Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C_13

Bạch Thoại Chân Tiên là thứ mà Sư Thanh Huyền sợ nhất.

Thân y run đến lợi hại, nhìn lại chỗ anh trai mình vừa nãy đừng đã không còn mà thay vào đó là khói đen với nụ cười dị dạng*

*Khúc trong nguyên tác do tui không đọc kĩ nội dung nên chẳng biết nhiều về chương này nhiều*

"Ca?..."

"Thanh Huyền, đừng tin,anh trai ngươi chết rồi"

Lời nói vẫn như vậy, lạnh lùng vô cảm như vậy. Cứ như chỉ cần nhắc đến Sư Vô Độ là hắn có thể từ vui vẻ sang biểu cảm như vậy.

Chỉ là hận thù của hắn với Sư Vô Độ không thuyên giảm kể cả khi Sư Vô Độ chết

Y run run nắm vạt áo Hạ Huyền, Sư Thanh Huyền muốn khóc nấc lên rồi, nhưng câu từ vẫn ứ lại cổ họng mà không nói ra được.

"Ngoan, Thanh Huyền "

"Nghe ta, cố gắng tỉnh dậy. Ta không thể bảo vệ em mọi lúc được."

"Hạ huynh?!-..."

___

Bật tỉnh dậy trên giường. Sư Thanh Huyền hít ngụm không khí khó khăn, lồng ngực y nặng trĩu.
Rốt cuộc giấc mơ khi nãy là thứ gì? Tại sao Hạ Huyền lại ở đó... còn Bạch Thoại Chân Tiên??

Nhớ lại Hạ Huyền, hắn nói không bảo vệ mình được? Lúc trước còn đinh đinh hứa với y bảo vệ y suốt kiếp. Nhưng sao Sư Thanh Huyền lại lo lắng đến lạ thường, nếu như vừa nãy là y bị kéo vào chiều không gian khác thì khả năng tất cả là thật không phải mơ. Và có thể Hạ Huyền đã cố vào tiềm thức của y nhằm khiến Sư Thanh Huyền tỉnh dậy.

Đáng lẽ phải thấy hắn bên cạnh y như mọi ngày nhưng giờ không thấy làm y lo sợ hơn. Chân không tự chủ chạy thẳng ra ngoài hưởng về chính điện. Mặc kệ người vẫn chỉ cos bộ trung y lỏng lẻo, mặc kệ sự can ngăn của người hầu.  Y xông thẳng vào trong điện, căn phòng yên tĩnh không bóng người. Rõ ràng tối qua hắn còn đây. Bây giờ đâu rồi?

"HẠ HUYNH!"

"P-Phu nhân..." Đám tiểu quỷ nhìn quỳ trước mặt y.

"Nói Hạ Huyền đâu!?"

"Dạ...dạ..thưa..."

Chờ không được câu trả lời y tự mình tìm hắn. Đã trải qua rất lâ, Sư Thanh Huyền như thiếu điều lật tung U Minh thủy phủ lên rồi nhưng bóng dáng thân quen vẫn không có.

Nhìn chính điện nơi tối qua hắn còn ở đây ngủ.

"Có lẽ...có lẽ hắn bận việc thôi.."
Tự an ủi lòng mình là vậy, nhưng sự lo lắng vẫn không bớt. Từ trước đến nay, trực giác của y luôn đúng không bao giờ sai , chỉ mong cảm giác lần này không đúng...

___

Đã trải qua nhiều ngày, hắn vẫn không về. Sư Thanh Huyền nhớ hắn rồi. Còn chán nữa, không ai bầu bạn, đám tiểu quỷ càng không.

Sư Thanh Huyền nghe tiểu quỷ nói giờ U Minh thủy phủ này do Sư Thanh Huyền quản lý thì khá bất ngờ.

" Ai ra lệnh này cho các ngươi?"

"Dạ bẩm là Hạ đại nhân.."

Chắc vậy, lần này hắn sẽ đi xa đây. Khi trước hắn từng nói núi Đồng Lô lại có dấu hiệu mở lại sao? Chắc chỉ là nhất thời chuyện chưa xong nên chưa thể về thôi...

___

Lại thêm vài tháng nữa, không còn chán nữa, y mất ngủ nhiều ngày rồi , trong lòng như lửa đốt, không hiểu sao cứ âm ỉ.

