Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 130=>132

doc truyen WebTruyen.Com

Trang Chủ Ngôn Tình Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm Vất Vả!
NAM NHÂN TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
Nhữ Phu Nhân
Chương 130: Vất vả!
28/11/2016
Việc đánh vỡ kỷ lục mà Lăng Tiêu ghi lại trong bảng thành tích tốt khiển Lăng Lan thập phần vui vẻ, nhưng cô cũng thập phần rõ ràng thành quả này chỉ là của một sự ngoài ý muốn. Nếu không phải cô đã quá quen thuộc với bản đồ khảo hạch và nắm chắc hình thức dự không thì cũng không thể trùng hợp tiến vào Thiên Nhân cảnh giới khó gặp đươc...... Thành tích của cô cũng không sai lệch với thành tích của người điều khiển cơ giáp báo lắm, chỉ hơn kém nhau vài giây, coi như cũng đã là hơn một bậc.
00:00 / 00:00

Bất quá, lần này quả thật đã khiến năng lực ứng biến và tốc độ tay của Lăng Lan tăng thêm một bậc, điều này khiến cô không tránh được lại lần nữa cảm thán, cảnh giới Thiên Nhân thật sự quá mức kỳ dị.

Sau khi hoàn toàn nắm giữ tốc độ tay mới và cảnh giới Thiên Nhân, Lăng Lan lập tức lựa chọn bế quan, trực tiếp trốn vào học tập trong không gian để luyện tập.

Thiên Nhân cảnh giới cũng không phải trực tiếp đem phần năng lực tặng cho bạn, nó chỉ lâm thời đem trạng thái tốt nhất của người sử dụng bày ra, muốn chân chính đạt được cái gì, cần phải dựa vào chính mình hiểu được và thể hội, nghiêm túc học tập mới được. Nếu như để quá lâu mà không có tiến triển thì cảnh giới này sẽ từ từ biến mất không có dấu vết, lúc ấy, năng lực thao tác của người sử dụng sẽ trở lại như ban đầu.

Lăng Lan ở trong không gian học tập trung tìm hiểu hơn một tháng, kỳ thật ở bên ngoài, mới đi qua mấy giờ.

Sau khi Lăng Lan từ khoang đăng nhập thế giới đi ra thì khí chất trên người liền ẩn ân co sự biến hóa, nguyên bản khí thế lạnh lẽo có chút bức nhân, giờ phút này đã thu liễm một ít, không còn lạnh giống như trước kia.

Lăng Lan mấy năm nay năng lực cách đấu càng ngày càng cao cũng là nhờ làm nhiệm vụ trong không gian học tập, mà những nhiệm vụ đó chủ yếu là giết chóc, vì vậy, vô hình chung, cũng làm sát khí trên người cô càng ngày càng nồng, nếu không phải tiểu Tứ liều mạng giúp cô áp chế huyết sắc sát khí đó thì những học sinh có thực lực yếu căn bản không thể tới gần cô, liền tính bọn Tề Long đến gần rồi cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống trụ thân thể, không thể động đậy.

Đương nhiên, nếu như vậy thì Lăng Lan khẳng định sẽ nhóm giáo viên và những người giám thị của quân đội hoài nghi, dù sao từ năm một đến năm ba, học sinh căn bản không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ từ năm bốn trở đi học sinh mới có thể bắt đầu tiếp nhận những nhiệm vụ săn thú, như vậy, đứa trẻ chưa hề thật sự thấy qua máy và giết chóc thì làm sao có thể có sát khí nồng như vậy.

Bất quá, sát khí trên người Lăng Lan càng ngày càng nồng thì khả năng áp chế của tiểu Tứ cũng càng ngày càng khó khăn. Đến cuối cùng đã tiết lộ ra tới một chút, may mắn khi đó Lăng Lan đi theo con đường mặt lạnh mặt than, cho nên khi một hơi thở lạnh lẽo xuất hiện mọi người xung quanh không giải thích cũng tự thông, vì vậy Lăng Lan lại tránh được một lần hoài nghi của nhân viên giám sát từ quân đội.

Khí thế lạnh lẽo của Lăng Lan thu liễm, Tiểu Tứ là người đầu tiên cảm giác được, nó chạy nhanh rải hoa chúc mừng, nguyên bản lo lắng sát khí cứ tăng như vậy làm nó không có biện pháp áp chế khiến nhiều người nghi ngờ, bây giờ thì đã xong rồi, lại một lần nữa tránh thoát nguy cơ.

Tâm tình rất tốt, Lăng Lan cũng vui vẻ một lần, lại nói danh hiện "Vương dạ dày" của cô cũng không thay đổi chút nào, hơn nữa còn ăn nhiều hơn so với trước kia, bất quá hiện tại mẹ Lam đã không còn nhắc tới chuyện ăn nhiều nữa, thậm chí nếu ngày nào Lăng Lan ăn ít đi mấy phần thì lúc đó ai cũng sẽ nghe thấy tiếng trời kêu, đất nứt, tận thế đến rồi.

Lại qua mấy ngày, Lăng Lan thất thần khi nghe thấy một thông tin vô cùng "tốt", bởi vì sự chênh lệch quá lớn về thời gian giữa ngoài và trong không gian học tập cho nên chọc giận vị Tam hào đại sư, khiến Tam hào trực tiếp đá cô ra khỏi không gian huấn luyện cơ giáp, để cô một người ở đại sảnh không gian học tập ngốc.

Nha, không nghĩ muốn dạy thì nói thẳng nhé... Làm gì mà cần viện lý do vớ vẫn như vậy chứ.

Bất quá, hôm nay Lăng Lan cũng không có tinh thần học, bởi vì cô nhận được một thông tin vô cùng tốt, chương trình học mà cô mong ngóng lâu nay đã đến rồi, huấn luyện dã ngoài, săn thú.

Bài huấn luyện dã ngoài ngày cũng không phải là chạy vào rừng, nhàm chán lấy cung ra băn gà bắn chim chơi mà là trong suốt ba tháng, phải đi tới một tinh cầu mới, học tập phương pháp sinh tồn.

