six: the "my picture in your wallet" chapter
"Ví của anh cất giữ tấm ảnh kỉ niệm của em"
Quay trở lại thực tại, Win cảm thấy đau đầu vì mình cứ nghĩ về anh chàng Bright kia dù chuyện đã xảy ra rất nhiều năm về trước. Thậm chí bây giờ Win cho rằng anh cũng đã quên hết mọi chuyện rồi. Một người như cậu thì có gì phải đáng nhớ chứ?
Năm năm trước, Win thừa nhận những cảm xúc mình dành cho Bright, chúng cứ sinh sôi và dâng trào trong trái tim cậu. Ai lại ngu ngốc mà không cảm nhận được điều đó chứ? Nhưng rồi thì làm sao, làm sao mà Win có thể thổ lộ điều đó ra đây trong khi xung quanh Bright quá nhiều người mà anh thật sự cần phải hướng đến. Không phải cậu. Phải, đôi lúc Win nghĩ về quá khứ và chỉ muốn cầu xin rằng Bright đừng dùng ánh mắt âu yếm của anh nhìn cậu mỗi khi cả hai đang nói về một điều gì đó hấp dẫn.
Cả hai đều biết họ rung động, đều biết thứ tình cảm này chẳng còn đơn giản như trước. Nhưng Win chỉ cảm thấy mình chẳng thể phù hợp với anh. Một người tầm thường như cậu thì làm sao có thể đứng với anh và nói câu "chúng ta thật hợp đôi" đây.
Bầu trời đã ngưng đổ trận tuyết nặng rồi. Lúc này bên ngoài trời cũng đã tối om nhưng đâu đó vẫn nhìn được lớp tuyết dày phủ trước sân nhà cậu, Win vô thức nghĩ về những chuyện xưa cũ, cũng thầm nói với lòng rằng hãy quên những điều đó đi, nếu không nó sẽ trở thành thứ ám ảnh day dứt cậu không buông.
Win ngồi cùng những chị em và mẹ của mình ở phòng khách. Lúc này Emma đang chỉ cho Betty đan len, con bé cứ khăng khăng muốn học đan len rồi cùng mẹ lên thị trấn để mua những ba bốn cuộn len khác màu. Em bảo muốn đan cho mỗi người trong nhà một đôi găng tay để ấm áp. Chẳng biết khi đôi găng tay ấy hoàn thành thì trời có còn đổ những trận gió lạnh để có cơ hội được mang chúng hay không nữa? Win thầm cười.
Win thì đang nói chuyện với Amily, cô đang đưa cho Win một vài bức ảnh triển lãm ở châu Âu mà cô vừa đi, đây có thể là thứ giúp cậu sẽ viết cho bài báo tiếp theo. Hiện tại Win đang nhận viết một vài tờ báo nhỏ, đôi lúc cậu đăng một vài mẫu truyện mà cậu nghĩ ra, đôi khi là vài lời bình hay giới thiệu về những tác phẩm nghệ thuật. Phía nhà xuất bản cũng như người đọc khá thích những bài viết của Win, phản ứng của họ khá tốt và đa số những số báo có bài viết của cậu đều bán rất chạy. Đó là lí do Win tự tin mình có thể viết một quyển tiểu thuyết, nhưng khá đáng tiếc là cậu chỉ chưa đủ khả năng thôi. Win nghĩ thế.
Cả nhà đang sinh hoạt cùng nhau như thế, bỗng dưng ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ "cốc, cốc, cốc". Hình như là có ai đó đến.
Năm người nhìn nhau một cách quái lạ, trời tối om như thế này còn ai đến tìm họ chứ? Emma nghĩ đó có lẽ là bệnh nhân của mẹ, dù gì bà cũng là một y tá, có vẻ người thân của ai đó đang gặp bệnh nên mới tìm nhà cậu vào lúc này. Amily thấy vậy, cô đứng dậy và chạy ra cửa, nhanh chóng mở cửa cho người bên ngoài.
