Chương 18: Hồng lam băng giá
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai tôi phải đi ra ngoài, cũng không biết cập nhật chương mới không, trên đường nếu có thể sẽ cập nhật, nếu không thể thì xin thứ lỗi.
--------------
Một bình cocktail lớn chỉ còn non nửa, đại khái để khuấy động bầu không khí, Úc Lê kêu Đàm Vĩ: "Đuôi nhỏ*, anh vẫn chưa hỏi câu nào, đến lượt anh."
*玮 (tên một loại ngọc hoặc quý báu) đồng âm với 尾 (đuôi) [wěi]
Đàm Vĩ cười cười, ngồi xuống, nháy mắt hỏi: "Mọi người đã từng yêu chưa? Yêu mấy lần rồi?"
"Oa, Đàm Vĩ, hỏi hay đấy. Được, câu tiếp theo cho em hỏi, em sẽ hỏi mọi người đã từng hôn chưa." Úc Lê la lên.
"OK, trước tiên trả lời câu hỏi vòng này đã, có thì uống rượu."
Úc Lê vẫn là người trả lời đầu tiên: "À, cái đó, hồi tiểu học hoặc sớm hơn, chắc mẫu giáo, có tính không? Lúc em còn bé tý, em rất thích một cậu bé. Cậu bé đó rất ngầu, kiểu hay ra vẻ lắm, suốt ngày nhắc tên em, nói em ăn vụng trong lớp này nọ, hì hì, nhưng mà em lại thích cậu ấy, cậu ấy tên gì ý nhỉ? Chậc, tự nhiên lại không nhớ ra, mặt mũi như nào cũng không nhớ rõ. Sau này học cấp 2, em đi học sớm, có thích đội trưởng đội bóng rổ, anh chàng đó á, mắt như mọc ở trên đỉnh đầu ý, đi học thì hay tranh luận với giáo viên, em thấy cũng ngầu. Cậu ta cái gì cũng dám làm, trốn học, công khai chống đối giáo viên. Lúc đó chắc em là fan não tàn của cậu ta, siêu thích luôn, hình như cũng yêu nhau được mấy hôm, cậu ta hay mua đồ ăn sáng cho em. Sau đó em mới phát hiện ra rằng thằng chả còn mua cho bạn cùng bàn của em, thế là cứ thế mà chia tay."
Dư Tri Ý và Lục Cảnh Niên bật cười thành tiếng, nhưng Đàm Vĩ không cười, sắc mặt cậu trầm xuống, hỏi: "Cấp ba và đại học thì sao? Em chỉ thích loại trai hư đó đấy hả."
"Cấp 3? Thôi xin, cấp 3 áp lực lắm. Em vừa mập, mặt lại còn đầy mụn. Yêu đương á? Ngủ còn không được ngủ, khó lắm mới nặn ra tý thời gian để gội đầu. Lên đại học thì cũng có nghĩ đến, nhưng đáng tiếc, em lại chỉ muốn vừa học vừa kiếm tiền, chẳng yêu đương gì cả, nghĩ lại thấy phí quá, ài, thế vòng này em có nên uống không?"
Dư Tri Ý và Lục Cảnh Niên đồng thời nói: "Đừng nghiêm túc thế, con gái không nên uống nhiều quá."
Đàm Vĩ sắc mặt khá hơn, gật đầu, "Ừm, không cần uống."
Úc Lê bưng rượu lên, "Nhưng mà em muốn uống, rượu anh pha ngon ghê, uống một còn muốn mười."
Sau đó Dư Tri Ý trả lời: "Anh cũng không biết mối tình đó có tính không, rất mập mờ. Rõ ràng cảm thấy người ấy cũng có ý với mình, mình cũng có ấn tượng tốt với người ấy."
Lục Cảnh Niên bí mật liếc nhìn anh một cái nhưng không nói gì.
Úc Lê hỏi vấn đề mà Lục Cảnh Niên cũng muốn hỏi: "Sau đó thì sao? Các anh không đến với nhau sao?"
"Không."
"Vì sao?"
Dư Tri Ý cười nói: "Có lẽ là vì tam quan không hợp. Bọn anh có bất đồng lớn ở một số vấn đề, sau này không liên lạc nữa."
