Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 7

Đã là tiết cuối cùng trong buổi sáng, Minhee không thể chịu nổi cơn buồn ngủ đang dần ập tới mà úp mặt xuống bàn ngủ. Kì lạ là, em luôn tỉnh giấc trước khi chuông reo hết tiết 5 phút, và mặc dù luôn ngủ trong lớp nhưng điểm thi ở trường của em lúc nào cũng cao, đứng top khối 11.

Chuông reo hết tiết, Minhee nhanh chóng chạy xuống canteen giữ 1 bàn đủ cho 10 người ngồi, rồi bảo Hyunbin nhận phần ăn giúp mình luôn. Hội Tàu sao đã đầy đủ sĩ số, 5 mống không thiếu mống nào, thì bỗng nhiên Wonjin hỏi:

- Ê hôm nay bị chập mạch hay gì mà chiếm bàn 10 người thế?

- Hỏi lắm, lát rồi biết.

Canteen đã đông nghẹt người, khi Yunseong, Yohan và Donghyun đến thì cũng đã hết bàn riêng rồi, chỉ còn cách ngồi ghép với những bàn còn lại thôi. Bảo Yohan đi nhận cơm, Yunseong liếc mắt rồi nhận ra cậu bé mang mũ beanie đang vẫy tay với anh. Không ngần ngại, Yunseong kéo Donghyun đi sang bàn kia rồi thản nhiên ngồi vào. Yohan cũng nhanh chóng xác định được vị trí của thằng bạn thân mình, đi đến ngồi vào bàn ăn.

Hội Tàu sao được một phen nháo nhào cả lên. Yunseong và Minhee đã thân thiết đến mức này rồi ư? Thì ra là chiếm bàn 10 người để nhường chỗ cho cả Yunseong và hai người bạn thân của anh ấy. 

Yohan và Donghyun hòa nhập rất tốt, chẳng mấy chốc mà đã buôn chuyện trên trời dưới đất với anh em cây khế nhà Tàu Sao, nhưng Yunseong không phải là một người hướng ngoại. Anh rất hay ngại người lạ, cũng không thích nói chuyện phiếm quá nhiều. Yunseong chính là hình mẫu học trưởng lạnh lùng ít nói trong tim không ít nữ sinh của trường, cũng như trong tim cậu bé mèo ngốc ngếch hùa theo mấy người kia.

Bỗng nhiên, cảm thấy ai đang vỗ vai mình, Yunseong quay người lui sau thì thấy thầy chủ nhiệm lớp - Lee Jinhyuk cười cười nhìn mình, trên tay cũng cầm hai phần cơm trưa. Ngoái người lui sau một chút nữa, Yunseong thấy một người khá nhỏ con, chắc còn thấp hơn nhóc Hyungjun bạn của Minhee ngồi ở kia, đôi mắt rất đẹp, gương mặt nhỏ, môi thì mọng nước, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt lại to tròn, đầu còn đội mũ nồi nữa cơ.

- Thầy ngồi đây được không? Canteen hết bàn rồi, không còn chỗ để ngồi ăn trưa.

- Em của thầy hay cháu của thầy đấy? - Yohan cũng phát hiện người đi sau thầy Lee, ngước lên hỏi trong khi miệng còn một búng thức ăn.

- Đây là thầy giáo mới chuyển đến trường mình, tên Kim Wooseok, và BẰNG TUỔI TÔI! - Khóe môi Jinhyuk giật giật, bực bội gằn giọng. Anh cũng cảm thấy khó hiểu, người gì mà như tiểu yêu tinh ăn thịt Đường Tăng, 24 tuổi mà cứ như 14 tuổi, sáng nay anh mới gặp mà cứ ngỡ là học sinh cấp 2 được nhảy lớp đến để nhận lớp mới. Jinhyuk cũng thuộc dạng đẹp trai, nhưng mỗi khi nhìn khuôn mặt của Wooseok thì anh lại khóc trong lòng một lần, người gì đâu mà siêu siêu xinh trai, đến nỗi anh cũng rung rinh xíu xiu rồi.

- Chào các em, thầy là Kim Wooseok, hi vọng các em giúp đỡ thầy nhiều. - Wooseok chậm rãi nói nhỏ, vậy mà một đám 8 đứa đứng hình không sót đứa nào. Người gì đâu đã đáng yêu mà giọng nói cũng hay nữa, trời ơi chết chìm trong nhiều sự ngọt ngào.

