Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

17

Tần Tiêu Hiền dùng lý do thấy chuyện bất bình, bắt cướp để báo cáo, thành công dọa được Đoàn Quốc Lâm, thật ra cũng không có dọa ông ta, chỉ là ông ta đang rầu rĩ không biết giải thích thế nào với quân phiệt ở Thiên Tân, cho nên ông ta nghe theo Tần Tiêu Hiền.

Lúc này Tần Tiêu Hiền cũng kịp nhận ra, nhóm người ở Thiên Tân đó không phải là người của Đoàn Quốc Lâm, Trương Vân Lôi nghĩ có thể đây là cùng một băng nhóm với nhóm người đã tập kích bến tàu Tần Hoàng Đảo, đồng thời họ cũng ý thức được, Đức Vân Xã đã bị một, hoặc không chỉ một nhóm bang phái âm thầm để mắt tới.

Nhóm người đó là ai, bọn hòn còn chưa thể biết được, trước tiên tìm thuốc cho sư phụ mới là chuyện quan trọng.

Mạnh Hạc Đường đến nhà hội trưởng thương hội Bắc Kinh - Vương Viêm Hoằng một chuyến, địa vị Hạc môn của Mạnh Hạc Đường có thể so sánh ngang hàng với kinh doanh của ông ta ở thương hội Bắc Kinh, nếu không phải năm đó bị Đoàn Quốc Lâm cản trở thì vị trí hội trưởng thương hội Bắc Kinh chắc chắn vững chắc là nằm trong tay Mạnh Hạc Đường, cho nên quan hệ của hai nhà luôn không mấy sáng sủa, Vương Viêm Hoằng cũng đã sớm muốn tìm cơ hội để hố anh một khoản, lần này Mạnh Hạc Đường tìm đến ông ta muốn xin gốc nhân sâm đỏ ngàn tuổi này, thái độ của Vương Viêm Hoằng cũng rất rõ ràng, một triệu Đại Dương, không được thiếu một xu.

Mạnh Hạc Đường nhíu mày nhìn ông ta, Vương Viêm Hoằng này cũng giống như anh, đều là hồ ly ngàn năm thành tinh, không chịu thua thiệt người khác dù chỉ là một chút, cái giá mà ông ta đưa ra cũng là con số trên trời, mặc dù nhân sâm ngàn năm quý nhưng cũng không đến mức giá trên trời thế này, Mạnh Hạc Đường biết ông ta đang cố ý chặt đẹp, ngược lại anh không hoảng sợ, không do dự chút nào, gật đầu nói: ''Xin cho tôi thời gian ba ngày.''

Vương Viêm Hoằng nhíu mày có chút khó tin, mặc dù Hạc môn giàu, nhưng vốn tài chính ở các điểm kinh doanh đều liên kết với nhau, chỉ cần một nơi có bước đi không đúng thì tất cả công việc làm ăn kinh doanh khác đều phải xong đời, ông ta hoàn toàn không tin đứa bé này trong ba ngày có thể tìm ra được nhiều tiền như vậy, nên cũng cho anh ba ngày.

Mạnh Hạc Đường rời khỏi nhà họ Vương, anh nhắm mắt lại để bình tĩnh hơn một chút, Hạc môn là chỗ có tiền nhất trong bốn môn của Đức Vân Xã, nếu như hạc môn không trả được cái giá này thì cũng không ai có thể trả được, Mạnh Hạc Đường nghiến răng, anh hạ quyết tâm, quyết định chỉ trong một chớp mắt, về tới Hạc môn, gần như tận dụng tất cả số tiền có thể điều động trên mọi phương diện kinh doanh, lại móc ra tất cả số tiền mà anh tích góp cả đời, thậm chí bán sạch tất cả số đồ cổ anh xem như của báu, nhưng vẫn còn thiếu mất một chút.

Hết cách, có tiền nhưng không thể đụng tới được, phải cho các anh em bên dưới được ăn no, còn phải tiếp tục sản nghiệp kinh doanh, đây đều là những chỗ cần dùng tiền.

