Chương 15
Edit + chuyển ngữ: _xinchao_
Beta: yang1403
WARNING: Chương này có hạn định độ tuổi (16+). Cân nhắc trước khi xem ٩(^o^)۶
Hôn lên ngón chân cô, làm cho cô phải run rẩy dưới thân thể hắn, một lần rồi lại một lần khiến cô gọi tên hắn. . . . . .
Suy nghĩ này làm cho hơi thở Hình Dã bắt đầu gấp gáp hơn. . . . . . Trần Nhữ Tâm mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô lấy chiếc gối ở bên cạnh che trước mặt hắn, thanh âm có phần dao động: "Hình Dã, đừng như vậy. . . . . .". Tiếng nói cự tuyệt nhưng nghe lại thật mê người...
Chiếc gối che trước mặt Hình Dã rơi sang một bên, lý trí cuối cùng vẫn đánh bại dục vọng. Hắn hít một hơi thật sâu, khôi phục lại sự kiềm chế của bản thân. Sau đó buông lỏng chân cô ra, híp mắt nhìn cô: "Lần tới còn dám đi chân trần trên đất không ?"
"Không." Trần Nhữ Tâm trả lời không chút do dự.
Dáng vẻ cô như đang đối diện với đại địch, Hình Dã đáy mắt hiện lên một tầng ý cười nồng đậm, hắn thôi không trêu đùa cô nữa, cầm lấy chiếc dép bông bên cạnh rồi đi vào cho cô, sau đó nhẹ giọng nói rằng: "Bên ngoài lạnh, nhớ mặc nhiều áo ấm."
"Vâng." Trần Nhữ Tâm đáp: "Vậy để em về phòng ngủ của mình thay quần áo đã."
Hình Dã đem áo khoác của mình khoác lên vai cô, dịu dàng nói: "Đi đi, anh ở dưới lầu chờ em cùng ăn cơm trưa."
Trần Nhữ Tâm gật đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ngủ Hình Dã.
Cho đến khi Trần nhữ Tâm đã đi khỏi, Hình Dã mới cầm lấy cuốn album đang được đặt ở một bên, hơi cụp mắt xuống, ngón tay vuốt ve cẩn thận, than nhẹ một tiếng: "Vẫn bị cô ấy nhìn thấy. . . . . ."
Tuy rằng cô không tỏ ra ghê tởm hay ác cảm nhưng hắn vẫn sợ nếu cô ấy mà như vậy thì liệu hắn còn có thể duy trì được lí trí hiện tại không.
Cuốn album này vẫn luôn được hắn để ở trong phòng ngủ của mình, lúc không ngủ được thì mở ra lật xem, giống như chỉ có như vậy mới có thể cứu vớt linh hồn tàn bạo này.
Ở nước ngoài mấy năm, nếu không có cuốn album này bên cạnh, hắn không biết mình có thể kiên trì cố gắng đến ngày có thể quay về Trung Quốc được không.
May mà hắn vẫn gắng gượng được, tự tay giết chết người đàn ông đã khiến hắn phải chịu sự nhục nhã, đoạt lấy quyền lực và tài sản của người đàn ông đó; cũng may là hắn sắp có thể giành được chúng. Hy vọng với những điều đó, hắn có quang minh chính đại đưa cô về bên cạnh để chăm sóc mà không ai được phép xét nét.
Hiện tại, cô ấy cuối cùng cũng thuộc về hắn.
. . . . . .
Sau khi dùng xong cơm trưa, hai người tản bộ vòng quanh vườn hoa, Hình Dã lo cô sẽ mệt mỏi, liền đưa cô tới đình ở giữa hồ.
Ngồi xuống chiếc ghế bành bằng gỗ, Trần Nhữ Tâm nhìn thấy bên ngoài đình là hoa tường vi đang nở rộ dưới ánh nắng mặt trời, hương hoa nhàn nhạt theo gió lướt nhẹ qua, thấm vào lòng người. Vị trí của cô vừa vặn có thể sưởi nắng, Trần Nhữ Tâm thoải mái nheo mắt lại, sau đó ngửa đầu nhìn về phía Hình Dã đang đứng bên cạnh mình, nói: "Em nghĩ cần thương lượng với anh một chuyện."
Hình Dã cúi thấp đầu nhìn cô: "Chuyện gì?"
"Em đã ba ngày không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chỉ sợ vì chuyện em mất tích mà bên ngoài đã loạn lên rất lớn rồi." Trần Nhữ Tâm cân nhắc từng từ, nhìn sâu vào mắt hắn, tiếp tục nói: "Vụ mất tích này dù là lớn hay nhỏ, em không hy vọng sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho anh. Nếu như anh tin tưởng em, mang em rời khỏi nơi này, em sẽ không rời khỏi anh, em đã đồng ý việc đáp lại tình cảm của anh, không phải chỉ là nói suông."
Hình Dã đồng tử hơi co lại, không nói gì, hắn xưa nay không nghĩ tới việc để Trần Nhữ Tâm quay về. Khi mà sự tình còn chưa kết thúc, khi mà Tiết Minh Huyên chưa thực sự nắm được nhược điểm của mình thì Trần Nhữ Tâm chính là công cụ của hắn ta, mà Hình Dã không muốn để cô rời xa mình.
