Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 201 Thiên Nhàn Đảo

Editor: Tĩnh

Sở Diệp ngồi bên bờ biển, ngắm nhìn phong cảnh xa xa nơi chân trời.

Nơi xa kia chính bầu trời và biển cả, bầu trời xanh thẳm, trên mặt biển bạch âu đang bay lượn, sóng biển vỗ rì rào.

Một đám Hồn Sủng Sư khống chế Hồn Sủng, đạp sóng biển bắt con mồi.

Một nhóm các cô gái trên bãi biển tìm kiếm vỏ sò.

Ở chỗ này tùy ý đều có thể nhìn thấy được những cây dừa, gió biển giúp hương thơm của dừa phiêu lãng đi khắp nơi.

Sau khi Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn rời đi từ động phủ mà bọn họ được truyền tống đến, bọn họ mới phát hiện bọn họ hiện tại là đang ở trên một đảo nhỏ tên là Thiên Nhàn đảo thuộc Thiên Hải Vực.

Thiên Hải Vực tổng cộng có 36 đảo nhỏ, phân biệt là Thiên Khôi đảo, Thiên Cương đảo, Thiên Cơ đảo, Thiên Nhàn đảo, Thiên Dũng đảo, Thiên Hùng đảo, Thiên Mãnh đảo, Thiên Uy đảo, Thiên Anh đảo, Thiên Quý đảo, Thiên Phú đảo, Thiên Mãn đảo, Thiên Cô đảo, Thiên Thương đảo, Thiên Lập đảo, Thiên Tiệp đảo, Thiên Ám đảo, Thiên Hữu đảo, Thiên Không đảo, Thiên Tốc đảo, Thiên Dị đảo, Thiên Sát đảo, Thiên Vi đảo, Thiên Cứu đảo, Thiên Thối đảo, Thiên Thọ đảo, Thiên Kiếm đảo, Thiên Dực đảo, Thiên Tội đảo, Thiên Tổn đảo, Thiên Bại đảo, Thiên Lao đảo, Thiên Tuệ đảo, Thiên Bạo đảo, Thiên Khóc đảo, Thiên Xảo đảo.

Hoàn cảnh ở Thiên Hải Vực cùng với  Lưỡng Giới Thành, Vân Châu đều là khác nhau rất lớn.

Nói tóm lại ở Thiên Hải Vực tài nguyên tu luyện phong phú hơn so với Lưỡng Giới Thành, Vân Châu rất nhiều, ở đây Hồn Sủng Sư nhiều như mây.

Còn về Hồn Sư nếu ở Vân Châu, Hồn Sư cường giả là có thể tọa trấn một phương, còn ở chỗ này, Hồn Sư cường giả tương đối thường thấy.

Một cái thôn giống như Long Nhai thôn thì thông thường cũng có tận hai ba Hồn Sư ở đó.

Nơi này Hồn Vương cường giả cũng tương đối nhiều, Thiên Nhàn đảo lệ thuộc Hải Long Cung quản hạt, Hải Long Cung là thế lực đứng đầu trong ba thế lực lớn ở Thiên Hải Vực, mỗi một nhóm thế lực thường sẽ có khoảng sáu Hồn Vương cường giả.

Sở Diệp chống cằm, như suy tư gì đó.

Sở Diệp phát hiện, trước đây khi xem tiểu thuyết hắn cũng có thấy qua sự tồn tại của Thiên Hải Vực.

Dựa theo quỹ đạo, sau khi nam chủ trở thành Hồn Vương đã ngoài ý muốn đi tới nơi này.

Ở chỗ này tìm kiếm được không ít tài nguyên, sau khi thực lực tăng cường thì liền rời đi.

Hiện tại nam chủ còn không tới đây mà người tới đây lại là hắn, nếu giờ đây hắn là người tới đây trước thì sau này cốt truyện sẽ thay đổi càng nhiều, hiện tại thực lực của nam chủ cùng nữ chủ đã không theo kịp cốt truyện giới thiệu, cũng không biết Mộ Lăng Thiên còn có thể tới nơi này hay không.

Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp ngồi trên bờ biển, mười mấy con cua kim sắc, từ trong biển ngôi lên.

Trên mỗi một con cua biển đều có một thiếu niên tầm 13-14 tuổi đang ngồi trên đó.

