Hạnh phúc, liệu có dễ dàng?
Ngày mừng thọ cụ Phan đã đến. Mọi người ở nhà đang sửa soạn để đến nhà hàng, cô Cúc hôm nay chọn 1 chiếc váy màu tím, tóc búi như mọi khi, nhưng trang điểm nhẹ nhàng, thanh lịch. Cô ngồi trước bàn trang điểm chỉnh lại tóc. Chú đã đến nhà, bước xuống xe chỉnh lại trang phục rồi bước vào nhà, Châu thấy chú liền nói:
- Chú đến rồi ạ! Mẹ cháu còn ở trên phòng í.
- Vậy chú lên nhá.
- Ơ, chú có cần lộ liễu vậy ko ạ?
Chú chỉ biết cười trừ, Châu thấy vậy ko trêu chú nữa, chú bước lên phòng cô:
*cộc cộc* chú mở cửa bước vào
- Mọi người đã chuẩn bị xong hết chưa con? Cô tưởng chú là Châu hay Ngọc mà hỏi vì cô đang chăm chú chọn đồng hồ để đeo nên ko để ý, chú ko lên tiếng, nhẹ nhàng đi về phía cô. Ko nhận được câu trả lời, cô quay người lại thì bất ngờ có 1 nụ hôn ập đến, ôm cô đè vào bàn:
- Uhmm... là anh à!!
- Cúc của anh hôm nay đẹp quá đi mất, anh nhìn em nãy giờ ko chớp mắt đây này.
- Vậy là em đẹp hôm nay thôi, còn ngày thường thì xấu xí đúng ko?
- Em lúc nào cũng đẹp, đối với anh em là nhất.
- Lại nịnh đấy, gớm, ko tin là ko có cô nào theo anh. Cô bĩu môi đánh nhẹ vào vai chú.
- Anh ko quan tâm, anh chỉ biết mỗi em thôi. Chú lướt mũi dọc theo đường sống mũi của cô, tay cô áp vào má chú mà cưng chiều.
Một lát sau cô rời cuộc thân mật, lấy chiếc trâm trên bàn đưa cho chú, chính là chiếc trâm chú tặng, hôm nay là ngày chú muốn cô cài trâm, ngày mai cũng vậy, ngày sau vẫn thế.
- Anh, cài trâm cho em đi! Giọng cô nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn chú dịu dàng.
- Em biết ko, anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Chú tỉ mỉ cài trâm lên tóc cô rồi vuốt ve làn tóc ấy, nhìn vào gương mà ngắm gương mặt xinh đẹp ấy, chú hôn lên tóc, rồi hôn lên má, cô đưa tay sờ vào má của chú hỏi:
- Anh có đang hạnh phúc ko?
- Rất hạnh phúc, nếu nó là giấc mơ anh sẽ ko bao giờ muốn thức nữa.
- Em yêu anh! Cô xoay người lại ôm cổ chú.
- Anh cũng yêu em!
Chú ôm cô sát lại gần hơn, hơi thở nóng ấm phả vào mặt cả 2 người. Khi đôi môi từ từ nhích lại gần nhau thì Ngọc từ bên ngoài mở cửa vào tự nhiên như mọi khi:
- Mẹ ơi, chú ơi mọi người chuẩn bị xong hết rồi ạ....úiiiii aaaaaa con ko thấy gì hết, ko thấy gì hết ạ!!!!!
Ngọc vừa vào thấy đôi chim ri đang chuẩn bị làm gì đó vội lấy tay che mắt lại la toáng lên cười thích thú, cô và chú bị Ngọc làm cho giật mình vội tách nhau ra, chú chỉnh lại quần áo, cô đứng dậy nhìn Ngọc bối rối:
- Mẹ... mẹ xuống ngay...
- E hèm, vâng ạ, 2 người cứ thong thả nhưng mà nhanh lên ạ hí hí hí. Rồi Ngọc mở cửa chạy nhanh ra mà cười ríu rít.