Hình Dã thanh âm trầm xuống: "Xin lỗi, chỉ có cái này là anh không thể đồng ý."
Trần Nhữ Tâm nghe được câu trả lời của hắn, cũng không bất ngờ, chỉ là lo những sự việc phát sinh về sau sẽ càng bất lợi hơn cho nhiệm vụ, cô sợ không kịp thời gian. Trần Nhữ Tâm di chuyển tầm mắt, nhìn cành hoa tường vi đang đón gió, cánh hoa ở đầu cành bị gió thổi bay lên, sau đó liền không nhìn thấy nữa.
"Chờ một thời gian nữa, chờ đến đúng thời điểm anh liền đưa em rời khỏi nơi này." Hình Dã không phải không thèm để ý đến suy nghĩ của cô, hắn vô cùng để ý là đằng khác, chỉ là hắn không dám mạo hiểm. Hình Dã cúi người đưa tay chống lên tay vịn của ghế bành, mạnh mẽ ôm lấy cô vào ngực mình, làm cho cô không thể lảng tránh hắn: "Tất cả đã có anh ở đây, em cứ yên tâm ở lại chỗ này, còn lại hãy giao cho anh, được không?"
Trần Nhữ Tâm ngước mắt nhìn hắn, "Có thể có người sẽ lo lắng."
"Ai?" Đáy mắt Hình Dã ngay lập tức tràn đầy lệ khí, "Tiết Minh Huyên sao?"
". . . . . ." Trần Nhữ Tâm nhìn dáng vẻ của hắn, nói: "Em không yêu hắn như anh nghĩ. Em cũng còn là một sinh viên, giáo viên hướng dẫn và sư huynh sư tỷ đối xử với em rất tốt, bọn họ sẽ sốt ruột." Thực sự, giống như cảnh tượng bên trong giấc mơ đó, Hình Dã cũng nói rằng trong thế giới này chỉ có hắn không lợi dụng cô. Tuy rằng nguyên chủ được theo đuổi bởi rất nhiều người chỉ vì khuôn mặt này nhưng có mấy ai thật lòng yêu cô ?
Trong cốt truyện ban đầu, ngay cả Tiết Minh Huyên, người mà nguyên chủ yêu lúc đầu đồng ý đính hôn với nguyên chủ cũng không phải vì tình cảm, mà là vì vụ án, nhằm khiến Hình Dã phải lộ mặt mà thôi. Sự thật này nguyên chủ đến khi chết rồi cũng không biết, cũng may cô ấy không biết.
Trần Nhữ Tâm tay nắm lấy vạt áo của hắn kéo một cái, Hình Dã theo quán tính cúi xuống, nhìn thấy cặp mắt phượng hẹp dài của Hình Dã lóe qua một tia kinh ngạc, Trần Nhữ Tâm chủ động hôn lên môi hắn, sau đó đưa lưỡi ra liếm lấy môi của hắn. Môi Hình Dã rất mỏng, ngươi đời đều nói môi mỏng thường bạc tình, nhưng nó không thích hợp để đặt lên Hình Dã, bởi vì trong chuyện tình cảm, Hình Dã chính là một người cực kì cố chấp.
Đối với việc Trần Nhữ Tâm chủ động, Hình Dã không những không từ chối phần ngọt ngào này mà còn mở môi mình ra để làm nụ hôn trở nên sâu hơn. Nụ hôn của hắn ôn nhu mà mạnh mẽ, như đầm lầy kìm hãm khiến cô không có cách nào giãy dụa, chỉ có thể nhận lấy những gì hắn mang đến.
Trần Nhữ Tâm khó khăn nuốt nước bọt trong miệng, chất lỏng trong suốt không kịp nuốt theo khóe miệng trượt xuống, dần dần Trần Nhữ Tâm có chút không chống đỡ được, muốn đưa tay đẩy hắn, lại phát hiện cả người đều không thể cử động, chỉ có thể giống như một con thú nhỏ, nhỏ giọng nghẹn ngào. . . . . .
Âm thanh cô phát ra làm cho đôi mắt Hình Dã dần tối lại, động tác của hắn chậm dần, không để Trần Nhữ Tâm có cơ hội quay người, ngay sau đó động tác của hắn so với lúc trước càng thêm kịch liệt, hoàn toàn mất đi sự dịu dàng, tựa như một cơn cuồng phong, khiến cô phát ra âm thanh rên rỉ. . . . . . Hình Dã cảm thấy mình sắp không nhịn nổi, hắn muốn có được cô, muốn xâm chiếm cô, đem cô biến thành người phụ nữ của mình.
Yang1403: M.n thấy chương này thế nào ? Mình đọc nhiều ngôn tình rồi nên cũng không đến nỗi "mặt đỏ, tim đập nhanh" (• ε • ) (ngại quá)
_xinchao_: cạn lời với nó, xấu mà còn thừa nhận mình xấu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com