Chap 24
"Timmy làm sao? Cậu ấy không nguy hiểm gì chứ? Sao lại thành ra thế này?"
Cảnh Thiên giọng run rẩy ôm mặt ngồi bên ghế trả lời
"Đang được bác sĩ phẫu thuật bên trong, anh Cảnh Du đang làm thủ tục... tôi không biết gì cả rõ ràng lúc chiều vẫn tốt.. tôi chỉ là đi lấy xe thôi mà...."
"Không trách cậu... bình tĩnh.. chú Hứa cũng đang trên đường sang đây rồi..."
"Ba Timmy sao?"
"Ừ.. có lẽ chú ấy sẽ không cho Timmy ở lại đây nữa rồi..."
Hoàng Cảnh Du đúng lúc từ phòng làm thủ tục đi ra, lúc này anh đã bình tĩnh hơn lúc nãy nhiều. Anh điềm tĩnh ngồi xuống trầm giọng lên tiếng
"Em nói lại xem lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Cảnh Thiên nhìn anh mình rồi lại nhớ lại chuyện lúc chiều sau đó bắt đầu thuật lại.....
...
"Em không biết tại sao luôn rõ ràng là không có nhiều xe nhưng hai người đó cứ nhất quyết không cho em đi cứ cản trở như vậy đến khi em ra thì Timmy..."
Gia Thành nhìn Hoàng Cảnh Du đang trầm ngâm suy nghĩ bỗng điện thoại anh reo lên.
...
"Được rồi.. vất vả rồi."
....
"Trông chừng cẩn thận...đợi chúng tôi."
....
"Ừm.."
Hoàng Cảnh Du và cả Hoàng Cảnh Thiên đều đưa đôi mắt nhìn Gia Thành chờ anh lên tiếng. Sau khi tắt máy khẽ thở dài một cái rồi mới quay người lại phát hiện hai người kia ấy vậy mà đang nhìn mình liền giải thích
"Hai người vệ sĩ của Timmy mới gọi cho tôi. Bảo là bắt được người gây án rồi."
Hoàng Cảnh Du trong nháy mắt đã đứng dậy
"Là ai? Ai đã làm chuyện này."
Gia Thành hơi đảo mắt nhìn Cảnh Thiên rồi lại nhìn Cảnh Du
"Là người quen của hai người Liễu Thanh Nhi với Lưu Phong Di."
"Cái gì?"
"Tất cả những chuyện này đều do hai người họ bày mưu lập kế. Hiện tại người và vật chứng đều có hay là giao cho cảnh sát xử lý nhé. Chúng ta là người làm ăn không thể tùy tiện được." - Gia Thành càng nói về sau giọng nói càng nhỏ.
Hoàng Cảnh Du nhìn anh một chút liền gật đầu
"Cứ giao hết cho cảnh sát đi.. tôi cũng mệt rồi."
Đèn phòng phẫu thuật cứ sáng mãi tận hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy ai đi ra. Hoàng Cảnh Du nôn nóng đi qua đi lại ai nói gì cũng để ngoài tai. Ánh mắt vẫn thủy chung như một dõi theo phòng phẫu thuật không rời.
Qua một lúc lâu ông bác sĩ tuổi cỡ gần bốn mươi bước ra cởi bỏ khẩu trang, nhìn ba con người đang đứng trước mặt ông bộ dạng muốn nói rồi lại thôi làm ông không khỏi mắc cười nhưng là một bác sĩ ông phải nghiêm
"Cậu ấy bị thương rất nghiêm trọng. Mất rất nhiều máu. Rất may không phải máu hiếm nên vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát. Có điều ...."
"Có điều gì thưa bác sĩ.. chi phí không phải lo chỉ cần người khỏe mạnh bao nhiêu cũng được."- Hoàng Cảnh Du nôn nóng cướp lời.
Hoàng Cảnh Thiên níu anh mình lại
"Anh để bác sĩ nói tiếp.. "
Ông bác sĩ nhìn ba người mỉm cười nhân hậu
"Có điều phẫu thuật rất thành công không gặp bất kì bất lợi nào. Chân bị gãy cũng đã được bó lại cẩn thận. Bây giờ chuyển qua phòng hồi sức đợi ngày cậu ấy tỉnh tại thôi."
Cảm giác cục đá nặng được hạ xuống cơ mặt mỗi người đều giãn ra thấy rõ. Ba người thay nhau cảm ơn bác sĩ sau đó chạy đến phòng hồi sức thăm người.
Nhìn Hứa Ngụy Châu bây giờ bọn họ không khỏi đau lòng. Mới hôm qua thôi vẫn còn một Hứa Ngụy Châu kiêu ngạo khó tính cần người hầu hạ, đôi khi lại nhảy nhót ca hát vậy mà giờ phải nằm đây quấn băng kín người thật khiến cho người khác thương tâm.