Cô và chú chỉ biết đứng nhìn nhau, mau chóng lấy lại phong độ cùng nhau đi xuống nhà tập trung đầy đủ lên đường đến nhà hàng ăn tiệc. Trên đường đi chú vừa lái xe vừa nhìn cô, cứ nhìn đường rồi lại nhìn sang cô, cô liếc nhìn ngang thấy chú cứ nhìn mình mãi:
- Sao anh nhìn em hoài vậy?
- Vì em đẹp.
- Anh tập trung lái xe đi, bị xe của Châu bỏ xa rồi kìa.
- Tuân lệnh.
- Mà anh này, ko biết Ngọc có nói với ai chuyện ban nãy ko?
- Thật ra anh thấy là... Ngọc rất vui luôn đấy, em đừng lo, ko sao đâu.
---- tại Nhà hàng----
Mọi người đều đã đến. Cô Cúc, Châu, Ngọc thì lên lầu để sắp xếp bàn tiệc, theo quán tính chú muốn đi theo cô lên lầu nhưng cô lại bảo chú cứ việc ngồi ở đại sảnh trò chuyện với ông và mọi người, tuy có chút ko nỡ nhưng đành vậy. Ba mẹ con vừa sắp xếp lại bàn tiệc, vừa trò chuyện cùng nhau:
- Năm nay chỉ mời những người trong nhà thôi, nên đỡ cực hơn mọi năm. Cô nói.
- Dạ đúng rồi ạ, con cũng thích nhẹ nhàng, tiệc tùng, rượu chè mệt lắm.
- Chị nhớ em là người thích tiệc tùng mà.
- Đấy là em của trước kia.
- Đúng là càng lớn càng quý những giây phút sum họp bên gia đình mẹ nhỉ.
- Châu này, hôm nay mẹ có mời cậu Kiên đến đấy, mẹ bảo là " muốn mời ân nhân đã cứu mẹ" chả biết là có đến ko.
- Thế ạ. Giọng Châu buồn hẳn đi.
- Nếu như mà anh ấy ko nhớ ra gì thì chị tán lại đi hihi.
- Ra mà xem còn thiếu cái gì ko, linh tinh. Châu đánh hờ Ngọc khi bị chọc ghẹo.
- Ngọc, con xuống mời mọi người lên được rồi đấy.
- Vâng ạ!
Nhìn ra bên ngoài thấy chú Quân đang từ cầu thang bước lên, Ngọc lay người Châu ra hiệu rời khỏi đây luôn, Châu hiểu ý che miệng cười rồi 2 chị em kéo nhau ra ngoài, đi ngang chú Ngọc ko quên trêu 1 câu:
- Người ấy đang ở trong, người này mau vào với người ấy đi ạ.
- Nhanh đi chú.
- Chú chỉ lên xem là có cần giúp gì ko thôi. Chú bước vào, lúc này chỉ còn cô ở bên trong chú từ từ tiến lại gần cô, tay choàng qua eo thì thầm:
- Nhìn em lúc này rất giống người vợ hiền đấy Cúc.
Cô bị chú làm cho giật mình, vội nhìn xung quanh rồi đánh vào tay chú:
- Cái tay của anh, bỏ ra nào, đang ở nhà hàng đấy, mà anh nói ai giống vợ hiền?
- Thì em chứ ai vào đây.
- Vợ ai chứ.
- Thì...vợ anh!
- Em đã là vợ anh khi nào?
- Thì sớm muộn thôi.
Cuộc nói của 2 người sớm dừng lại khi mọi người đã đi lên và ngồi vào bàn, cô có điện thoại nên rời đi 1 lát. Lúc cô đang nghe điện thoại có 1 người phụ nữ trông có vẻ gấp gáp bất cẩn va vào cô làm cô mém rơi cả điện thoại:
- Úiyaaa...xin lỗi ạ, xin lỗi rất nhiều ạ, chị có sao ko ạ? Người phụ nữ liên tục xin lỗi cô.
