Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Chương 40: Hôn môi

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Cơ thể ấm áp dần dần tới gần, Hạ Du Châu cũng dần dần nghiêng về phía sau, cuối cùng vì góc nghiêng quá lớn mà không trụ nổi, "phập" một tiếng ngã xuống trên sô pha.

Tư Quân giữ cơ thể như vậy, một tay chống cạnh đầu cậu, nhìn cậu không chớp mắt.

Tiếp xúc trong khoảng cách gần như thế, có thể cảm giác được cơ bắp căng chặt của hai người. Giống như là quay về hôm xế chiều lạnh lẽo ở sau tòa nhà trường học, không khí lạnh rét, nhiệt độ cơ thể của đối phương là thứ ấm áp duy nhất, khiến cho người ta không khống chế được mà muốn lại gần.

Hạ Du Châu muốn nói gì đó, nhưng lời nói lại nghẹn trong cổ họng không nói ra lời được, có thể bây giờ cũng không nên nói gì nữa. Để cho cặp môi mỏng kia từ từ lại gần, nắm chặt nắm tay, từ từ nhắm mắt lại.

Môi mỏng ướt át, là mùi vị hơi đắng của vang đỏ, như nước mắt được lên men nhiều năm dần dần thấm ướt nội tâm khô khốc đầy vết nứt. Trong nháy mắt, trong đầu Hạ Du Châu chạy qua biết bao nhiêu suy nghĩ, rối loạn trong thời kỳ tai hoạ, đau đớn xót xa khi mẹ qua đời, mờ mịt khi bị trường học khuyên thôi học, số phận và trách nhiệm của huyết tộc nhà họ Hạ mà cha nói...

Mọi thứ trong quá khứ thoảng qua, lại biến mất toàn bộ ở trong nụ hôn dịu dàng này. Không bằng cứ như thế đi, mình cũng chỉ là một thanh niên bình thường, nên chọn con đường yêu người trong lòng mình, trời có sập xuống thì cũng có quan hệ gì tới mình đâu!

Nắm tay siết chặt thả lỏng, nhẹ nhàng giơ tay lên, muốn cho người trên người mình thoải mái chút. Không đợi cậu chạm vào lưng của Tư Quân, răng nanh hút máu dài nhỏ bỗng nhiên bị vật gì chạm vào một cái.

Hạ Du Châu chỉ cảm thấy trong đầu "ong" một tiếng rồi nổ tung, như có hàng vạn hàng nghìn cây búa gõ vào não, tê dại từ đỉnh đầu đến ngón chân. Mở mắt ra không nhìn thấy gì cả, chỉ có thác nước đỏ tươi đổ từ trên xuống che hết đường nhìn. Tiếng gào thét bén nhọn như quỷ gào chạy trong tai, nỗi sợ hãi như thực thể bủa vây đến.

"A..." Hạ Du Châu đè nén nức nở một tiếng, một tay đẩy người trên người xuống đất.

Tư Quân bất ngờ không kịp đề phòng bị một lực mạnh đẩy ra, cơ thể không có chút chống đỡ lập tức bật ra trên sô pha. Cánh tay thon dài đụng vào bàn, ly rượu đỏ, ly sứ lạch cạch rơi hết xuống đất. Trà táo đỏ vẫn chưa uống xong làm ướt thảm, ly thuỷ tinh có chân dài vỡ thành hai mảnh, ly sứ thì xoay vòng tại chỗ mấy lần rồi "rắc" một tiếng nứt ra.

Lúc Hạ Du Châu tỉnh táo lại thì cơ thể đã bật dậy, nhìn Tư Quân ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn cậu, trong đầu trống rỗng. Gió đêm tiến vào từ cửa sổ sát đất, thổi vào sau lưng khiến cho lạnh thấu đến tận tim, giờ mới biết sau lưng mình đã ướt đẫm.

Mắt nhìn thấy đôi mắt màu xanh da trời xinh đẹp kia của Tư Quân từ sáng lấp lánh biến thành ảm đạm, muốn an ủi hắn hai câu, nhưng làm sao cũng nói không ra lời.

"Xin lỗi, là tôi đường đột." Giọng của Tư Quân khàn khàn, cúi đầu nhặt chiếc ly sứ vỡ nát trên đất lên.

Hạ Du Châu từ từ lắc đầu, cuối cùng cũng tìm về được giọng nói của mình: "Không phải, chỉ em là hơi không quen thôi."

"Em..." Tư Quân đứng lên.

Bước chân xiêu vẹo đi tới cửa, cầm thanh kiếm Vô Nhai treo trên giá treo, Hạ Du Châu: "Ừm, em về đây."

"Hạ Du Châu!" Tư Quân chống sô pha xoay người đi tới, cầm cổ tay cậu lại, "Em làm sao vậy?"

"Hả?" Hạ Du Châu ho nhẹ một tiếng, cố gắng hết sức khiến cho giọng nói của mình nghe thoải mái, "Trong nhà còn có bé con, em không thể ở cả đêm với anh được."

"Em đang phát run." Tư Quân giơ tay ra giữ cằm cậu, muốn lại gần xem sao, lại bị một bàn tay "bộp" một tiếng hất ra.