Gia Thành nhìn hai anh em nhà họ Hoàng mỗi người đều đang rơi vào dòng cảm nghĩ khác nhau liền ho nhẹ lấy giọng
"Cái đó tôi về nhà chuẩn bị đồ rồi mang gì đến cho hai người nhé?"
"Cũng được cảm ơn anh." - Cảnh Thiên nhìn Gia Thành gật đầu.. Hoàng Cảnh Du nghe xong cũng lên tiếng
"Em cũng về nghỉ ngơi đi ở đây có anh rồi."
"Nhưng mà..."
"Về nghỉ ngơi cho khỏe JT còn cần người lo."
"Vâng ạ. Anh chú ý sức khỏe của mình xong việc em đến thăm hai người."
~~~
Hai người họ đi rồi không gian nơi đây yên ắng đến lạ thường mùi thuốc khử trùng sộc thẳng vào mũi khó chịu đến nhíu mày. Nhưng nào có khó bằng chứng kiến người thương đang nằm đây suốt sáu tiếng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại...
....
Buổi sáng Gia Thành cùng hai người vệ sĩ của cậu tới nơi. Mắt thấy người đàn ông trung niên ăn mặc sang trong đang ở trước cổng bệnh viện liền nhận ra người nhanh chóng tiến đến
"Chú Hứa?"
"Ông chủ.."
Hứa Minh ba của Ngụy Châu từ Nhật bay suốt mấy tiếng đồng hồ đến nơi còn chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy đến thăm con trai nhưng ông không rành đường nên mới phải lượn ở ngoài không vào
"Sao chú không gọi cho con."
Ông nhìn Gia Thành mỉm cười
"Ta sợ con mệt.. ủa không phải con chăm sóc cho Timmy sao?"
"Timmy.. cậu ấy có người chăm rồi ạ."
"Có rồi sao? Là người như thế nào?"
Hai người cứ luyên thuyên kể về cậu suốt mấy tháng về đây.. có lúc ông Hứa mỉm cười bất lực có lúc lại nhíu mày khó chịu.. sau cùng cả cơ mặt đều giãn ra.. chẳng mấy chốc đã tới trước cửa phòng 226.
Mở cửa ra ông nhìn tình cảnh bên trong mà cũng cảm động. Con trai ngỗ ngáo của ông đã tìm được ý trung nhân rồi. Cứ ngỡ rằng mà sẽ kiếm cô gái nào đó để chăm sóc người ta hóa ra là kiếm nam nhân để người ta chăm sóc mình...thiệt là thiên ý mà.
Hoàng Cảnh Du nhận thức được có người tiến vào liền quay đầu ra cẩn trọng quan sát. Thấy Gia Thành ở phía sau thì anh cũng phần nào đoán ra được vị vừa vào kia là ai có tầm cỡ thế nào.
"Cậu là Hoàng Cảnh Du?" - vẫn là ông Hứa lên tiếng trước tránh cho rơi vào cục diện khó xử
Hoàng Cảnh Du gật đầu. Thì ông lại tiếp tục
"Ta là ba của nó. Cậu biết chứ?"
"Cháu mới biết ạ."
Ông Hứa nhìn anh đang căng thẳng liền mỉm cười vỗ vào vai anh mấy cái
"Đừng căng thẳng ta xem nó thế nào rồi sẽ nói chuyện với cháu sau."
Hoàng Cảnh Du gật đầu nhường đường cho ông Hứa tiến vào. Ngồi cạnh con trai ông nắm lấy bàn tay đang truyền dịch của cậu mà đau lòng
"Con trai ngốc của ta.. nghe lời ta ở lại thì đâu có chuyện gì xảy ra với con cơ chứ? Ta chỉ còn có mình con thôi con mà có chuyện gì ta làm sao sống nổi đây hả?"
Hứa Ngụy Châu vẫn im lặng như vậy vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại mặc cho ông Hứa có nói bao nhiêu lời đi nữa gương mặt nhợt nhạt của y vẫn không chút thay đổi.
Sau khi nói đủ ông liền đi ra ngồi xuống bàn gần đó kêu Hoàng Cảnh Du lại ngồi xuống. Không để anh có cơ hội ông đã lên tiếng trước
"Ta vốn định lần này qua sẽ mang nó trở về Nhật cùng ta sống cuộc sống như trước đây không quá giàu sang nhưng lại không có ai dám động đến nó. Ít ra ở đó ta có thể bảo vệ nó an toàn không bị thương. Nó muốn thứ gì ta liền mua cho nó. Nhưng giờ thì..."
....
#Ông Hứa có thật sự mang cậu về hay không a? Hoàng Cảnh Du sẽ giữ cậu lại hay tôn trọng quyết định của ông? Theo mọi người thì sao? Đợi tiếp nè.
2021.10.24
#Hạ
Chúc mọi người đọc vui vẻ.. để lại tí nhận xét nhé
Couple duyên phận trời sinh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com