Chương 5
Liệu Potter còn ở trên sân cùng với Granger? Hay anh đang ở nơi diễn ra trận đấu? Hoặc một nơi nào đó khác? Trong lâu đài? Draco không nghĩ ra.
Hắn dừng lại để lấy hơi. Một cái lướt nhanh xung quanh đã nói cho hắn biết anh đang ở gần Tiền sảnh. Hắn đã chạy mà không có mục tiêu rõ ràng. Hắn phải chọn một hướng hợp lý hơn.
Mặc dù, hắn không thật sự vội vàng đến vậy, phải không? Nếu Blaise đúng, thì chuyện báo cáo Draco về việc yểm một câu thần chú tình yêu không phải là quyết định quyết liệt, dứt khoát mà Potter đã lên kế hoạch. Vậy thì nó là gì?
Có lẽ Potter muốn chia tay và không bao giờ gặp lại hắn nữa. Draco cười. Quyết liệt và dứt khoát thật. Hắn sẽ mất một người bạn trai mà hắn chưa bao giờ có.
Draco chìm vào im lặng, nhìn xung quanh. Cười lớn khi ở một mình nơi hành lang không phải là điều nên làm nhất. Tiếng cười của hắn nghe có vẻ điên rồ khi truyền đến tai hắn. Có lẽ hắn đã điên thật rồi. Thành thật mà nói, suy nhược thần kinh dường như là một lựa chọn an toàn hơn về mặt cảm xúc. Hắn biết làm thế nào để đối phó với nó. Pansy đã được. Có thuốc cho nó. Nhưng hắn phải đối phó thế nào với việc cha đã Obliviate hắn? Với những ký ức về việc ở bên Potter bị khóa chặt trong tâm trí? Hắn có thể lấy lại được không? Bùa kí ức rất phức tạp, và có rất nhiều loại. Nếu hắn mất đi những ký ức đó mãi mãi thì sao? Mọi chuyện đã xảy ra thế nào, hắn đã cảm thấy thế nào về nó, nụ hôn đầu tiên của họ, niềm hạnh phúc rõ ràng mà Blaise đã nói đến.
Và ngay cả khi Potter tin hắn và đồng ý kể lại tất cả, nó sẽ không bao giờ đem lại cảm giác chân thật.
Nhưng nó không thể là thật. Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả các giả thuyết của hắn đúng? Nếu hắn bị mất trí thì sao? Và rồi hắn đã yểm Bùa yêu vào Potter? Và sau đó cha đã Obliviate hắn?
Cánh cửa Hogwarts khổng lồ bật mở, và một nhóm lớn các Gryffindors và Hufflepuff bước vào. Cuộc trò chuyện của họ bị kìm nén và nhỏ nhẹ đến bất thường. Họ hẳn đã thua trận đấu. Điều đó thật tuyệt vời. Bây giờ Potter sẽ còn tức giận hơn nữa.
Draco cân nhắc tới việc chạy trốn. Nói chuyện với Potter trước là một rủi ro. Hắn nên thử với bà Pomfrey.
Một tá sinh viên hướng đến Đại sảnh để ăn tối, nhưng một số Gryffindors lớn tuổi hơn đã nán lại, dường như không có lý do nào khác ngoài việc mang đến cho Draco ánh nhìn kỳ quặc. Potter đã ở cùng họ; Draco chỉ chú ý đến anh khi anh di chuyển ra phía trước, trông rất ngạc nhiên.
"Chuyện gì vậy?" Potter hỏi và mọi người im lặng, nhìn chằm chằm vào Draco.
Trong khoảnh khắc kinh hoàng, Draco nghĩ rằng lại vừa có một thứ gì đó mà mọi người đều biết ngoại trừ hắn, nhưng rồi hắn nhận ra – hắn hẳn là trông ghê rợn lắm. Hắn thấy nóng và đổ mồ hôi vì chạy trong chiếc áo choàng nặng nề; Tóc của hắn chắc chắn cũng là một mớ hỗn độn. Và hắn trông bối rối và kinh hoàng như hắn đang cảm thấy.
"Chỉ là--" Nếu hắn là họ, hắn cho rằng hắn ở đó là để chế giễu họ vì thua trận đấu. Hắn hẳn đã trông tệ hơn những gì hắn có thể tưởng tượng. Potter thậm chí không còn tức giận nữa, chỉ lo lắng.
Lồng ngực của Draco co thắt. Khi nghĩ về việc Potter đã lo lắng cho hắn, nghĩ tới khi anh Biến hình tấm ga trải thành lụa cho hắn mặc dù anh đã bị tổn thương và tức giận. Có phải Potter vẫn luôn như thế? Có phải đây là một trong những điều Draco đã bị ép buộc phải quên?
