Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

39

Sau khi mắt của Mạnh Hạc Đường bị mù, rất nhiều chuyện đều không tiện làm, chuyện lớn chuyện nhỏ của Hạc môn đều đổ lên đầu Trương Vân Lôi, thấy mỗi ngày Mạnh Hạc Đường đều chịu đủ đau khổ do độc tố ăn mòn đôi mắt, lại nhìn ông cậu mình vốn gầy gò bé nhỏ càng lúc càng gầy hơn, Quách Kỳ Lân cũng không còn lười biếng ham chơi nữa, tự xin học xem sổ sách với Diêm Hạc Tường.

Quách Kỳ Lân bắt đầu học quản lý việc kinh doanh, thời gian rảnh cũng càng lúc càng ít hơn, còn Dương Cửu Lang vẫn đi theo bên cạnh Trương Vân Lôi mỗi ngày, hôm nay hai người đi thăm Châu Cửu Lương, Dương Cửu Lang nhìn đôi mắt vẫn đóng chặt của cậu ta, không có chút dấu hiệu sắp tỉnh lại nào, hắn hơi nhíu mày, muốn đưa cậu ta về Thiếu Lâm, có lẽ còn có thể cứu được, nhưng nếu đưa cậu ta ra khỏi Đức Vân Xã sợ là đám người Trần Văn Hưng sẽ thừa cơ gây rối.

''Biện nhi, em có cảm thấy lần này lại là do Trần Văn Hưng giở trò không?'' Dương Cửu Lang nghiến răng, nói với giọng căm tức.

''Nếu đúng thì sao?'' Trương Vân Lôi thở dài, giọng cậu nhẹ đến gần như không: ''Chúng đã đạt được mục đích rồi.''

Trương Vân Lôi nói rồi đột nhiên cảm thấy hơi váng đầu, tầm nhìn càng lúc càng mơ hồ, Trương Vân Lôi đỡ trán, hít vào một hơi, liếc nhìn qua Dương Cửu Lang, thấy hắn đang hết sức tập trung nhìn Cửu Lương, Trương Vân Lôi đứng lên định rời đi, nhưng vừa mới bước được một bước, tầm mắt bỗng nhiên tối sầm lại, chậm rãi ngã xuống đất, một giây sau cùng khi cậu mất đi ý thức, cậu nghe thấy tiếng Dương Cửu Lang vội vã la lên.

Trương Vân Lôi ngất xỉu, vì quá mức mệt nhọc, thân thể của cậu vốn yếu ớt, mấy ngày nay cậu thật sự đã quá mệt, Trương Vân Lôi ngã xuống, Dương Cửu Lang cũng mất hồn, mọi gánh nặng đều đặt lên người Quách Kỳ Lân.

Hôm đó, Quách Kỳ Lân tìm đến Mạnh Hạc Đường, báo cáo tình hình kinh doanh với anh, thuận tiện giúp anh thay thuốc, mỗi ngày Quách Kỳ Lân đều đích thân tới bôi thuốc cho anh, vì chú ý đến tâm trạng của anh nên Quách Kỳ Lân đóng kín miệng, chưa từng nói dư ra một câu nào, lại vì giảm bớt đau đớn cho anh mà mỗi lần bắt tay vào làm đều chậm rãi cẩn thận, chưa bao giờ cậu ấy thấy phiền.

Trên trán Mạnh Hạc Đường đã rịn ra mồ hôi lấm tấm, rốt cuộc cũng thay thuốc xong, Quách Kỳ Lân cũng thở phào, lại cẩn thận quấn băng gạc lên cho anh, cầm lấy sổ sách của các phương diện kinh doanh gần đây lên, báo cáo với anh.

Các trương mục này đều là do chính cậu ấy tính toán, không để cho Diêm Hạc Tường hỗ trợ, Quách Kỳ Lân sợ xảy ra sai sót nên đã tính kỹ lưỡng rất nhiều lần.

Mạnh Hạc Đường nghe một hồi đột nhiên nở nụ cười, Quách Kỳ Lân hơi sửng sốt, cẩn thận xác nhận lại trương mục, phát hiện không có gì sai, nhưng Mạnh Hạc Đường vẫn cứ cười không thôi, Quách Kỳ Lân hơi ngượng ngùng gãi đầu, hỏi: ''Có phải em nói sai chỗ nào không?''

''Không có.'' Mạnh Hạc Đường lắc đầu cười, sau đó anh nói: ''Chẳng qua là anh cảm thấy Đại Lâm càng lúc càng ra dáng Thiếu bang chủ rồi.''