Sau màn chào hỏi kia, Jinhyuk và Wooseok ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu bữa ăn trưa có chút muộn của mình. Một bàn mười người ai cũng lo xử lí phần ăn của mình, không khí có chút im lặng. Đến khi ăn xong, mọi người đi đến trả khay cơm lại cho canteen, thì Jinhyuk mới phát hiện ra Wooseok là người nhỏ con nhất trong bàn ăn hôm nay, đã thế còn bên trái một Kang Minhee, bên phải một Kim Yohan, đúng là nhìn có chút buồn cười. Wooseok cũng cảm thấy sai trái một chút, lũ trẻ bây giờ phát triển nhanh quá, đứa nào cũng mét bảy lăm trở lên cả, nhìn lại mình... Bây giờ uống sữa dâu thì có cao lên nữa được không nhỉ?

Trong khi đang mông lung suy nghĩ xem nên dùng lót độn giày bao nhiêu phân để có thể tự nhiên sải bước thì bỗng nhiên ai đó áp chai sữa dâu còn ấm vào má anh. Jinhyuk cầm chai sữa đưa cho Wooseok, cười cười nói:

- Mặc dù bây giờ khó có thể lớn thêm nhưng mà coi như đây là quà mừng thầy Kim vào trường. Sữa dâu canteen trường làm, ngon lắm đó. Sữa dâu cho cậu, cafe cho tôi.

- Sao cậu biết tôi thích sữa dâu hay cafe chứ?

- Hmmmm... Không biết nữa. Chỉ là cảm thấy thầy Kim đây rất hợp với những gì ngọt ngào. - Jinhyuk cười mỉm. Wooseok thấy người này có chút đáng ghét. Người đâu đã đẹp trai mà còn cao ơi là cao nữa, cao hơn nhóc con đội mũ beanie nữa. Một con người được cấu tạo từ tất cả các loại gen tốt trên cơ thể.

- Dù sao thì cũng cảm ơn cậu. Sau này phải nhờ vả nhiều rồi, vì tôi không có kinh nghiệm đứng lớp, từ trước đến nay đều chỉ giảng dạy bộ môn thôi.

- Có gì đâu, hiệu trưởng đã giao cho tôi hướng dẫn cậu rồi. À mà tối nay cậu rảnh không? Các giáo viên trong trường bảo có tiệc chiêu đãi giáo viên mới, địa điểm là nhà hàng X mới mở ở phố A, 7h30', tối nay nhớ đến nhé.

- Ừm, tôi sẽ đến đúng giờ. Hẹn nhau tối nay nhé. Bây giờ tôi phải về sớm, nhà có chút việc bận. Tạm biệt nhé.

- Tối nay gặp lại.

--------------------------

Chiều nay, lớp của Minhee và Yunseong đều có tiết thể dục. Nhưng vì thầy giáo thể dục của lớp Minhee bị ốm nên hai lớp nhập chung học cùng nhau. Minhee mừng thầm, hôm nay là ngày gì mà may mắn vậy nè? Ra chơi được anh Yunseong cho hộp sữa, lúc ăn trưa thì ngồi cạnh ăn, bây giờ còn được học 2 tiết thể dục cùng với crush nữa. Minhee tự nhủ, cuối cùng Phật cũng độ tới em rồi. Nhanh nhẹn thay đồng phục thể dục, em háo hức xuống sân vận động tập trung cùng lớp. Sau khi điểm danh sĩ số xong, thầy giáo thể dục thông báo hôm nay sẽ bắt cặp thi đấu cầu lông. Hai người hợp thành 1 cặp, một tay bị buộc cùng với tay người kia, tay còn lại cầm vợt cầu lông để chơi. Jungmo ghép cặp cùng Hyunbin, Wonjin thì ôm chầm lấy Hyungjun từ lúc được thông báo sẽ bắt cặp với nhau. Minhee ngơ ngác nhìn quanh, lớp sĩ số 35 người, đã có 17 cặp và em là người duy nhất bị lẻ ra. Bên lớp của Yunseong cũng đang có mặt 35 người, anh nhìn thấy em mèo của mình đang ngốc ngốc ngồi kia, chưa thể bắt cặp được với ai cả.

- Ê thằng bạn, tao với mày thành 1 cặp thì chấp nguyên mấy cặp còn lại rồi. - Yohan khoác vai Yunseong, bản tính hiếu thắng nổi lên, định cầm dây buộc tay hai người lại thì bỗng Yunseong vỗ vỗ vai chỉ vào Hangyul lớp mình còn đang hỏi xem còn ai chưa có bạn cặp không.

- Mày ghép cặp với Hangyul đi.

- Mày nghĩ lát nữa buộc tay với một đứa đã có bồ rồi sẽ gây nên hậu quả gì hả? Sáng mai Cho Seungyoun sẽ xé xác tao mất.

- Yên tâm, Cho Seungyoun nghỉ nguyên 1 tuần đi Hawaii du lịch rồi, không cần phải lo. Giờ mày cút sang bên kia đi.

- Thế mày cặp với ai?