Ở Vân Châu thì Hồn Sủng Sư đều phải chờ đến mười sáu tuổi mới bắt đầu khế ước hồn thú, còn ở Thiên Hải Vực bên này không giống vậy, ở đây thiên địa nguyên khí nồng đậm, nên Hồn Sủng Sư vỡ lòng cũng tương đối sớm.

Rất nhiều Hồn Sủng Sư, khi chỉ mới mười mấy tuổi thì đã khế ước Hồn Sủng, thậm chí có một ít Hồn Sủng Sư mới 5-6 tuổi thì đã khế ước Hồn Sủng.

Nhóm mười mấy thiếu niên hợp thành một binh đoàn cua, loài cua kim sắc có khả năng bắt cá không tệ nhưng thu hoạch của nhóm mười mấy thiếu niên này, thường không bằng những người lão luyện trong thôn.

Mấy con cua biển mà nhóm thiếu niên ấy bởi có tên là Cự Kim Cua, là một loại Hồn Sủng khá thường gặp ở Thiên Nhàn đảo, Sở Diệp mỗi lần nhìn đến loại này Hồn Sủng, đều có chút muốn nướng nó lên ăn.

Sở Diệp nhìn từng con Cự Kim Cua, thầm nghĩ: Cua ở thế giới mà hắn sống trước đây tuy không to như Cự Kim Cua nhưng thịt lại rất ngon, mà mấy con Cự Kim Cua này lại phì tráng như vậy, vậy thịt của chúng tuyệt đối không thua gì cua ở thế giới mà hắn đã từng sống.

“Sở tiên sinh.” Thiếu niên dẫn đầu khống chế Cự Kim Cua chạy nhanh vào bờ, cua của Cự Giải binh đoàn bình thường sẽ có đường kính là 1 mét. Nhưng riêng con của thủ lãnh Cự Giải binh đoàn là Tinh Vũ là Cự Kim Cua biến dị, nó lớn các con khác một vòng, đường kính là hai mét.

Tinh Vũ vung tay lên, đại lượng hải sản từ túi trữ vật rớt ra.

Sò biển, sao biển, tôm hùm, các loại cá biển rơi rụng đầy đất.

“Sở tiên sinh mấy cái đó đó ngài, chỉ cần cho ta một chút mật ong là được."

Tinh Vũ nói xong lời cuối cùng có chút ngượng ngùng, như là lo lắng cho mình đồ vật quá kém đổi không được mật ong. 

Sở Diệp nhìn thiếu niên, thầm nghĩ: Tuy rằng mấy tiểu hài tử thích giả trang thành người lớn, nhưng nói đến cùng vẫn là thiếu niên.

Sở Diệp lấy ba vại mật ong ném cho bọn họ, mấy thiếu niên bắt được mật ong một đám vui vẻ ra mặt.

Thiên Nhàn đảo bên nằm ven biển, ở đây có rất nhiều loài cá nếu đem bán ở Lưỡng Giới Thành thì những giống cá này đều là thuộc loại cá quý hiếm, nhưng ở chỗ này chúng lại tràn lan đến nổi không ai muốn, mà thứ giống mật ong ở đây lại là thứ hiếm lạ.

Trong khoảng thời gian này, người dân trong làng chài thường xuyên đem đồ đến để cùng hắn đổi mật ong, Sở Diệp lục tục thu được không ít đồ hiếm lạ cổ quái.

Tiểu hồ ly từ trong đống cá biển lựa chọn một phen, lấy ra mấy con Tinh Văn Cá Chép Đỏ để ăn.

Tinh Văn Cá Chép Đỏ ở Lưỡng Giới Thành là một trong những loại cá quý, giá trị hơn hai ngàn đồng vàng một con, ở chỗ này này thì loại cá này lại chỉ là một loại cá rất ư là bình thường, mọi người ai cũng có thể mua.

“Sở thiếu, sao con tiểu miêu của ngài không ăn cá!” Tinh Vũ nhìn Tiểu Bạch trên vai Sở Diệp hỏi.

Từ sau khi thực lực tăng lên, thì bộ dạng của Tiểu Bạch đã càng ngày càng càng không giống tiểu miêu, từ khi bước ra khỏi Truyền Tống Trận thì Lâm Sơ Văn đã cho Tiểu Bạch uống mấy lọ Ẩn Hình dược tề, nên Tiểu Bạch lại biến thành bộ dạng tiểu miêu như cũ.