Hắn muốn có lại nó.
Draco hít vào một hơi và nhìn vào mắt Potter. "Em cần nói chuyện với anh. Riêng tư."
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Ginny Weasley xông ra. "Có ai đã tấn công cậu ư?" Cô nhìn về phía sau Draco như thể cô sẽ thấy một con quái vật ở đó, đang đuổi theo hắn. Một số người đã lấy ra đũa phép của mình.
Mọi người dễ dàng hoảng loạn trong những ngày này, Draco phản ánh.
Potter ít nhất thì dường như đã nhận ra không có con quái vật nào cả. "Err, chắc chắn rồi. Chúng ta có thể ra ngoài," anh nói, rồi nhìn giữa Granger và Weasley.
"Thôi nào, các cậu. Tớ đói rồi," Ron Weasley nói, dường như hiểu được tin nhắn thầm lặng của Potter.
"Phải! Khá là đói đấy," Granger đồng ý, kéo mạnh cánh tay của Ginny và kéo cô về phía Đại sảnh. Một số Gryffindors đi theo họ, nhưng những người khác không dễ bịthuyết phục.
Potter bước tới, trông như muốn nắm lấy cẳng tay của Draco nhưng đã suy nghĩ kĩ hơn về nó. "Nhanh nào," anh nói và đi về phía lối ra.
Họ đã không đi xa. Potter dừng lại sau vài bước và quay về phía Draco. Một vài học sinh nán lại tại Tiền Sảnh, rụt cổ mình vào, nhưng Draco lờ họ đi và đối mặt với Potter.
"Vừa rồi khá công khai đấy," Potter nói.
Draco không thể không cảm thấy bị xúc phạm. Có phải mối quan hệ của họ là bí mật vì Potter xấu hổ về hắn? "Anh có phiền không?"
Đó là một câu hỏi sai lầm. " Anh có phiền không?" Potter trông như lại tức giận.
Draco ước hắn biết chuyện gì đang thực sự xảy ra. Rồi hắn sẽ biết phải nói gì tiếp theo. Sự mơ hồ đã trở thành bạn của hắn, hắn kết luận. "Cha em đã ở đây vào thứ Bảy," hắn nói.
Potter chớp mắt trong sự bối rối rõ ràng, nhưng rồi sự thấu hiểu len lỏi vào biểu hiện của hắn. Đi kèm nhiều hơn phẫn nộ. "Anhhiểu rồi. Chà, điều đó thật tuyệt. Anh cho rằng nó giải thích được mọi chuyện. Ý anh là, tất cả ngoài lý do tại sao em để ông ấy kiểm soát đời mình. Draco, chúng ta đã nói về -"
Việc Potter gọi tên hắn đã tiếp Draco can đảm. "Em không nhớ nó."
Potter nhíu mày. "Cái gì?"
"Em không nhớ là ông ấy đã ở đây. Em được biết ông ấy đã ở đây. Và rõ ràng ông ấy đã nói chuyện với em. Chúng em đã được nhìn thấy." Draco nghiên cứu khuôn mặt của Potter, tìm kiếm manh mối. Một thứ gì đó có thể khiến cho mọi thứ rõ ràng với hắn: hắn nên giải thích thêm hay chạy trốn?
"Anh không-" Potter lắc đầu. "Anh không hiểu em đang nói gì."
"Em đang nói rằng có rất nhiều chuyện em không nhớ ra. Vài tháng qua là một thứ mờ mịt. Em nhớ em đã học và... học khá là nhiều."
"Anh ... anh không tin em. Em đang tạo ra chuyện này."
"Tại sao? Tại sao em lại làm vậy?"
"Anh không biết! Bởi vì ... Hãy nhìn xem, Malfoy, nếu em muốn kết thúc chuyện này, thì tốt thôi. Thực tế thì, anh cũng muốn chia tay. Vậy nên em không cần phải- tại sao em lại cười?" Potter trông có vẻ lo lắng, nhưng Draco cảm thấy nhẹ bẫng đến mức hắn nghĩ cơn gió tiếp theo có thể thổi bay hắn.
"Chia tay? Anh muốn chia tay?"
"Không cần phải trông hài lòng đến thế đâu, Malfoy!"
"Đúng là vậy? Có gì để chia sao?"
"Dừng lại đi!" Potter giật mình và Draco nhận ra mình đang nắm chặt vai Potter. "Em đang nói dối. Mới hôm qua em vẫn còn nhớ mọi thứ rất rõ mà." Potter không còn nghe hoàn toàn chắc chắn nữa, nên Draco tiếp tục.
"Nhưng em đã không. Em chỉ không muốn thể hiện ra điều đó. Em đã nghĩ đó là một trò đùa nào đó. Rằng anh đang giả vờ chúng ta là một đôi để chế giễu em. Hoặc là anh đang bị dính phải một loại thần chú tình yêu nào đó."
