Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

18. Reaching Out (Chương 2)

OTPshipper98

https://archiveofourown.org/works/16077926/chapters/37545419#workskin
----------------------------------------------------

"Potter?"

Đầu Potter giật lên. Cả khuôn mặt hắn ướt đẫm nước mắt, nhưng hắn cố nhíu cả mày và quai hàm.

"Biến đi."

Draco giận dữ. "Có cứt mà tao làm vậy!"

Cậu bắt đầu hướng về dáng người cúi xuống của Potter, quyết tâm làm cho hắn cảm thấy tốt hơn giống như Potter đã làm cho cậu trên tàu. Nhưng rồi Potter gầm gừ, đấm xuống sàn và la hét, "Tao nói là biến đi !" Và Draco đã bị đóng băng tại chỗ.

Cậu nên rời đi. Cậu không cư xử ổn được với những người bạo lực, và đặc biệt, không phải với một Potter hung bạo. Nhưng rồi, khi cậu đang quay lại, cậu nghe thấy một tiếng nức nở khác. Thật thương tiếc và đau lòng, và nó hẳn phải có một loại phép thuật ràng buộc nào đó đi kèm, bởi vì Draco thấy mình gần như chạy về phía tên khốn.

Potter không nhìn cậu lần nữa, và Draco chỉ đứng đó trong mười lăm giây. Chết tiệt, cậu đã không nghĩ đến điều này. "Tại sao mày khóc?"

"Hong phải ziệc của mài," Harry lẩm bẩm.

"Có phải vì cô nàng chồn?" Draco co rúm lại ngay khi lời nói ra. Cậu phát ốm với việc trở nên độc ác. Cậu đã chứng kiến ​​rất nhiều sự tàn độc ngay trước mắt mình, trong chính ngôi nhà của mình, và cậu chỉ muốn quên đi. Cậu muốn khác biệt. Nhưng câu hỏi đã trượt khỏi đầu môi, và đã quá muộn để rút lại.

Thật kỳ lạ, Potter chỉ khịt mũi. "Không ," hắn nhổ ra. Hắn ta dường như muốn nói điều gì khác, nhưng hắn nghẹn ngào nức nở và run rẩy, che mặt đi lần nữa. Ít nhất hắn đã không tiếp tục bảo Draco rời đi.

Draco bất lực nhìn xung quanh, như thể đồ đạc trong lớp học bị bỏ hoang này giữ câu trả lời cho mọi câu hỏi đang tràn ngập tâm trí cậu. Sau đó, mặc dù thực tế cậu cảm thấy ngứa ngáy và lo lắng, cậu vẫn ngồi xuống bên cạnh Potter. Một xung lực ngẫu nhiên chiếm lấy cậu, và cậu ép vai họ lại với nhau. Khi Potter lại run lên, Draco cảm thấy nó lan trong toàn bộ cơ thể mình.

"Nhìn này, Potter. Tao rất vui vì mày đã quyết định ở đó vì tao trong năm nay, nhưng nó phải hoạt động theo hai hướng. Mày không thể hy vọng tao tin tưởng mày nếu mày không tin tưởng lại tao."

Lúc đó, Potter lại ngẩng đầu lên. Hắn không nhìn Draco, nhưng chẳng sao cả. Giao tiếp bằng mắt cũng không phải là một trong những thế mạnh của cậu. "Tao chỉ-" Potter thở dài tan vỡ, rồi thử lại. "Không có gì. Tao khóc chẳng vì gì cả."

Không thể là không có gì trong khi mày đã khóc như kiểu thế giới đã kết thúc cả, Draco muốn phản lại. Tuy nhiên, cậu không làm thế, vì cậu biết chính xác Potter cảm thấy thế nào. Thay vào đó, ngay lập tức, cậu nói "Được rồi."

Potter dụi mắt, nhưng một cái liếc ngang là đủ để Draco thấy rằng nó hầu như không tạo ra sự khác biệt.

"Tại sao mày vẫn còn ở đây?"

Tao chịu. "Tao đã nói với mày rồi. Nếu mày ở đó vì tao, thì tao cũng sẽ ở đó vì mày."

Potter lắc đầu.

"Đ- đây không phải là cách nó hoạt động. Nếu mày ở đây chỉ vì mày cảm thấy bản thân nợ tao, mày nên rời đi. Tao đã biết mày không quan tâm đến tao."

"Mày đã gần như-" Draco thấy mặt mình nhăn nhúm lại. "Mày như một trò đùa vậy, Potter. Mày không được quyền quyết định người mà tao quan tâm!"

"Thôi nào, Malfoy. Mọi người đều biết mày ghét tao hơn bất cứ điều gì." Potter đã cố gắng ít nhiều ngăn những giọt nước mắt tuôn rơi, nhưng hắn nghe có vẻ vô vọng , và hắn vẫn đang dựa vào vai Draco như thể hắn rất cần sự tiếp xúc. Thế là Draco nghĩ, đụ má đời. Tao còn gì để mất đâu.