Quách Kỳ Lân nghe anh nói, cậu ấy hơi ngẩn ra, lẳng lặng cúi đầu xuống, nhìn sổ sách trong tay mình, thật ra anh không nói thì chính cậu ấy cũng sắp quên mình còn một thân phận là Thiếu bang chủ, Quách Kỳ Lân hơi nhíu mày, từ khi ông cậu về, bốn môn cũng dần quay về, cậu ấy đã bất giác ỷ vào việc có họ ở đây nên ham chơi lười biếng, cậu và các anh thương cậu ấy, cứ mặc cho cậu ấy thích làm gì thì làm, suy nghĩ kỹ lại một chút, thời gian dài như vậy, hình như mình chưa từng làm gì cho Đức Vân Xã cả?

Mạnh Hạc Đường không nghe thấy tiếng cậu ấy, anh cũng dần thu lại nụ cười, ngón tay anh đung đưa trong không trung, trong miệng còn đang đọc các trương mục mà cậu ấy vừa mới báo, vô tình Quách Kỳ Lân quét mắt nhìn động tác tay của anh, cậu ấy hơi nhíu mày, động tác trên tay anh là đang đánh bàn tính, Quách Kỳ Lân lặng lẽ nuốt nước bọt, lắng nghe anh đọc trương mục, cậu ấy không chút biến sắc nhìn sổ sách trong tay mình, kiểm tra đối chiếu từng mục một, thế mà không sai một chỗ nào, Quách Kỳ Lân kinh ngạc trợn to mắt nhìn về phía Mạnh Hạc Đường, hiện tại rốt cuộc cậu ấy cũng biết vì sao Mạnh Hạc Đường có thể trở thành lão đại của Hạc môn, đúng là hoàn toàn xứng đáng.

Mạnh Hạc Đường tính sổ sách xong, chậm rãi thu tay về, lại cười với cậu ấy: ''Không tệ, không sai số chút nào cả.''

Quách Kỳ Lân nhìn anh, lặng lẽ khép sổ lại, cúi đầu hơi tự ti, khi nào thì cậu ấy mới có thể làm được đến mức như Mạnh Hạc Đường đây.

''Đại Lâm?'' Mạnh Hạc Đường thấy một lúc lâu cậu ấy không nói gì, tưởng là cậu ấy đi rồi, anh vươn tay ra mò mẫm một chút, Quách Kỳ Lân thấy anh đang tìm mình, cậu ấy duỗi tay về phía anh, Mạnh Hạc Đường chạm vào bàn tay cậu ấy, xác định là cậu ấy vẫn còn đây, anh chậm rãi nắm chặt lấy tay cậu ấy, mỉm cười, nhẹ nói: ''Đại Lâm, cậu có thể dẫn anh đi gặp Cửu Lương được không?''

Quách Kỳ Lân nghe vậy thì bỗng hốt hoảng, giả vờ cười như không có chuyện gì: ''Cửu Lương đi tìm thuốc cho anh rồi, vài ngày nữa mới về được.''

''Anh biết rồi.'' Mạnh Hạc Đường có thể cảm nhận rõ được tay của cậu ấy cứng lại, tiếp tục cười nhẹ nói: ''Anh đều biết hết.''

Quách Kỳ Lân khẽ cau mày, mỉm cười nhìn anh, chậm rãi cúi đầu xuống, xem ra anh cũng đã biết rồi, cũng phải thôi, anh không biết mới là lạ ấy chứ.

Mạnh Hạc Đường thấy cậu ấy không nói câu nào, trong giọng nói anh chứa đựng sự cầu xin: ''Anh chỉ muốn đi thăm cậu ấy thôi.''

Bình thường Mạnh Hạc Đường lúc nào cũng cười, hiếm khi lộ ra vẻ mặt như thế, Quách Kỳ Lân cúi đầu hơi phân vân, Châu Cửu Lương là do một tay anh nuôi nấng, hai người đã từng sớm tối chung sống với nhau gần mười năm, từ mười mấy tuổi cho tới bây giờ, Châu Cửu Lương thật sự được Mạnh Hạc Đường cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, cho dù là tình thân, tình bạn hay là tình yêu, tình cảm của hai người đều không hề kém cạnh gì so với Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang.

Quách Kỳ Lân thật sự không đành lòng gạt anh, đành phải đồng ý với anh, nhẹ nhàng đỡ anh dậy đưa anh đi gặp Cửu Lương, trên đường đi, Mạnh Hạc Đường cố gắng hết sức để đi nhanh nhất có thể, thậm chí nhiều lần còn vấp phải đá, suýt chút là ngã sấp xuống đất.

Quách Kỳ Lân đỡ anh đến trước giường Cửu Lương, nhìn Cửu Lương đang hôn mê trên giường, cậu ta vẫn lẳng lặng nằm đó, Quách Kỳ Lân nhìn cậu ta, hơi cau mày, sắc mặt của cậu ta vẫn tái nhợt, bờ môi vẫn tím tái, nhưng mà cũng may là Mạnh Hạc Đường đều không nhìn thấy những thứ này.