Một bên khác, chớp mắt đã sắp vào tháng mười một, mùa thu trôi qua, Tần Tiêu Hiền cũng không kéo dài thời gian, cậu ấy dẫn lính theo đi thu gom lá phong ở từng nhà, mọi người cũng không biết là có chuyện gì, chẳng qua là khi quan trên nói chuyện thì họ nghe theo là được, đồng loạt giao nộp lá phong, còn có thể tiện đường nhận thưởng.

Đoàn Quốc Lâm cũng từng hỏi cậu ấy là có chuyện gì, Tần Tiêu Hiền nói khi còn sống bố cậu ấy thích nhất là lá phong, mấy ngày nữa là giỗ của bố, cậu ấy muốn tìm ra lá phong đỏ nhất để cúng cho bố, tuy là Đoàn Quốc Lâm hoài nghi nhưng cũng không tìm ra được sơ hở, dù sao thì mấy ngày nữa cũng đúng thật là ngày giỗ của bố cậu ấy, hơn nữa ông cụ cũng đúng là người tao nhã, song ông ta cảm thấy nếu là chuyện lớn gì mà không muốn người ta biết, chắc chắn Tần Tiêu Hiền sẽ không dám khoa trương ra như vậy, còn Tần Tiêu Hiền thì cũng biết chắc ông ta sẽ nghĩ như vậy cho nên mới cố ý làm theo cách khoa trương như vậy, chỉ thiếu điều khua chiêng gõ trống, thông báo cho cả thế giới biết.

Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Tần Tiêu Hiền đã góp nhặt lá phong được hơn trăm sọt, chỉ cần tìm ra một lá màu đỏ nhất là được, mục cuối cùng này Tần Tiêu Hiền không yên tâm giao cho người ngoài, tự mình vùi trong phòng thức mấy đêm liền, tất phải đích thân tìm ra lá phong đủ nhất.

Thuốc còn đang được chuẩn bị, hôm nay Quách Đức Cương lại ngất, Trương Vân Lôi và Quách Kỳ Lân vội vàng chạy tới, Quách Đức Cương đang yếu ớt nằm trên giường, yên tĩnh như sắp chết đi vậy...

Trương Vân Lôi vội bảo Quách Kỳ Lân tới Hạc môn, Tiêu môn hỏi tình hình thuốc, Quách Kỳ Lân thoáng nhìn bố, cậu ấy nhíu chặt mày, quay người chạy đi.

Trương Vân Lôi nhớ tới Cao Phong, đẩy tất cả mọi người ra, quỳ xuống trước giường sư phụ, cầm lấy cái kéo trên mặt bàn, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, chống lên lồng ngực mình.

Đột nhiên một cánh tay vô lực níu lấy tay cậu, toàn thân Trương Vân Lôi bỗng cứng đờ, chậm rãi mở mắt ra, thấy Quách Đức Cương đang mở hờ mắt mỉm cười nhìn cậu.

''Sư phụ...''

Mũi Trương Vân Lôi cay cay, gọi một tiếng nghẹn ngào.

''Con ngoan, đừng vội, sư phụ không phải bệnh, mà là đến lúc rồi thôi.''

Quách Đức Cương nhẹ nhàng đè bàn tay cầm kéo của cậu xuống, nói chuyện không có chút sức, yếu ớt đến mức chỉ có một câu ngắn như vậy thôi cũng nghẹn ngào đến mấy lần.

Trương Vân Lôi nghe xong câu này, nước mắt chợt chảy xuống, một nay nắm chặt cây kéo, một tay nắm chặt tay sư phụ, cúi đầu tựa lên cánh tay sư phụ, lắc đầu thật mạnh, khóc nức nở như một đứa trẻ, giọng cậu run rẩy đứt quãng.

''Sư phụ, đồ đệ xin người, để đồ đệ thử lại lần cuối cùng này thôi, nếu vẫn vô ích thì đồ đệ cùng đi với người.''

