Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Gần đây chuẩn bị mang thai, cần nghỉ ngơi

"Anh ra ngoài đợi một lát đi, tôi chiên thêm trứng nữa." Lâm Tích cúi đầu nói.

Mục Cửu Tiêu tạm thời không lên tiếng.

Anh có khả năng quan sát rất nhạy bén, trực giác mách bảo anh rằng Lâm Tích tối nay có gì đó không ổn.

Lâm Tích thầy anh không nhúc nhích, hỏi: "Sao vậy?"

Mục Cứu Tiêu nhìn cô một lúc, như thể cố ý gây sự, nhất định phải xem cô giờ trò gì.

"Không có gì."

Nói rồi anh quay người đi về phía phòng ăn.

Lâm Tích tiếp tục loay hoay với quả trứng trong tay, khẽ cười lạnh một tiếng.

Ngoài mì, còn có một ly nước ép trái cây tươi.

Lâm Tịch mệt mỏi nói. "Anh ăn đi, tôi đi nghĩ trước đây."

Mục Cửu Tiêu mãi không động đũa.

Lâm Tích thấy ánh mắt anh thâm trắm, nghĩ rằng anh lại định giờ trò gì đó, đành bất lực nói: "Vẫn chưa hài lòng sao?"

Mục Cửu Tiêu: "Lâm Tích, cô bình thường đến mức bất thường."

Lâm Tích không muốn nói nhiều với anh, dứt khoát cầm lấy đũa: "Sợ tôi bỏ độc à? Vậy tôi nếm thử trước một miếng cho rồi, kèo anh có chuyện gì lại đổ lỗi cho tôi."

Vừa nói cô vừa định gắp mì, liền bị Mục Cửu Tiêu nắm chặt cổ tay, cau mày đấy ra.

Anh ghét bỏ nước bọt của cô.

Lâm Tích thấy anh đã hết nghi ngờ, liền buông tay: "Bảo mẫu bây giờ đã tan làm rồi, lát nữa anh về phòng mình ngủ đi."

"Ừm."

Mục Cửu Tiêu kẹp miếng trứng chiên, không để ý đến hành động nhanh chóng rời đi của Lâm Tích.

Trứng chiên làm vỏ ngoài giòn rụm, bên trong mềm mượt, cắn một miếng vào miệng...

Mục Cửu Tiêu vừa nhai được hai cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhanh chóng rút một tờ giấy ăn phun hết thứ trong miệng ra.

Miếng trứng chiên bên trong bọc đầy vỏ hạt tiêu.

Không biết là loại hạt tiêu gì mà tê đến mức như axit sulfuric, miệng lập tức nóng rát và đau nhức. Mục Cửu Tiêu cầm cốc nước ép sức miệng, không ngờ cái này còn cay hơn, vị cuối lại vừa đắng vừa chát với một mùi vị khó tả.

Anh lắc nhẹ cốc.

Phát hiện dưới đáy cốc nước ép là nước màu xám xanh.

Anh hoàn toàn không dám nghĩ sâu hơn đó là thứ gì, nhưng đã tự động liên tưởng đên một thứ kinh khủng nào đó, dạ dày lập tức cuộn trào.

"Lâm Tích"

Mục Cửu Tiêu không thể nhịn được nữa, mặt tái mét giận dữ quát: "Cô xuống đây cho tôi!"

Lâm Tích đã đeo tai nghe từ lâu, khóa chặt cửa, nằm xuống ngủ rồi.

Cô biết chọc giận người đàn ông này sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Nhưng cam chịu cũng chẳng hơn gì.

Vậy thì tối nay tất cả cùng gặp ác mộng đi.

Mặc dù Mục Cửu Tiêu có tính khí tệ, nhưng anh sẽ không làm mọi chuyện trở nên quá khó coi.

Anh về phòng mình tắm lại một lần nữa. Dù đã đánh răng tám trăm lần, anh vẫn cảm thấy còn mùi nước thải. Anh rót một cốc nước nóng để làm dịu cổ họng, nhưng nước trắng khô khốc trôi xuống, không có mùi thơm trà hoa quen thuộc như mọi ngày.

