Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Hoa bảy màu

Cả bàn im lặng vài giây, ngoại trừ Đàm Hiếu Dương đang nghiêm túc nghiên cứu hình dán của mình, ba người còn lại đều không nói chuyện. Lục Cảnh Niên là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Tri Ý đã sớm đoán ra rồi nhỉ."

Dư Tri Ý đưa cho hắn một cái đùi cừu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, đồng thời nói thêm: "Lúc trước nhờ anh lấy ruy băng, em đã để ý rồi."

Úc Lê cố gắng làm dịu bầu không khí, giả vờ ngạc nhiên và nói một cách khoa trương: "Uầy, không thể tin được lại có người quen của em mắc bệnh mù màu á, cứ nghĩ chỉ có trong phim thôi chứ."

Đàm Vĩ vỗ vỗ tay cô: "Thôi đi, tém tém lại."

"À thì, thật ra cũng không có gì, đúng không. Anh Niên, nếu anh không nói, bọn em cũng không phát hiện được."

Dư Tri Ý nhìn Lục Cảnh Niên, hắn không lộ ra biểu tình gì, rồi cười buồn: "Ừ, không sao đâu."

Hắn hờ hững bâng quơ kể ra khiếm khuyết của chính mình, như thể không bị ảnh hưởng gì cả. Nhưng nếu bệnh nghiêm trọng, hắn không thể lái xe, cũng không thể làm một số công việc đặc thù như cảnh sát, vị trí giám sát hay tester cũng gặp hạn chế. Dư Tri Ý nhìn hắn, bỗng thấy đau xót trong lòng.

Úc Lê khá hứng thú, "Anh Niên, em có thể biết anh phát hiện mình bị mù màu kiểu gì không? Kiểu, bọn em biết cỏ có màu xanh lá là do kiến thức ngoài trường và sách vở dạy, cho nên là lẽ đương nhiên, vậy em nhận định đó là màu xanh lá, thì anh cũng như vậy chứ, anh nhìn cây cỏ cũng sẽ nghĩ là màu xanh lá, vậy làm sao anh biết anh mù màu?"

Lục Cảnh Niên kể: "Phát hiện trong một lần phỏng vấn, nó có một mục kiểm tra thị lực, anh bị trượt phần kiểm tra thị lực màu, được bác sĩ chẩn đoán bị mù màu."

Dư Tri Ý vẫn chỉ nhìn hắn không nói lời nào, thầm nghĩ, nếu lúc đi học phải vẽ tranh bãi cỏ, học sinh khác dùng màu xanh lá cây, mà hắn lại dùng màu khác, hắn sẽ cảm thấy thế nào khi bị học sinh khác cười nhạo? Chắc là vừa buồn vừa bối rối lắm.

Úc Lê lại hỏi: "Em vẫn không hiểu lắm. Ví dụ, anh nhìn màu xanh dương thành màu xanh lá cây và ngược lại, nhưng anh không biết mình thấy khác với những người khác. Người khác nhìn thấy bầu trời là màu xanh dương còn anh là màu xanh lá, nhưng cả anh và người ta đều gọi chung là bầu trời xanh dương, thế thì vấn đề là ai mới mù màu? Ai đúng, và làm thế nào để chứng minh mình đúng?"

Bàn tay đang cầm chiếc đùi cừu của Lục Cảnh Niên cứng đờ giữa không trung, rõ ràng là hắn cũng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

Đàm Vĩ gõ đầu Úc Lê, "Được rồi, mày vừa nhắc đến nghịch lý bệnh mù màu trong truyền thuyết đấy, có biết tại sao không ai trả lời không?"

"Tại sao?"

Đàm Vĩ ghé sát vào cô: "Bởi vì, những người đầu tiên nghiên cứu vấn đề này, họ đều trở thành dưa muối rồi, từ đó không ai bận tâm đến vấn đề này nữa."

Lục Cảnh Niên và Dư Tri Ý nhìn nhau nhịn cười, cười vì Đàm Vĩ lại bắt nạt Úc Lê rồi.

Úc Lê vẫn nghiêm túc hỏi: "Sao lại trở thành dưa muối?"

"Bởi vì... quá mặn, mặn kinh."

"À!" Úc Lê sau đó mới hiểu ra: "Anh muốn khịa đểu em ăn no rửng mỡ chứ gì, cấm tránh, xem em có đánh chết anh không!"