''Con ngoan, sư phụ không thể ở bên con cả đời, luôn có một đoạn đường mà con phải tự bước đi.'' Quách Đức Cương nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay vuốt tóc cậu: ''Trong tất cả các đồ đệ, người sư phụ không yên tâm nhất chính là con, sư phụ biết sự kiện lần đó con đã chịu đả kích quá lớn, cho nên sư phụ không khuyên con nên buông bỏ, sư phụ chỉ khuyên con sống tiếp vì chính mình, muốn làm gì thì làm đó, vẫn là câu nói kia, đừng quá ép bản thân...''

Quách Đức Cương nói một lần quá nhiều, ông thở hổn hển mấy hơi rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

''Sư phụ! Sư phụ!''

Trương Vân Lôi lập tức gào lên, bối rối nhìn sư phụ, dùng sức lắc cánh tay ông, trong đầu không ngừng nhảy ra khả năng mà cậu không muốn tin nhất, Trương Vân Lôi hít sâu một hơi, run rẩy đưa ngón tay đến dưới mũi sư phụ, mãi đến khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt đến gần như là không có của sư phụ, Trương Vân Lôi mới nhẹ thở phào, ngồi liệt dưới đất, ôm mặt khóc nức nở.

Trương Vân Lôi khóc rất lâu, sau đó mời từ từ đứng lên, giúp sư phụ đậy ly lại, quay người đi ra khỏi cửa phòng, Vu Khiêm chậm rãi bước ra từ sau tấm bình phong, thoáng nhìn qua hướng mà Trương Vân Lôi rời đi, sau đó ông ấy đi đến bên giường, nhìn Quách Đức Cương đã hôn mê, thở dài thật sâu, Vu Khiêm ngồi xuống bên cạnh ông, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay ông, trách cứ với giọng cực kỳ bất đắc dĩ.

''Cậu toàn khuyên thằng bé sống cho chính mình, nhưng sao cậu chưa từng sống vì bản thân? Cậu không yên tâm cái này, không yên tâm cái kia, nếu cậu mà để tinh thần thoải mái một chút thì cũng không trở bệnh đến như vậy, càng lúc càng nặng hơn.''

Ngày mai là đến hạn ba ngày, tối hôm đó, Mạnh Hạc Đường nhìn căn phòng rộng lớn, đang rầu rĩ xem còn bán được cái gì không, lúc này cửa bị thứ gì đó phá tan nát, một cái túi từ ngoài cửa bay vào, nghe tiếng cái túi kia rơi xuống đất, là âm thanh va chạm của kim loại, chắc là Đại Dương!

Mạnh Hạc Đường vội chạy ra ngoài, nhìn xung quanh một lượt thì đã không còn thấy bóng dáng của người kia đâu, ngoài cửa còn chất một đống túi, Mạnh Hạc Đường hơi nhíu mày, mở túi ra xem, bên trong quá đúng là Đại Dương, hơn nửa cái túi căng phồng như vậy, một túi ít nhất có mười ngàn đồng, tổng cộng có mười túi, Mạnh Hạc Đường nhìn ra ngoài phòng một chút, lắc đầu bất đắc dĩ, anh cười khẽ tự nhủ: ''Đúng là không thẳng thắn gì hết.''

Một bên khác ở Tiêu môn, Tần Tiêu Hiền đã mệt mỏi tựa lên mặt bàn ngủ thiếp đi, vì để mau chóng tìm ra lá phong, đã sắp ba ngày ba đêm cậu ấy chưa chợp mắt rồi, thật sự chịu không nổi, mới nằm sấp lên bàn chợp mắt một lát, không cẩn thận đã ngủ quên mất.

Trong lúc mơ ngủ đột nhiên Tần Tiêu Hiền nghe thấy tiếng động, bỗng cậu ấy tỉnh lại, chỉ thấy một bóng người cấp tốc hiện ra trước mắt, ngay sau đó cửa sổ lung lay, Tần Tiêu Hiền vội vàng kề đến bên cửa sổ, la lên: ''Ai đó!''

