QUYỂN 5 Chương 1: Đến cũng đến rồi.
QUYỂN 5
Chương 1: Đến cũng đến rồi.
Cảm giác đau đầu, choáng váng, buồn nôn.
Nếu là trận Truyền Tống bình thường thì sẽ làm cho người có phản ứng giống như say xe, nhưng lần này, quả thực giống như là tàu lượn siêu tốc.
Trình Như Phong còn đỡ, tuy rằng khó chịu, nhưng nhịn một lát cũng qua đi.
Trong đoàn người, thảm nhất là Sở Dương, ánh sáng của truyền tống vừa tan, y lập tức ngồi xổm qua một bên nôn ra.
Phương Lưu Vân chiếu cố y, những người khác thì xem xét bốn phía xung quanh.
Đây là một căn nhà khá rộng lớn, nhưng lại đổ nát hư hỏng, nóc nhà bị hỏng một nửa, tường vách bốn bên thì có nhiều chỗ nứt vỡ sập xuống.
Có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng bên ngoài, cỏ dại um tùm rậm rạp.
Nhưng không nhìn thấy ai khác.
Bạch Ký Lam ngự kiếm bay một vòng, trở về nói đây là một đảo hoang.
Không phát hiện những người truyền tống mấy đợt trước, cũng không phát hiện có cư dân trên đảo.
Mấy người họ cẩn thận tìm tòi một lần nữa.
Nói là đảo, thì thật sự quá nhỏ, chi bằng nói chỉ là một tảng đá ngầm nhô ra khỏi mặt biển.
Những mảnh đổ nát rải rác khắp nơi, còn có một số chìm xuống nước, thậm chí có rất nhiều đồ vật vừa chạm vào lập tức vỡ vụn.
"Thoạt nhìn ít nhất là di tích mấy ngàn năm trước, hơn nữa hẳn là cũng rất lâu không có người tới." Liễu Phượng Ngâm nói.
"Không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì? Động đất sao?"
"Là nơi tranh đấu của tu sĩ cấp cao." Bạch Ký Lam thực xác định, hắn tìm ra mấy chỗ dấu vết chỉ cho Trình Như Phong xem, "Vết kiếm."
Trình Như Phong: .......
Đều nói uy lực của tu sĩ cấp cao, có thể dời núi lấp biển, thật đúng là không phải gạt người.
Vết kiếm này đã mấy ngàn năm trước, hiện giờ vẫn còn rõ ràng như vậy, có thể thấy được năm đó đáng sợ biết bao.
"Ừ," Liễu Phượng Ngâm gật đầu đồng ý, "Như vậy xem ra, cách nói của phủ Ưng Dương, có khả năng một số là sự thật."
Phủ Ưng Dương công bố đảo Sương mù là nơi thí luyện của bọn họ thời thượng cổ, chỉ là sau đó bởi vì đủ loại nguyên nhân mà buộc phải từ bỏ. Cho nên bọn họ mới có trận đồ trên đảo.
Hiện giờ nhóm người Trình Như Phong phỏng đoán, nói không chừng năm đó chính phủ Ưng Dương là một trong hai bên tranh đấu ở chỗ này.
Bọn họ đánh thua dùng trận Truyền Tống đào tẩu, vì né tránh truy binh, chủ động đóng trận pháp bên kia của truyền tống, mà bên này có thể là trong lúc chiến đấu bị phá hỏng rồi.
Một mặt là trận pháp đã bị đóng lại, còn mặt khác mà nói, phủ Ưng Dương đang chạy trốn, trong thời gian ngắn sẽ không muốn quay lại thăm dò xem, kết quả giữa chừng có thể đã xảy ra chuyện gì đó, khiến cho truyền thừa của bọn họ bị gián đoạn, mấy ngàn năm trôi qua, cũng chỉ lưu lại một số trận đồ không rõ nguồn gốc, cả đảo Sương mù cũng bị quên đi trong khói bụi thời gian, mãi cho đến khi Thương Ngô đánh bậy đánh bạ mà xông vào.
Phân tích như thế, Trình Như Phong không khỏi hơi sợ hãi.
Trận pháp bên này bị phá hư, nơi đến của truyền tống không thể xác định rồi, bọn họ đều có thể bị ném tới một nơi nào đó, thật là lấy mạng ra đánh cuộc mà.
Bọn họ dừng ở trên hoang đảo này còn xem là vận khí không tồi, những người khác cũng không biết đi nơi nào rồi.
"Đến cũng đến rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích, đi tìm sư phụ trước đi." Thần Huy lấy ra một cái la bàn.
Đây là Cố Ngôn đặc biệt đưa cho bọn họ mang theo, bên trong có đặt mệnh bài của Thương Ngô, có thể chỉ phương hướng Thương Ngô đang ở.
Lúc này, cây kim màu đỏ quả nhiên không yên lặng bất động như khi ở Dục Linh Tông, mà là sau khi quay một vòng, thì chỉ về hướng Đông Nam.
Hai vị tán tu cùng tới đây với bọn họ cũng tỏ vẻ hy vọng cùng đồng hành đến nơi có lục địa.
Trước mắt là biển rộng mênh mang, không biết cách đất liền có bao xa, cũng không biết sẽ gặp phải những gì, mọi người tốt xấu gì thì cũng là cùng nhau tới, ít nhiều cũng coi như có thể chiếu cố lẫn nhau.
Trong hai tán tu này, có một người là Tư Không, tính ra thì Trình Như Phong thiếu y một mạng, tất nhiên một yêu cầu nhỏ như vậy không dễ từ chối.
Bạch Ánh Sơn lấy ra một chiếc thuyền nhỏ, đặt lên trên mặt biển, đón gió lập tức lớn ra, biến thành một con thuyền rộng lớn, sáu cột buồm đầu ngẩng đuôi cao.
