Chương 25: Thời Gian Rút Ngắn
Ngày Thứ Hai :>>>
•Tower Of Lodon (Tháp London) và Cầu Tháp
•Cung Điện Buckingham
Trời bắt đầu hửng sáng. Hôm nay nhìn bình minh thật buồn, sao một ngày lại trôi qua nhanh vậy nhỉ ?
Haizzz. Phương Tuấn à. Thời Gian và Thanh Xuân trôi qua không chờ đợi ai đâu, biết cách tận hưởng thì Thanh Xuân sẽ không lãng phí.
Vào một buổi sáng cuối mùa Thu. Một cậu con trai thức dậy trong lòng của người mình yêu. Một cảm giác ấm áp đến lạ thường. Cậu ngồi dậy, mặc kệ người bên cạnh có bị đánh thức hay bị làm phiền hay không
Bước vào nhà vệ sinh với chiếc quần thun dài màu vàng và cái áo trắng ngắn tay.
Tiếng xả nước vang lên, một giọng hát nhỏ đánh thức con người đang yên giấc trên chiếc giường ấm, yên lặng lắng nghe
Nhặt một nhành hoa rơi
Đoạn đường về nhà thật buồn em ơi
Dòng người vội vàng giờ này
Tình ơi tình ơi em ở đâu rồi ?!
Lặng nhìn bờ vai xưa
Tựa đầu mình hỏi rằng khổ chưa?
Đành lòng chặng đường giờ đừng đi đừng đi vì câu hứa.......
Vẫn là giọng hát ấy, con người ấy, lời hát ấy. Mà không hiểu sao lại khiến cho người nghe cảm thấy buồn lòng đến thế ?
Do người ta buồn hay do lời bài hát quá đỗi sầu lắng ? Có nhiều người nói, mình sáng tác ra những bài hát buồn chắc gì mình đã thật sự buồn. Sáng tác một bài hát vui, cũng chưa chắc tâm trạng người viết giống như nhạc của bài hát. Phải vừa nghe vừa cảm nhận, lời bài hát đôi khi chất chứa nhiều điều bất ngờ mà khi nghe qua vài lần sẽ không thể hiểu được.
"Giá như mình có thể ở lại thì hay biết mấy"
Cậu bước ra với bộ đồ dày bằng len, dùng cái khăn tắm nhỏ lau đi mái tóc ướt sũng. Phương Tuấn ngồi xuống cái ghế đối diện chiếc giường kingsize.
- Cây đàn này....??
- Của anh đấy.
- Anh định đàn thật à ?
- Chỉ cần em muốn
- Vậy......khi nào rảnh đi
- Khi nào về nhà đàn cũng được mà.
- Em muốn ở lại đây
- Haizzz~
- Anh Khánh
- Dạ
- Em muốn đi chơi
- Rồi rồi rồi
Anh bước vào nhà vệ sinh, sau 10p thì lại bước ra với chiếc áo cặp với Phương Tuấn.
- Ủa ?! Mình mua áo cặp hồi nào thế ?
- Anh lựa mà tất nhiên phải cặp với cặp rồi.
- Thôi mệt quá.
Anh đưa cậu đi ăn sáng rồi lại đi đến Tower Of London
Cung điện và pháo đài của Nữ Hoàng nơi đây còn được gọi Tháp London. Là một nơi chứa nhiều màu sắc trong lịch sử của Vương Quốc Anh rộng lớn.
- Wow.......
- Đẹp không ?
- Dạ đẹp
Anh ôm cậu vào lòng sau đó đi vào cung điện rộng lớn
- Nơi đây tuyệt thật
*Reng reng reng*
- Ai vậy em ?
- Em không biết nữa, số lạ, chắc người ta gọi nhầm
Thế là cậu tắt điện thoại và đi vào cùng Bảo Khánh. Trong suốt buổi, điện thoại cậu liên tục đổ chuông. Nhưng lại đến từ một số lạ.
Buổi chiều hôm đó,, cậu và anh lại tiếp tục tham quan Cung Điện Buckingham.
Nơi đây được xây dựng từ năm 1837 và là nơi ở của Hoàng Gia từ thời Victoria.
2 người vui vẻ nắm tay nhau đi dọc theo con đường rộng lớn
*Reng reng reng*
- Lại gọi
Cậu nhấc máy lên trả lời người bên kia đầu dây
- Alo
- Phương Tuấn!!!
- Ai vậy ?
- Là tôi đây
Cậu khựng lại đôi chút, nhưng rồi tắt máy sau đó quay sang anh
- Em đi nghe điện thoại tí. Có chuyện quan trọng ạ
- Ừm
Cậu đi vào một căn phòng của cung điện, nơi đây vắng vẻ âm u, khác xa vẻ ngoài sang trọng toàn là đèn và đèn của ngoài kia.
Cậu gọi lại cho số lạ vừa làm phiền mình, cậu biết đó là ai. Cẩm Duyên, không ai khác ngoài cô ta.