Không có ai trả lời, Tần Tiêu Hiền bỗng nhiên nhận ra điều gì, cuống quít nhìn lá phong trên bàn, chỉ thấy mấy giỏ lá phong còn chưa kịp phân loại trên mặt bàn đều đã được phân loại xong, ố vàng, hay bị sâu mọt đều bị ném xuống đất, còn những lá màu đỏ hoàn hảo không bị hư hại đều đang nằm ngay ngắn trên bàn, Tần Tiêu Hiền nhìn ra cửa sổ, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bất đắc dĩ giương cao khóe môi.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Hạc Đường đến nhà Vương Viêm Hoằng theo thời gian đã hẹn, năm rương đặt ngay ngắn trên bàn trà của Vương Viêm Hoằng, Mạnh Hạc Đường nhấp một hớp trà, nhìn ông ta cười nói: ''Một triệu Đại Dương, không thiếu một xu, hội trưởng Vương có muốn kiểm tra thử không?''

Vương Viêm Hoằng cũng ngạc nhiên, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi vậy mà đã thật sự kiếm ra được, ông ta nhìn năm cái rương, Viêm Viêm Hoằng cũng không thế không nhận, sau khi cười nhạt một tiếng với vẻ không cam tâm, chỉ có thể giao cây nhân sâm ông ta yêu thích lại cho anh.

Đêm tối, mọi người tập hợp ở Minh Nguyệt Lâu, Quách Kỳ Lân nhìn cây nhân sâm đỏ ngàn năm mà Mạnh Hạc Đường mang tới, cậu ấy cười kích động: ''Lão Tần đâu? Cái kia sao rồi?''

Mạnh Hạc Đường cười, bình định cảm xúc kích động của cậu ấy: ''Cái kia thì không có gì khó, chỉ là mất thời gian thôi, chúng ta chờ thêm chút nữa đi.''

Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang ở bên cạnh hiếm thấy hôm nay không có ầm ĩ, chỉ ngồi im trên ghế ngáp dài, ngáp rất vang, ai mà không biết còn tưởng là do Châu Cửu Lương làm, nhưng Châu Cửu Lương thì đã nằm sấp lên bàn ngủ như chết.

Quách Kỳ Lân nhìn con mắt vốn đã không to của Dương Cửu Lang giờ buồn ngủ nên híp lại thành một đường chỉ, còn có hai quầng thâm to như gấu trúc, nhíu mày hỏi: ''Anh ngủ không ngon à?''

Dương Cửu Lang còn chưa kịp nói, Mạnh Hạc Đường đã tiếp lời, mỉm cười nhìn hắn rồi nói: ''Có người nào đó đêm hôm khuya khoắt hành hiệp trượng nghĩa, cứu nhà này cứu nhà kia, e là cả đêm rồi không có ngủ đó.''

Dương Cửu Lang nhìn anh, cuối cùng bật cười bất đắc dĩ.

''Hành hiệp trượng nghĩa?'' Trương Vân Lôi qué mắt nhìn anh, lạnh lùng nói: ''Không phải cướp nhà cướp xá hả?''

Dương Cửu Lang nghe cũng chỉ cười mà không nói gì, đề tài này cứ thế kết thúc, hiện tại vẫn lo vấn đề thuốc trước.

Một bên khác, cuối cùng Tần Tiêu Hiền cũng tìm được lá phong đỏ nhất, vội vàng chạy tới Minh Nguyệt Lâu, trên đường đi Tần Tiêu Hiền thật sự không chịu nổi, ngồi ở ghế sau ngủ thiếp đi.

Xe chạy đến một hẻm nhỏ, đột nhiên một người xuất hiện cản đường cậu ấy, tài xế bỗng dừng xe lại, còn chưa kịp mắng thì người kia đã nổ súng, tài xế tắt thở.

Tần Tiêu Hiền ngồi phía sau bừng tỉnh vì tiếng súng, híp mắt nhìn người trước đầu xe, còn chưa nhìn rõ, người kia đã giơ súng lên, Tần Tiêu Hiền hết sức hoảng hốt, vội vàng cúi đầu xuống, viên đạn bay sát qua tóc cậu ấy, phá vỡ kính chắn gió phía sau.