Potter lùi lại một bước. "Điều đó thật lố bịch. Em thật lố bịch. Nếu em muốn giả vờ rằng hai tháng qua chưa bao giờ xảy ra, thì hãy tiếp tục đí. Anh cũng có thể làm điều đó."
"Hai tháng?" Draco tạm thời bị phân tâm. "Chúng ta đã ở bên nhau được hai tháng? Và chúng ta chưa từng làm tình? Chúng ta là gì vậy, bọn nhóc mười hai tuổi à?"
Potter chớp mắt. "Chúng đã làm tình rồi."
"Vậy ngày hôm qua là sao?" Đánh giá theo cách mà Potter đã hành xử, Draco đã nghĩ rằng hôm qua hẳn là lần đầu của họ.
Potter bước lại gần và nhìn thẳng vào mắt Draco, như thể anh sẽ tìm thấy câu trả lời ở đó. Ngực phập phồng nhanh chóng. "Em thực sự không nhớ?" anh hỏi với sự thận trọng, nhưng Draco chắc chắn rằng giọng anh đầy hy vọng. Potter muốn tin hắn. "Em có nhớ trận ném tuyết?"
Draco nhớ về rất nhiều những trận ném tuyết, nhưng hắn có cảm giác mình không nhớ người mà Potter đang nhắc đến. "Chúng ta đã ném tuyết. Chúa ơi, chúng ta thực sự là bọn nhóc mười hai tuổi."
"Nhưng không thể nào. Nếu em không nhớ gì về nó, em sẽ không ở đây. Trước đây em ghét anh. Em sẽ không quan tâm. Em sẽ rất vui vì đã mất những ký ức đó."
Draco phải bật cười vì điều đó, với một chút cay đắng. "Cha hẳn sẽ phải xóa đi ít nhất là hai năm khỏi tâm trí em để khiến em không quan tâm. Em không biết chuyện gì đã xảy ra với anh trong trận ném tuyết này, nhưng nó đã xảy ra với em từ lâu trước đó."
Đôi mắt của Potter mở to. "Em chưa bao giờ nói anh nghe về điều đó."
"Oh." Draco mỉm cười, thất vọng. "Chắc em có lý do. Mà em không thể nhớ."
Potter là người đang nắm chặt tay Draco. Trông anh đầy hy vọng, phấn khích, lo lắng. "Chúng ta nên đi tìm Pomfrey."
"Phải. Phải, chúng ta nên."
Potter có vẻ ngạc nhiên khi Draco đồng ý một cách dễ dàng, và anh nắm lấy tay Draco, kéo hắn về phía lâu đài.
Draco cho phép mình bị kéo lê, tưởng tượng ra đủ loại kịch bản khủng khiếp. Tựa như Pomfrey sẽ nói rằng không có vấn đề gì với trí nhớ của hắn. Hoặc tìm ra một thứ gì đó có vấn đề chỉ để tuyên bố bà ấy không thể sửa chữa nó. Hoặc Draco sẽ nhớ ra tất cả mọi thứ và nhận ra rằng hắn đã cho Potter một lọ Tình dược trong trận ném tuyết. Hắn nên hỏi Potter rằng anh đã uống một chút Firewhisky nào ngày hôm qua chưa. Ít nhất là một ngụm.
"Nếu Pomfrey không thể giúp, vậy Hermione có lẽ có thể," Potter nói. Anh có vẻ lo lắng. "Cô ấy đã khôi phục ký ức của cha mẹ mình mà không gặp trục trặc. Cô ấy đã nghiên cứu rất nhiều về chủ đề này. Cô ấy rất thành thạo về Bùa nhớ." Họ vào đến Bệnh thất, trống rỗng. "Có lẽ bà ấy đang ăn tối. Anh sẽ kiểm tra văn phòng của bà ấy." Potter bóp nhẹ tay Draco và chạy đi.
Draco ngồi trên một trong những chiếc giường tại Bệnh thất, không tin đôi chân run rẩy của mình có thể hỗ trợ hắn lâu hơn. Một cách khoan dung, hắn không có thời gian để vượt qua những viễn cảnh về tình huống tồi tệ nhất một lần nữa vì bà Pomfrey bước vào, vẫy đũa phép và càu nhàu. "Một tai nạn Quidditch khác, phải không? Ta thề là môn thể thao này nên bị cấm."
Potter vội vã trở về bên Draco. "Không. Bọn nghĩ rằng cậu ấy đã bị Obliviated."
Draco ghét cái giọng không chắc chắn của Potter, nhưng rồi Draco cũng không thấy tin mình.