Ngừng một chút, anh nói tiếp: "Chính ra bọn anh chưa bao giờ làm rõ quan hệ, có khi tự mình đa tình ấy chứ, tóm lại là không còn liên hệ gì nữa. Mẹ người ấy vẫn luôn muốn có cháu trai, chắc bây giờ là đã lập gia đình rồi."
Mọi người đều đang suy nghĩ lan man, không ai chú ý đến chi tiết trong câu "mẹ người ấy luôn muốn có cháu trai", như "người ấy" mà Dư Tri Ý nói là một người đàn ông, như Dư Tri Ý đã từng phải lòng đàn ông, là một người đàn ông.
Dư Tri Ý nói xong liền bưng rượu lên uống cạn, sau đó nhìn Lục Cảnh Niên, "Anh Niên, đến lượt anh."
Mặt anh rất đỏ, say rượu khiến anh mạnh dạn hơn một chút. Dưới ánh trăng, đôi mắt trong veo không chút tạp chất của anh nhìn thẳng vào Lục Cảnh Niên.
Lục Cảnh Niên nói: "Từng đi xem mắt, được tính không? Bên nhau nửa tháng thì chia tay."
"Hả? Anh đẹp trai như vậy mà phải xem mắt á, không phải chứ?" Úc Lê tò mò hỏi.
"Bận quá, không có thời gian yêu đương, đối tượng xem mắt là do cấp trên giới thiệu. Sau nửa tháng, anh vẫn không phân biệt được màu son, gì mà hồng đất, đỏ cam với đỏ rượu. Trong mắt anh, màu đỏ nào cũng đều giống nhau. Anh cũng không thể phân biệt được mùi nước hoa, thậm chí tên cũng thế. Chanel, Dior hay Yves Saint Laurent gì thì cũng đều là nước hoa mà. Anh hẹn hò với cô ấy nửa tháng, đều nghe cô ấy giảng giải những kiến thức này, sau đó anh bảo hai người không hợp, cô ấy chúc anh độc thân đến hết đời."
Sau khi Lục Cảnh Niên nói xong, Dư Tri Ý không kìm được mà cười thành tiếng. Anh vừa cười, mọi người cũng cười theo.
Cuối cùng, đến lượt Đàm Vĩ. Cậu hào phóng nói: "Hồi cấp 3 có một mối, lên đại học cũng có một, đều chia tay rồi, không có lý do gì đắc biệt, đôi bên đều cảm thấy không phù hợp nên chia tay."
Úc Lê hào sảng ôm lấy cổ Đàm Vĩ, "Thôi, không sao. Tuy rằng anh độc mồm độc miệng, không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng bù lại có cái mặt đẹp, không lo không có vợ."
Đàm Vĩ hất tay cô ra, thở dài: "Anh không lo, anh lo cho mày cơ, ai dám yêu đương với mày."
Dư Tri Ý mỉm cười nhấp một ngụm rượu, nghĩ đến câu trả lời vừa rồi của Lục Cảnh Niên, xem mắt à, không biết hắn thích kiểu con gái nào, chắc là tóc dài, mảnh mai xinh đẹp, dịu dàng nhã nhặn lại còn hiểu chuyện.
1h30, cửa sắt tầng một "cạch" một tiếng trầm đục, là cha mẹ của Đàm Vĩ về nhà.
Lục Cảnh Niên nhìn về phía Dư Tri Ý, cả hai đồng thời đứng dậy.
"Đàm Vĩ, nên dọn thôi? Cùng nhau dọn dẹp đi." Dư Tri Ý nói.
"Không cần, không cần, sáng mai em dọn, các anh về nghỉ ngơi đi."
"Úc Lê hình như uống say rồi, trước tiên đưa con bé về đi."
Lúc này, Úc Lê lại bắt đầu ăn cánh gà, lớn tiếng nói: "Ai bảo thế, em không say, này không tính là rượu, cùng lắm là rượu pha loãng."
"Lát nữa em tiễn cô ấy, giờ đưa hai anh xuống trước."
Lục Cảnh Niên ngăn Đàm Vĩ lại: "Không cần, bọn anh tự đi xuống, quấy rầy đến bố mẹ cậu rồi."