Đương nhiên, bọn họ vẫn là những đứa trẻ mười tuổi cho nen học viện sẽ không lập tức cho bọn họ đi địa điểm săn thú khủng bố gì, nhiều nhất chỉ đi tới những khu có dã thú sơ cấp thôi, lấy thật lực trước mắt của Lăng Lan, đối phó với những dã thú cấp thấp đó, Lăng Lan cũng chỉ có thể xem là đang giết gà vịt thôi.

Nhưng...... Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là bọn họ sẽ đi một tinh cầu khác, như vậy có nghĩa là Lăng Lan có thể ngồi trên phi thuyền vũ trụ trong truyền thuyết ← đây mới là lý do Lăng Lan hưng phấn. Trời ơi... bạn có biết không??

Tóm lại, "nhà quê" Lăng Lan của chúng ta rốt cuộc có thể "cưỡi" tinh hạm chân thật ra bơi ngoài không gian. Cho nên, cô không còn có biện pháp bình tĩnh, tựa như chân thật chúng ta đi học tiểu học, giáo viên lần đầu tiên tuyên bố muốn đi ra ngoài chơi xuân, tâm tình kích động nhảy nhót, buổi tối đều hưng phấn mà ngủ không được......

Lăng Lan vừa thấy bị đá ra khỏi không gian cơ giáp liền không suy nghĩ trực tiếp rời đi không gian học tập. Cô cầm lấy liên lạc khí bên cạnh gối đầu, vừa thấy thời gian, ách, còn quá sớm, mới bốn giờ sáng......

Bất quá Lăng Lan cũng không ngủ tiếp được, trực tiếp đứng dậy, mang liên lạc khí lên, bắt đầu kiểm tra hành lý của mình.

Vũ khí: Hai thanh đao nhỏ từ hợp kim! Đối với bên ngoài, Lăng Lan vẫn luôn sử dụng tay phải để công kích, nhưng kỳ thật khả năng công kích từ tay trái của cô còn mạnh hơn tay phải rất nhiều. Đây chính là ư thế mà Ngũ hào từng nói với cô, lưu lại con át chủ bài mạnh nhất luôn luôn là vũ khí phản kích tốt nhất.

Bởi vì học viện cấp cho mỗi học sinh một khẩu súng ánh sáng để đối phó với tình huống khẩn cấp, cho nên thứ Lăng Lan cầm trên tay là một loại vũ khí đặc biệt do Tần quản gia chuẩn bị riêng cho cô. Nếu nói về khả năng bắn súng tiêu chuẩn thì năng lực của Lăng Lan cũng không tồi, nhưng lại không đứng đầu, ở phương diện này, hai người Hàn Kế Quân và Lâm Trung Khanh rõ ràng đã vượt qua cô, ở xạ kích phương diện thiên phú kinh người.

Ngoài ra, cô còn chuẩn bị thêm một loại vũ khí bí ẩn nữa, đây chính là món vũ khí mà Tần quản gia đã chuẩn bị tiêng cho cô, một sợi dây hợp kim được dùng để quấn lên cánh tay làm vòng, màu đen của nó khiến cho người ta xem nhẹ nó, nghĩ rằng đó chỉ là một loại đồ trang sức bình thường.

Đây chính là loại vũ khí giống với loại Lăng Tần đã sử dụng trước đây, cắt không đứt nhưng giết người lại nhanh và mạnh mẽ vô cùng. Có thứ này, dù lâm vào hiểm cảnh như thế nào cũng có thể thoát ra một cách dễ dàng, Lăng Lan nghĩ,

Đương nhiên, trong hành lý của Lăng Lan còn mang theo rất nhiều thuốc dinh dưỡng do cô tự sáng chế, ngoài ra còn có thuốc khôi phục và thuốc cấp cứu. Lúc này, cô có chút buồn bực vì không gian học tập không có công năng chứa đựng đồ, như vậy, cô có thế mang theo nhiều thứ hơn mà không phải tính toán chi li mang gì, để lại cái gì.

Bởi vì ngoài những thứ cần thiết phải mang theo, việc có hành lý quá nhiều sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến quá trình sang bắn, đến lúc đó không còn là đi săn thú nữa mà là bị thú săn.

Lăng Lan cũng không quên mang theo vài món quần áo cần thiết, lúc này cô cảm thấy mình thật may mắn vì là con trai, bởi vì bị đánh châm ức chế phong bế cho nên thân thể của cô vẫn không nằm trong trạng thái phát dục, vì vậy những thứ linh tinh căn bản không cần quan tâm, cũng sẽ không vì vậy mà gặp nguy hiểm nơi dã ngoại... Mùi máu luôn là một trong những thứ kích thích dã thú.

Cứ như vậy, quá trình xem xét, tinh giản lại tinh giản lặp lại nhiều lần, cuối cùng chỉ còn lại một bọc hành lý nhỏ, lúc này, trời đã sáng choang, Lăng Lan nhanh chóng đánh răng, rửa mặt một phen, tinh thần phấn chấn mà đi ra khỏi phòng.

Lúc Lăng Lan đi vào khu đặc cấp ban một của học sinh năm tư thì phát hiện mình gần như là người đến cuối cùng, hóa ra cô không phải là người kích động duy nhất.

"Lan lão Đại, nơi này nơi này!" Một giọng nói nhiệt tình ở một góc nào đó của phòng học vang lên, Lăng Lan không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết người đó là ai, có thể nhiệt tình chào hỏi như vậy, trừ bỏ Tề Long cũng chỉ có Lâm Trung Khanh, mà Tề Long giọng càng thêm vang dội, hoàn toàn khác biết với những giọng nói khác.

Lâm Trung Khanh đi theo Tề Long hai năm, nguyên bản tính cách có chút tối tăm tựa hồ không còn, ngược lại cả người nhiệt tình hơn, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, bất quá Lăng Lan cũng biết đây chỉ là biểu hiện đối ngoại của Lâm Trung Khanh, bên trong như thế nào cũng không biết được.