"Ôi trời!" Pomfrey nắm lấy cằm Draco và xoay đầu hắn hướng nàu và nọ, nhìn vào mắt hắn. "Ai đã làm? Khi nào? Có bất kỳ triệu chứng nào khác không? Nhức đầu?"
Draco chọn trả lời câu hỏi an toàn nhất. "Có, đau đầu."
"Lo lắng?" Pomfrey chĩa đũa phép vào trán Draco. "Hoang tưởng?"
"À, có." Hắn đã không nhận ra sự lo lắng và hoang tưởng có thể là triệu chứng. Nó mang lại cho hắn hy vọng, nhưng vẫn khó mà không sợ hãi khi Pomfrey nói, "Vậy hãy xem nào," và lẩm bẩm một câu thần chú. Draco nhắm mắt lại.
"Hmmm," bà nói. "Không có gì ở đây... Oh Oh chờ đã, nó đây." Draco hít vào một hơi và mở mắt ra. "Có một chút rối, có vẻ như. Có gì đó bị kiềm lại. Chà, thật may mắn. Không có tổn thương ở các mô. Dù ai đã làm chuyện này thì cũng đã rất cẩn thận để không hại đến chức năng não của con."
"Con sẽ gửi giấy cảm ơn cho người đó," Draco nói. Vậy là, nó thực sự đã xảy ra. Cha hắn thực sự đã làm điều đó. Draco không chắc hắn nên cảm thấy thế nào về chuyện đó. Tức giận, có lẽ, nhưng chủ yếu là thất vọng. Khi đã tin rằng cha hắn không thể làm hắn thất vọng hơn những gì mà ông đã làm trước đó.
"Câu thần chú được yểm khá là thành thạo cho một ... học sinh Hogwarts?" Lông mày của Pomfrey được nâng lên.
"Mmm," Draco nói không dứt khoát.
Pomfrey trông giống như còn muốn nói thêm gì đó nhưng bà ngưng lại. Bà ấy luôn làm tốt trong việc không hỏi quá nhiều.
"Bà có thể khôi phục ký ức của cậu ấy không?" Potter hỏi. Anh lại nắm chặt tay Draco. Draco thậm chí đã không chú ý tới. Nó mang theo sự ấm áp, tràn đầy an ủi. Hắn siết chặt tay Potter hơn, lo lắng Potter buông tay.
"Gần như là có." Pomfrey đang cau mày. "Ta sẽ cần con uống một lọ thuốc để bảo vệ. Tuy nhiên, tác dụng phụ của câu thần chú mà ta buộc phải sử dụng rất mạnh. Thuốc sẽ khiến con cảm thấy hơi lâng lâng."
Draco nhận ra uyển ngữ khi nghe thấy bà nói. "Làm ơn, không thuốc. Con chắc chắn mình có thể xử lý nó." Những thứ thuốc làm ảnh hưởng đến não và khiến hắn cảm thấy như không còn là chính mình sẽ là thứ cuối cùng mà hắn cần.
Potter dường như đã hiểu. "Con chắc chắn là cậu ấy có thể, bà Pomfrey," anh nói một cách lịch thiệp mà Draco chắc chắn rằng nó sẽ khiến mọi người làm theo những gì anh yêu cầu. Dù vậy, Pomfrey miễn dịch với nó.
"Nếu ta nói cậu ấy cần một lọ thuốc, thì cậu ấy cần một lọ thuốc," bà nói một cách cứng rắn và đi về phía tủ bên kia của căn phòng.
Draco bắt lấy khoảnh khắc để thì thầm khẩn cấp về phía Potter. "Anh đã uống chút Firewhisky nào vào ngày hôm qua chưa?"
Potter trông rất bối rối. "Cái gì? Tại sao? Chưa."
Trái tim Draco chùng xuống. Potter vẫn có thể đang bị mê hoặc do bùa chú. "Thậm chí dù chỉ một ngụm?"
Potter lắc đầu. "Em đang -?"
Pomfrey đã trở lại. "Uống cái này đi," bà ra lệnh, đưa cho hắn một lọ thuốc, và Draco vâng lời, biết rằng thật vô nghĩa khi tranh luận. Rồi bà lại nắm cằm Draco và nói, "Hãy ngồi yên nhé."
Draco nắm chặt tay Potter khi Pomfrey bắn một câu thần chú vào trán hắn. Hiệu quả ngay lập tức, lấy đi hơi thở của Draco với cường độ của nó. Cảm giác như có ai đó ném hắn xuống hồ nước lạnh.