- Alo
- Tại sao không nghe máy và tại sao lúc nãy lại cắt ngang? Tôi còn chưa nói gì mà ?
- Xin lỗi ạ
- Tôi không thể chờ cậu đủ một tuần đâu
- Là sao ạ
- 2 ngày nữa. Cậu phải rời xa tên Nguyễn Bảo Khánh đó
- Tại sao ? Chị nói là một tuần cơ mà ?
- 1 là cút. 2 là hốt xác con mụ đàn bà đó. Em cứ từ từ mà suy nghĩ
(Chơi kì vậy bé Duyên. Tự ghi tự tức luôn é)
Cô cúp máy trong sự ngỡ ngàng của Phương Tuấn.
Cậu bước từng bước nặng trĩu. Phải làm gì ? Phải làm thế nào mới được bình yên ? Phải làm sao để có thể bên cạnh Bảo Khánh ? Bên cạnh người cậu yêu.
Bóng chiều dần lấn át khung trời thơ mộng của cung điện uy nga. Ước gì có thể là một đồ vật vô tri vô giác, dù không thể yêu hay cử động, nhưng ít nhất vẫn có thể được ở cạnh người. "Chỉ một lần thôi. Một lần này nữa thôi, rồi biến mất"
Cậu cứ thẫn thờ, bước đi trong nỗi đau. Ánh đèn nơi đây mập mờ, phải sống thế nào mới động lòng trời. Nước mắt lại rơi trên khuôn mặt yêu kiều. Hai chiếc má bánh bao lại vì thế mà biến mất chỉ còn lại một dòng lệ nhạt nhoà.
Phương Tuấn mãi suy nghĩ mà không biết rằng mình đã lạc đường, nơi đây quá rộng lớn. Cậu nhìn lại chiếc đồng hồ trên tay.
- 6h rồi sao ?! Khánh sẽ lo lắ.....ừ nhỉ....mình biến mất thế này càng tốt.....
Cậu cứ lang thang trong sảnh hành lang u ám. Trời sụp tối. Cảm giác âm u cứ chạy dọc sóng lưng. Sao vào buổi tối, nơi đây lại Creepy ( đáng sợ, kinh dị ) thế nhỉ ?
- Bảo Khánh......
Phương Tuấn mệt mỏi ngã khụy xuống. Lưng tựa vào tường. Cậu ngồi đó, hơi thở bắt đầu nặng nề hơn. Đưa bàn tay nhỏ nhắn sờ lên vầng trán của chính mình
- Bệnh rồi
(Meo bị Cô Vít 1900 rồi bà con ưi)
Ông trời thật là tàn nhẫn, người chỉ xem yêu là cuộc chơi thì lại được tôn trọng. Còn người yêu bằng cả con tim thì lại bị bỏ rơi. Hai người xem đối phương là tất cả thì lại chẳng thể bên nhau.
Ông xem ông đã làm gì kìa, Phương Tuấn chỉ yêu thôi mà, cậu ấy chẳng làm gì sai cả, tại sao ông lại đối xử với Phương Tuấn như thế chứ. Haizzz.....
8h40 tối.
Cậu vẫn ngồi đó, chẳng ai đến để tìm cậu, chẳng ai thấy cậu. Mà dù có thấy cũng chẳng để làm gì. Phương Tuấn à. Cậu đang trông đợi ai và điều gì vậy ?
10h30 Tối
Hơi thở ấm của cậu ngày một nặng hơn, mắt thì mệt mỏi mà chẳng muốn động đậy. Chân cũng tê rần mà chẳng muốn di chuyển. Đầu óc lại quay cuồng xung quanh lại không có ai. Hỏi con tim cậu có chịu nổi không ?
Cậu cảm nhận được một vòng tay ấm áp, nâng cậu lên trong cái lạnh giá buốt của London
- Ai...vậy?
- ..............
Chẳng nghe thấy tiếng người kia trả lời. Chỉ biết cậu được thoát khỏi cái nói giam cầm kia.
Hừm.....không phải là không trả lời. Mà do cậu đã quá mệt nên không thể nghe được thôi.
Cậu trở mình và tỉnh dậy trên chiếc giường khách sạn êm ái. Đồ đã được thay. Tỉnh thì tỉnh nhưng cậu vẫn chưa ngồi dậy. Chỉ là mở đôi hàng mi mệt mỏi này lên thôi. Điều đầu tiên cậu nghe thấy đó là.......
___________________________________
- Hôm nay tui đăng một 2 chap bên đây 1 chap bên kia luôn. Hư tay rồi. Tui xin lỗi mọi ngừ, nhưng tui xin thông báo là dạo này tui thực sự rất rất rất ít thời gian ra truyện cho nên tui mong mấy bà thông cảm nếu không thể ra đều đặn hằng ngày.
- Điều đó hok có nghĩa là mấy bà được bỏ tui nghe chưa
- Còn bé này.....Dgduyenn08_kt. Hôm nay em thiệt sự rất rất éc. Tự ghi mà tự tức. Tức bay màu
LOVE
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com