Xuống lầu, cầu thang hơi tối, vốn định chào tạm biệt cha mẹ Đàm Vĩ, nhưng hình như họ đã nghỉ ngơi, hai người tiếp tục đi xuống lầu. Đi gần hết cầu thang tầng một, Dư Tri Ý bị trượt chân, suýt chút nữa đạp hụt, Lục Cảnh Niên nhanh chóng đưa tay đỡ lấy anh, choàng tay qua vai anh để giúp anh đứng vững: "Cậu không sao chứ? Để ý dưới chân."
Khoảnh khắc đó Dư Tri Ý thấy thật may vì cầu thang chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, nhờ vậy mà che đi sắc đỏ đang dần dần lan khắp mặt anh.
Lòng bàn tay của Lục Cảnh Niên rất nóng, hơi nóng truyền qua áo đến da của Dư Tri Ý, thiêu đốt những suy nghĩ lung tung của anh.
Mãi cho đến khi ra khỏi nhà của Đàm Vĩ, đi đến xe điện, gió lạnh thổi qua, nhịp tim của Dư Tri Ý mới dịu đi một chút.
Không nhớ đã bao lâu rồi không có cảm giác này, cảm giác tim mình đập nhanh hơn.
Lục Cảnh Niên nhìn Dư Tri Ý qua ánh đèn trước cửa nhà Đàm Vĩ, "Cậu uống nhiều quá rồi sao? Mặt đỏ quá, hình như cũng không uống nhiều mà."
Dư Tri Ý vội vàng nói: "Em uống rượu lộ lắm, uống một ngụm hay một chai đều bị đỏ mặt."
"Vậy còn có thể lái xe không? Không thì mình đi bộ về, hình như cũng không xa lắm."
"Vẫn lái được, em không say."
Đi ngược đường cũ, Vịnh Nam Môn lúc 2h sáng vẫn người đến người đi, xe cộ tấp nập. Dư Tri Ý nói với Lục Cảnh Niên phía trước có rất nhiều hàng quán, tầm này rất náo nhiệt, nhưng tiếc là tối nay ăn quá no rồi, nếu không có thể đưa hắn đến đó ăn một chút hải sản.
Lục Cảnh Niên nói: "Lần sau có cơ hội thì cậu đưa anh đi."
"Anh ở đây năm ngày rồi nhỉ, mấy ngày nữa thẻ căn cước về, anh sẽ đi đúng không?"
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đúng như vậy."
Sau câu nói này, hai người không nói gì nữa. Dư Tri Ý đi chậm nhất có thể. Anh sao lại quên mình chỉ là khách qua đường, giống như một con hạc ngẫu nhiên đáp xuống bụi hoa, cuối cùng cũng sẽ đến lúc phải bay đi, trở về nơi nó nên về.
Một chiếc xe điện từ xa chạy qua, hai thiếu niên trên xe hát vang giữa đường phố đêm khuya. Gió đưa tiếng hát lên trời gửi cho sao nghe, sao lại chuyển lời đến ánh trăng.
Đêm ở đây không tĩnh lặng nhưng cũng không vội vã. Không có hàng dài xe ô tô, không có tiếng còi inh tai nhức óc, chỉ có những chiếc xe điện nhỏ và những người tản bộ thong dong, Lục Cảnh Niên nghĩ, đây thực sự là một nơi tốt để dưỡng lão.
Trở lại cửa hàng, trong thùng hoa trước cửa chỉ còn lại một bông hồng cuối cùng.
Dư Tri Ý lấy bông hồng ra tặng cho Lục Cảnh Niên, nhìn vào mắt hắn và nói: "Tặng anh."
Cánh hoa trắng bị nhuộm lên chút sắc xanh lam, giống như màu xanh của biển rộng và màu trắng của bầu trời, lãng mạn và thuần khiết hòa quyện vào nhau. Lục Cảnh Niên nhận lấy, hỏi: "Cảm ơn, đây là loại hoa gì, đặc biệt quá."
"Hoa hồng phai màu xanh lam từ Michigan, ngôn ngữ của nó là, gửi tặng người hy vọng, nhiều như vì sao, sâu như biển cả."
________________
Đào:
Bản edit chỉ đăng tải tại Wattpad: okaori
Wordpress: tieudaocunhang (link ở bio)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com