Chap5
'Dậy rồi à?'
'....'
Senju từ từ ngồi dậy trên giường giường xung quanh cô bây giờ màu trắng tinh khôi của bệnh viện. Bên cạnh giường là Takemichi.
'Kết quả...thế nào rồi?'
'Kanto Manji thắng còn Phạm thì thua...'
'Có ai bị thương hay gì không?'
'C-'
'Trừ tôi ra.'
'Draken chết...'
'Tôi biết.....'
'South đã đi cùng với Draken.'
'....Mikey đã giết n..người?'
'Ừ.'
'Chắc anh ấy hận tôi lắm....'
'Có vẻ vậy. Tôi vô dụng lắm.'
'Không có, cậu không hề vô dụng!'
'Tôi..'
'Takemichi anh ra ngoài được không?'
Giọng một cô gái phát ra từ sau chiếc cửa của phòng bệnh.
'Được thôi Hina.'
Sau khi cậu đứng dậy đi ra mở cửa thì bóng dáng của một cô gái nhỏ bé xuất hiện. Mái tóc hồng cam được búi ở đằng sau trong rất gọn gàng. Tên là Hina đúng không? Vậy là bạn gái của Takemichi.
'Cô là Senju?'
'Ừm.'
'Hina cảm ơn cậu rất rất nhiều!'
'Hả?'
'Th..thật sự cảm ơn cậu'
Senju bối rối khi mà Hina bỗng chợt nắm lấy tay cô rồi cảm ơn.
'Nếu mà không có cậu thì Takemichi sẽ chết mất, cảm ơn cậu nhiều khi đã xuất hiện ở đấy.'
'...'
'À quên mất giới thiệu, tôi tên là Hinata rất vui được làm quen.'
'Nhưng mà tôi không bảo vệ được Draken..'
'Cậu đừng lo chắc hẳn Draken đã được gặp Ema-chan rồi.'
'Ema? Là ai vậy?'
Sau một hồi nói chuyện Hina chào cô rồi ra bên ngoài. Mặt trời bắt đầu lặn rồi chìm vào màn đêm, từng cái đèn được bật lên.
'Lạnh thật đấy...'
Senju bắt đầu đói vì cô đã hôn mê hơn bốn ngày do bị tác động mạnh sau trận chiến. Nhìn quanh phòng thì thấy có một cái túi nhỏ nhỏ trên cái tủ ở đầu giường. Mở ra thì bên trong có một tờ giấy note và bát cháo thịt nhỏ nhỏ.
'Mời ăn cơm..'
Y tá cũng đã kiểm tra lại vết thương của cô và chăm sóc cho cô trước khi đi ngủ.
A choco mint Tayaiki
Ngày hôm sau, sau khi nghe tin cô đã tỉnh thì mọi người đã đến thăm. Đầu tiên là Takeomi vừa mở cửa Takeo đã chạy ra hỏi cô đủ thứ rồi lại khóc xin lỗi cô. Đến tầm trưa thì một số người trong Touman đến thăm cô, nhất là nhóm bạn thân của Takemichi rất ngạc nhiên và ngưỡng mộ cô khi cô là tổng trưởng của Phạm. Chiều đến vừa lúc tan học thì đám bạn của cô đến thăm và hỏi han.
'Này Akashi-chan cậu làm gì mà sao bị thương nặng vậy?'
'Đúng đấy!'
'À... tớ té cầu thang ấy mà haha..'
'Cậu lúc nào cũng hậu đậu thật đấy.'
Sau khi đám bạn đi về cô mới mở điện thoại lên xem xem có gì mới không.
"Trả có gì mới cả.. Khoan đã ai nhắn đây?"
Vừa mở twt lên thì cô đã thấy đống tin nhắn hỏi thăm từ Sanzu.
"Chết dở quên trả lời..."
Đang định nhắn lại thì cánh cửa bỗng mở ra, hoá ra là y tá đến kiểm tra. Đang kiểm tra dở thì chị ấy lên tiếng.
'Hình như em có người yêu rồi hả?'
'Dạ không ạ, sao chị lại hỏi vậy?'
'Tại chị thấy cứ hai ngày thì sẽ có một thanh niên tóc vàng buộc mái đến thăm em với một chị gái tóc hồng nữa.'
'Hả..?'
'Ủa hôm qua họ không đến sao?'
'Dạ không ạ..'
