#Past9
....
Khi đi về, cả 2 đi dọc theo bờ biển.
"Cảm ơn anh"
"Vì chuyện gì? Chẳng phải tôi đã nói tôi làm tất cả là vì...."_ Phong Chưa nói hết thì Diệu Anh cắt ngang:
"Mặc dù biết là vậy nhưng tôi vẫn nên cảm ơn anh."_ Diệu Anh nói rồi bật cười vui vẻ
"Khải Phong!!"
Chợt nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên mình, Phong liền quay lại, thật không ngờ lại là Quỳnh Chi.
Diệu Anh cũng ngạc nhiên không kém, quên cả phép lịch sự tối thiểu là chào hỏi. Đợi đến khi cô ta nhìn sang mình, Diệu Anh mới khẽ gật đầu chào.
"Sao em lại ở đây?"
"Em tới để quay quảng cáo cho dự án phim mới"
Quỳnh Chi trả lời rồi cô ta nắm chặt lấy cánh tay Khải Phong, nũng nịu:
"Anh Phong, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh"
Khải Phong hơi nhíu mày nhìn Quỳnh Chi rồi quay sang nhìn Diệu Anh.
Diệu Anh cúi gằm mặt xuống như người phạm lỗi, cố che giấu sự lúng túng của mình. Giây phút này, trong người cô cảm thấy khó chịu thực sự cô đang rất mong chờ anh sẽ ở lại.
Nhưng rốt cục, Khải Phong lại buông bàn tay bé nhỏ của Diệu Anh ra.
"Tôi sẽ gọi điện cho trợ lý đưa cô về villa"
Diệu Anh bật cười yếu ớt. Gật đầu đứng gọn sang một bên.
Vốn dĩ cô chỉ là người đến sau...vốn dĩ không có quyền hi vọng... Cô không nên xen vào giữa hai người họ... Thật sự không nên...
...
Diệu Anh trở về khu nghỉ dưỡng một mình.
Cô ngồi trên sofa, cầm điều khiển TV chuyển hết kênh này sang kênh khác. Chẳng còn tâm trạng nào để xem nữa, Diệu Anh tắt TV rồi thở dài nghĩ lại chuyện khi nãy. Vậy mà ngày hôm nay, trong khoảnh khắc nào đó, cô đã nghĩ anh đang dần mở lòng với mình mặc dù anh luôn miệng nói làm tất cả chỉ vì nhiệm vụ và trách nhiệm.
Khóe miệng cong lên có chút bất lực:
"Đúng là ngu ngốc"
________________________
Chiếc xe dừng lại trước cổng khách sạn 5 sao nơi Quỳnh Chi ở.
"Sao lại tới đây?"_ Khải Phong cau mày
"Cứ đi cùng em đã"_ Quỳnh Chi nói rồi kéo tay anh vào
...
Vừa vào đến phòng, Phong liền nói:
"Có chuyện gì em mau nói đi"
Khải Phong vừa dứt lời, Kiều Quỳnh Chi đã quay lại vòng tay qua cổ anh hôn điên cuồng.
Khải Phong có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng gỡ 2 tay cô ra:
"Đủ rồi đấy. Đây là chuyện quan trọng của em sao?"
Quỳnh Chi ôm chặt lấy Phong:
"Tại sao anh lại đi cùng cô ta? Chẳng phải anh đã nói sớm muộn cũng li hôn, vậy cần gì phải đi nghỉ tuần trăng mật chứ?"
Khải Phong giữ lấy 2 vai của cô:
"Em nói chuyện cho có lí chút đi! Dù sao cũng đã kết hôn, hơn nữa chuyện này đâu phải anh muốn là được..."
"Nhưng nếu anh làm vậy thì cô ta sẽ có thêm hy vọng. Nhỡ 2 người có tình cảm, em sẽ phải làm gì đây?...em không thể để mất anh!"_ Quỳnh Chi vừa khóc vừa gào lên
Khải Phong thở dài, vỗ nhẹ lên vai cô:
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều như thế. Anh hứa chỉ 5 tháng nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc. Em vào nghỉ ngơi đi. Khi nào về, chúng ta sẽ nói chuyện này sau, còn bây giờ anh phải đi rồi"
Khải Phong vừa định quay đi liền bị một bàn tay giữ chặt lại.
