Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 92: Đem ông lão nào đó làm quan trọng (3)

\ "Quên đi, không cầm, ta đi chỗ khác xem một chút đi, Kính Tâm, chúng ta đi. \" nói đùa à, có thể khiến cho Mặc Liên Thành đưa cho đồ vật tùy thân , mà chỉ giá trị có từng này? Coi nàng là đứa trẻ ba tuổi không hiểu chuyện hay sao?

\ "Chờ đã, tiểu thư , người muốn bao nhiêu? \" chưởng quỹ vừa thấy người muốn đi, hơi có chút sốt ruột.

\ "Không phải ta muốn bao nhiêu, mà là ngươi muốn cho bao nhiêu, cái này là gia truyền của nhà ta, truyền qua không biết mấy đời rồi, không nghĩ tới đến chỗ này của ngươi, lại trở thành thứ không đáng tiền rồi, nó mặc dù không là vàng ròng, nhưng ngươi xem một chút, cái này màu ánh sang này, hình tượng này... Ai, ta xem hay là thôi đi. \" Khúc Đàn Nhi lắc đầu, liếc nhìn kim lệnh trên tay, lại tiếp tục lắc đầu, gương mặt tỏ vẻ đáng tiếc.

\ "Như vậy đi, ta ra hai trăm lượng, chỉ có số này, ngươi nếu như lại không hài lòng, ta đây cũng thật sự là không có biện pháp, đành mời tiểu thư qua chỗ khác rồi\" chưởng quỹ vươn hai ngón tay, bất đắc dĩ, cuối cùng liền không thể làm gì khác hơn là đem giá tăng lên gấp đôi.

\ "Nhiều như vậy? \ "

\ "Nhiều như vậy. \ "

\ "Tốt, thành giao. \" Khúc Đàn Nhi gật đầu, cười đến thoải mái, đem kim lệnh đưa qua, cuối cùng đem đống ngân phiếu cất đi, lôi Kính Tâm liền đi ra khỏi hiệu cầm đồ.

Hai người không có dừng lại ở trên phố lâu, vừa bước ra khỏi cửa hiệu, liền trực tiếp hướng Bát vương phủ trở về.

\ "Chủ tử, người kia hình như bị thương. \" Kính Tâm chỉ vào một ngõ nhỏ có một người đang dựa vào tường.

\ "Chúng ta qua xem thử xem. \" Khúc Đàn Nhi cũng nhìn thấy một nam nhân ở góc nhỏ kia, chỉ là, bởi vì người đàn ông tựa ở bên tường, đầu thấp, nhìn không ra mặt mũi chân thật của hắn, nhưng trên người hắn rõ ràng có vết màu làm người ta nhìn mà khiếp sợ.

Không bao lâu, hai người đi tới trước mặt người đàn ông.

\ "Ai, ngươi không sao chứ? \" Kính Tâm đang cẩn thận đi tới, còn chưa kịp đụng tới y phục của anh ta, vốn đang đứng mà đột nhiên ngã xuống, mà lúc ngã xuống lại chính là chỗ Kính Tâm đang đứng.

Sau đó...

Bịch!

Kính Tâm không đỡ được, hai bóng người nhanh chóng ngã xuống, mà Kính Tâm thật bất hạnh, lại là làm nệm lót!

\ "Má, người này tại sao như vậy, ta có ý qua đây hỏi ngươi có sao không, ngươi nơi nào không ngã mà lại ngã trên người ta thế. \" Kính Tâm trừng người nằm phía trên, cái ót đau đến mức mắt ứa ra sao Kim.

\ "Nữ nhân? Ngươi là ai? \"Người đàn ông với gương mặt tái nhợt, khẽ mở mắt, liếc nhìn Kính Tâm, sau đó hai mắt nhắm lại, đã hôn mê.

\ "Ta thực sự là xui xẻo. \" Kính Tâm lấy hơi, dùng sức, liền đem nam nhân trên người đẩy ra, vỗ vỗ y phục , nhanh chóng đứng lên.

\ "Kính Tâm, ngươi có thấy người đó bộ dạng dài ngắn thế nào không? \" Khúc Đàn Nhi khẽ vuốt cằm, nhìn chằm chằm người đàn ông trên đất.

\ "Nô tỳ không thấy, cũng lười xem, đỡ phải lắm chuyện. \" Kính Tâm sờ sau ót, buồn buồn đáp.

\ "Mỹ nam a! \ "

\ "Chủ tử nói cái gì? \" Kính Tâm nghi ngờ trông coi Khúc Đàn Nhi.

\ "Thế gian khó gặp một mỹ nam, chỉ là, hắn đẹp đến quá mức lạnh lùng rồi, cho dù hắn bây giờ là hôn mê, nhưng toàn thân đều tỏa ra một cảm giác lạnh lùng ,uầy, Kính Tâm, ngươi có phải hay không nhặt được bảo vật rồi. \" Khúc Đàn Nhi đem ánh mắt từ trên người nam tử quay lại nhìn Kính Tâm, khóe miệng khẽ nhếch, tự tiếu phi tiếu nhìn nàng.

\ "Vậy chúng ta bây giờ làm sao? \" Kính Tâm nghi ngờ hỏi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com