- Tôi ko sao, cô ko sao chứ?
- Dạ, ko sao ạ, cảm ơn chị ạ, 1 lần nữa xin lỗi chị. Rồi cô ta vội đi vào 1 phòng tiệc khác.
Cô ko nghĩ nhiều, quay lại phòng tiệc, mọi người vẫn đang đợi cô vào, cô nói thầm với Châu:
- Kiên vừa gọi cho mẹ, nói là cậu ấy phải đi khám nên ko đến được.
- Vậy à, thôi ko sao đâu ạ. Châu hơi thất vọng nhưng ko biểu hiện ra ngoài.
Cô ngồi vào bàn, chú nắm tay cô hỏi nhỏ:
- Lúc nãy bên ngoài có chuyện gì hả em?
- À, có cô kia đang vội việc gì nên bất cẩn va vào em.
- Rồi em có sao ko? Chú lo lắng nắm tay cô nhìn sơ.
- Em ko có sao.
Cô mỉm cười nhìn chú, 2 người nhìn nhau, 2 ánh mắt này hễ cứ va vào nhau là như thể ko dứt ra được. Mà đúng rồi, đang yêu cơ mà, khi yêu thì ngoài nhau ra thì mọi thứ xung quanh chẳng là gì.
- E hèm!! E hèm!! Châu và Ngọc làm kết thúc sự lãng mạn ấy, chú gằn giọng, cô quay đi tập trung vào vấn đề, cụ Phan bắt đầu vào chuyện chính:
- Hôm nay, đã có mặt đông đủ những người ông yêu quý nhất. Ở tuổi này nhìn thấy con, cháu vui quầy ông tin rằng ông thật sự có phúc. Một thời kì sóng gió đã qua, chúng ta đã mất đi rất nhiều thứ, kể cả ngôi nhà đã bao năm gắn bó. Nhưng chúng ta vẫn trụ vững, vẫn ở bên nhau, yêu thương nhau hơn
..........................................................................
Cao Dược sắp bước vào 1 cuộc thay da đổi thit, sẽ trẻ hóa, sẽ đổi mới và đương nhiên sẽ gặp khó khăn. Khi ông lui vào hậu trường thì cũng là lúc con dâu ông và các cháu ông sẽ tiến lên phía trước. Và đã đến lúc phải trao cho người kế nhiệm.
- Bạch Cúc!
- Dạ! Cô đứng lên.
- Nay Cao Dược bố trao toàn quyền cho con.
Cô khẽ cúi đầu.
- Quân!
- Dạ! Chú đứng lên sau đó.
- Con dâu chú đã 1 đời gánh vác vất vả, kể từ nay về sau chú nhờ cháu...
- Vâng, cảm ơn chú, cháu xin hứa.
Lần lượt từng người 1 được ông cụ dặn dò, bảo ban. Ông là người từng trải, thấu hiểu lẽ đời, con cháu kính trọng, vâng lời ông. Kết thúc, mọi người đứng lên cùng nhau nâng ly
" chúc ông thêm tuổi mới, phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn".
Trong bữa ăn, chú cứ liên tục gắp thức ăn cho cô, khiến mọi người ko thể ko để ý mà cười.
- Em tự gắp được rồi, anh ăn đi.
- Ko, em phải ăn nhiều vào mới có sức.
Ngọc và Châu ngồi bên cạnh mà lãnh hết những hạt cơm chóa. Ngọc lên tiếng nói với mọi người:
- Dạ thưa ông, thưa chú, thưa mẹ, tất cả mọi người. Hôm nay con có thể xin một điều ko ạ?
- Cháu cứ nói. Ông cụ bảo.
- Dạ... cháu có thể gọi chú Quân là bố được ko ạ? Ngọc nhìn sang chú.
- Dạ, cháu cũng xin thế ạ! Vì từ lâu bọn cháu đã xem chú là người thân, với lại chú đã chăm lo cho chị em cháu như con mình vậy ạ. Châu nói tiếp lời của Ngọc.