Mọi người cùng nhau lên thuyền.
Thuyền là pháp bảo, sau khi thiết lập định ra phương hướng, cũng không cần nhân lực thao tác.
Hai vị tán tu thực thức thời ở tại trong khoang của mình.
Trình Như Phong đứng ở trên boong thuyền ngắm phong cảnh.
Bầu trời trong xanh, biển cũng một màu trong xanh, liếc mắt một cái, không bờ không bến.
Chỉ nhìn bầu trời này biển này, kỳ thật tựa hồ cùng với trước đó nàng nhìn thấy cũng không có gì khác nhau, nàng thậm chí không thể xác định, bọn họ thật sự bị truyền tống đến một thế giới khác sao?
Liễu Phượng Ngâm nhắc nhở nàng: "Nàng cảm thụ tỉ mỉ một chút, linh khí xác thật rất nồng đậm."
Trình Như Phong hơi hổ thẹn, nàng gần đây nói đến tu hành..... trên cơ bản đều là song tu, nhất thời cũng không có nghĩ đến muốn đi cảm ứng linh khí biến hóa của ngoại giới.
Hơn nữa..... nồng độ linh khí ở Dục Linh Tông, so sánh với các nam nhân của nàng cung cấp, quả thực có thể xem nhẹ đến không đáng nhắc.
Trình Như Phong cười ha ha, Liễu Phượng Ngâm cũng nhìn ra là chuyện gì.
Thương của Trình Như Phong còn chưa hết, đối với nàng mà nói, hấp thụ thiên địa linh khí chữa thương, quả thực không bằng song tu.
Huống chi..... trước đó Bạch Ký Lam chiếm nàng lâu như vậy,
Bọn người Liễu Phượng Ngâm trở về, đương nhiên cũng không thể nhận thua, linh lực và dương khí sao, ai mà chả có?
Cho nên hiện giờ nàng có sự nhận biết lệch lạc đối với nồng độ linh khí ngoại giới, chính hắn cũng có trách nhiệm, hắn không giễu cợt nàng, nói: "Nơi này chẳng qua là khu biển bình thường mà thôi, mà đã có thể có loại linh khí như vầy, đúng là phúc địa tu hành, trách không được đều nói thiên ngoại mới có cơ duyên Hóa Thần."
"Hóa Thần à." Trình Như Phong cảm khái, không khỏi liền nhớ tới Thiên Minh trong Cập Thời Hành Lạc Đồ.
Ba mũi tên của nỏ Tru Tiên, uy lực của cái sau so với cái trước mạnh hơn nhiều, vì chặn mũi tên cuối cùng, Cập Thời Hành Lạc Đồ hầu như tiêu hao tất cả năng lượng, hiện giờ Mặc Bảo và Thiên Minh đều đã ngủ say.
Nếu bọn họ biết tới một nơi như vầy, chắc là sẽ vui mừng lắm.
Liễu Phượng Ngâm cũng có chút cảm khái, rồi lại cười nói: "Hóa Thần với ta mà nói, vẫn là có chút xa xôi, ta cách kết Anh còn kém vài giai. Có lẽ có thể trông cậy vào Bạch Ký Lam?"
Trình Như Phong theo lời Liễu Phượng Ngâm nói mà nhìn qua.
Bạch Ký Lam cũng đứng ở đầu thuyền, gió biển thổi bay vạt áo trắng và mái tóc đen của hắn, phiêu diêu như tiên.
Nghe được bên này nghị luận về mình, Bạch Ký Lam nhẹ nhàng nói: "Còn sớm."
Bạch Ánh Sơn giúp hắn thêm câu giải thích, "Lúc trước đệ ấy có thể ở trong thời gian ngắn như vậy liên tiếp đột phá trực tiếp kết Anh, là bởi vì trước đó bị kẻ gian hãm hại, tu vi vẫn luôn trì trệ không tiến, đến khi không còn trói buộc, tự nhiên sẽ tiến triển cực nhanh."
Đây không phải là chuyện đáng tự hào gì, cũng chính là hiện giờ ở trước mặt "người trong nhà", Bạch Ánh Sơn mới nhắc một câu.
Đặc biệt là Bạch Nguyên Khánh bỏ chạy, Mạc Như Hải vẫn luôn không rõ tung tích, Bạch Ánh Sơn hiện giờ nhớ tới trong lòng còn rất buồn bực.
Bạch Ký Lam thì ngược lại không để ý đến như vậy, hắn quay đầu nhìn về phía Trình Như Phong, mặt mày đều trở nên nhu hòa.
Nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không gặp gỡ Trình Như Phong.
Nhưng mà nói ra thì.....
Thương Ngô là bằng hữu của hắn, bọn họ trước kia kết giao vai vế ngang hàng nhau.
Nếu sau này thật sự tìm được Thương Ngô......
Cố Ngôn ngẫu nhiên bày ra tư thái của một trưởng bối, hắn không muốn để ý tới thì sẽ không để ý tới, nhưng nếu là Thương Ngô....
Bạch Ký Lam đột nhiên có chút rối rắm.
Liễu Phượng Ngâm nhìn đôi huynh đệ này, tâm tình cũng rối rắm theo, đây là khoe ra chứ gì?
Khoe khoang một cách chói lọi mà!
Ngươi cho rằng lúc trước Tứ đại công tử đều là trên con đường tu hành của mình gặp phải cản trở mới trì trệ không tiến, kết quả người ta chẳng qua là bị ám toán, vừa khỏe lại thoát cái kết Anh.
Các ngươi dựa vào cái gì ngang hàng với người ta?
Liễu Phượng Ngâm: ...
Thật tức mà. Hừm!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com