'Thôi chị kiểm tra xong rồi, vết thương cũng đã ổn hơn rồi cứ tiếp tục thì tầm 1 tháng nữa em sẽ được xuất viện thôi.'
'Em cảm ơn chị.'
'Chắc tý nữa họ đến thôi, em đừng lo quá nha.'
"Tóc hồng? Chị gái tóc hồng??? Ai vậy nhỉ...."
'Sếp à thật sự ngày nào cũng phải đến sao? Em ấy vẫn đang hôn mê mà?'
Bỗng bên ngoài truyền đến âm thanh của một người con trai nào đó rất quen thuộc với cô, cánh cửa mở ra thì cô vội vàng nằm xuống giả vờ ngủ.
'Hai ngày đến một lần chứ có phải ngày nào cũng đến đâu?
'Tch..'
"Sao mình phải giả vờ ngủ vậy?" - Senju vừa hé vừa mở nhỏ mắt ra để nhìn.
'Senju thật sự là nữ?'
'Vâng.'
'Đó là em gái của mày..'
'Ngài hỏi câu này nhiều lắm rồi đấy, Senju là em tôi và là con gái.'
'...'
Mikey dường như mất ngủ mà gục trên giường cô.
'Ra ngoài đi...'
'Hả ?'
'Tao buồn ngủ..'
'Xin lỗi cho dù ngài là vua của tôi nhưng tôi vẫn không an tâm khi mà đây là phòng em gái tôi.'
'.... Được thôi tuỳ mày, ra ngoài mua tao chai nước.'
'Rõ..'
Khi Sanzu đi ra được một lúc thì cô ngồi dậy rồi nhìn anh. Đôi mắt như gấu trúc này chắc chắn là do thức đêm. Trong vô thức cô luồng tay qua mái tóc anh rồi ngửi hương thơm đấy.
'Thơm không?'
'Hmm.. cũng thơm.'
"Khoan từ từ đã.."
'Ma...anji...Manjirou!'
'Rốt cuộc sao cậu không nói với tôi?'
Anh cầm tay cô rồi kéo người cô lại gần. Đôi mắt hai người nhìn nhau, chỉ tầm 8cm nữa là có thể hôn.
'Nó...i c..cái gì!?'
'Việc cậu là nữ.'
'T..thì cậu có h..hỏi đâu!'
'Hửm.'
Anh kéo sát cô lại gần hơn rồi nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt anh giường như rất mệt mỏi và có chút thất vọng vậy.
'Này! Ngài làm gì vậy?'
Sanzu từ xa chạy lại rồi ôm em vào lòng như là đang giữ món đồ chơi của bản thân vậy.
'Hỏi? Thôi tao đi ta hai anh em nhà ngươi nói chuyện đi.'
.....
'Sao rồi đã mệt hơn chưa, còn đau không??'
'Sanz-'
'Mikey có làm gì em không?'
Nghĩ đến cảnh vừa xong em mới chợt nhận ra còn một chút nữa thôi em và Mikey sẽ chạm môi nhau. Má em đỏ dần lên.
'Anh Sa-'
'Hắn ta hôn em à?'
'Không hắ-'
'Đầu còn đau không ?'
'Sanzu e-'
'Có ăn đầy đủ không đấy.'
'Em vẫn ổ-'
'Tính từ bao giờ mà anh không có biết?'
'Em tỉnh t-'
'Sao không kiểm tra tin nh-'
'ANH CÓ CHO EM NÓI KHÔNG?'
Senju liên tục bị chen vào trong lúc nói chuyện mà quát Sanzu một trận.
'Haha... thế này chắc còn xung sức lắm nhỉ..'
'Haizz anh đúng là vẫn thế mà.'
'Tất nhiên rồi anh còn mỗi mình em là em gái thôi không chiều em còn chiều em thì chiều ai?'
'....'
'Mà lần sau đừng thế nữa anh sợ...'
'Em là tổng trưởng bang Phạm lừng danh mà, anh cứ lo nhỉ.'
'Anh sợ...'
Sanzu sờ lên vết sẹo bên môi mình.
'Em sẽ không sao đâu anh.'
'Ừm...'
Sanzu ôm em, em cũng ôm lại anh trai mình. Hai người cứ thế mà im lặng một hồi.
'Sanzu xong chưa? Sắp tối rồi.'
'À đây.'
'Chào hai anh nha.'
'Chào.'
'Tạm biệt nhá.'
'Dạ.'
'À mà này..'
'?'
'Em thích Mikey mà nhỉ?'
.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com