Bất quá Lăng Lan cũng không nhắc nhở đám Tề Long, đây là chuyện giữa mấy người bọn họ, đến tột cùng có thể trở thành bạn hay không chỉ có bọn họ tự biết.

Lăng Lan ngẩng đầu nhìn đi, quả nhiên nhìn thấy Lâm Trung Khanh đang đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hướng bên này phất phất tay.

Lăng Lan mặt không biểu tình mà đi qua, làm con gái, cô thật không biết nên sống chung với con trai như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng mặt than ra để đối.

"Lan lão Đại, tớ đã giúp cậu lấy bữa sáng rồi." Lâm Trung Khanh cười cầm chiếc hộp trên bàn đưa tới.

Lăng Lan nhìn lướt qua, phát hiện mấy người Hàn Kế Quân, Lạc Lãng cũng đang ngồi ở vị trí của mình, từng người cầm một cái hộp giống như vậy ưu nhã mà ăn, Tề Long càng trực tiếp ngồi xuống, không có hình tượng mà vùi đầu ăn.

Xem ra Lâm Trung Khanh cũng không chỉ chuẩn bị cho cô. Lăng Lan đưa tay nhận, mở ra, là loại bánh bao hoàng kim khó mua nhất, xem ra Lâm Trung Khanh đã tới xếp hàng ở nhà ăn từ rất sơm, thật là một phen khổ tâm chuẩn bị.

Lăng Lan dùng chiếc đũa chọt chọt vài cái vào bánh bao nhỏ trong hộp, nhàn nhạt nói: "Vất vả!"

Một câu tùy ý này của Lăng Lan lại làm Lâm Trung Khanh kinh hỉ, cũng làm cho Tề Long ddangn vùi đầu ăn kinh ngạc mà ngẩng đầu, lặng lẽ dùng khuỷu tay đụng nhẹ nhàng vào Lâm Trung Khanh, chúc mừng cậu ta rốt cuộc được Lan lão Đại tán thành.

Dùng hai năm thời gian mới nhận được một câu vất vả đơn giản như vậy, trong lòng Lâm Trung Khanh ngũ vị tạp trần, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên vui hay nên oán...

Đúng lúc này, một học sinh cùng lớp từ bên ngoài kích động chạy vào: "Đại sự kiện! Đại sự kiện!"

Võ Cảnh và Diệp Nhứ đang ngồi nói chuyện phiếm một bên nghe giọng nói này cũng hoảng sợ vội quay đầu nhìn.

TRUYỆN NGÔN TÌNH HOT
Hào Môn Kinh Mộng
Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu
Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Chỉ Cưng Chiều Mình Em

Advertisement
THỂ LOẠI TRUYỆN
Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Truyện Teen Ngôn Tình Đô Thị Lịch Sử Xuyên Không Quân Sự Truyện Ma Trinh Thám Truyện Ngắn Truyện Cười Võng Du Huyền Huyễn Khoa Huyễn Dị Giới Tiểu Thuyết Truyện FULL
Phiên bản: Mobile
Copyright 2016 WebTruyen.Com
doc truyen WebTruyen.Com
Trang Chủ Ngôn Tình Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm Hành Tinh Lục Thâm.
NAM NHÂN TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
Nhữ Phu Nhân
Chương 131: Hành tinh Lục Thâm.
30/11/2016
"Sợ là lần đi săn thú dã ngoại của chúng ta không thể diễn ra rồi..."Người bạn học vừa tiến vào liền thông báo tin tức xấu khiến tâm tình của mọi người có chút hoảng loạn, dù sao bọn họ cũng chờ ngày này đã lâu, chẳng lẽ có biến động gì phát sinh sao?
00:00 / 00:00

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tin tức này cậu lấy từ đâu?" Nhìn Tề Long không có ý dò hỏi, Võ Cảnh chỉ phải mở miệng hỏi.

Nhóm của Lăng Lan lâu nay đều do Tề Long ra mặt, nếu Tề Long không hỏi, vậy tỏ vẻ Lăng Lan không có hứng thú. Nhưng Lăng Lan không hứng thú, không có nghĩa Võ Cảnh không có hứng thú.

"Nghe nói tại cuộc thi liên học viện của học sinh năm bảy ở thế giới ảo năm nay, chúng ta bị một học viện từ tinh cầu khác vượt mặt, thầy viện trưởng biết tin thập phần tức giận, cho nên bây giờ đang triệu tập tất cả giáo viên họp khẩn cấp." Người bạn thông báo tin vẻ mặt mất mát, cậu cũng cực kỳ chờ mong hoạt động ngoại khóa lần này, "Hiện tại các giáo viên chỉ sợ không có thời gian mang chúng ta đi săn thú dã ngoại."

Người bạn thông báo tin trả lời dứt khoát cẩn thận, bởi vì người hỏi chuyện chính là tiểu đội trưởng của một trong ba tiểu đội đứng đầu đặc cấp ban 1, nếu có thể để lại ứng tượng tốt, cơ hội gia nhập tiểu đội của cậu ấy có thể tăng lên.

Ban 1 tuy rằng đã có rất nhiều tiểu đội thành lập, nhưng lại chỉ có ba tiểu đội khiến những học sinh mắt luôn nhìn trời muốn gia nhập, Lý Anh Kiệt bởi vì đã thu đủ người nên không thể thu thêm, nhưng hai đội còn lại vẫn còn thừa mấy cái danh ngạch, đó là vị trí mà tất cả học sinh lớp đặc cấp đều ngắm nhìn gắt gao.

Bởi vì điều kiện vào tiểu đội của Lăng Lan vô cùng khắc nghiệt, lại chỉ còn một người cuối cùng cho nên tất cả mọi người đều biết, muốn đi vào tiểu đội Lăng Lan hệ số khó khăn cao hù chết người, không chỉ có yêu cầu thiên phú xuất sắc, các phương diện khác đều phải tinh thông. Có chút người tự mình hiểu lấy mình liền đem mục tiêu đổi thành tiểu đội của Võ Cảnh, tuy yêu cầu thu người của tiểu đội không cao bằng tiểu đội Lăng Lan nhưng lại còn có hai danh ngạch, nói như thế nào xác suất thành công cũng cao hơn rất nhiều, điều này làm cho tiểu đội Võ Cảnh được học sinh ban 1 chú ý tiểu đội Lăng Lan.