- Dạ, cháu cũng vậy ạ! Minh giơ tay lên nói, lúc trước chú Quân cũng đối xử rất tốt với chị em cháu và bây giờ cũng vậy.
Chú Quân ngồi nghe hết những gì 3 cô con gái nói mà ko khỏi xúc động, chú kiềm nén ko để cảm xúc bộ phát, chú nở nụ cười hạnh phúc gật đầu. Cô ngồi bên cạnh, nhìn chú đang hạnh phúc trong lòng cũng vui lây, cô hạnh phúc vì được mọi sự ủng hộ, yêu thương. Cụ Phan quay sang nhìn cô Cúc hỏi ý:
- Bạch Cúc, con thấy thế nào?
- Dạ, nếu bọn trẻ muốn gọi mà anh Quân cũng đồng ý thì con ko có ý kiến gì ạ.
- Vậy là có mẹ và có bố rồi hihi. Ngọc thích thú.
- Là bố của bọn con, chứ đâu phải chồng mẹ nên cứ việc. Cô Cúc nói với giọng đầy ý trêu chú.
- Ơ.... mẹ/em.... Chú và Ngọc nhìn cô.
- Bạch Cúc, sẽ sớm thôi con à. Ông cụ bật cười nói với cô.
Cô bị lời nói của ông cụ làm cho ngượng ngùng, cúi nhẹ mặt xuống. Bỗng, cô thấy bên ngoài dường như có ai đó đứng lấp ló nhìn vào, sợ cô phát hiện nên vội nấp đi
" gì vậy nhỉ? Ai ngoài đó?" Cô thầm hỏi trong đầu.
Tiệc đã xong, chú Quân có điện thoại đột xuất từ công ty chú nói khẽ với cô:
- Cúc, anh ra ngoài nghe điện thoại 1 lát.
- Có chuyện gì ko anh?
- Chuyện ở công ty, ko có gì đâu em.
Chú xuống sảnh nghe điện thoại, sau khi nói chuyện điện thoại xong chú định quay trở lên thì có một người phụ nữ đứng phía sau chú nãy giờ đang đối diện với chú, là người phụ nữ ban nãy gặp cô Cúc, cũng là người đứng lấp ló lúc mọi người ăn tiệc, người phụ nữ nhìn chú bước gần về phía chú mắt hơi rưng rưng:
- Anh Quân! Là anh sao?
chú nhìn người phụ nữ trước mắt.
- Anh Quân! Người phụ nữ bắt đầu khóc nấc.
- Thanh Cúc! Phải ko? Chú nhấn giọng hỏi.
- Bao năm xa cách em cứ ngỡ sẽ ko gặp lại anh nữa. Cứ ngỡ anh sẽ quên em. Em nhớ anh lắm.
Sau câu nói ấy, người phụ nữ chạy đến ôm chú. Chú hoàn toàn bất ngờ với cái ôm ấy, 1 tay chú cầm điện thoại, 1 tay chạm hờ vai người phụ nữ kia, chú muốn dứt ra nhưng ko được vì cô ta ôm quá chặt. Cùng lúc đó mọi người đang chuẩn bị đi xuống, cô Cúc xuống tìm chú trước vì chú rời đi cũng khá là lâu. Cô bước xuống cầu thang, đứng từ xa thấy chú và người phụ nữ ấy đang ôm nhau, cô Cúc đã thấy từ lúc cô ta chạy đến ôm chú vỡ òa, cô đứng đó nhìn họ trong lòng lại loạn cả lên, trong đầu xuất hiện loạt câu:
"Cô ta là người khi nãy cơ mà. Cô ta quen anh ấy sao? Mối quan hệ của họ là gì? Tại sao lại ôm như thế? Anh cũng chưa từng kể với mình. Họ đang nói gì với nhau? Chẳng lẽ...."
Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang khi Minh đi xuống, tay vô nhẹ lưng cô:
- Mẹ Cúc, sao mẹ đứng đây?mẹ ổn ko ạ? sao sắc mặt mẹ...?
- Mẹ ko sao, mọi người xong hết chưa con?
- Dạ ông với lại anh Hoàng và Trí còn nói chuyện nên chắc chưa xuống ngay ạ, mà mẹ thấy bố Quân chưa?
Rồi Minh nhìn về phía trước, thấy chú đang nói chuyện cùng người kia. Chú đã khéo đẩy cô ta ra rồi, Minh cũng thắc mắc:
- Ủa bố Quân nói chuyện với ai vậy mẹ?
- Là người lúc nãy va vào người mẹ.
- Chắc là người quen của bố thôi mẹ. Dường như Minh cũng cảm thấy cô Cúc đang có suy tư vì từ lúc đi xuống đã thấy cô thất thần.
- Chắc là thân lắm vì họ vừa ôm nhau.
- Mẹ Cúc....Minh cũng ko biết nói sao.
Mọi người đi xuống và chuẩn bị ra về, chú ko hay biết là cô và Minh đã đứng đấy từ trước, cứ tưởng cô vừa xuống với mọi người. Chú vội chào tạm biệt cô ta và chạy ngay đến chỗ cô Cúc. Cô quay sang Minh hỏi gấp:
- Mẹ về cùng con được ko?
- Dạ?!
Minh chưa kịp trả lời thì chú đã đi đến, chú nắm tay cô:
- Mọi người xuống hết rồi, mình về em nha.
Cô khẽ gật đầu, tâm trạng cô quả thực đi xuống rồi.
Vừa lên xe thắc dây an toàn xong là cô ngã ghế xoay mặt qua hướng cửa nhắm nghiền mắt lại.
- Em mệt hả? Chú giơ tay định cầm tay cô thì cô vội rụt tay lại vờ đưa tay lên xoa gáy.
- Hơi mỏi cổ 1 chút với hơi buồn ngủ.
- Vậy em ngủ đi.
- Ừm!
- À em, chuyến công tác miền Nam ngày mốt anh sẽ sang nhà đón em đi nha.
- Hủy rồi.
- Sao lại hủy, mà sao em ko nói với anh?
- Ko, chỉ là dời lịch công tác thôi, vì tuần này Cao Dược còn nhiều chuyện giải quyết.
- Vậy khi nào mới đi hả em?
- Chưa biết nữa.
Sau khi ko còn gì để nói, suốt chặng đường về nhà cô ko nói chuyện với chú. Mọi người về đến nhà ai cũng khá mệt rồi nên chú sẽ về công ty luôn vì hôm nay công ty có việc:
- Hôm nay công ty có việc nên chắc anh đến công ty luôn, em vào nghỉ đi.
- Cảm ơn anh, em vào nhà đây. Giọng cô lạnh lùng vội vả mở cửa xe.
- Cúc! Chú ko thấy cô nói gì thêm, vội kéo tay cô lại kéo sát khuôn mặt mình.
- Em chỉ nói thế thôi à, ko gì thêm à? Chú vẫn hỏi cô. Có vẻ chú đang đợi 1 nụ hôn.
- Ko có, tạm biệt anh. Cô đẩy nhẹ chú ra.
- Vậy... anh về cty đây, có gì anh sẽ gọi.
- Vâng!
Chú vừa về đến cty nhưng ko thể gọi cho cô vì bận nhiều việc nên chỉ nhắn tin, nhưng ko thấy cô phản hồi, ko phải cô ko biết mà là cô vẫn đang suy nghĩ về người phụ nữ đó, hình ảnh họ ôm nhau, cô ta khóc nức nở và vẻ mặt của chú. Tâm trí cô giờ đây chỉ là hình ảnh lúc ở nhà hàng, mọi thứ cứ quanh quẩn trong đầu cô. Liệu tương lai hạnh phúc có đến dễ dàng đến với cô hay cô chỉ nhận lại những tổn thương từ quá khứ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com