"Không. Mọi người nghĩ tao ghét mày."

"Không phải sao?"

Draco không thể không khịt mũi. "Mày thật ngốc, Potter. Tao sẽ không bao giờ đồng ý với tình bạn vô nghĩa này nếu tao ghét mày."

"Tao-" Potter nhìn cậu. "Tao không bao giờ yêu cầu mày làm bạn tao. Tao chỉ đề nghị được ở đó với mày."

"Và tao đã nói mày sẽ ân hận với đề nghị của mày. Nếu tao không sai, ở bên nhau là điều bạn bè làm," Draco nói.

Có khoảnh khắc im lặng, rồi, "Yeah, tao đoán là vậy. Mặc dù vậy, tao vẫn không hối hận về những gì mình đã nói."

"Có nghĩa là chúng ta là bạn bè." Draco nói với bản thân mình rằng cậu đã tưởng tượng ra giọng nói của mình bị dao động khi cậu nói điều đó, và cắn môi khi Potter không trả lời ngay lập tức.

"Chúng ta là."

"Tốt. Tao vui vì mọi thứ đã rõ ràng."

Potter di chuyển, nhưng vai hắn không bao giờ rời khỏi Draco. Hắn đeo kính lại, sau đó dồn trọng lượng vào tường và thở dài.

"Vậy nên..."

"Vậy nên," Draco đồng tình. "Tại sao mày khóc?"

"Tao không nghĩ mình đã khóc xong," Potter lẩm bẩm. Draco chỉ nhướn mày nhìn hắn ta, khiến Potter cau có và nhìn đi chỗ khác. "Được rồi được rồi. Nó chỉ là.. nó không quan trọng."

Draco đã nhìn thấy xác chết của Potter nằm dưới chân Chúa tể bóng tối, và ừ, bằng cách nào đó, Potter giờ trông có vẻ dễ bị tổn thương hơn so với thời điểm đó.

Có lẽ đó là vì Draco. Rốt cuộc, luôn có một cái gì đó giữa họ. Một cái gì đó hiểm ác và không thể cưỡng lại; một cái gì đó nguy hiểm và thô thiển đã tước đi những bức tường của họ và phơi bày những nỗi sợ hãi và sự thôi thúc sâu sắc nhất của họ.

Và bây giờ cậu đang tưởng tượng Potter trần truồng. Nhờ sự tương tự, bộ não, hắn suy nghĩ gắt gỏng khi cảm thấy má mình nóng lên. "Có lẽ nó rất quan trọng nếu nó làm mày khóc đến thế," cậu nói, trong nỗ lực ngăn Potter chú ý.

"Nhưng không phải vậy," Potter khăng khăng. "Không có gì xảy ra cả. Là cái đầu tao. Tao cứ nghĩ- không, những suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu tao và tao ... tao không muốn nghe thấy chúng nữa."

"Chúng nói gì?" Draco hỏi.

"Nó.. nó không quan trọng. Rằng tao nên biến mất, bởi nó cũng sẽ chẳng tao nên khác biệt."

Ah, đó có thể là thứ gì đó Draco có thể liên hệ.

"Potter, chúng tao đều không quan trọng. Từng người trong bọn tao chẳng là gì hơn những sản phẩm của một chuỗi những sự trùng lặp vô hạn. Nhưng mày, không giống phần đông bọn tao, đã tạo ra thay đổi trên thế giới này. Có lẽ... có lẽ đó là lý do vì sao mày cảm thấy như không có gì để mày cùng kết nối được nữa."

Potter rùng mình và cuộn hai chân vào ngực hắn để giấu mặt đi. Và Draco đã làm ra một hành động ít nhạy cảm nhất có thể chọn. Hắn mù quáng tìm kiếm bàn tay của Potter và giữ lấy nó.

Potter có vẻ do dự, nhưng rồi hắn siết chặt tay Draco, và thứ gì đó ấm áp và mờ nhạt thay thế từng nỗi sợ hãi và sự không chắc chắn trong cơ thể Draco.

"Tao mừng vì mày ở đây."

Họ đều giận dữ khó chịu. Họ đã nói chuyện cùng một lúc, điều đủ gây xấu hổ, nhưng những lời họ nói thật quá... quá ngu ngốc, bộ não của Draco cung cấp. Quá cởi mở.

"Tao tưởng mày muốn tao cút xéo?"

"Tao đã. Mặc dù vậy tao cũng không còn nữa, nếu không tao sẽ không có những gì tao vừa nói." Potter siết chặt tay cậu một lần nữa, sau đó dường như nhận thức những gì mình đang làm, hắn giải phóng sự kìm kẹp của bản thân. Mặc dù đưa tay ra xa, hắn đã để những ngón tay của họ lướt nhẹ qua nhau. Hai lần. "Ý mày là gì?"