Mạnh Hạc Đường buông tay Quách Kỳ lân ra, mò mẫm sờ đến mép giường, chầm chậm ngồi xuống, hai tay lại mò mẫm trên giường, mãi đến khi sờ đến được tay của Châu Cửu Lương anh mới dừng lại, Mạnh Hạc Đường run run, cảm giác được bàn tay của Cửu Lương lạnh buốt như một tảng băng, Mạnh Hạc Đương thở dài, hai tay anh nắm thật chặt tay cậu ta, cảm nhận mạch đập yếu ớt, anh nhẹ nhàng mắng: ''Đứa nhỏ ngốc này.''

Có lẽ Mạnh Hạc Đường còn muốn ở với cậu ta lâu hơn một chút, nhưng Quách Kỳ Lân đã không đành lòng nhìn tiếp nữa, lặng lẽ rời khỏi phòng của Châu Cửu Lương, Quách Kỳ Lân đứng ngoài cửa, im lặng đối mặt với cánh cửa một lúc lâu, cậu ấy thật sự muốn làm chút gì đó cho họ, cho dù là dùng thân phận Thiếu bang chủ hay là dùng thân phận anh em, nhưng cậu ấy cũng chẳng làm được gì thật, cho dù là dùng thân phận gì, cậu ấy đều không làm được gì cả, Quách Kỳ Lân chậm rãi xoay người đi ra sân, ngẩng đầu nhìn viện tử vắng lạnh ngập đầy lá rụng, thở dài nặng nề.

Sau đó đi thăm ông cậu một chút.

Sau khi Trương Vân Lôi ngủ một ngày một đêm thì tỉnh lại, vẫn nằm trên giường điều dưỡng cơ thể, Dương Cửu Lang cũng luôn túc trực bên giường trông chừng cậu, ăn uống gì đều hầu hạ, Quách Kỳ Lân bước tới cửa phòng Trương Vân Lôi, vừa mới mở cửa ra, một vật thể không xác định đã bay thẳng tới mặt cậu ấy.

''Mẹ ơi!''

Quách Kỳ Lân giật mình, vội vàng nghiêng đầu né, vật thể không xác định kia bay qua sát bên lỗ tai cậu ấy, rơi xuống đất, Quách Kỳ Lân nhẹ nhàng thở phào, quay đầu nhìn về phía vật thể không xác định đó, hóa ra là một cái gối nằm, Quách Kỳ Lân xoay người đi nhặt cái gối lên, ngay sau đó tiếng ồn ào từ trong phòng vọng tới.

''Dương Cửu Lang, anh bao lớn rồi, sao mà còn dính ngừ thế này dị!'' Giọng Thiên Tân tuôn ra không chút kiềm chế, nghe là biết xuất phát từ miệng Trương Vân Lôi.

''Tui dính ngừ hả?'' Dương Cửu Lang trả lời bắt chước khẩu âm của cậu.

Quách Kỳ Lân thở dài bất đắc dĩ, ôm gối chậm rãi bước vào: ''Ngày nào anh cũng ở bên cạnh líu lo vào tai cậu, đến em còn chê anh dính người.''

Rốt cuộc hai người cũng dừng cãi nhau, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu ấy, Dương Cửu Lang thấy cậu ấy, nhếch môi cười, vừa rồi trêu Trương Vân Lôi thì còn được, bây giờ hai người Thiên Tân đều ở đây, hắn cũng không nói phương ngữ Thiên Tân nữa, quay về với giọng Bắc Kinh chính gốc: ''Ôi, không phải là bận rộn đại nhân đó sao? Sao cậu tới đây?''

Quách Kỳ Lân kéo ghế qua ngồi xuống bên giường Trương Vân Lôi, nhíu mày với hắn: ''Em qua đây thăm cậu, có ý kiến gì không?''

''Đương nhiên là có ý kiến.'' Dương Cửu Lang cười, đưa ngón tay chỉ chỉ Trương Vân Lôi, đắc ý nói: ''Đây là nhà tôi, nhìn một lần hai trăm...Á!''

Trương Vân Lôi không đợi cho hắn nói hết, cậu cầm tẩu đập lên gáy hắn, nhìn Dương Cửu Lang xoa gáy la đau, Trương Vân Lôi lườm hắn, nhìn về phía Quách Kỳ Lân: ''Có phải Đức Vân Xã xảy ra vấn đề gì rồi không?''