Dược tề do Lâm Sơ Văn luyện chế hiệu quả vẫn là rất tốt, chỉ cần không gặp phải Hồn Vương, thì người bình thường sẽ không thể thấu hình dạng thật của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch liếc xéo Tinh Vũ một cái, lười biếng đánh cái ngáp rồi chuyển đầu.

Sở Diệp cười cười, nói: “Nó trước đó đã ăn quá nhiều, nên hiện tại không cần ăn.” 

Tiểu Bạch trước đã liên tục nuốt không ít tinh huyết, nên cũng yêu cầu thời gian dài để tiêu hóa, đương nhiên, Tiểu Bạch nếu muốn ăn vẫn sẽ ăn, bất quá, cá do Tinh Vũ đánh bắt có cấp bậc còn hơi thấp, mà Tiểu Bạch là một đứa ngạo kiều nên tựa hồ có chút chướng mắt mấy con cá do Tinh Vũ bắt được.

Tinh Vũ nhăn nhăn mày, nói: “Hắn không phải ăn nhiều, mà là kén ăn đi, kén ăn là không tốt."

Sở Diệp chớp chớp mắt, nói: “Hắn đích xác có chút kén ăn."

Tinh Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Sở thúc, nó kén ăn cũng đừng quản nó, đợi đến khi đói cũng sẽ giống như con tiểu cẩu nhà Nghênh Tùng tỷ tỷ, trước kia nó cũng rất kén ăn, nhưng sau khi bị bỏ đói hai ngày thì cái gì cũng ăn."

Tiểu Bạch hổ trợn mắt giận dữ nhìn Tinh Vũ.

Tên tiểu quỷ ngốc, cư nhiên dám lấy thân thể vô cùng tôn quý của nó để đi so cùng một con cẩu.

Sở Diệp ngó Tinh Vũ một cái, thầm nghĩ: Đứa nhỏ này thật có tiền đồ! Cư nhiên dám nói Tiểu Bạch thành như vậy, cũng không sợ Tiểu Bạch nhào qua cho nó một cào à.

Sở Diệp cùng đám người Tinh Vũ trò chuyện thiên, thì nghe được mấy thải châu nữ kinh hô.

Sở Diệp hướng tới biển nhìn qua, là một con bạch tuộc thật lớn từ trong biển hiện lên, con bạch tuộc đó phải cao hơn mười mấy mét, đôi mắt của nó thoạt nhìn u hàn vô cùng, trên đỉnh đầu của con bạch tuộc đang có một nam tử trung niên đang ngồi, có tu vi Hồn Sư cấp 6, vị nam tử trung niên là người thủ thôn cho cái làng chài này.

Cái gọi là thủ thôn Hồn Sư, chính là người bảo hộ thôn xóm giúp thôn xóm tồn tại.

Nhàn Vân đảo bên này cũng không phải là nơi thế ngoại đào nguyên, không có tranh đấu, ở đây cũng thường xuyên sẽ có hải thú triều, mỗi khi hải thú triều đến, trong biển sẽ có rất nhiều sinh vật sẽ lên bờ, như Hải Ngư, cua biển, Hải Sư, Hải Xà....

Rất nhiều hải thú đều thích ăn thịt người, mỗi khi hải thú triều xuất hiện sẽ hủy đi rất nhiều thôn xóm.

Nhàn Vân đảo ở 70 năm trước, đã tao ngộ quá một lần hải thú triều, lúc ấy có hai con Vương cấp cá sấu xuất hiện, trên đảo có mười một thôn, thì chúng đã phá hết mười thôn.

Sau đó qua rất nhiều năm, Nhàn Vân đảo mới chậm rãi khôi phục lại được nguyên khí.

Và lúc đó khi hải thú triều đến, thủ thôn Hồn Sư sẽ tổ chức thôn dân cùng nhau chống đỡ lại hải thú triều.

Trong thôn có một thủ thôn Hồn Sư lợi hại, thì tính an toàn của thôn xóm an sẽ được đề cao lên rất nhiều.

Tinh Vũ và mấy thiếu niên khác tràn đầy hâm mộ nhìn người trung niên từ trong biển hiện ra.

“Tám trảo càng ngày càng lợi hại.”

“Ta về sau, nếu được ta cũng muốn khế ước với một con tám trảo thì tốt rồi.”

“Tám trảo cũng thật lớn!”

“Tám trảo lần này đi ra ngoài, nhìn dáng vẻ lại thu hoạch không nhỏ.”

“Nó chỉ còn bẩy cái xúc tua thôi mà .” Sở Diệp nói.