Ngồi ở ngoài hiên, trăng đêm nay đẹp và tròn lắm. Lại sắp là Trung Thu rồI , cây trúc khẽ động theo hơi thở của gió. Nghe kĩ còn nghe tiếng sóng ngoài kia, đám Cốt Long ngoài kia chắc đã ngủ yên. Còn mỗi một mình y thức bầu bạn với trăng.

Đêm nào cũng vậy, mới có mấy tháng thôi mà y nhớ hắn đến điên rồi. Bao giờ hắn về đây?

___

Vài năm trôi qua rồi...

Hắn thật sự ở đâu vậy?!

Y từng kiếm hắn, đến Hoàng Thành, đến những nơi có thể đến năm nhưng kết quả vô ích, không gặp được hắn rồi...

Ngày nào y cũng đi tìm Hạ Huyền, đến nỗi ngất đi để người dân phát hiện rồi cứu y.
_

Khi Tạ Liên gặp Sư Thanh Huyền, nhìn y tiều tụy, bước đi nhưng mắt không nhìn đường còn suýt ngã, còn tưởng y ăn thiếu chất liền mời về Bồ Tề quán nghỉ chân.

" Phong sư , rốt cục là y bị sao vậy?"

".. Đã rất nhiều năm..ta không gặp lại được Hạ Huyền.."

"Hạ Huyền?"

"Ta tìm hết mọi nơi nhưng không thấy hắn.."

"Tam Lang, đệ biết không?"
Hoa Thành ngồi bên cạnh Tạ Liên nhàn nhã thưởng trà .

"Hạ Huyền? Hắn sao, khi chết cũng nhắc đến ngươi đấy!"

"Cái gì?!! Hoa Thành chủ, ngươi nói vậy là ý gì"

"Tam Lang?"

"Giữ ý tứ phúc, ta chỉ nói là Hạ Huyền đã chết rồi"

"Không thể nào!! Hắn là quỷ mà... không thể chết được..huống chi...tro cốt của hắn ta giữ thì không thể ..."

"Tam Lang đệ giải thích rõ được không?" Nhìn Hoa Thành như kia biết chắc Tạ Liên không hỏi thì cũng sẽ kể thôi, nhưng chỉ là hơi dài dòng kéo thời gian.

"Không rõ thứ gì làm Hạ Huyền đến mức thế cả , chỉ biết hắn và 'thứ đó' đánh nhau kịch liệt. Không hiểu xảy chân hay lơ là , hắn bị 'thứ đó' nuốt chửng. Cũng coi hắn là chết đi nhưng cũng chưa đến nỗi hồn phi phách tán"

"Không thể nào"

Sư Thanh Huyền nắm chặt tay, rũ mắt xuống. Không lẽ lúc ấy vì cứu y nên Hạ Huyền đã đấu với Bạch Thoại Chân Tiên. Nhưng mà Bạch Thoại Chân Tiên xuất hiện trong mộng cảnh của Sư Thanh Huyền thì...có lẽ Hạ Huyền mắc kẹt ở đó chăng?

"Tam Lang không có cách nào sao?"

"Không phải không có, muốn cứu thì dễ thôi "

" Hắn bị 'thứ đó' nuốt chửng thì có thể đang nơi nào đó không thuộc thế giới này. Việc hồi sinh quỷ thì cần một con quỷ cấp Tuyệt với ác niệm lớn, tu vi phải cao thì may ra việc hồi sinh sẽ dễ dàng."

"Việc này..."

Xét mọi góc độ thì Hoa Thành là người hợp nhất trong việc này, nhưng y mở lời thì chắc gì Hoa Thành đồng ý ...

" Như vậy Thanh Huyền đã hiểu, không quấy rầy thái tử điện hạ và Hoa Thành chủ, Thanh Huyền xin phép cáo lui "

"Phong sư!! Từ từ đã " Tạ Liên ngăn y lại

" Chuyện này không thể một mình y làm được. Tam Lang đệ giúp y được không?"

"Nếu Ca Ca đã nói vậy ta sẽ làm "

"Cảm ơn lòng tốt của Thái tử nhưng chung quy việc này từ ta nên ta muốn cứu hắn. Vả lại cũng coi như trả nợ hắn cho những ngày sống trên mệnh cách của hắn"

" Nhưng y định làm như thế nào?.."

"Việc này Thanh Huyền sẽ quyết định sau, xin phép cáo lui!"

___




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #songhuyền