"Không biết là học viện đồng quân tinh cầu nào lại giỏi như vậy?" Diệp Nhứ đối với tin tức này cũng cực kỳ tò mò.

"Là hành tinh Lục Thâm!" Người đưa tin nói ra đáp án làm tất cả học sinh trong ban đều chấn kinh, hành tinh Lục Thâm chỉ là một hành tinh cấp 3 thôi, các phương diện tài nguyên đều kém bọn họ N cấp. Chẳng lẽ nơi đó có thiên tài tuyệt thế xuất hiện?

Nguyên bản Lý Anh Kiệt cũng không để chuyện này ở trong lòng, nhưng khi nghe được mấy chữ hành tinh Lục Thâm thì tựa hồ nghĩ tới cái gì, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, vội vàng mở miệng hỏi: "Cậu có biết là người nào đánh vỡ trạm kiểm soát hay không?" Đánh vỡ trạm kiểm soát cần thiết đến dựa vào tiểu đội, cho nên Lý Anh Kiệt mới hỏi như vậy. (nội dung cuộc thi đánh trạm kiểm soát không gian được định sẵn)

Người bạn học thông báo tin tức tiếc nuối mà lắc đầu nói: "Trong lúc đi ngang qua hai giáo viên tớ chỉ trùng hợp nghe bọn họ đang nói một ít về chuyện này. Tớ chỉ nghe đến học sinh hành tinh Lục Thâm năm giờ sáng nay đã thành công đánh vỡ trạm kiểm soát, trở thành đội đầu tiên đánh vỡ trạm kiểm soát, sau đó tớ cũng không dám ở lại lâu nên cũng không rõ ràng lắm những người đó có những ai."

"Thông tin chi tiết hẳn là các giáo viên sẽ biết." Những học sinh khác cũng bắt đầu bàn luận sôi nổi.

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo ở cửa phòng học vang lên: "Không sai, thầy đích xác biết......" Giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, Trình Viễn Hành tới.

"Thầy Trình, chào!" Nhìn Trình Viễn Hành vào lớp, tất cả học sinh đều ngoan ngoãn mà trở lại trên chỗ ngồi của chính mình, chỉnh tề đứng thẳng chào.

Trình Viễn Hành ý bảo các học sinh đều ngồi xuống, sau đó liền tuyên bố: "Thầy muốn nói cho các em hai việc. Chuyện thứ nhất, là các em yên tâm, kế hoạch săn thú dã ngoại sẽ không thay đổi, hôm nay sẽ đúng hạn đi ra ngoài!" Trình Viễn Hành nói làm tất cả học sinh ban một đều hoan hô, bọn họ đã chờ đợi ngày này thật lâu.

"Nhưng, lần ra ngoài săn thú này sẽ khó khăn hơn những lần săn thú trước rất nhiều, đây cũng chính là do viện trưởng quyết định, yêu cầu thấp nhất dành cho học sinh cũng được gia tăng thêm 50%." Câu nói tiếp theo của Trình Viễn Hành làm toàn học sinh ồ lên một mảnh, đây là đạo lý gì?

"Nói cách khác, thời gian cho khóa săn thú dã ngoại này sẽ được kéo dài từ năm đến sáu tháng..." Trình Viễn Hành bổ sung khiến cho học sinh kháng nghị, bọn họ cũng thích sống kích thích đầy huyết tinh, nhưng cũng không muốn sống ở một tinh cầu nguyên thủy trở thành một tên đồ tể.

"Thầy ơi, vì sao lại quyết định như vậy?" Diệp Nhứ tức giận mà mở miệng hỏi. Nếu học sinh cảm thấy cách làm của học viện là không công bằng, thì học sinh có quyền kháng nghị, với điều kiện người học sinh đó có đạo lý và có thật lực.

"Vì sao?" Trình Viễn Hành sắc mặt đột nhiên trầm xuống, tay đột nhiên đập mạnh xuống bàn, "Bang" một tiếng khiến cho tất cả học sinh đều im lặng lập tức, cả phòng yên tĩnh.

"Từ khi học viện đồng quân của chúng ta được thành lập đến nay, người nhận được cờ thưởng trong cuộc thi của học sinh năm bảy đều là chúng ta, vậy mà năm năm lại thất bại, không những vậy còn thất bại trong tay một học viện cấp ba ở xa xôi, đây chính là một sự sỉ nhục đối với học viện, đối với các học sinh..."

Trình Viễn Hành nói tới đây, khẩu khí hơi hòa hoãn xuống: "Các em có nghĩ tới nguyên nhân chưa? Vì sao chúng ta thất bại? Có phải chúng ta đã bị những vinh dự trước kia che mắt mờ hai mắt hay không, cho nên không nhìn thấy những học viện khác đang cố gắng đuổi theo? Hôm nay toàn bộ giáo viên trong học viện đã hội nghị, viện trưởng nói một câu không sai, sống với gian nan khổ cực mà chết vào yên vui! Nếu chúng ta không nhanh tỉnh lại, những vinh quang trước đây của chúng ta sẽ bị những học viện khác cướp mất, tới lúc đó thứ bị đào thải chính là học viện của chúng ta."

"Cho nên chúng ta quyết định, rút kinh nghiệm xương máu, ai cũng không thể tiếp tục an nhàn...... Cho nên, thầy cũng muốn chúc mừng các m, từ giờ trở đi, các giáo viên sẽ đem toàn lực ra dạy dỗ, chúng ta sẽ khiến các em không còn thời gian để nghĩ tới mấy thứ bảy, tám gì đó mà đem các em áp bách để tất cả tiềm lực đều bị áp ra ngoài." Trình Viễn Hành nói làm tất cả học sinh đều cảm thấy lạnh từ trong xương, đều cảm thấy tai vạ đến nơi rồi.