"...Đừng đi..."_ Quỳnh Chi nói, giọng như cầu khẩn
"...Anh nghĩ em cần thời gian bình tĩnh lại. Mau đi nghỉ đi"
"Khải Phong! Khải Phong!"_ Quỳnh Chi chạy theo nhưng không kịp, anh đã đóng cửa thang máy
.....
11h đêm...
Diệu Anh đang chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Khải Phong?"
Cô vội vàng đi ra mở, trong lòng có chút vui mừng.
Nhưng ngay sau đó tâm trạng liền trùng xuống khi người đứng ngoài cửa lại là Quỳnh Chi.
"Chị đến có việc gì không?"
"À, tôi đến là để chuyển lời của anh Phong. Tối nay anh ấy sẽ không về đâu, cô đừng đợi làm gì"
Bàn tay Diệu Anh đột nhiên nắm chặt vào áo mình, ngăn không cho bản thân mất bình tĩnh cô nói rất thản nhiên:
"Tôi thấy chị cũng rảnh quá nhỉ? đến tận đây chỉ để nói chuyện này. lại là nói với tôi. Chị không nghĩ mình thừa nước bọt với tiêu tốn thời gian vào những việc vớ vẩn này sao?"
"Tất nhiên là không. Tôi còn có cái này muốn đưa cho cô"_ Quỳnh Chi vừa nói vừa lấy ra một chiếc vòng từ trong túi xách.
Vừa nhìn thấy, Diệu Anh đã nhận ra đây là chiếc vòng lúc tối cô đưa cho Khải Phong
"Cái vòng tay..."
Quỳnh Chi đưa ánh mắt sắc lạnh về phía Diệu Anh:
"Cái này là của cô tặng anh Phong phải không?"
"Đúng vậy. Nhưng sao chị...lại giữ nó? à mà thôi hỏi chi cho thừa chị thấy đẹp cảm tưởng không có tiền mua thì cứ lấy. Hôm nào tôi mua cái khác tặng anh Phong sau cũng được"
Nghe đến đây, Quỳnh Chi ném mạnh chiếc vòng xuống đất:
"Tốt nhất là cô nên dẹp ngay mấy cái trò này đi. Người anh ấy yêu chỉ có một mình tôi thôi, đừng ảo tưởng nữa"
Nói rồi cô ta quay gót bỏ đi.
Diệu Anh sững sờ đứng nhìn những hạt cườm bé nhỏ lăn dài trên sàn nhà lạnh lẽo.
Một lúc sau cô mới định thần lại từ từ ngồi xuống nhặt từng hạt, từng hạt một. Nước mắt nóng hổi bất giác rơi. Diệu Anh nắm chặt đống hạt cườm trong tay, mệt mỏi dựa lưng vào tường:
"Chuyện của họ đâu liên quan đến mình...sao lại đau thế này nhỉ...? Mình mua tặng anh ấy với tư cách là bạn thôi mà"
_____________________
Sáng sớm hôm sau
Vừa về, Khải Phong đã nhìn thấy Diệu Anh từ phòng ngủ bước ra.
"Hôm nay cô dậy sớm thế?"_ Anh vừa nói vừa với tay lấy chai nước trên mặt bàn
Diệu Anh không trả lời, im lặng đứng nhìn anh
Khải Phong thấy vậy liền nói tiếp:
"Nếu muốn đi đâu thì bảo trợ lý của tôi đưa đi. Hôm nay tôi không có tâm trạng"
"Tôi muốn về nhà"_ Diệu Anh đột nhiên lên tiếng
Khải Phong đang đi liền đứng khựng lại, xoay người nhìn cô.
"Tại sao?"
"Anh nói còn nhiều việc ở công ty mà? Vả lại vốn dĩ lúc đầu chúng ta đến đây đã chẳng ai có tâm trạng để đi du lịch. Vậy nên...tôi nghĩ không cần tốn thời gian thêm nữa"
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh. Diệu Anh mím chặt môi, đợi anh trả lời
Gương mặt vẫn không để lộ một chút cảm xúc, Khải Phong lạnh lùng nói:
"Được, cô muốn về thì về"
....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com