Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Giai đoạn 2.2

A/n: Đoạn này tớ sẽ chuyển cách gọi Draco là " hắn ", còn Harry là " em " cho phù hợp nha.

***

" Harry! Harry! "

Draco gào lên trong vô vọng. Hai tay hắn ôm chặt lấy bờ vai yếu ớt của người kia, con quái thú đã bị xích lại, giờ chỉ còn mình Draco và em thôi.

Em đưa tay chậm rãi lên cần cổ hắn, xoa xoa nhẹ nhàng phần gáy Draco như một lời vỗ về. Mặc cho máu vẫn cứ tiếp tục xối ra từ nơi lồng ngực , để xộc lên mùi tanh tưởi và nhuộm thẫm cả ga giường trắng, em vẫn vân vê cần cổ người như lời an ủi rằng em không sao đâu. Mái tóc vàng luôn được trải chuốt của hắn giờ đã bết mồ hôi, Draco thấy vậy mà gục xuống vai em khóc nức nở, dù hắn biết máu sẽ thấm đẫm vạt áo gile và mùi máu sẽ ám lấy hắn từng chút một.

Hắn mặc kệ. Hắn chọn đó là sự trừng phạt cho hắn.

Bất ngờ trước hành động ấy, Harry thẫn người một lúc, nhưng cũng cười hiền, bàn tay dịch lên mà xoa đầu người kia.

Rồi ánh mắt lục bảo ấy căng ra như bị một đòn đánh chí mạng, em nhìn hắn trong giây phút ấy. Bắt gặp sắc xám trong đôi mắt kia, em mỉm cười xinh đẹp như cánh hoa tử đằng, cuối cùng trong mắt nhắm lại một cách mãn nguyện. Hơi thở của em yếu dần, nhịp tim dần đứt quãng, em đưa tay quàng qua cổ hắn, giọng nói thanh tú vang lên đều đều bên tai Draco.

" Em yêu người. Hỡi người dấu yêu. "

Rồi hơi thở em tắt hẳn. Harry gục xung người Draco, đã chẳng còn hơi ấm con người ngự trong em, chỉ còn lại một con búp bê trống rỗng mà hắn đã yên thầm từ rất lâu về trước. Draco chẳng biết làm gì, nước mắt cứ nhỏ từng giọt, rồi trầm ngâm một lúc, con quái thú trong hắn sống dậy. Nó gào lên một tiếng, đập vỡ xiềng xích vững chắc, hai mắt nó long sòng sọc mùi của hận thù, rồi cái mũi sặc mùi tanh tưởi máu của nó hít hít, con quái thú ấy quay người mà gào lên với 3 con người ở góc phòng, nó lao vút đến chỗ ấy mà xé nát thân xác 3 người ấy.

Draco điềm nhiên nhìn cảnh tượng ấy, rồi đứng dậy. Hắn hôn nhẹ lên trán em, rồi trượt dần xuống sống mũi xinh đẹp của Harry, cuối cùng hắn dừng lại bên bờ môi như cánh hoa hồng của em mà đặt một nụ hôn phớt lên ấy. Draco rút đũa phép từ trong túi áo, chậm rãi chia đũa phép vào lồng ngực bản thân, hắn nhớ rằng đã có lần em nói với hắn rằng cái chết còn nhanh hơn cả đi ngủ, và giờ em đã ngủ say rồi. Draco nghĩ rằng hắn cần phải đến với em nhanh thôi, không em sẽ cô độc lắm.

Hắn xoay đũa thần, chất giọng hắn niệm phép dịu dàng như việc hỏi em muốn bao nhiêu viên đường vào tách trà vậy. Và lúc nào em cũng bĩu môi nói rằng em không thích trà.

Hắn biết em sẽ giận hắn. Nhưng kệ thôi, hắn nào thể sống mà thiếu đi em.

" Avada Kedrava. "

Hắn mỉm cười mãn nguyện. Dù sao cuối cùng hắn cũng được chết trong sắc xanh của em.

--- End ---

( Vu rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện nha, End rồi đó, Vu xúc động ghê gớm-....
















Thôi được rồi. Chưa hết truyện đâu.

Tớ sẽ quay lại cách gọi Draco là " anh " và Harry là " cậu " nha.

--- Continue ---

Draco choàng dậy. Mồ hôi làm từng lọn tóc vàng tựa thái dương của anh bết vào nhau, tạo cho Draco cảm giác nhớp nháp đến khó chịu. Nhưng ấy chưa phải điều quan trọng, giờ anh chỉ bận tâm nơi đây là đâu.

Trần nhà và tường màu trắng. Hàng chục chiếc giường nối tiếp nhau. Trong không khí có thoang thoảng mới chocolate. Và lọt vào tầm mắt anh là một đoá hoa hồng kiều diễm.

Đây đích thị là bệnh thất của Hogwarts. Và một điều khác, anh chưa chết.

Draco còn đang hoàng hồn không biết mình có làm sao không mà bị Avada vẫn còn nhởn nhơ trên dương gian thế này, thì bàn tay nhỏ nhắn nào đó đã chạm nhẹ vào lưng anh. Draco quay mặt lại, tay bất giác cho vào túi áo để lấy đũa, thì khuôn mặt xinh đẹp ấy đập trọn vào mặt anh. Hàng lông mày thanh tú của cậu nheo lại sau mắt kính tròn mà ai cũng cho là quê mùa, Harry đưa tay lên trán Draco.

" Mày làm sao thế... Ngủ mà cứ gọi tên tao... Lại còn mồ hôi nữa-..."