Đàm Hiếu Dương ngừng chơi, tò mò hỏi: "Mù màu là cái gì ạ?"

Dư Tri Ý vỗ vỗ đầu của cậu, "Là cháu có thể nhìn thấy các màu sắc đẹp đẽ, nhưng chú cua của cháu chỉ có thể chỉ nhìn thấy trắng với xám thôi, như vừa rồi cháu thích màu tím, nhưng chú ấy không phân biệt được."

Đàm Hiếu Dương không nói lời nào, chạy đến đống đồ chơi và lấy ra một hộp bút màu nước đưa cho Dư Tri Ý, "Chú chủ cá, chú biết vẽ tranh không? Chú vẽ hoa bảy màu đi, mình cùng tặng cho chú cua. Cháu đọc truyện cổ tích thấy người ta bảo nếu cầu nguyện với hoa bảy màu thì tất cả những điều ước của mình sẽ thành hiện thực.

Dư Tri Ý liếc nhìn Lục Cảnh Niên, cầm lấy bút màu và vẽ bông hoa bảy màu trên giấy. Đàm Hiếu Dương đưa tranh cho Lục Cảnh Niên, "Cho chú nè, ngày mai chú có thể ngắm những bông hoa màu tím xinh đẹp nhé!"

Lục Cảnh Niên ôm Đàm Hiếu Dương và mỉm cười từ tận đáy lòng, "Cảm ơn cháu, Dương Dương."

Hắn nói xong liền ngẩng đầu nhìn Dư Tri Ý, hai người đồng thời cười với nhau.

Úc Lê và Đàm Vĩ vẫn đang tranh cãi, thấy hai người càng cãi nhau càng lạc đề, Dư Tri Ý nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Đàm Vĩ, đây là thức uống mới mà em bảo à?"

Đàm Vĩ bước tới phía sau Dư Tri Ý và lấy đồ uống từ trong thùng đá ra, "Vâng, khi bán thì đựng trong chai thủy tinh. Em đã thử vài lần rồi, sau mọi người uống thử rồi cho em góp ý đi."

Dư Tri Ý gọi cho Lục Cảnh Niên: "Anh Niên, anh muốn vị gì?"

Lục Cảnh Niên cầm lấy cái chai màu đỏ tím, "Anh lấy vị việt quất."

"Ồ, anh Niên, anh nhận ra màu của nước việt quất hả? Lấy đúng vị việt quất luôn."

Lục Cảnh Niên chỉ vào nhãn trên chai và nói: "Có dán nhãn nè."

Đàm Vĩ cười gập cả người, "Anh... anh Niên, anh phải bảo: Tao mù màu chứ không mù chữ, ok?"

Lục Cảnh Niên cũng cười thành tiếng, Dư Tri Ý nhìn Lục Cảnh Niên cười thì cũng cười theo. Úc Lê tức quá, nhặt một que tre ném vào Đàm Vĩ.

Không khí rất vui vẻ, Sau khi ăn hết một nửa số đồ nướng đợt đầu, họ mới bắt đầu nướng tiếp hải sản. Úc Lê đề nghị chơi trò chơi: "Chúng ta chơi trò chơi gì đi."

"Chơi cái gì?"

Úc Lê giải thích luật chơi: đặt bốn ly cocktail mà Đàm Vĩ đã chuẩn bị trước lên bàn, mỗi vòng đặt một câu hỏi, bốn người thay phiên nhau, mọi người có thể đặt câu hỏi mình muốn hỏi, phạt như nào do người đặt câu hỏi quyết định, kiểu phạt một ly cho câu trả lời phủ định hoặc một ly cho câu trả lời khẳng định.

"Đây không phải trò thật hay thách à?" Đàm Vĩ hỏi.

"Ui, anh không nghe kỹ quy tắc à, không phải, lại đây, em giải thích lại cho."

Trò chơi chính thức bắt đầu, Đàm Hiếu Dương la hét đòi tham gia. Dư Tri Ý bèn mang cho cậu một chiếc cốc, đổ đầy sữa, nói: "Cho Dương Dương đặt câu hỏi vòng đầu tiên đi."

Dương Dương đặt câu hỏi: "Tháng này có ai tè dầm chưa? Nếu có thì uống một ly."

Quy tắc của cu cậu là uống một ly nếu trả lời khẳng định.

"Không."

"Không, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ tè dầm luôn."

"Không."

"Đây cũng không."