Tần Tiêu Hiền hoàn toàn tỉnh táo lại, cuống quít mở cửa xuống xe, còn chưa kịp rút súng, người kia lại quả quyết bắn mấy phát, bắn trúng cánh tay phải của cậu ấy, Tần Tiêu Hiền vội chạy đi trốn ở sâu xe, bị bắn trúng bao nhiêu phát đã không còn nhớ nữa, Tần Tiêu Hiền chỉ cảm thấy rất nhiều chỗ trên người đều đang chảy máu, nhất là cánh tay phải, máu thuận theo ngón tay nhỏ tí tách xuống đất, Tần Tiêu Hiền đau đến mức rít vào một hơi, vì thể lực không chống đỡ nổi nữa, tiêu cự bắt đầu mơ hồ.

Người kia còn đang đến gần, vẫn luôn giữ im lặng không nói gì, một mực nổ súng về phía cậu ấy, Tần Tiêu Hiền tựa vào xe, hít sâu vài hơi, thử rút súng ra, lại phát hiện cánh tay phải đã không còn cảm giác, mấy ngày nay cậu quá mệt mỏi, cộng thêm trúng mấy phát đạn này nữa, hiện tại toàn bộ cơ thể căn bản không còn động đậy được, không thể liều mạng, đành phải cất giọng hỏi: ''Người anh em phía trước là ai vậy?''

''Tần đại nhân.''

Một giọng nói đột nhiên vang lên, Tần Tiêu Hiền nhìn lại theo tiếng nói, trước mặt đột nhiên có một người bước tới, Tần Tiêu Hiền vịn xe đứng lên, cảnh giác nhìn tổng cộng có hai người, khập khiễng bước ngắn bước dài chậm rãi đi đến từ phía bên cạnh.

''Rốt cuộc các người là ai?''

Tần Tiêu Hiền hỏi lại, thật ra cậu ấy cũng không thật sự quan tâm lắm, tập trung tinh thần nghĩ e là hôm nay thật sự phải chết ở đây rồi.

Người đàn ông ở phía sau nhìn hơi lớn tuổi một chút, ông ta cười cười, nói rành từng chữ: ''Hồng Bang, Trần Văn Hưng!''

Tần Tiêu Hiền hết sức kinh ngạc, sau đó nhìn ông ta, cười khẩy: ''Làm phiền đến Trần bang chủ phải đích thân ra tay, quả nhiên là để mắt đến tôi.''

''Giao lá phong ra đây.'' Trần Văn Hưng lạnh lùng nói.

''Nếu tôi không đưa thì sao?''

Tần Tiêu Hiền thừa nhận bản thân cậu ấy không phải là nhân vật ghê gớm gì lắm, có thể nói là kẻ nhát gan nhất trong mọi người khi đối mặt cái chết, giả vờ mạnh mẽ nhưng tất cả cũng là vì sinh tồn, nhưng duy nhất chỉ có lần này, cậu ấy thề sống chết cũng sẽ không chịu cúi đầu!

Trần Vân Hưng nhìn ánh mắt thấy chết không sờn của cậu ấy, ông ta nhướng mày cười, thu súng lại, nói với người bên cạnh độ chừng mười bảy mười tám tuổi: ''A Hoa, bắt nó mở miệng ra.''

Trần Hoa gật đầu, cất súng đi, móc dao găm ra, chậm rãi tới gần Tần Tiêu Hiền, Tần Tiêu Hiền thoáng nhìn ra sau lưng, đã không còn đường lui nữa, đành phải nhíu chặt mày, lui lại phía sau, mất máu quá nhiều cộng thêm quá mệt, ý thức của cậu ấy dần trở nên mơ hồ, Tần Tiêu Hiền cố gắng chịu đựng cơn đau trên cánh tay, cậu ấy chậm rãi vịn lấy túi, làm sao bây giờ? Sư phụ còn đang chờ cậu ấy tới cứu mạng mà...

Trần Hoa nắm chặt lấy con dao găm, đi đến trước mặt cậu ấy, Tần Tiêu Hiền nhìn cậu ta, hít sâu một hơi, rốt cuộc không chịu đựng được nữa, mắt cậu ấy tối sầm lại, chậm rãi nhắm mắt, ngất đi.

Trần Hoa bật ra một tràng cười điên dại, nhắm thẳng con dao găm đâm về phía cậu ấy! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com