với toàn bộ lâu đài. Nhưng cậu không. Thay vào đó, cậu đã nói với chúng tôi về gã mà cậu thích. Đó là cậu."
"Tôi không ở cùng với ... Với bất cứ ai. Chắc chắn không phải một gã."
"Cậu có. Cậu có. Và cậu đã hạnh phúc. Cậu có nhớ rằng mình đã thấy hạnh phúc?"
Tầm nhìn của Draco mờ đi. Hắn phải chớp mắt vài lần để xóa nó. Hắn thậm chí còn không biết tại sao mình lại cảm thấy muốn khóc.
"Draco?" Blaise gọi tên hắn một cách nhẹ nhàng, cách người ta thì thầm khi nói chuyện với ai đó bị bệnh nặng. "Cậu đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, phải không?"
"Không." Không, không, không. "Cậu đang nói dối. Cả hai cậu đều nói dối."
"Cậu chưa bao giờ nói với tôi tên của anh ta, cậu biết đấy. Nhưng tôi đoán bây giờ đã rõ đó là ai."
Draco. Nói với anh. Không có gì mà em không thể nói với anh cả.
"Không."
"Đó là Potter."
"Không."
Không thể nào. Potter đã dính Tình dược. Và cha hắn không bao giờ ở đây. Chúng là sự thật.
Có chuyện gì với em vậy? Anh đã nghĩ em muốn điều này. Tại sao em lại hủy hoại nó?
"Draco?" Blaise lay hắn. "Draco, cậu đã bị Obliviated*."
*Bùa quên lãng
Chúng ta sẽ không muốn được nhìn thấy đi cùng nhau, giờ thì sao?
"Không thể nào. Potter là ... Potter ghét tôi, và anh ta là Potter. Làm thế nào mà ...?"
Anh có thể hôn em hàng giờ.
"Tôi không biết. Cậu chưa bao giờ cung cấp cho tôi bất kỳ chi tiết nào. Có lẽ cậu nghĩ tôi sẽ không tin cậu."
Ai sẽ tin điều đó? Draco chắc chắn không thể. Hắn đã cố tưởng tượng nó. Potter và hắn, một món đồ, cuộc gặp gỡ bí mật, nói về cuộc sống và kế hoạch cho tương lai của họ. Dường như đó là giấc mơ kì quái đến nỗi hắn không thể gợi ra ngay cả trong trạng thái vô thức. Nó không bao giờ có thể là thật.
Có thể chứ?
"Có lẽ tôi chỉ bị điên mà thôi. Có lẽ tôi đã luôn điên."
"Chà, tôi không điên," Barnaby nói. "Tôi biết tôi đã thấy gì. Và nếu cậu không nhớ nó, thì cậu đã bị Obliviated."
"Brian nói đúng, Draco. Chúng tôi nhớ một số thứ cậu không biết. Cậu nên gặp bà Pomfrey. Và cậu phải báo cáo điều này. Cho McGonagall hoặc ai đó."
"Hoặc ai đó," Draco lặp lại.
Không có điều gì mà em không thể nói với anh cả.
Nó có thể là thật ư? Đã bao nhiêu lần Potter hôn hắn, chạm vào hắn, mỉm cười với hắn? Và Draco không nhớ gì về nó. Tất cả đã bị lấy đi. Bởi cha hắn. Điều đó ít nhất chắc chắn là thật. "Tôi phải ..." Tìm Potter. "Đi."
"Đợi đã!" Blaise kéo hắn lại ngay khoảnh khắc Draco bước về phía cửa. "Cậu có cần tôi đi với cậu?"
"Không," Draco nói, mặc dù hắn thực sự muốn có ai đó đi cùng mình để nói với hắn điều gì là thật và điều gì không. Trong trạng thái điên loạn của mình, hắn có thể tìm thấy một bộ giáp và nghĩ đó là Potter.
"Tôi nghĩ rằng cậu nên đến chỗ Pomfrey trước," Barnaby nói, thực sự có vẻ lo lắng.
Rõ ràng, Draco cũng có hai người bạn mà hắn không biết.
"Tôi sẽ ổn thôi," hắn nói và bước ra ngoài, cố gắng vô cùng để không chuyển chúng thành những bước chạy.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com