Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Chuộc lỗi(P2)(H)

"Anthony! tao muốn mày như tao lúc đó! tại sao lúc đó tao đã hạ cái tôi xuống chỉ để cầu xin mày đừng rời khỏi tao nhưng mày lại như biến mất vậy!?"

"Trả lời tao đi , Anthony!!"

Những câu nói đồn dập làm cậu thở không ít , cậu muốn trả lời lắm chứ nhưng tại sao miệng đã mở lại không nói được dù chỉ một từ thế nào . Những câu hỏi Sylvar hỏi cậu thì cậu đều có thể trả lời , nhưng tại sao? Do tội lỗi quá khứ hay do hoàn cảnh hiện tại làm lòng cậu lại muốn chuộc lỗi theo ý anh? Đã làm phải chịu , anh cầu xin cậu thì cậu sẽ cầu xin anh , nhưng điều gì khiến anh nghĩ đến chuyện làm nhục cậu , lí do gì chứ?

Theo những ký ức mong manh của cậu , Sylvar như có thân hình thiếu niên nhưng tâm hồn không nói quá thì khác trẻ con . Năm thời thiếu , cậu và anh từng là đồng môn rất thân , cùng tiến lên qua sự rèn rũa của sư phụ môn phái . Anh và cậu có phát triển mối quan hệ như mọi người đồng trang lứa thôi , nhưng cảm giác ở bên cạnh Sylvar , như một hạnh phúc nhỏ nhoi hiếm hoi mà cậu có . Nhìn Sylvar như vậy , Anthony cảm giác như trông thấy bản thân trong đôi mắt trong veo của anh , tấm gương phản chiếu con người cậu .Và rồi có lẽ do anh quá dứt khoát khi nghĩ rằng nếu trong thời khắc mấu chốt đó bản thân chạy thật xa và không muốn làm tổn thương cho anh nữa thì anh sẽ quên cậu thôi .

Vì mặc cảm tội lỗi hay vì cậu đang do dự với điều kiện chuộc lỗi của anh? Vậy mà suốt gần một thập kỉ anh chỉ nghĩ đến hận thù với cậu thôi . Sylvar chắc đã đợi nhiều năm chỉ để chờ đợi lời giải thích của cậu rồi .

"Sylvar! nghe tôi nói!"

Anh khựng lại chút , nhìn cậu chằm chằm chờ đợi.

"Tôi không muốn làm. ậu tổn thương nữa nên tôi mới chạy đi như vậy! Nghe tôi nhé Sylvar? từ từ rồi ta tâm sự tuổi trẻ nha?!"

Giọng nói có chút hoảng loạn , gương mặt Sylvar không hề có gì là có nếp nhăn mặt hay phản ứng lại với câu trả lời vừa rồi của cậu . Cậu chắc anh đang suy nghĩ về chuyện làm tiếp theo , cậu nói tiếp để khích lệ tâm hồn đang rối bời của Sylvar

"Sylvar! cậu với tôi là đồng môn , ít hay nhiều cũng phải biết đối phương biết gì , nghĩ gì mà? Lúc đó tôi không còn cách nào nên mới bỏ chạy như vậy!"

"Sylvar! tôi biết cậu là người tốt! tôi và cậu đều chưa đủ tuổi làm chuyện khó nói nhưng làm ơn kiềm chế lại!"

"Coi như tôi cầu xin cậu với tư cách là đồng môn , Sylvar dừng lại! đừng làm vậy nữa , tôi sẽ trả lời hết tất cả câu hỏi mà cậu hỏi mà!"

"Sylvar! cầu xin cậu ... dừng lại đi!"

"nhưng lúc đó tôi nói cậu đừng đi thế cậu có đi không?"

Anh dùng giọng trầm nói với cậu , cúi thấp đầu xuống nhưng mắt vẫn liếc nhìn cậu như câu trả lời đó chưa thỏa mãn được anh vậy . Anh nói tiếp .

"Suốt bao lâu nay ta hận ngươi! Đã vậy thì sẽ biến người tàn phế để cả đời này người chỉ trả lời câu hỏi ta vậy!"

Những lời nói được thốt ra từ người bạn đồng môn làm Anthony kinh hãi không thôi , không phải chỉ là chấn thương rồi để lại di chứng trên tay thôi à , sao lại tàn . Đôi con người của Anthony co lại khi Sylvar đặt tay lên má cậu mà vuốt ve

"quả thực là vậy , Anthony ... ngươi là người duy nhất làm ta phấn khích nhất đấy~!"