Lăng Lan chống cằm, khóe miệng lộ ra một tia ý cười, cô đã sớm cảm giác các phương diện yêu cầu của học viện đối với học sinh đều có chút thấp, đây chính là nguyên nhân vì sao khoảng cách giữa cô và những người cùng lớp khác lại càng ngày càng xa như vậy, may là đám Tề Long đi theo cô chơi, nếu không cứ như vậy đi xuống thì tiềm năng của bọn họ cũng bị cách giáo dục này kéo xuống.

Bất quá Lăng Lan cũng thật lý giải tâm tư của học viện, dù sao ở độ tuổi này, nếu huấn luyện quá nhiều trong thời gian dài nhất định sẽ khiến thân thể bị tổn thương vĩnh viễn, học viện không dám đánh cược cũng là chuyện bình thường.

"Vậy nên lượng huấn luyện của chúng em đều được gia tăng." Võ Cảnh đã minh bạch, cậu ta liếc mắt nhìn vẻ mặt thích ý của Lăng Lan có chút lĩnh ngộ vì sao đối phương xuất sắc như vậy, chỉ sợ lượng huấn luyện đã vượt xa bọn họ...... Nếu thật sự như thế, cậu cũng không thể bại bởi đối phương.

"Đúng vậy, từ giờ trở đi, nhiệm vụ của học sinh ở mỗi niên cấp đều được tăng lên gấp đôi, nếu năm 7 năm sau lại thất bại, vậy thì các em biết phải làm gì rồi chứ, lượng nhiệm vụ lại tiếp tục tăng." Trình Viễn Hành cười lạnh mà tuyên bố tính toán của học viện, thật chờ mong năm 7 năm sau sẽ như thế nào.

"Thầy Trình, thầy có biết đội ngũ đánh vỡ trạm kiểm soát trước có những ai không?" Lý Anh Kiệt rốt cuộc nhẫn nại không được mở miệng dò hỏi điều mình để ý nhất.

Trình Viễn Hành cười như không mà nhìn cậu một cái, Lý Anh Kiệt cảm thấy tâm tư của mình bị người giáo viên này nhìn thấu, nhưng cậu thật sự muốn biết kết quả, nếu là trong đó có người anh họ lớn của cậu, như vậy vị trí người kế thừa hàng đầu của cậu nhất định sẽ bị đe dọa.

"Chuyện đó em không cần quan tâm, em chỉ cần nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của học viện là được rồi." Trình Viễn Hành cũng không trả lời mà khuyên Lý Anh Kiệt chuyên tâm và chuyện của chính mình.

"Em chỉ muốn biết bên trong có người tên là Lý Mộ Lan hay không thôi." Lý Anh Kiệt chưa từ bỏ ý định hỏi.

Trình Viễn Hành nhíu nhíu mày nhìn thoáng qua Lý Anh Kiệt có chút kích động, nghĩ nghĩ liền nói: "Họ Lý quả thật có một cái." Lý Anh Kiệt sắc mặt lập tức trắng bệch, Trình Viễn Hành nói tiếp, "Nhưng thầy nhớ rõ người đó gọi là Lý Lan Phong!"

"Lý Lan Phong?! Không phải người đó liền tốt." Lúc này sắc mặt Lý Anh Kiệt mới khôi phục bình thường, không phải là người đó, ai đánh phá trạm kiểm soát đều không quan trọng.

"Được, nếu không còn vấn đề gì, mọi người cùng thầy đến quảng trường tập hợp." Trình Viễn Hành nhìn cả lớp đã không còn câu hỏi khác liền mang học sinh ra quảng trường của học viện.

Ngay lập tức, giày ròng rọc đều bay đầy trời, mọi người đều chạy theo giáo viên của mình. Lăng Lan thầm nghĩ, có lẽ đây mới là nguyên nhân vì sao giày ròng tọc lại quan trọng như vậy, nhìn nguyên một đại đội cần phải di chuyển, nếu không có giày ròng rọc này thì thật sự không thể lao ra ngoài với hiệu suất cao như vậy được.

Lúc này ở quảng trường đã tới không ít người, chỉ cần là học sinh năm tư đều sẽ được tham dự huấn luyện dã ngoài vào ngày hôm nay, chỉ khác ở chỗ độ an toàn khác nhau thôi.

Lăng Lan lúc này mới phát hiện, trên không của quảng trường đã bị che kín bởi vô số những phi thuyền nhỏ, nhìn cảnh tượng này, Lăng Lan mới lần nữa nhớ ra mình chân chính đã tới một thế giới khoa học viễn tưởng ...... Được rồi, sự tồn tại của cô cũng được xem là phi khoa học rồi.

Lăng Lan thấy xung quanh quảng trường xuất hiện rất nhiều đồ vật không nên xuất hiện, rất nhiều xe dài. Lúc này ở sân ga đã có rất nhiều học sinh đến, bọn họ đang lục tục mà bước lên tiểu phi thuyền.

Chờ mọi người tiến vào, phi thuyền đóng cửa khoang lại, trở thành một quả trứng hình thoi không có kẽ hở, sau đó vèo một cái liền bay đi, tốc độ khởi động trong nháy mắt kia tuyệt đối đạt tới 0.5 mã hách. (mã hách này mình vẫn chưa biết là gì... :cry: :cry: )

Trình Viễn Hành mang học sinh của mình đi vào một sân ga tương đối rộng rãi, lúc học sinh bước vào sân ga thì một chiếc phi thuyền màu đỏ bay tới, bắt đầu đáp xuống trước mặt họ.

Trên thân phi thuyền có mấy chữ đặc cấp ban 1 cùng với ký hiệu của học viện, Lăng Lan lập tức đổ mồ hôi, chẳng lẽ phi thuyền này là phi thuyền chuyên chúc dành cho học sinh đặc cấp? Xem ra để học sinh cảm nhận được sự vinh dự của cường giả, học viện cũng chịu không ít tốn kém.

Bên trong phi thuyền rất lớn, ở giữa có ba cái bàn tròn, đặt theo hình tam giác, xung quanh bàn tròn được đặt sáu cái ghế sofa, những bộ bàn ghế bằng gỗ khác được đặt xung quanh ba chiếc bàn này. Xem ra để phân biệt địa vị của cường giả, trường học đã đem tư tưởng cường giả vi tôn biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn.