''Không có.'' Quách Kỳ Lân lắc đầu, đột nhiên nhớ tới gì đó, lại thở dài nói: ''Chuyện là...Mạnh ca biết chuyện Cửu Lương hôn mê rồi.''

Trương Vân Lôi nhíu mày lại, cuối cùng thở dài: ''Không sao, sớm muộn gì anh ấy cũng phải biết.''

''Có tin tức của Bánh ca chưa?'' Quách Kỳ Lân hỏi.

Trương Vân Lôi lắc đầu, cỏ tre lưng đỏ đó là thuốc giải duy nhất cho kiến huyết phong hầu, nhưng nó sinh trưởng trong rừng mưa nhiệt đới của Sipsong Panna Vân Nam, lại quá hiếm thấy, chỉ có một số ít người già của dân tộc Di là có thể phân biệt được chúng, lúc đó hẹn là một tháng nhưng tình hình hiện tại xem ra phải hai ra tháng nữa cũng chưa chắc đã về.

Dương Cửu Lang thấy bầu không khí giữa hai người quá ngột ngạt, hắn vỗ vai Quách Kỳ Lân, cười nói: ''Nghe nói gần đây Đại Lâm xử lý chuyện của Đức Vân Xã rất khá hả?''

Quách Kỳ Lân cười: ''Cũng mới có hai ngày thôi, em tới tìm cậu, một phần là để thăm cậu, phần là hỏi chút chuyện khoản phí sửa chữa Tần hoàng Đảo.''

''Chúng ta hết tiền rồi à?'' Trương Vân Lôi hơi nhíu mày.

''Một lượt Đức Vân Xã có nhiều anh em quay về như vậy, mọi loại chuyện đều cần phải dùng tiền, nguồn kinh tế của Đức Vân Xã đều nằm ở bến tàu Tần Hoàng Đảo, hiện tại bến tàu Tần Hoàng Đảo hư hại nghiêm trọng, Đức Vân Xã đã cạn tiền trong gần hai tháng rồi, hơn nữa...'' Quách Kỳ Lân nói, cậu ấy nhíu mày nói tiếp: ''Hơn nữa lần trước Mạnh ca mua cây nhân sâm đỏ ngàn năm kia cho ba con, gần như là đã sử dụng tất cả số tiền có thể dùng được của Hạc môn, hiện tại Hạc môn cũng thiếu tiền rồi, có vài điểm kinh doanh đã bất đắc dĩ phải đình chỉ.''

Quách Kỳ Lân nói xong hơi cúi đầu hỏi: ''Cậu, con phải làm sao đây?''

Trương Vân Lôi lẳng lặng nhìn cậu ấy, nghiêm túc nói: ''Đại Lâm, con là Thiếu bang chủ, chỉ có con mới có thể nói cho cậu biết là phải làm thế nào.''

Quách Kỳ Lân nghe cậu nói thì càng nhíu mày chặt hơn, Dương Cửu Lang thấy cậu ấy buồn rầu như vậy, hắn cười vỗ vai cậu ấy: ''Đại Lâm, hay là...Á!''

Đột nhiên Trương Vân Lôi đưa tay đến sau lưng hắn bấm một cái, Dương Cửu Lang đau đến nhảy dựng, quay đầu nhìn về phía cậu, Trương Vân Lôi đưa mắt ra hiệu với hắn, Dương Cửu Lang hơi nhíu mày, sau đó đổi lại thành một khuôn mặt cười thật tươi, nói với Quách Kỳ Lân: ''Hay là cậu cố lên thêm chút nữa đi, anh tin tưởng cậu.''

Quách Kỳ Lân cười gượng với hắn, quay người rời khỏi phòng, Quách Kỳ Lân vừa đi, Dương Cửu Lang xoa chỗ bị Trương Vân Lôi cấu, cau mày nhìn cậu, thở dài nói: ''Em đừng ép nó quá, nhiều chuyện ép lên người như vậy, nhìn xem thằng nhỏ mệt thành thế nào rồi đi kìa?''

Trương Vân Lôi hít sâu một hơi, nói với ẩn ý sâu xa: ''Nó phải trưởng thành, năng lực của nó tuyệt đối không chỉ là những thứ như hiện tại.''

Dương Cửu Lang thở dài, nhẹ gật đầu, đột nhiên Trương Vân Lôi nhớ ra chuyện gì đó, liếc hắn với vẻ khó chịu, tức giận nói: ''Anh còn chưa cút đi?''

Dương Cửu Lang cười bỉ ổi: ''Tôi không cút, tôi cứ dính lấy em đấy.''

Nói xong nghiêng đầu dựa lên người cậu, thoáng chốc Trương Vân Lôi lại nổi khùng lên, vụt một bạt tay về phía hắn, trong chốc lát hai người lại đánh nhau. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com