"Tao- err." Draco cảm thấy má mình thẫm lại và nhìn chằm chằm vào Potter. "Mày nói mày cũng có thể biến mất. Tao chỉ nói rõ rằng có rất nhiều người sẽ nhớ mày. Hai người bạn đồng hành của mày sẽ không biết phải làm gì với chính họ mà không có mày, và điều khá rõ ràng là cô bạn gái chồn sẽ không kết thúc với mày như cô ấy đã tuyên bố."

Potter cười . Như cảm thấy không kiềm chế được, thậm chí ngạc nhiên, như thể nó khiến hắn mất cảnh giác, và Draco không thể không nhìn hắn. Khuôn mặt hắn ta đã dịu đi rất nhiều , và đôi mắt hắn lấp lánh , và Salazar, Draco cảm thấy khó thở và nóng . Và lạc lối. Quá lạc lối, hắn chỉ muốn chạy trốn.

"Ôi, Draco, mày nên nhìn thấy chính mình lúc này. Mày là tên nói dối dở tệ!"

Draco cảm thấy choáng váng và mất cân bằng từ việc hắn ta sử dụng tên của mình, và cậu hất cằm lên để chống lại sự đỏ mặt mà cậu chắc chắn đang lan qua má và cổ.

"Tao có thể nhắc nhở mày về khả năng nói dối của tao để giải cứu cái mông Gryffindor ngu ngốc của mày khỏi Phủ Malfoy?" Cậu giận dữ.

Nụ cười của Potter mờ dần, và đôi mắt họ lần đầu tiên gặp nhau trong thứ đột nhiên đem lại cảm giác như mãi mãi.

"Mày không cần phải làm thế. Tao nghĩ về nó khá thường xuyên." Hắn cau mày. "Nó đã cằn nhằn tao để biết rằng mày chỉ sợ, hay là vì... Nhưng bây giờ mày đã thừa nhận rằng mày rất vui vì tao vẫn ở đây, tao đoán là-"

"Điều đó không có nghĩa gì cả," Draco nhanh chóng ngắt lời. "Không một trong số đó."

Ngón tay họ chải ra. Cậu muốn đưa tay ra xa, nhưng cậu cảm thấy đông cứng tại chỗ.

"Mày chỉ cần nắm tay tao, Draco."

Draco nuốt nước bọt. "Đừng gọi tao như thế."

"Tại sao? Đó là những gì bạn bè làm. Trừ khi .." Harry thì thầm, nhẹ nhàng đan xen những ngón tay của họ. Hơi thở của Draco bị cản trở. Cậu đã thực sự nên rời đi khi Harry hét vào mặt cậu. "Trừ khi mày muốn nhiều hơn bạn bè."

"Tao-"

"Nhưng tuy nhiên, ngay cả sau đó, tao vẫn phải gọi mày bằng tên của mày. Vì vậy, bằng cách này hay cách khác, mày sẽ trở thành 'Draco' với tao."

Cậu cố gắng để phàn nàn, nhưng những thứ rời khỏi cổ họng cậu là một tiếng rít thảm hại. Một tiếng rít , Salazar. Vì vậy, cậu bịt kín môi, bởi vì không đời nào có chuyện cậu sẽ có thể nói rõ một câu mạch lạc trong thời điểm sớm nhất. Không phải khi những lời của Potter- Harry-? quá rõ ràng ngụ ý rằng hắn ta muốn hơn là một người bạn với Draco. Chắc chắn không phải khi những con bướm đang bay trong ngực cậu không chịu ngừng ngay cả khi cậu hít thở sâu, ra và vào.

Cậu đã hoàn toàn lầm rồi, phải không?

"Này, xin lỗi nếu tao đã đưa ra quá nhiều những đề nghị bất chợt và, ừm, phần cầm tay. Chúng ta luôn có thể chỉ là bạn bè, nếu mày muốn."

Merlin, tại sao cuộc trò chuyện này như khó xử hơn là nghe Potter khóc? Draco không muốn trả lời, nhưng cậu đoán cậu đã làm vậy bằng cách không đưa tay ra. Đôi khi cậu thực sự ghét những gì tên khốn đã làm so với lẽ thường.

"Đây không phải điều tao nói."

"Ồ," Potter lẩm bẩm. "Được rồi."

Draco liếc mắt sang một bên. Potter đang đỏ mặt dữ dội và cắn môi trong khi hắn ta cau mày nhìn sàn nhà, và cảnh tượng đó khiến đôi môi của Draco co giật. "Vậy, chúng ta hẹn hò nhé, Harry?"

Đôi mắt của Potter thâm trầm không thể tin được, những ngón tay hắn co giật quanh Draco. Sau khoảnh khắc bị sốc, hắn cười nhếch mép. "Mày có thể hối tiếc về lời đề nghị đó."

Trái tim của Draco đã làm một cú lộn nhào. Hy vọng, một hy vọng cảm giác gần như là hạnh phúc, bay khắp cơ thể cậu như hơi nóng gây ngộp trên da cậu.

"Thử xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com