Điều bất ngờ nhất đó là không có một bệnh nhân nào ở đây hết, mà đó là Bright. Anh vừa trở về và đến nhà của họ như đúng lời hứa của mình. Amily mừng rỡ ôm lấy người con trai trước mặt một cái, rồi nhanh chóng vào nhà thông báo "Mọi người ơi, là anh Bright!"
Một tin vui đến với họ, cả nhà nhanh chân chạy ra cửa đón anh vào nhà. Cả Win cũng thế, cậu cũng đã dừng tay, đặt những tấm ảnh của Amily xuống và đi thật nhanh ra ngoài. "Bright..."
Bright vào nhà, anh vui vẻ nói "chào mọi người", sau đó anh lại đưa mắt, nhìn trực tiếp vào đôi mắt của cậu, anh nhẹ nhàng nói "chào Win..."
Cả nhà được một lúc xôn xao, Bright cũng vào phòng khách với mọi người. Mẹ của Win có vẻ là người sốt sắng nhất khi Bright đến, bà liên tục hỏi anh rằng có đói không? hay có mệt không? Bright phải trả lời từng câu hỏi của bà một cách rõ ràng nhất thì may ra người phụ nữ này mới có thể an tâm.
"Sao em lại đến vào lúc trời tối này Bright? Hẳn sáng mai hãy đến, trời bên ngoài lạnh buốt cả da ấy", Emma hỏi.
"À.. em nao nức gặp mọi người đấy. Đáng lý em đã về nhà sau khi đến đây nhưng lúc này căn nhà tối om kia còn khiến em lạnh lẽo hơn nên con tim mách bảo hãy đến nhà mọi người", Bright cười nói.
Mẹ của Win từ trong bếp bước ra, bà mang ra một li trà nóng vì nghĩ rằng Bright đi đường đến sẽ cảm thấy lạnh. Bà đưa nó cho anh, rồi bảo: "Uống đi Bright cho ấm, ngoài trời lạnh thế kia.'
Bright nói cảm ơn rồi nhận lấy li trà của bà. Li trà ấm áp đến mức khiến Bright quên đi rằng ngoài trời kia đã muốn thấm từng thớ thịt của anh. Phải chăng đó là li trà ấm hay sự ấm áp ở nhà Win đã làm anh quên đi cái lạnh?
Cả nhà trò chuyện rất lâu, Bright kể về khoảng thời gian anh ở châu Âu, rồi kể lại ngày gặp Amily ở trước triển lãm. Ngày hôm ấy anh phải đi gặp giáo sư ở triển lãm ấy nên chẳng nói được với Amily mấy lời đã phải rời đi. Nhưng thật may bây giờ anh đã trở về rồi.
Bây giờ chắc hẳn cũng đã rất khuya rồi, Bright cũng chẳng thể về nhà và ngủ trong căn nhà không một bóng người kia nên anh đã xin phép được ở nhà của họ một đêm. Mẹ của Bright lập tức đồng ý, bà còn muốn anh ở thêm vài ngày, ít nhất là cho đến khi ông Laurence về. Bright ở nhà một mình thì ai sẽ chăm sóc cho anh chứ? Bà nghĩ.
Bright nghe thế, cũng chẳng muốn phải từ chối mặc dù anh nghĩ mình sẽ phiền đến gia đình. Nhưng rồi anh cũng đồng ý, anh cũng đã hỏi qua ý kiến của mấy chị em trong nhà và họ đều đồng ý.
"Bright ngủ ở phòng của Win nhé? Được không?"
Win bất ngờ, từ lúc Bright trở về đến giờ, cậu vẫn chưa mở lời với anh, chỉ chăm chú lắng nghe về cuộc sống của anh ở hiện tại. Win chỉ chẳng biết mình phải đối mặt với Bright như thế nào, điều này quá khó đối với cậu khi mà từ trước cả anh và cậu đều đã vượt quá giới hạn. Chỉ là Win nghĩ thôi, cậu thật chẳng biết nên nói gì với anh.