Những ký ức tràn ngập về tâm trí hắn mà không có trật tự hay nguyên do. Nhưng dữ dội hơn đó nữa là sự bùng nổ của cảm xúc, thay thế cho sự trống rỗng không có gì ngoài học tập và các thói quen. Hắn nhớ lại niềm vui của những chuyến bay buổi sáng, cơn giận kéo dài khi bị đuổi khỏi đội, nỗi buồn ập đến mỗi khi hắn nhìn thấy chiếc giường trống rỗng của Crabbe. Hắn nhớ mình đã lo lắng về Pansy, người đang chiến đấu với chứng trầm cảm và ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Hắn đã thay dược Trấn tĩnh của cô bằng nước táo vì cô đã trộn nó với các loại thuốc khác và nó làm cô trở nên không khỏe.
Một ngày nọ, hắn nhớ đã bắt gặp Blaise và Barnaby trên giường. Họ lo lắng, nghĩ Draco sẽ lan truyền câu chuyện khắp nơi. Và chỉ bình tĩnh lại sau khi Draco thú nhận rằng hắn là gay và hứa rằng sẽ không nói với bất kỳ một ai. Barnaby đã bắt tay hắn, nói, "Cậu thật tốt," và Blaise đã giúp Draco làm bài tập về Biến hình.
Hơn ba tháng đã bị lấy đi và một số ký ức trước đó trong các phần được chắp vá. Những mảnh ký ức của hắn đã xuất hiện cùng nhau, và Draco cũng nhớ về Potter. Ký ức về anh như ngọn lửa lan dần, đi qua tất cả những ký ức khác, như thể tâm trí hắn đang đấu tranh để trình bày chúng một cách cẩn thận. Có lẽ đó là một phần trong câu thần chú của Pomfrey. Để khiến cho những ký ức dữ dội được mở ra cẩn thận.
Hắn nhớ ra trận ném tuyết. Nó đã xảy ra ngay sau kỳ nghỉ Giáng sinh. Hắn đã đóng băng trong một cuộc phục kích, chờ đợi Potter đi qua, để hắn có thể ném càng nhiều tuyết vào mặt anh càng tốt. Nó là một trò chơi khăm, một cách để chọc giận Potter, để khiến anh chú ý đến Draco và lườm hắn như cách anh thường lườm. Nhưng nó đã biến thành một trận chiến, quả cầu tuyết vô hại là vũ khí duy nhất của họ. Họ đã ở ngoài đó hàng giờ, niềm vui có quá nhiều để có thể tức giận. Má của Potter hồng hào và anh cười mỗi khi quả bóng tuyết của anh bay tới đúng vị trí. Tiếng cười của anh truyền nhiễm, cũng như tinh thần vui vẻ của anh ta. Họ chao đảo trở về lâu đài, giống như hai kẻ ngốc bị đông lạnh, và Potter nói, "Chúng ta nên làm điều này một lần nữa."
Vì vậy, họ đã làm điều đó một lần nữa. Và lần nữa và lần nữa. Và giờ Draco đã biết trận ném tuyết mà anh nói là trận nào. Không phải cái đầu tiên, mà là cái đã xảy ra vài tuần sau đó. Khi cuộc chiến dẫn đến việc Potter đẩy Draco xuống, đè lên chân hắn, và sau đó thay vì cho hắn ăn tuyết, anh đã hôn hắn. Hắn nhớ cảm giác đó. Cách mà nụ hôn của anh làm ấm cái lạnh chảy vào xương hắn. Cách mà Potter hoảng loạn mặc dù anh là người đã bắt đầu. Potter đã chạy trốn; đó là lần đầu tiên Draco thấy Potter chạy trốn khỏi điều gì đó. Nó đã cho Draco sự can đảm để đuổi theo anh và đáp lại nụ hôn ấy.
Những nụ hôn khác được nối tiếp, trong tủ đồ và tủ chổi, tại những lối đi bí mật và mọi góc tối mà lâu đài Hogwarts sở hữu.
Và không chỉ có hôn. Draco chắc chắn đã nhớ ra cuộc làm tình đó lúc này. Lần đầu của họ diễn ra một cách lộn xộn, căng thẳng trong sự bối rối thay vì cực khoái; những nỗ lực sau đó của họ đã tạo ra những kết quả dễ chịu hơn nhiều.
Tâm trí hắn nán lại tại cuộc gặp gỡ cuối cùng của họ. Nó xảy ra vào tối thứ Sáu, một ngày trước trận đấu Quidditch. Họ đang nằm trên sàn của một lối đi bí mật, trên áo choàng của mình. Draco vuốt những ngón tay trên làn da mịn màng ở đùi trong của Harry, thu hết can đảm. "Có lẽ, đôi khi chúng ta có thể làm nó với một chút khác biệt," hắn nói, những ngón tay trượt mạnh mẽ vào giữa hai chân của Potter. Potter vặn vẹo, nắm lấy cổ tay Draco và nói, "Er, chắc chắn rồi. Đôi khi." Draco không biết đó là lời hứa hay từ chối. Nhưng Potter đỏ mặt và nói thêm, "Trận đấu ngày mai, nhớ chứ? Anh sẽ phải ngồi trên chổi cả hàng giờ. Vậy nên. Chủ nhật. Chúng ta sẽ làm những điều thú vị vào Chủ nhật."
