Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 98: Mạn Châu Sa

Editor: Diệp Tử

...........

"Tôi sẽ bảo Will đón thằng bé."

"Thằng bé đang ngủ, tôi không muốn người khác quấy rầy nó."

"Tôi đưa em về."

"Không cần phiền toái công tước tiên sinh."

"Chẳng lẽ em muốn trốn tôi cả đời sao?"

"Đó cũng là do anh bức tôi."

"Cam Viện!" Trong thanh âm nam nhân tràn đầy bất lực cùng khó hiểu, "Rốt cuộc là vì cái gì?"

"Vì cái gì vì cái gì vì cái gì...... Sao lại có nhiều lý do vì cái gì như vậy, tôi cao hứng tôi thích tôi nguyện ý, không được sao?" Giọng nói của cô ảo não.

"Không được!" Nam nhân rống lên, sau đó lại điều chỉnh cho giọng thấp lại, "Tôi cần một lời giải thích."

"Được." Cam Viện nhún nhún vai, "Giải thích đúng không, tôi hiện tại liền giải thích cho anh nghe. Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là, tôi hận ngươi!"

Nhẹ nhàng chống bàn tay lên bàn, thân thể của cô nhảy lên như một con mèo, chân phải bay lên thẳng tắp đá hướng ngực của Hoàng Phủ Quyết.

Nam nhân không né không tránh, đứng ở tại chỗ tiếp nhận cú đá này.

Cô trở xuống trên mặt đất, anh còn ở tại chỗ, động cũng chưa động.

"Tránh ra!"

Cô tức giận mắng ra tiếng, nắm vật trang trí bằng sứ trên bàn đập vỡ nó.

Hoàng Phủ Quyết nghiêng mặt, vật trang trí bay qua thái dương anh, nện ở trên tường, nát đầy đất.

Cam Viện tức giận đến ngực phập phồng, một phen vói vào túi áo, khi tay trở ra, trên tay đã cầm một con dao bỏ túi.

Đi lên phía trước, cô giơ tay bật ra lưỡi dao, để ở cổ anh.

"Tránh ra!"

Nam nhân trầm mặc nhìn chăm chú vào cô, phớt lờ nhiệt độ lạnh lẽo của lưỡi dao áp vào cổ anh.

"Cam Viện, ở lại."

Cô cau mày rống giận ra tiếng, "Tôi nói lại một lần cuối cùng, tránh ra!"

"Không cho."

Cô tăng thêm lực đạo trên tay, con dao bỏ túi ở trên da thịt anh, "Anh có nghĩ rằng tôi thật sự không dám ra tay với anh không?"

Nam nhân chỉ là đứng tại chỗ, mắt lam thật sâu mà nhìn chăm chú vào mặt cô.

"Em dám, nhưng là...... Em luyến tiếc."

"Anh!"

Cô cắn răng, ngón tay nắm dao run rẩy, cắn răng đem dao cất lại, để ở cổ của chính mình.

"Anh có để tôi đi không?"

Anh rốt cuộc  cũng động dung, tiến lên một bước muốn lấy lại con dao trong tay cô.

Lui về phía sau một bước, tránh khỏi bàn tay anh, Cam Viện tăng thêm lực đạo trên tay, mũi dao đâm thủng da thịt, máu đỏ tươi trào ra, ở dưới ánh đèn, lập loè như trân châu.

Nam nhân cau mày, mắt lam tràn đầy đau lòng cùng bất lực, nâng lên hai tay lui về phía sau một bước, anh nhíu mày mở miệng.

"Tôi cho em đi, em buông con dao xuống."

"Tránh ra!"

Cô lại lần nữa gầm nhẹ ra tiếng.

Anh nghiêng người lui đến một bên, cô liền bắt lấy con dao vòng qua anh đi tới cửa.

"không được đi theo tôi, nếu không tôi cho anh cả đời này cũng không nhìn thấy được tiểu Đường."

Kéo cửa ra, cô chạy nhanh ra khỏi cửa đi hướng thang máy.

Hoàng Phủ Quyết cất bước chạy lại, một đường chạy như bay vọt tới trước thang máy, màn hình lại biểu hiện, thang máy đã đi đến lầu ba.

Chạy nhanh vào thang bộ, một đường chạy vọt tới đại sảnh lầu một, chỉ thấy được bóng dáng cô hiện lên ở ngoài cửa tự động, chờ đến lúc anh đuổi tới, thân ảnh của cô đã biến mất trong bóng đêm.

"Đáng chết!"

Hoàng Phủ Quyết dừng lại bước chân, phẫn nộ mắng ra tiếng.

"Tiên sinh!" Đứa bé giữ cửa đuổi lại đây, đem một thứ đưa đến trước mặt anh, "Cái này có phải là do anh làm rớt không?"

Không kiên nhẫn mà quay mặt lại, tầm mắt Hoàng Phủ Quyết dừng ở trên tay đối phương.

Đó là một cái hộp nhỏ màu đen có kích thước giống như hộp diêm, nhìn qua như là thiết bị điện tử, mặt trên là một bản khắc hoa văn tinh xảo đỏ như máu —— đó là một đóa hoa Mạn Châu Sa màu đỏ, trong bóng đêm, như máu nở rộ.

Anh liếc mắt một cái liền nhận ra, hoa văn giống như hình xăm phía sau lưng của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com