Học sinh xếp hàng đâu vào đấy mà lên thuyền, mọi người đều tự giác không ngồi vào ba vị trí ở trung tâm.

Khi Lăng Lan mang đội tiến vào, vừa thấy loại bố trí này liền biết là vì cái gì, cô là lão Đại không chút khách khí mà ngồi xuống một trong ba bộ bàn ghế đó, Tề Long theo sát sau đó cũng đi theo ngồi xuống.

Đây là địa vị của bọn họ, ở học viện đồng quân không có từ khiêm nhượng, nếu không ngược lại sẽ bị người khinh thường.

TRUYỆN NGÔN TÌNH HOT
Mẹ Ngốc Nghếch Con Thiên Tài
Dưỡng Thú Thành Phi
Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Giáo Thảo Quốc Dân Là Nữ Sinh

THỂ LOẠI TRUYỆN
Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Truyện Teen Ngôn Tình Đô Thị Lịch Sử Xuyên Không Quân Sự Truyện Ma Trinh Thám Truyện Ngắn Truyện Cười Võng Du Huyền Huyễn Khoa Huyễn Dị Giới Tiểu Thuyết Truyện FULL
Phiên bản: Mobile
Copyright 2016 WebTruyen.Com

doc truyen WebTruyen.Com

Trang Chủ Ngôn Tình Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm Tâm Phục Khẩu Phục!
NAM NHÂN TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
Nhữ Phu Nhân
Chương 132: Tâm phục khẩu phục!
02/12/2016
Vũ Cảnh theo sát phía sau đi lên, nhìn bố trí bàn trên phi thuyền thì cười cười rồi ngồi ở bên trái Lăng Lan, Diệp Nhứ cùng với các thành viên trong tiểu đội cũng đi theo đi qua.

Không thể không nói, Lăng Lan và Vũ Cảnh lựa chọn vị trí chính là hai vị trí tốt nhất trong ba vị trí, gần màn hình nhất và tầm mắt không bị chặn.

Màn hình phi thuyền có thể hiện ra cảnh tượng bên ngoài, hành khách có thể vừa uống đồ uống vừa xem cảnh sắc bên ngoài, đối với một người cái gì cũng không biết, thấy cái gì cũng tò mò Lăng Lan đương nhiên không muốn bỏ qua điểm này.

Hàn Kế Quân tựa hồ rất quen thuộc với phi thuyền, lôi kéo Lâm Trung Khanh nhà quê cũng dại ra, ý bảo đi cùng mình, sau đó không biết ở trong cái góc nào tìm ra được một ít đồ uống ướp lạnh, đem đưa cho bọn Lăng Lan, khiến những đứa trẻ khác hâm mộ vô cùng. Bất quá, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chưa từng ngồi qua loại phi thuyền cỡ lớn như vậy, các học sinh khác thật sự không biết phải đi dâu để tìm đồ uống ướp lạnh như vậy, mà chung quanh cũng không có thứ gì dùng để phục vụ khách hàng, lỡ như không cẩn thận làm ra chuyện gì....như vậy liền phiền toán.

Lăng Lan dùng ngón trỏ nhẹ nhàng mà vẽ một vòng ra bàn, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo mà nó mang lại. Thời tiết bây giờ tuy không quá nóng bức, nhưng có thể có một phần nước uống mát lạnh như vậy coi như cũng là một loại hưởng thụ.

Lăng Lan liếc liếc mắt nhìn Hàn Kế Quân đang nói chuyện với Tề Long, Hàn Kế Quân tựa hồ có cảm giác liền quay đầu tới, thấy Lăng Lan đang nhìn mình, liền giơ đồ uống trong tay lên lắc lắc với cô, không chỉ có như thế, vẻ mặt của cậu tựa hồ còn mang theo một ý gì đó.

Khóe miệng Lăng Lan khẽ nâng: "Tình báo trong nhà thật chuẩn!"

Hàn Kế Quân ánh mắt đột nhiên chợt lóe, sau đó cũng nở nụ cười, vô lại nói: "Không phải đều là phục vụ cho lão Đại cậu sao?"

Lăng Lan bật cười, chỉ cầm đồ uống trong tay, nhẹ nhàng rót ra một ít cùng đối phương tỏ vẻ tiếp nhận. Hai người đồng thời ngửa đầu uống một ngụm đồ uống, nhìn nhau, hết thảy đều không cần nói gì nữa.

Lăng Lan rất rõ ràng, động tác này của Hàn Kế Quân là để nói cho cô biết mình đến từ giai tầng nào...... Cơ quan tình báo! Thật là một đứa trẻ nhiều tâm cơ. Nếu không phải Tiểu Tứ sớm đã đưa những tư liệu tỉ mỉ về đám bạn nhỏ này đưa cho cô xem thì với ám chỉ bí ẩn này của Hàn Kế Quân, cô cũng chỉ xem nhẹ mà bỏ qua.

Là bởi vì có chút lời nói không thể nói rõ sao? Nhất là hoàn cảnh gia đình như vậy, Hàn Kế Quân rõ ràng càng phúc hắc hơn so với trước kia. Xem ra bồi dưỡng cậu ta trở thành đại não của tiểu đội không có vấn đề.

Hàn Kế Quân vừa lòng, khóe miệng ý cười càng đậm. Thêm một lần nữa đã chứng minh Lăng Lan lão đại là một người thông minh bức ngoài. Dùng chuyện lấy nước lạnh làm ám chỉ, một là để nói cho Lăng Lan công việc của gia đình của mình, hai lại là bởi vì một chút tư tâm của cậu, muốn thử Lăng Lan một chút.

Hàn Kế Quân lúc trước nhận Lăng Lan làm lão Đại nguyên nhân thật lớn cũng chính là bởi vì bạn tốt của mình Tề Long. Bởi vì Tề Long khăng khăng một mực muốn đi theo Lăng Lan, làm bạn bè tốt Hàn Kế Quân cũng chỉ có thể căng da đầu nhận.