"Quidditch thật ngu ngốc," Draco càu nhàu và Potter đã hôn hắn một cách gắt gỏng.
Họ luôn nói về Quidditch. Đó là một chủ đề an toàn. Thậm chí còn đủ an toàn để cãi nhau về nó. Nhưng hắn cũng nhớ những cuộc trò chuyện khác. Những chuyện nghiêm trọng hơn về cuộc chiến. Không bao giờ an toàn để tranh cãi về nó nhưng họ đã. Về việc họ là ai và họ nên là ai, về việc tiến về phía trước và bám víu vào bóng tối. Draco chắc chắn không muốn mấy cái bổn phận hay trách nhiệm. Hắn muốn giữ bí mật mối quan hệ của họ. Hắn dự đoán nó sẽ không kéo dài. Không cần phải mạo hiểm tương lai và quyền thừa kế của mình vì nó.
Nhưng hắn đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình.
Hắn nhớ đã viết một lá thư cho mẹ, kể cho bà về các lớp học và bạn bè của hắn và gợi ý về thứ gì đó đã tiến xa hơn với Potter. Cha hắn đã xuất hiện tại Hogwarts hai ngày sau khi hắn gửi bức thư đó. Draco nhớ nỗi kinh hoàng của mình chuyển sang tê liệt khi cha hắn chĩa đũa phép vào đầu hắn và nói: "Con đã ăn, con đã ngủ, con đã học. Không có phiền nhiễu. Không có gì quan trọng xảy ra cả; Không có vấn đề gì. Đặc biệt là về Potter."
"Chà?" Câu hỏi thiếu kiên nhẫn của Pomfrey đã kéo Draco trở lại hiện tại. "Đừng để chúng ta hồi hộp! Con đã lấy lại được những ký ức hay chưa?"
Draco cảm thấy mặt mình căng lên thành một nụ cười mà hắn không thể kiểm soát. "Con nhớ."
Potter giật mạnh tay. "Tất cả mọi chuyện?" Đôi mắt anh mở to và lo lắng, và giờ chúng dường như rất khác khi Draco đã có những ký ức về việc chúng nhìn chằm chằm xuống dưới khi Potter lăn hông và đẩy vào trong hắn.
Sự phấn khích sủi bọt trong ngực Draco. Như thể hắn đã cảm thấy quá nhiều cùng một lúc. Bây giờ thì hắn biết ơn lọ thuốc của Pomfrey. "Em hy vọng đó là tất cả," hắn nói. "Nếu còn gì hơn thì..." Draco cười toe toét hơn nữa. "Em sẽ đổ lỗi cho việc mất trí nhớ về tình trạng kiệt sức không giới hạn."
Potter đã cố gắng - không thành công - che giấu tiếng cười ngượng ngùng của mình bằng một tiếng ho, và Draco nhớ ra Pomfrey vẫn ở đó bên cạnh họ. "Lọ thuốc bà đã đưa cho con thật sự có uy lực lớn, thưa bà Pomfrey," hắn nói.
Pomfrey nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nối vào nhau của họ. "Rõ ràng. Vậy được rồi." Bà ném một câu thần chú nhanh khác vào đầu Draco, trông có vẻ hài lòng với kết quả. "Con có thể đi. Ta đã lo sợ con sẽ không lấy lại được ký ức. Con vẫn ổn. Hãy trở lại nếu bị đau đầu, nhưng ta sẽ biết nếu con nói dối đấy, nên là đừng có mà nghĩ đến điều đó."
"Cảm ơn," Potter nói và lại kéo mạnh tay Draco. Draco nhảy ra khỏi giường, biết ơn vì đã bị kéo đi trước khi hắn còn nói điều gì đó xấu hổ hơn trước mặt Pomfrey.
"Mr. Malfoy!" Pomfrey ngăn họ lại. Bà ngập ngừng một lúc, rồi nói, "Nếu có bất cứ chuyện gì mà con thấy mình nên nói với Hiệu trưởng, thì cô ấy sẽ ở trong văn phòng của mình suốt buổi tối." Biểu hiện của bà rất tử tế và đầy quan tâm.
Draco gật đầu, biết rằng hắn không chấp nhận lời đề nghị đó - đây là cha hắn và vấn đề của hắn - nhưng hắn vẫn đánh giá cao nó.