Sylvar dùng tay vuốt ve đôi má hồng quá cậu , chốc chốc lại véo nhẹ . Tàn phế? chẳng lẽ bẻ cổ cậu à . Cơ thể Anthony bất chợt run rẩy khi tay anh bắt đầu di chuyển đến miệng . Đột nhiên Sylvar dùng hai ngón tay chọc vào miệng cậu rồi banh ra hai bên , khoang miệng trống trãi khiến nước miệng của cậu bắt đầu tiết ra trên tay anh . Nước miếng chảy từ trên xuống nhớp nhép vang lên , trong căn phòng nhỏ nhưng không ai nói gì tạo điều kiện cho tiếng nhóp nhép ớn người vang rõ . Anthony không thể giữ cho miệng quá lâu nên có ý định lặng lẽ hạ hàm xuống để không làm anh chú ý .

Dù vậy nhưng Sylvar vẫn cảm nhận được chuyện động khẽ nhất nên đã lập tức đâm hai ngón tay vào sâu khoang miệng ẩm ướt của cậu khi anh nghĩ miệng ướt như vậy là đủ . Ngón tay dài nhất tiên phong tiến vào gần xuóng họng là cổ cậu cứ ngứa ngáy , nhột nhột . Cơ thể không tự chủ được mà bắt đầu có dấu hiệu phản kháng liền bị Sylvar bóp mạnh vào đầu gối cậu mà

*Rắc*

T

iếng gãy xương rõ thấy vang lên , cơ thể Anthony cảm nhận được một cơm đau khủng khiếp ập đến mà ưỡn người lên . Nhịp thở dần không ổn định khi ngón tay anh trong họng cậu vẫn không rút ra , cậu cố gắng hớp từng nhịp thở khó khăn trong khi cơ thể bất ngờ tiếp nhận cơ đau kinh khủng kia . Nó không có dài được lâu nhưng cũng đủ làm cậu tê liệt toàn thân . Anh giơ hai ngón tay lên ngắm nghía , đôi mắt lạnh lùng biến mất , trong đôi mắt đó , không phải Sylvar mà anh biết! Đây là một tên biến thái bị tha hóa rồi!. Sylvar nhìn cậu đắc ý cười

"Rõ là ta đã cảnh cáo ngươi rồi cơ mà? nếu như ngươi cho phép thì ta sẽ làm ngươi tại đây"

"Đừng lo lắng về vết thương này , ta biết một người có thể chữa cho dù có là tàn phế hay khuyết tật "

"Thế~? Ngươi chọn đi~?"

Anh nói rồi thì rút ngón tay ra cho cậu nói , vừa được giải thoát thì cậu liền thở hổn hển

"l-làm những gì...hơh.. cậu mu-muốn hah"

Anh đã tiếp nhận từ câu từng chữ của cậu , vậy là cậu đồng ý rồi nhé!

Cơn đau từ cái chân bị Sylvar vừa bẻ gẫy và cậu vẫn cảm thấy đau , nhưng Sylvar... làm ơn đừng bóp mạnh nữa được không . Mắt cậu đảo điên loạn sau đó dán chặt vào cái tay đang bóp chân cậu , rõ ràng là cố tình! Nhưng biết rồi thì sao đây? cậu bị buộc phải nằm kèo dưới rồi

"Chúng ta bắt đầu nhé?"

Nói rồi anh nắm chân cậu ném mạnh xuống giường , vì có đệm nên tác động cũng không mạnh lắm . Anthony giật nảy mình khi chân anh tiếp xúc với nệm .

"S-Sylvar?!Đau!a-.. hah!?"

Anh lờ đi câu nói vừa rồi của cậu mà nói .

"Ta đã định sẽ làm người sau đó mới tra tấn , nhưng lúc nãy ta lại thắc mãi , tại sao lại không vừa vừa tra tấn vừa làm chuyện khó nói nhỉ~?"

Nét mặt kinh hãi hiện giờ của cậu làm anh phấn khích đến cương cứng rồi , làm sao đây nhỉ? Cậu rên rỉ vì đau nhưng tại sao giọng nói trong tình trạng đó như vậy của cậu cuốn hút anh quá . Lỡ tra tấn rồi thì chắc chắn trong lúc làm Anthony sẽ ngất hoặc đau đến chết mất . Nghĩ thế thì Sylvar lấy từ trong túi chiếc điện thoại ra gọi cho ai đó , cậu thấy vậy thì cắn môi cô gắng không phát ra tiếng động

[Xin chào Sylvar , hiếm lắm cậu mới gọi cho tôi đấy~! muốn chữa cho thằng nào động vào bảo bối cậu hả?]