Mục Cứu Tiêu lại muốn phát hỏa.

Nhìn lại căn phòng, sạch sẽ ngăn nắp, dường như không có gì khác trước đây, nhưng anh biết là do bảo mẫu dọn dẹp.

Một số chi tiết cô ta hoàn toàn không bằng một ngón tay của Lâm Tích

Sáng sớm hôm sau, Mục Cửu Tiêu mặt mày đen sạm thức dậy, mở tủ quần áo trong phòng thay đồ, im lặng hai giây.

Thông thường anh không cần dặn dò, ở đây sẽ có sẵn một bộ đồ được phối hợp hoàn chỉnh.

Lâm Tích sẽ dựa vào nhiệt độ hôm nay, lịch trình công việc của anh, và đối tượng anh gặp gỡ để phối đồ phù hợp.

Nhưng hôm nay thì không có.

Quần áo được sắp xếp gọn gàng nhưng rất khô khan.

Mục Cửu Tiêu tự mình cũng biết phối đồ.

Chỉ là Lâm Tích ở phương diện này dường như có thiên phú, không ai có thể vượt qua.

Anh lúc này đột nhiên rất chán ghét sự chu đáo đến từng ly từng tí của Lâm Tích.

Giống như vi khuẩn len lổi khắp nơi, không cách nào loại bỏ được.

Dưới lầu, trong phòng ăn, Lâm Tích đang dùng bữa sáng.

Dường như tối qua không có chuyện gì xảy ra, Mục Cửu Tiêu mặt không cảm xúc ngồi đối diện cô, mang theo áp lực mạnh mẽ.

Bảo mẫu mang đến cho Mục Cửu Tiêu ly sữa ấm, rồi nói với Lâm Tích: "Phu nhân, tôi qua thiếu gia có phải lại thức khuya làm việc không? Phu nhân phải nhắc nhờ thiều gia chú ý sức khỏe chứ ạ."

Lâm Tích thừa hiều cô ta đang thăm dò, nhàn nhạt nói: "Thiếu gia ở ngay cạnh dì, dì tự mình quan tâm anh ấy thì tốt hơn."

Bảo mẫu cưới xoa dịu: "Cô là vợ cậu ấy, đương nhiên cậu ấy sẽ nghe lời cô. Tôi là người hầu làm sao dám xen vào."

"Không dám xen vào mà tôi thấy dì xen vào không ít đâu". Lúc này Mục Cửu Tiêu trực tiếp lên tiếng: "Đừng phí công vô ích nữa, tối qua tôi không ngủ cùng phòng với cô ấy."

Bảo mẫu hơi ngạc nhiên.

Mục Cửu Tiêu lạnh nhạt nói: "Dạo này tôi và cô ây đang chuẩn bị mang thai, ở chung phòng quá mức thường xuyên rồi, nên tách ra ngủ để thư thả một chút."

Đền lượt Lâm Tích biến sắc.

Mục Cửu Tiêu lạnh lùng nói tiếp: "Còn gì muốn dò hỏi nữa không? Có cần tôi tự tay soạn thảo một bản nháp, dì mang về đọc thẳng cho bố tôi nghe không?"

Bảo mẫu ngượng đến đỏ mặt, cười khan một tiếng: "Thiếu gia thật biết đùa, tôi đi làm việc đây, cậu cứ từ từ ăn."

Mục Cửu Tiêu thêm một câu: "Lần sau mà để tôi thấy dì tự ý lên lầu nữa, tôi sẽ bắt dì chỉ dẫn tại chỗ cách có con cái."

Bảo mẫu sợ đến mức chạy mất không quay đầu lại.

Lâm Tích muốn nhân tiện đi theo, nhưng mông còn chưa rời khỏi ghế đã nghe thấy điện thoại của Mục Cửu Tiêu đột ngột reo lên.

Mục Cửu Tiêu nghe máy, bên trong truyền đến tiếng Mục Khuynh Bạch bất mãn tố cáo: "Anh, anh còn không quản Lâm Tích, cô ta sắp làm nhà chúng ta phá sản rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com