Trái tim hắn bay lên ngay lúc họ đến hành lang. Hắn đẩy Potter vào tường và hôn anh một cách dễ dàng và quen thuộc mà bằng cách nào đó vẫn mới mẻ và hồ hởi. Làm thế nào mà hắn có thể quên điều này? Làm thế nào mà hắn có thể nghi ngờ là do thuốc và suy nhược thần kinh khi cảm thấy chân thật?
"Anh rất xin lỗi," Potter đang lảm nhảm giữa những nụ hôn. "Anh đáng lẽ nên nhận ra. Anh nên chú ý."
Draco lắc đầu. "Bây giờ em biết nó là lỗi của ai rồi, Potter và nó không phải của anh."
"Nó cũng không phải của em."
"Có thể. Nhưng em biết những việc mình nên làm để ngăn chặn nó."
"Làm thế nào mà ông ấy phát hiện ra?"
"Em đã đưa ra giả định về chuyện đó qua một lá thư mà em gửi cho mẹ. Em đã không nói với bà tất cả mọi chuyện; khiến nó mơ hồ. Ông ấy hẳn đã nghĩ rằng nếu ông ấy làm em lãng quên chúng, thì sẽ không có ai khiến em nhớ lại."
Biểu cảm của Potter rất căng thẳng, hàm anh nghiến lại. "Em muốn chúng ta làm gì? Em muốn anh làm gì?" Anh trông có vẻ sẵn sàng buộc tội Dinh Thự Malfoy và đưa cha của Draco ra trước công lý.
Draco phải mỉm cười. "Đừng lo lắng về điều đó. Chúng ta nên để mẹ xử lý nó. Em không thể nghĩ ra một hình phạt tồi tệ hơn."
"Anh có thể," Potter nói một cách u tối.
Draco nhỏ giọng khi nói: "Đây là mất mát của ông ấy, không phải em. Ông ấy là người duy nhất sẽ phải chịu hậu quả ở đây."
Potter trông thật đau khổ. "Anh xin lỗi," anh nói lại. "Anh nên chú ý."
"Em chắc chắn là anh sẽ có em cư xử như một người bình thường."
Potter lắc đầu. "Anh có thể tưởng tượng nó đã gây nhầm lẫn như thế nào. Chúng ta có một quá trình rất dài. Anh ngạc nhiên vì mình đã sống sót sau khi phục kích em khắp lâu đài. Nếu nguyền rủa anh là phản ứng bình thường mà em phải có, thì anh rất vui vì em đã chống lại."
"Thành thật mà nói, em chỉ là không muốn nó dừng lại. Em muốn nó trở thành thật." Draco không thể ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Potter. Cái cách Potter nhìn hắn, với sự dịu dàng và cảm xúc- mà Draco nghi ngờ hắn sẽ không bao giờ thấy đủ.
"Đó là thật. Đúng đấy ." Potter hôn hắn lần nữa, lần này thật lâu và chậm.
"Hmm," Draco lẩm bẩm. "Em đang tự hỏi mình đã học cách hôn như vậy ở đâu."
Potter cười toe. "Bằng cách âu yếm khoảng nửa học sinh Nhà Slytherin. Hoặc do em đã yêu cầu."
Oh. Rõ ràng, Draco vẫn còn mờ nhạt về một số chi tiết. Hắn xua nó đi. "Dù sao thì em cũng chắc là anh chưa bao giờ tin vào điều đó. Anh là nụ hôn đầu thực sự của em. Em từng có một buổi tập luyện với Pansy, nhưng nó đã rất khó xử.... Gì?"
Potter đang nghiên cứu hắn, môi dưới bị kẹp giữa hai hàm răng. "Em liên tục thú nhận với anh trong ngày hôm nay."
"À. Chà, ai biết được những thứ thuốc này đã làm gì với toàn bộ não bộ của em chứ? Và đồng thời... việc giữ bí mật cũng không có tác dụng với em lắm, phải không? Thực tế thì..." Draco lùi lại, kéo Potter theo mình. "Có thứ mà chúng ta nên làm, ngay lúc này."
"Một buổi địt để chúc mừng?" Potter cười hỏi.
"Không. À thì, phải, nhưng không phải ngay giờ. Đầu tiên, chúng ta phải, nhưng không phải bây giờ. Đầu tiên, chúng ta sẽ đến Đại sảnh đường."
"Ồ. Chuyện đó cũng tốt thôi. Anh đói rồi."