Chất giọng ấy vang bên tai Draco còn hay hơn bất cứ bản nhạc nào anh từng được nghe, hơi thở nóng hổi pha vào mặt anh, ấy còn thoang thoảng mùi ngọt ngào của bạc hà, chính là bằng chứng cho sự hiện hữu của Harry Potter. Chẳng thiết tha gì tới lễ nghi hay mối quan hệ của hai người bấy giờ, Draco ôm chầm lấy cậu, hít lấy chút hương bạc hà còn vương vấn kia.

" Mày còn sống! Merlin ơi, mày còn sống! "

" Mày nói thế là có ý gì-...Thả tao ra! Ngạt thở tao! "

Draco nghe hơi thở người kia bắt dồn dập liền bỏ ra, nở nụ cười đẹp như ánh nắng ban mai đầu ngày, bao trọn tay cậu trong hơi ấm của bản thân, trong giọng còn có chút run run. Anh gục đầu xuống lòng Harry, cất lời.

" May quá...mày còn sống. May quá..."

Harry bất ngờ. Nhưng chẳng hiểu sao, tay cậu lại cứ để mặc cho người kia nắm lấy, và trong lòng cậu, lại dâng lên cao giác thỏa mãn hơn bao giờ hết.

" Malfoy này. Mày, vừa nói tao còn sống là sao...? "

Harry nghiêng đầu đầy khó hiểu.

" Không... Không, là ác mộng ấy mà... Harry, không sao, không sao đâu. Tao ở đây, đừng lo. Không ai làm hại được mày nữa đâu. "

Draco bỏ tay cậu ra, rồi bất chợt ôm chầm lấy Harry, hít sâu mùi hương của cậu, tựa như cậu là khói thuốc nghiện vậy. Hơi ấm từ làn da trắng tựa sứ của cậu mon men bên má anh, mềm mại khiến anh không thể dứt ra. Harry cứ thế mà đờ ra không phản kháng, thậm chí còn có chút khoan khoái.  Đang " tình tình tứ tứ " như thế, ngang nhiên có kẻ phá đám, may thay Draco còn chưa Avada cái bạn trẻ kém duyên ấy một phát, con người lạ mặt cất tiếng ho húng hắng.

" Hai trò... Có thể đi vào vấn đề chưa? "

Giáo sư McGonagall bước vào, theo sau là bà Pomfrey. Đâu đó trong ánh mắt bà thoáng lên tia cười. Harry thấy hai người liền vội đẩy Draco ra, phủi vạt áo đầy hoa mà đi về giường bệnh.

" Chào buổi sáng thưa giáo sư, bà Pomfrey. "

Trong khi người kia còn bối rối nhường nào, Draco chỉ cười cười mà chẳng biểu lộ chút cảm xúc ngại ngùng nào, lười nhác di chuyển từ sàn nhà lạnh ngắt sang giường khác.

Bà Pomfrey cũng khẽ cười. Ấy làm Harry càng bối rối hơn.

" Con đi được chưa Harry? "

Ồ. Giờ Harry mới nhớ ra mình đang liệt tạm thời.

  Cậu vịn lấy đầu giường để thử đứng dậy, anh vội vã ra đỡ, rồi chậm rãi, cả hai chân Harry đây đã hoạt động lại như bình thường. Có nét bất ngờ hiện lên rõ rệt trên khuôn mặt xinh đẹp tựa tạc kia, Harry vui sướng ôm chầm lấy người bên cạnh, tức là Draco Malfoy, mà không để ý ấy chính là Draco Malfoy. Anh được ôm chầm lấy, nhân cơ hội mà mân mê sống lưng cậu, Harry bất chợt nhận ra kẻ mà mình đang ôm là ai, liền nhanh chóng đẩy Draco ra, không quên " tặng " anh " chiếc gối thân thiện " vào mặt.

" Trò Malfoy. Trò Potter. Ta và bà Pomfrey vẫn còn ở đây đó. "

Giáo sư Mcgonagall khẽ ho để hai cậu học sinh kia ngừng coi cả hai bà là vô hình. Harry hơi cúi người xin lỗi, còn Draco thì cứ xoa xoa khuôn mặt tuấn tú, ai nha, cậu ném đau ghê gớm. Bà Pomfey cười nhẹ, rồi vẫy vẫy tay.

" Trò Potter, ta thấy bệnh tình của con cũng khá hơn rồi. Nhất là khi có trò Malfoy ở cạnh. " Song, bà quay ra phía cậu trai nhà Slytherin kia. " Trò Malfoy, con không phiền thì ở bên trò Potter nhé? "

" Đó là vinh hạnh của con. " Draco cười. Và Harry rất muốn đè anh xuống mà đấm vỡ quai hàm.

" Potter. " Giáo sư Mcgonagall cắt ngang. " Ta và giáo sư Snape đã tìm ra một phương thuốc kéo dài thời gian cho con, đến khi con đủ kiên quyết để lựa chọn phương án chữa trị. "

Nói rồi bà đặt lên bàn một khay thuốc có màu trong suốt, chất lỏng trong từng ống lấp lánh dưới ánh nắng mờ nhạt của mùa đông.

" Con cảm ơn. " Harry nuốt nước bọt, khẽ gật đầu.

" Giờ thì, ta có việc phải đi. Các trò nhớ đến lớp đúng giờ nhé. À, Malfoy. Trò hãy cho Potter uống thuốc khi trò ấy phát bệnh. "

" Vâng thưa giáo sư. " Draco lại nở nụ cười mà khiến Harry muốn Avada anh hơn bao giờ hết.

Thời gian cứ dần qua và cả hai cứ cùng nhau đi đến lớp học cả ngày hôm đó. Đêm ấy Harry ngủ ngon hơn bao giờ hết khi bao bọc tay cậu là hơi ấm của anh. Và cả hôm đó, Harry chưa nôn ra hoa lần nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com