Theo từng năm lớn lên, Hàn Kế Quân không ngừng tự hỏi mình thật sự có thể giống Tề Long khăng khăng một mực mà đi theo Lăng Lan như vậy không, nhận người này là lão Đại? Hàn Kế Quân rất rõ, nếu mình không thể thật lòng mà miễn cưỡng đi xuống thì chung quy cũng có một ngày sẽ vì ích lợi mà tạo ra mâu thuẫn quyết liệt, như vậy cho dù là đối với ai cũng đều là một loại thương tổn, còn không bằng bây giờ nói rõ ràng, một lần nữa thành lập quan hệ, có lẽ mối quan hệ này sẽ càng thêm lâu dài.

Hàn Kế Quân cũng không phủ nhận khả năng siêu cường của Lăng Lan, trên phương diện cách đấu thể thuật, cậu chưa từng gặp qua ai yêu nghiệt như Lăng Lan, có thiên phú kinh người như vậy. Quả thật chính là tuyệt thế yêu nghiệt sinh ra vì cách đấu, đây cũng là nguyên nhân Tề Long khăng khăng một mực đi theo, Tề Long si mê cách đấu khiến cho cậu ra tôn sùng những người tuyệt thế thiên tài mạnh hơn mình.

Nhưng Hàn Kế Quân rõ ràng, cậu không phải người giống Tề Long như vậy, đối cách đấu không thật si mê. So với cách đấu, cậu càng thích nghiên cứu các loại chiến dịch trên vũ trụ, các loại chiến thuật kỳ lạ làm cậu say mê, cậu muốn trở thành người chỉ huy tinh hạm, cho nên Lăng Lan chỉ dựa vào cách đấu là không thể thuyết phục cậu, Hàn Kế Quân thích động não, cho nên cũng hy vọng có người động não giỏi hơn mình để mình tin phục.

Bất quá mấy năm nay, thái độ lạnh nhạt của Lăng Lan đối với Lâm Trung Khanh làm Hàn Kế Quân cảm giác Lăng Lan không đơn giản. Hàn Kế Quân rõ ràng Lăng Lan khẳng định biết Lâm Trung Khanh không đơn giản như biểu hiện vậy, cho nên mới lạnh nhạt như vậy với cậu ra. Mà Hàn Kế Quân có thể cảm giác được Lâm Trung Khanh trong ngoài không đồng nhất cũng hoàn toàn là kinh nghiệm mấy năm nay đi theo cha mình, mưa dầm thấm đất tích tụ được.Bất quá chỉ cần Lâm Trung Khanh không làm nguy hại đến chuyện của bọn họ, cậu cũng không muốn làm người ác tới vạch trần người khác.

Chuyện của Lâm Trung Khanh lại lần nữa chứng minh Lăng Lan tuyệt đối không phải là một người có đầu óc đơn giản, điều này làm cho Hàn Kế Quân cực kỳ cao hứng, thậm chí cảm thấy cứ như vậy mà đi theo Lăng Lan cũng không tồi, bất quá muốn mình đi theo người khác thì như vậy vẫn còn chưa đủ, vì muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này, cậu cố ý an bài một chút ám chỉ, nếu Lăng Lan không phát hiện, Hàn Kế Quân đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy liền từ bỏ, cậu sẽ cho Lăng Lan ba cơ hội. Nếu ba lần Lăng Lan cũng không phát hiện, thì cậu chỉ có thể tiếc nuối mà cùng Lăng Lan nói rõ lập trường của mình.

Chỉ là Lăng Lan nhanh chóng phản ứng làm cậu có chút khiếp sợ, như vậy chứng mình lão Đại mà cậu và Tề Long tuyển thật quá tuyệt vời. Ngay từ lần ám chỉ đầu tiên liền phát hiện, thậm chí còn nói chút huyền cơ về lai lịch của mình, làm cậu tâm phục khẩu phục. Điều này chứng minh Lăng Lan rất có thể còn thông tuệ hơn so với cậu tưởng tượng......

Cái chạm cốc cuối cùng là hứa hẹn của cậu đối với Lăng Lan, cậu-Hàn Kế Quân, một đời này chỉ nhận Lăng Lan làm lão Đại, cũng không còn do dự nữa.

Lăng Lan đương nhiên cũng không biết Hàn Kế Quân sẽ rối rắm như vậy, cô kỳ thật chưa từng đem việc làm lão Đại của Tề Long, Hàn Kế Quân để ở trong lòng, cô vẫn cho rằng đây chỉ là lời nói đùa của trẻ nhỏ, cô cũng không biết trẻ con ở thế giới này trưởng thành từ sớm, đối với lời hứa của mình cũng coi trọng vô cùng, sẽ không dễ dàng bội ước.

Tiểu đội của Lăng Lan và Võ Cảnh chiếm hai cái bàn ở giữa, Lý Anh Kiệt khoan thai tới muộn nhìn chung quanh một vòng, phát hiện hai vị trí tốt nhất đã bị Lăng Lan và Võ Cảnh đoạt đi thì cực kỳ buồn bực mà trừng mắt nhìn thành viên của mình một cái, cuối cùng hậm hực mà ngồi xuống vị trí cuối cùng. Ai bảo bọn họ tới đã trễ thế này, chiếm không được vị trí tốt cũng cũng không thể nói gì được.

Trình Viễn Hành nhanh chóng kiểm kê nhân số, xác định tất cả học sinh trong ban đều lên thuyền, lúc này mới thông báo người điều khiển phi thuyền đã tới lúc rời không cảng.

Cả một đoạn đường hơn một giờ này làm Lăng Lan có chút thất vọng, ngay từ đầu còn tốt một chút, có thể nhìn toàn cảnh của học viện đồng quân. Bất quá sau khi tiến vào bầu trời thì ngoại trừ mây trắng cũng chỉ là mây trắng, cuối cùng Lăng Lan liền hoàn toàn không có hứng thú, nửa nằm trên ở sô pha, nhắm mắt mắt dưỡng thần.