Đầu dây bên kia là một người cậu không rõ giới tính , cậu cố gắng kìm nén cơn đau mà cắn chặt môi đến suýt bật máu , Sylvar thấy vậy thì có chút hứng thú mà ấn ấn vài ngón tay lên cái chân vừa bị gãy của cậu

"ưm-!!ực!"

[Tiếng gì thể Sylvar?]

"bọn chuột nhắt nhà tôi đấy , đừng để ý"

"nhưng mà lần này thì không bác sĩ Y/N , tôi nhờ cô chữa bệnh cho một người từ xa được không?"

[Được thôi , đọc tên với địa chỉ đi ]

"tên Anthony , độ tuổi 16 , sống ở Nochim "

[vậy thôi hả?]

"chữa nhanh lên tôi đến phá phòng khám cô bây giờ!"

Giọng Sylvar trầm xuống đe dọa cô bác sĩ bên kia đầu dây , một lúc sau không thấy ai lên tiếng nữa thì Sylvar tắt luôn .

"còn giờ thì ... Anthony! trước khi được chữa lại cái chân thì mau trả lại ta!!"

Anh vừa nó vừa dùng tay dồn lực vào mà bóp mạnh cái chân gãy của cậu .Anh không thể di chuyển hay phản kháng được , nước mắt sinh lý bắt đầu tuôn khi phía bên dưới cảm nhận được tác động nhẹ của thứ gì đó . Nước mắt bắt đầu rơi làm anh chủ ý

"Nè! ngươi không à!?"

"Hahh!! Sylvar cưỡng ép tôi! Dừng lại đi!! Làm ơn đừng bóp nữa! huhuhuu"

Sao cảm thấy cảm giác kì lạ quá , cặp má bánh bao bắt đầu có nước mắt chảy dài . Anthony khóc vì đau hay bị anh đe dọa vậy, để người khác biết là không hay đâu . Anthony chỉ khóc , tránh móc anh tại sao lại làm những chuyện này , nhưng lỗ tai Sylvar nào thèm tiếp nhận . Cái anh thắc mắc là chân cậu được chữa từ đời nào rồi sao giờ lại khóc?

Là có ý đồ à!? Sylvar đã đoán đúng khi ngửa ra sau . Ngay lập tức cái chân vừa bị gãy vừa nãy đã xoẹt qua cổ anh , suýt thì trúng rồi . Anthony dồn hết lực vào tay mà ngồi chổm dậy , thanh kiếm bị bay đi nhưng bị anh bắt được .

Anh ném kiếm đến mục đích để Anthony né và chớp thời cơ này . Anh chạy vòng ra chạy và đẩy cậu vào mép giường . Thanh kiếm được cắm lại vào giữa hai tay cậu là dây thừng , lần này chặt hơn

"Với tư thế này thì không làm gì được ta đâu , ngoan ngoãn nằm im đi!"

Anthony đồng ý là với tư thể này không thể làm gì được anh nhưng còn lâu mới nằm im ngoan ngoãn nhé! Cậu đạp chân ra sau nhưng bị Sylvar giữ lại rồi gì mạnh xuống sàn .

Nêu không để ý thì Anthony chỉ còn mỗi cái áo trên thôi , bao nhiêu tinh hoa của cặp đào đều được anh nhìn thấy rõ . Cảm thấy cơ thể se lạnh thì cậu mới chú ý trên người chỉ còn mỗi cái áo che thân . Tay Sylvar vương đến rồi luồn vào miệng Anthony như hồi nãy mà chăm chỉ sờ soạng khắp miệng cậu . Cậu cảm thấy nghẹn thở khi anh làm vậy nhưng sau đó cậu nín thở lập tức khi nghe thấu rõ tiếng quần vang lên .

"Y-ah... ha!"

Một ngón tay được đâm vào bất ngờ , ngón tay đâm rất sâu làm cậu có chút hoảng . Sylvar không có kinh nghiệm làm nối lỏng lỗ huyệt nên cũng nghĩ đến là được mà rút ngón tay ra chuẩn bị đưa vào . Đầu óc Anthony rồi loạn nhất thời khi không thể nghĩ được nên xử lí ra sao với chuyện này . Người cậu giật nảy mình khi cảm thấy được thứ cục thịt của Sylvar đang từ từ đi vào .

Sylvar rất thô bạo khi làm chuyện bản thân anh không biết làm , làm chuyện khó nói như vậy lại càng không , vậy nên anh dùng cách tay đang rảnh dỗi kia bám lấy cặp đào mà ấn mạnh . Anthony thất kinh như không làm được gì .

"dừng lại! Sylvar!!"

"Đừng!?"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com