Bright thì vẫn thế, anh đưa mắt mong chờ Win nói điều gì đó. Cũng không hẳn rằng mong Win sẽ đồng ý, anh chỉ muốn Win nói điều gì đó với anh.
"Được.. được ạ", Win nói. Lời nói của cậu khá nhỏ như thể cậu không chắc chắn bất cứ điều gì.
Bright thở phào nhẹ nhõm, anh mỉm cười với cậu, nói: "Cảm ơn em, Win."
Đối với Bright, căn phòng của Win cũng chẳng mấy thay đổi, thứ duy nhất làm anh cảm thấy mới có lẽ là con người đối diện anh lúc này. Win trông càng ngày càng trưởng thành, gương mặt em hiện rõ góc cạnh của một người đàn ông trưởng thành nhưng vẫn giữ nét ngây ngô, cuốn hút thời xưa. Nhìn gương mặt của Win, Bright cảm thấy nó vừa đầy những thân thuộc nhưng sao cũng thật lạ lẫm.
Giường của Win đủ chỗ cho cả hai người nằm, nhưng Bright có hơi e dè, anh sợ rằng Win sẽ ngại nên bản thân đề xuất rằng mình sẽ nằm dưới sàn. Win chẳng thể để anh phải nằm đất, kẻo ngày mai lại bị cảm lạnh cho mà xem nên lại đẩy anh lên giường. Cậu nói: "Anh lên giường nằm đi, giường đủ cho cả hai!"
Bright nhìn cậu, anh không nói gì, anh chỉ nhìn cậu thật lâu khiến cho Win phải ngại ngùng nói thêm: "Buổi tối em không cựa quậy, anh đừng lo, sẽ ngủ thật ngon thôi."
Bright mỉm cười, anh nói: "Thế thì cảm ơn Win nhé."
Lúc này Win giúp Bright dọn dẹp một chút, anh mang cả hành lí từ khi trở về đến thẳng nhà cậu như thể có kế hoạch sẽ ở lại đây. Win bắt đầu nghi ngờ rằng anh đã muốn như thế từ trước.
Cậu bảo anh hãy tắm rửa một chút, trời lạnh, chỉ nên lau người một tí rồi thôi, trong lúc ấy cậu sẽ giúp anh thu xếp đồ đạc. Bright nghe Win nói thì làm theo ý của cậu.
Lúc sắp xếp lại hành lí giúp Bright, Win bỗng dưng thấy được ví của Bright. Đúng là một người giàu có. Thời này muốn sở hữu một cái ví da đối với người thường cũng là khó lắm, chúng rất xa xỉ mà. Win tò mò muốn xem thử chiếc ví đó ra sao, cậu mở ra và thứ bên trong đã làm cậu bất ngờ. Bright để bức ảnh của cậu vào ví, chẳng biết vì sao và anh để nó ở đây từ khi nào, nhưng nó đã ở đây và xuất hiện trước mặt cậu.
"Xem ví của người khác là không nên đâu nhé!", Bright bỗng dưng bước đến chỗ cậu và nói, anh nhẹ nhàng lấy lại ví của mình và mỉm cười nhìn cậu.
"Anh...", Win muốn nói gì đó với anh, nhưng chẳng thể phát thành lời. Có điều gì đó ngăn cậu lại khiến cậu không thể nói bất cứ điều gì.
"Ừm, là ảnh của em, bất ngờ thế sao?", Bright nói.
Anh thản nhiên ngồi xuống giường, nhìn cậu đứng trân ở trước mặt mình. Anh dịu dàng nói với cậu: "Lần này anh về đây là vì muốn gặp em", anh dừng một lúc rồi lại nói tiếp, "Win, anh chỉ rất nhớ em, đã rất nhiều năm rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com