Tinh Vũ gật gật đầu, nói: “Ân, Vương Bát Trảo đại thúc lần trước khi gặp phải một đàn cá mập, mà tám trảo khi chiến đấu với một đầu cá mập đã bị nó ăn luôn một cái chân."

Sở Diệp nghe cách Tinh Vũ xưng hô liền run rẩy khóe miệng, vị Hồn Sủng Sư kia khống chế con hải thú kia họ Vương, bởi vì khế ước một con bạch tuộc, nên thôn dân đều xưng thành Vương Bát Trảo.

Sở Diệp nhìn bạch tuộc bảy chân, thầm nghĩ: Hải vực tuy rằng có tài nguyên phong phú, nhưng nguy hiểm cũng rất lớn.

“Thiếu một chân, có chút đáng tiếc.” Sở Diệp nói.

Tinh Vũ nhìn Sở Diệp liếc mắt một cái, nói: “Không thành vấn đề, quá đoạn thời gian là có thể mọc lại thôi.”

Sở Diệp có chút ngoài ý muốn nói: “Còn có thể mọc lại sao?"

Tinh Vũ gật đầu, nói: “Đương nhiên, tám trảo có năng lực tái sinh rất mạnh."

“Loài hải thú này hình như rất được hoan nghênh!” Lâm Sơ Văn chống cằm nói.

Bạch tuộc thú vừa lên bờ thì đôi mắt của mọi người đều tỏa ánh sáng.

Sở Diệp cười cười, nói: “Thực lực mạnh, lại có năng lực tái sinh mạnh, thật là một loại Hồn Sủng tốt."

Tiểu Bạch bĩu môi, nói: “Xấu chết được.”

Sở Diệp nhìn bạch tuộc thú, thầm nghĩ: Đúng là con hải thú này có diện mạo có chút xấu.

Tiểu Bạch có chút ngẩng đầu, tỏ vẻ nó chẳng những lớn lên uy vũ khí phách, mà còn rất lợi hại.

Sở Diệp cười cười, khen tặng nói: “Đúng đúng đúng, ngài tự nhiên là lợi hại nhất."

Bạch tuộc hải thú huy động bảy cái xúc tua dư lại, đã bắt được mấy con cá chình lớn.

“Ngươi muốn cá biển.” Vương Bát Trảo nói.

“Tử Văn Thiểm Điện Man, con này phì như vậy, có thể bán 5-60 vạn đồng vàng.” Tinh Vũ mở to hai tròng mắt, tràn đầy hâm mộ nói.

Tiểu Bạch từ trên vai Sở Diệp nhảy xuống tới, chộp lấy Tử Văn Thiểm Điện Man mà ăn.

Tinh Vũ thấy Tiểu Bạch làm như vậy, nói: “Nó ăn! Sở thiếu, con tiểu miêu nhà ngài mắt thật cao!"

Sở Diệp cười cười, nói: “Không dám, không dám."

Tinh Vũ cau mày, nói: “Sở thiếu, con cá này khí huyết của nó rất nồng đậm, ăn nhiều thì rất khó tiêu hóa đó."

Sở Diệp cũng không thèm để ý nói: “Không có việc gì, con tiểu miêu này của ta tuy rằng lớn lên có chút nhỏ, nhưng ăn uống lại rất tốt."

Sở Diệp lấy ra ba bình sữa ong chúa, nói: “Đổi.” 

Sở Diệp trước mới đưa cho Tinh Vũ cũng là ba bình sữa ong chúa, bất quá thì phẩm chất kém xa ba bình này.

Vương Bát Trảo mặt mày hớn hở nói: “Đa tạ.”

“Vương đại thúc, ngươi cũng thích ăn mật ong!” Tinh Vũ nói.

Vương Bát Trảo cười cười, nói: “Cho tẩu tử của ngươi.”

“Vương thúc, đối với tẩu tử thật tốt!” Tinh Vũ nói.

Tiểu Bạch bĩu môi, ám đạo; rõ ràng chính mình thích ăn, lại nói lấy cho lão bà, sữa ong chúa có tác dụng rất mạnh cho việc tẩm bổ mỹ dung, gia hỏa này mặt mài hồng nhuận vừa nhìn là biết đã ăn không ít mật ong.

Miệng nam nhân chính là thích gạt người, Tinh Vũ là tên ngu ngốc, như vậy mà cũng tin đúng là ngốc hết chỗ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #1×1#dammy