Cả bốn người đều trả lời là không. Đàm Hiểu Dương đắc ý uống hết sữa, lau miệng: "Được, vậy cháu uống."

Sang vòng thứ hai, Đàm Vĩ đưa cho Đàm Hiểu Dương điện thoại để cậu chơi một mình. Nếu nhóc ấy uống quá nhiều sữa, lại tè dầm vào ban đêm cho xem.

Trong vòng thứ hai, Úc Lê hỏi trước: "Câu hỏi của em là, mọi người ở đây đều độc thân đúng không, đúng thì uống?"

Này rõ ràng là lừa mọi người uống rượu.

Bốn người đồng thời nâng ly rượu, Úc Lê cười nói: "Vậy uống một ly đi, cạn chén vì sự độc thân chúng ta."

Vòng thứ ba, đến lượt Dư Tri Ý đặt câu hỏi. Dư Tri Ý hơi ngẩng đầu lên nhìn Lục Cảnh Niên, lại nhanh chóng tránh đi, hỏi: "Mọi người đều độc thân, vậy bây giờ có thích thầm ai không? Có thì uống rượu."

Úc Lê nói trước: "Yêu đơn phương, thầm mến hay có hảo càm với ai cũng tính đúng không, em không có, không cần uống, tiếp theo."

Đàm Vĩ gãi gãi đầu, hơi đỏ mặt, cầm ly rượu lên, "Có, yêu thầm mà cô ấy không biết, chắc người ta nghĩ em ghét cổ, em uống trước."

Đến lượt Lục Cảnh Niên, hắn dường như đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào. Dư Tri Ý tranh lượt cầm rượu lên trước một ngụm uống cạn, hai má anh ửng hồng như đang chếnh choáng, anh ấy nói, "Xem như là có hảo cảm đi."

Nói xong liền cúi đầu giả vờ ăn cơm nhưng nửa ngày không gắp nổi một đũa nấm kim châm.

Úc Lê cắt đứt mạch suy nghĩ của Lục Cảnh Niên: "Anh Niên, chỉ còn lại anh thôi, anh thì sao? Bây giờ anh có thích ai không?"

"Anh cũng không biết."

Lục Cảnh Niên nói dứt lời, tay Dư Tri Ý đã run lên, đũa nấm anh vừa gắp lên lại rơi xuống bàn, anh rút khăn giấy ra lau thì thấy Lục Cảnh Niên cầm ly rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch.

Đàm Vĩ cắt ngang Úc Lê đang muốn đặt câu hỏi, bảo: "Anh Niên, đến lượt anh rồi, anh đặt câu hỏi đi."

Lục Cảnh Niên ngập ngừng rồi hỏi một câu hỏi khá buồn: "Nếu, anh bảo là nếu thôi, nếu biết rằng mình đang mắc một loại bệnh nan y nào đó, thời gian sống của mình đang đếm ngược, mọi người sẽ làm những gì mình muốn hay trốn tránh tất cả những người quan tâm đến mình mà lặng lẽ tìm một nơi chờ chết? Vòng này không cần uống."

Ngay khi câu hỏi này xuất hiện, bầu không khí liền trùng xuống. Đàm Vĩ nói nếu là cậu thì sẽ đi hết những nơi mình muốn đi nhưng chưa đi được, làm những điều muốn làm nhưng chưa kịp làm, vậy sẽ không uổng phí một chuyến ngao du nhân gian.

Úc Lê đột nhiên buồn bã, "Em có lẽ sẽ tìm một nơi để trốn, chờ cái chết đến, sau đó tìm người nói dối mẹ em giúp em, nói rằng em đang ở xa, và nhờ bạn em viết thư gửi cho bà thường xuyên."

Lục Cảnh Niên ngước mắt nhìn Dư Tri Ý, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh, Dư Tri Ý nhẹ nhàng nói: "Không biết, nếu có một ngày như vậy, có lẽ em sẽ mong những người yêu thương em đừng yêu em nữa, quên em đi, còn em sẽ tự mình đi hết đoạn đường cuối cùng thật hạnh phúc."

Không khí đột nhiên im lặng, Đàm Hiểu Dương chơi mệt rồi, đang ngủ thiếp đi một bên. Đàm Vĩ bế cậu xuống lầu, về phòng ngủ ở tầng hai, rồi lại lên.

________________

Đào:

Bản edit chỉ đăng tải tại Wattpad: okaori

                                                  Wordpress: tieudaocunhang (link ở bio)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com