Sau khi tới không cảng, tất cả học sinh được sắp xếp đưa ra khỏi tinh hạm. Tất cả học sinh đâu vào đấy mà đi ra khỏi phi thuyền, liền thấy một không cảng khổng lồ vô cùng. Đứng ở bên trong mà nhìn xa xa ra ngoài thì liền cảm giác không cảng này lớn hơn rất nhiều sao với tưởng tượng. Từ cửa cảng bên này mà muốn đi cửa cảng khác thì cần phải tốn hơn một tiếng đồng hồ, nếu không cẩn thận đi sai chỗ thì cũng không biết phải làm như thế nào. Đương nhiên chính phủ Liên Bang cũng rất thông minh, sắp xếp cho vô số đoàn tàu, phi thuyền có thể cùng một lúc xuất hiện ở không cảng.

Giáo viên quả nhiên đưa học sinh rời phi thuyền 117, sau đó đưa lên xe chuyên chúc. Một đường rất nhanh, không đến năm phút, đám Lăng Lan liền chuẩn xác đưa đến nơi cần đến.

Sau khi xuống xe lần nữa, Lăng Lan liền nhìn thấy một tinh hạm bưu hãn, không lồ ghi số 117 đang chờ sẵn.

Nhìn những đầu đạn bên ngoài được lá cây che phủ, Lăng Lan biết đây là một tinh hạm đươc võ trang chứ không phải là những phi thuyền du lịch dân dụng bình thường. Thậm chí trên thân tinh hạm còn có rất nhiều vết đạn chứng mình tinh hạm này có lai lịch không đơn giản.

Lăng Lan tò mò mà nhìn Trình Viễn Hành, không biết người giáo viên này như thế nào mà tìm được tinh hạm bưu hãn như vậy. Cho dù là học viện đồng quân hàng đầu cả nước thì việc tìm một chiếc tinh hạm chiến đấu làm phương tiện vận chuyện học sinh cũng không phải là điều dễ dàng.

Trình Viễn Hành dẫn theo bọn học sinh đi vào tinh hạm liền nhìn thấy một người mặc tây trang thẳng tấp đứng ở cửa khoảng. Tuy không mặc quân phục nhưng Lăng Lan rõ ràng cảm giác được người hương vị quân nhân nồng đậm trên người này, giống như một loại huyết tinh, sát khi còn tàn lại khi vừa mới từ trên chiến trường trở về.

"Lão Liên, không nghĩ tới lần này do ông phụ trách nha, làm phiền làm phiền rồi." Trình Viễn Hành thập phần nhiệt tình, còn mang theo một tia tôn kính.

"Ha ha...... Tiểu Trình, sao lại nói vậy chứ, chỉ cần không bận việc thì tôi thích đi làm nhiệm vụ đón học sinh của trường cậu nhất đó, dù sao những người anh em của tôi đều từ nơi đó mà ra, bồi dưỡng thậy tốt." Lão Liên cười to mà vỗ vỗ bả vai Trình Viễn Hành.

Nói xong, ông nhẹ nhàng nhỏ giọng hỏi Trình Viễn Hành,, "Lộ ra một chút thông tin xem nào, lần này dẫn học sinh đi có đứa nhóc nào khiến cậu vừa lòng không?"

Trình Viễn Hành vô ngữ mà trừng mắt nhìn hắn nhìn người trước mặt: "Đừng đánh chủ ý lên tụi nhỏ, bọn chúng vẫn là con nít đấy."

Lão Liên tựa hồ bị bóc trần ý xấu, xấu hổ mà ngây ngô cười, ông không dám nói gì nữa vội vàng dời đi, lớn tiếng chỉ huy nhóm nhân viên mang học sinh của Trình Viễn Hành đi vào phòng nghỉ.

Nhìn tất cả học sinh đều ào vào trong phòng, lúc này Trình Viễn Hành mới lén lút lôi kéo lão Liên, ý bảo đối phương nhìn về phía Vũ Cảnh nói: "Đứa trẻ kia là Võ Vũ Cảnh, đến từ gia tộc quân sự, ông nội của cậu ta hẳn cậu cũng biết, chính là đỉnh trụ trởi của quân bộ Võ Vi."

Lão liền đột nhiên thè lưỡi, kinh ngạc cảm thán nói: "Không nghĩ tới là cháu nỗi của người đó, chỉ sợ đây là người có thiên phú lớn nhất trong lớp cậu đi."

"Không phải!" Trình Viễn Hành chém đinh chặt sắt trả lời, sau đó chỉ vào hai người Tề Long, Lăng Lan nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy thằng nhóc vẻ mặt ngu đần kia không, thằng nhóc nói chuyện tùy tiện ấy. Thiên phú của nó tuyệt đối không kém Vũ Cảnh, thậm chí còn vượt qua một bậc, thằng nhóc đó gọi là Tề Long, mà cha nó cũng không đơn giản, Tề Diệu Dương, ông biết chứ?"

"Đương nhiên biết, đó là vương bài mạnh nhất của quân đoàn ba quân đoàn cơ giáp sư. Nghe nói gần đây còn sắp thăng cấp thành vương giải sư sĩ, không biết có phải sự thật hay không...." Lão Liên líu lưỡi, đám nhỏ này đều có lai lịch dọa người.

"Cũng nên thăng cấp rồi, lúc trước vì thuận lợi ra chiến trường mà áp chế thời gian thăng cấp, đã qua mấy năm rồi, sợ là không còn khống chế được." Bởi vì là giáo viên trực hệ của viện trưởng nên Trình Viễn Hành rất linh thông về các loại thông tin này.

TRUYỆN NGÔN TÌNH HOT
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu Xin Anh Hãy Tự Trọng
Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

THỂ LOẠI TRUYỆN
Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Truyện Teen Ngôn Tình Đô Thị Lịch Sử Xuyên Không Quân Sự Truyện Ma Trinh Thám Truyện Ngắn Truyện Cười Võng Du Huyền Huyễn Khoa Huyễn Dị Giới Tiểu Thuyết Truyện FULL
Phiên bản: Mobile
Copyright 2016 WebTruyen.Com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com