- Kệ tao, tao có cách của tao. - Yunseong hờ hững đáp, mắt vẫn không ngừng hướng đến nhóc Minhee đang ngồi ở bên kia. Yohan bĩu môi, nhanh chân đến chỗ Hangyul rồi hợp thành một cặp.

- Em nào chưa có bạn cặp với mình thì giơ tay lên. - Thầy giáo nói to. Minhee vừa lườm 4 đứa bạn của mình vừa giơ tay lên, nhưng em cũng không ngờ rằng lớp 12A4 người bị thừa ra là Yunseong. Thầy giáo thể dục nhìn thấy có 2 cánh tay vừa vặn đưa lên, hài lòng bảo - Hai em sẽ thành một cặp. Nhanh buộc dây vào, chúng ta sẽ tiến hành thi đấu. Cặp đôi nào hạng bét thì phải chạy quanh sân vận động 2 vòng, nếu đi bộ sẽ bị phạt gấp đôi. Đã rõ chưa?

- Thưa, đã rõ.

- Tốt, chúng ta bắt đầu thi đấu.

Yunseong cầm sợi dây đỏ tiến đến chỗ của Minhee, định buộc vào thì nghĩ nghĩ, bỗng nhiên anh nắm lấy tay em rồi mới buộc dây vào. Minhee hoảng hốt, định rút tay về thì Yunseong nắm chặt hơn. Anh bảo:

- Nếu chỉ buộc như những đội khác thì sẽ dễ bị thương ở tay, siết chặt sẽ bị đỏ. 

- Ưm, em biết rồi. - Minhee gật gật đầu nhưng vẫn chưa hết đỏ mặt, nghĩ như thế nào cũng không thể ngờ được hôm nay có thể nắm tay crush như thế này. Awww, mặt hơi nóng rồi nhỉ.

Mặc dù chưa tới lượt thi đấu nhưng Yunseong vẫn không ngừng nắm tay Minhee, còn đút tay hai người vào túi áo phao của Yunseong, làm tim của Minhee đập mạnh không ngừng

"Zimzalabim zim zimzalabim zim zimzalabim zim zỉm". Có nghe thấy tiếng tim đập của em đó không?

Minhee chăm chú quan sát những trận đấu cầu lông, đến lượt của Wonjin và Hyungjun thì không khỏi phá lên cười, một chú lùn chính hiệu cùng một cục mỡ di động, nhìn thế nào cũng chắc chắn rằng sẽ bị người ta dập cho tơi tả thôi. Không ngoài dự đoán, cặp đôi HamTong kia hiện tại đang nắm giữ hạng bét, thua 2-21. Gạt Minhee ra khỏi cuộc vui sẽ có hậu quả như thế đó.

Chẳng mấy chốc cũng đến lượt của Minhee và Yunseong, đối thủ của em không ai khác là Yohan và Hangyul. Yohan nhếch mày, ý bảo với Yunseong rằng sẽ không vì thân nhau mà nhường nhau đâu. Trận đấu diễn ra rất kịch tính, Cả Yohan, Yunseong và Hangyul đều không nghĩ rằng Minhee có thể đánh cầu lông tốt như vậy. Mỗi lần giao cầu đều giao rất hiểm, Yohan và Hangyul phải khó khăn lắm mới có thể cản được. Lực tay của em cũng rất mạnh, cổ tay vô cùng linh hoạt, dẫn đội đối phương đến 5 điểm. Cuối cùng, đội của Yohan và Hangyul thua đội của Hwangmini tâm phục khẩu phục với tỉ số 17-21. 

Giờ học thể dục kết thúc, đội bét bảng chính là Wonjin và Hyungjun nên phải chạy bộ hai vòng quanh sân vận động. Hyungjun vừa chạy vừa lườm Wonjin té khói, hối hận lúc nãy sao không ghép cặp với Minhee mà lại hồ đồ chạy sang Wonjin chứ? 

Hai người chạy muốn tắt thở nên không để ý đến có người đang nhìn chăm chú. Người đó quay đi, chạy vào canteen mua một chai nước suối rồi mở cặp mình ra, lấy tờ giấy note màu vàng và chiếc bút bi, hí hoáy viết vài dòng chữ lên tờ note rồi dán vào chai nước, đặt cạnh chiếc ba lô của Hyungjun.

"Đừng luyện tập quá sức, mệt thì hãy nghỉ ngơi, khát thì uống nước nhé
Thương em, Hyungjun."



Mọi người có thấy mạch văn của Mân bị lủng củng không? Thật ra mình hoàn thành chương này trong vòng 3 ngày thay vì dành ra vài giờ để viết nguyên 1 mạch từ đầu đến cuối. Mân bị tắc plot rồi, viết mà không hiểu mình viết gì luôn. Nên là nếu có không hay thì cho Mân xin lỗi nha ;;-;;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com