"Mmm," Draco đáp một cách không chắc chắn. Ăn uống không thực sự là những gì hắn đã nghĩ đến trong đầu, nhưng hắn không nói gì khi họ bước xuống Tiền Sảnh. Đó là một trong những chuyến đi bộ dễ chịu nhất trong cuộc đời hắn. Một phần trong hắn cảm thấy nực cười khi đi bộ xung quanh tay trong tay với Potter, nhưng một phần khác từ chối ngưng lại cảm giác hưng phấn trước chuyện đó. Họ đã không làm điều đó trước đây, nhưng Potter dường như không thấy nó kỳ lạ. Tuy nhiên, anh có nhìn xuống bàn tay nối lại nhau của họ một cách không chắc chắn khi họ đã đến lối vào Đại sảnh và Draco dừng lại ở ngưỡng cửa. Học sinh và giáo viên đang bận ăn uống và trò chuyện, không chú ý đến họ. Pansy đang nhìn về phía họ, mặc dù, với một cái nhíu mày sâu, cái nĩa của cô đang dừng ở giữa miệng.
"Er, vậy," Potter nói. "Anh cần được giúp đỡ đây." Anh nhẹ nhàng kéo tay Draco. "Anh đang nghĩ, nếu anh không rút tay ra, em sẽ tức giận; nếu anh rút tay ra, em sẽ tức giận. Anh cần biết kế hoạch của em."
Draco kéo Potter lại gần, vòng tay quanh eo anh. "Đây là kế hoạch của em."
Potter nhìn hắn chằm chằm, chớp mắt. "Anh hiểu rồi. Đó là một kế hoạch rất công khai." Anh nhìn quanh Sảnh đường. "Đây không thực sự là điều mà anh đã nghĩ khi anh nói rằng anh muốn ngừng giấu diếm."
"Ồ, xin lỗi." Draco cố rút tay ra, nhưng Potter kéo hắn lại.
"Phải, anh hiểu rồi. Cha em không thể Obliviate cả nửa Hogwarts."
"Phải, nó đó." Draco cắn môi. "Nhưng em cũng chỉ muốn mọi người biết thôi."
Potter cười. "Anh không nghĩ rằng mình có thể xử lý được mức độ trung thực này."
"Em e rằng anh phải làm quen dần với nó đi. Em vừa mới tìm ra giải pháp rồi. Em cũng dự định thử nó trên cha mình, bằng cách viết cho ông ấy một lá thư để nói với ông ấy - thật lòng - rằng ông ấy là một tên cực kỳ thối tha. "
"Thế còn ... hậu quả về mặt tài chính có thể xảy ra ?"
Đó luôn là một trong những lý lẽ của Draco về việc công khai mối quan hệ của họ. Nhưng hắn đã xem xét lại. Hắn đã nhún vai. "Dù sao thì, em không có kế hoạch quay trở về nhà. Nhưng em có kế hoạch đạt điểm xuất sắc trong kì thi N.E.W.T.s. Và em có một người bạn trai giàu có, nổi tiếng. Em sẽ ổn thôi." Phần tốt nhất của chuyện này chính là Draco thực sự tin tưởng vào chúng.
Potter cười rạng rỡ với hắn. "Không giàu có đến thế, anh chắc đấy, nhưng anh nghĩ anh có đủ khả năng để nuôi em."
"Anh thật tốt bụng làm sao."
"Chà, vậy thì ..." Potter ép sát hơn. "Anh nghĩ rằng tên bạn trai nổi tiếng của em sắp sửa trở nên nổi tiếng hơn nữa vì đã được địt Draco Malfoy. Nhưng, em biết đấy, anh thường bị buộc tội là cố tình thu hút sự chú ý của công chúng, công bằng mà nói anh mới chỉ cố tình làm điều đó ít nhất một lần. Bên cạnh đó ..." Anh liếc nhìn Đại sảnh đường có vẻ đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. "Giờ đã quá muộn để có thể lùi bước rồi."
Sức nóng lan tỏa qua má và cổ Draco. Khá nhiều học sinh đang theo dõi họ, chỉ trỏ và thì thầm, có vài nụ cười và tiếng khúc khích, những người khác thì bối rối và cau mày. Kể cả một số giáo viên cũng đã bắt đầu nhìn chằm chằm; Slughorn đang nghển cổ ra để ròm được rõ hơn. Các Gryffindors đang nghiêng về phía Granger và Weasley, những người trông hơi bối rối khi họ nhún vai và lắc đầu, trông rất thiếu thuyết phục. Tại bàn Slytherin, Pansy đang xen kẽ giữa việc nhìn chằm chằm vào Draco và ly nước của mình, như thể cô nghi ngờ bản thân đã uống quá nhiều với một ngụm nước bí ngô.
Draco cười toe toét và nháy mắt với cô. Rồi hắn lại nhìn Potter.
"Tuyệt đối không lùi bước," hắn nói và kéo Potter vào một nụ hôn.
----------------------------------------
Còn một phần nữa :33 nghe bảo có H :> hihi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com