"Em nói là em không quen!" Hạ Du Châu cắn răng cao giọng lên, từ từ cựa ra khỏi bàn tay siết chặt của Tư Quân, lui về phía sau hai bước. Im lặng một lát, không dám nhìn sắc mặt Tư Quân nữa, xoay người rời khỏi.

Xuống lầu, đi qua sân, đi thẳng đến bên lề đường, ngồi xuống bờ đá lề đường. Đèn đường chiếu vào chiếc xe thể thao màu bạc đậu ở kia của Tư Quân, hiện lên màu sáng bóng của chất vô cơ lạnh lẽo. Trên đường phố ngựa xe như nước, âm thanh ồn ào kéo linh hồn rơi xuống vực sâu quay về nhân gian. Phản ứng sinh lý dần dần biến mất, Hạ Du Châu chán nản vò đầu.

Hình như lúc nãy Tư Quân muốn làm lành với cậu nhỉ? Bầu không khí tốt như vậy, cũng thân thiết thế rồi, lại bị chính mình làm hỏng, không biết lần này sẽ giận bao lâu nữa đây.

Hạ Du Châu lấy điện thoại ra, mở màn hình nhắn tin với Tư Quân ra, gõ một hàng chữ ra rồi lại xoá đi. Lại gõ lần nữa, tới tới lui lui cũng là câu kia, cắn răng nhấn gửi.

[Em điên đó, anh đừng chấp nhặt với em.]

Gửi đi liền hối hận, câu này đọc sao cũng không thấy giống tiếng người, chỉ đành phải bổ sung một câu.

[Không phải em bài xích hôn môi với anh đâu, nụ hôn lúc nãy ngọt lắm.]

A, rốt cuộc là đang nói cái gì thế! Làm sao mà càng nói càng lưu manh vậy! Hạ Du Châu đứng lên nhảy mấy cái, bình nứt rồi cho nứt moẹ nó luôn, gửi một đoạn ghi âm qua: "Không phải là anh đường đột, bản thân em cũng muốn hôn anh nữa, anh ngã có đau không? Em vẽ một lá bùa đuổi chó trên xe cho anh, anh đừng lau đi nhé."

Nói một chuỗi dài không ngừng lại, Hạ Du Châu nhe răng một lát, vô lực thở dài. Năng lực biểu đạt ngôn ngữ của mình đã thoái hóa đến cũng không phải chỉ có một chút nữa, nhớ năm đó còn có thể đạt giải ba trong cuộc thi biện luận.

Không đấu tranh nữa, cắn ngón tay, vẽ một cái miệng mèo trên mui xe thể thao của Tư Quân. Cuối cùng còn thấy chưa hoàn mỹ, còn vẽ thêm một cái răng nanh nhỏ.

Mới hoàn thành đại tác phẩm xong, điện thoại liền nhận được tin nhắn trả lời của Tư Quân:

[Ừ.]

Ừ? Hạ Du Châu nghe lại một lần đoạn ghi âm của mình, không biết câu "Ừ" này là trả lời cái nào. Là "Biết em cũng muốn hôn tôi," hay là "Ngã đau," hay là "Em vẽ đi."

Sáng hôm sau, Hạ Du Châu mở mắt ra liền xem điện thoại, cũng không nhận được tin nhắn nào sau tin nhắn "Ừ" kia nữa, chắc chắn Tư Quân vẫn còn đang giận.

"Hầy, nể mặt anh như thế. Em còn không tính toán món nợ năm đó với anh đâu, còn bày đặt giận với chả hờn!" Hạ Du Châu nắm điện thoại, hùng hùng hổ hổ xuống lầu lấy bữa sáng.

Anh trai giao hàng của Huyết Minh tới rất sớm, đã bỏ hai chai máu thanh trùng tươi mới ở trong hộp. Còn bỏ thêm cho hai ống hút nhựa màu đục, cực kỳ tri kỷ.

Hạ Du Châu ngồi xuống bàn nhỏ trong sân, gắn ống hút vào răng nanh, từ từ uống. Tiết vịt được công nghệ đặc biệt xử lý qua, không còn mùi tanh hôi nữa, chỉ còn lại mùi thơm tươi mới thuần tuý, đúng là ngon hơn rất nhiều so với loại cậu tự chế. Không cần đi chợ mua đồ ăn, cũng không cần pha chất chống đông, ngồi ở trong sân là có thể uống được máu vừa sạch vừa tươi, chất lượng sinh hoạt cứ thế mà được nâng cao.

"Cha, tâm trạng của cha không tệ nhỉ." Con trai cầm một quyển sách đi đến, cầm lấy bữa sáng của mình uống.

"Có à?" Hạ Du Châu nhướng mày, lúc này mới phát hiện khóe miệng của mình mang theo ý cười.

"Cha đã làm lành với cha chồng cũ chưa?" Mắt to của thiếu niên vụt sáng, tràn đầy tò mò.

"Lại nói bậy rồi, gì mà cha chồng cũ chứ!" Giơ tay ra gõ đầu con trai, sâu hiểm khó dò hút một ngụm máu, "Chỉ là cha bỗng nhiên nghĩ thông suốt rồi, giang sơn và mỹ nhân, cái nào cha cũng muốn."

Trần Mặc nghe không hiểu: "Chúng ta mở phòng khám nha khoa mà, giang sơn ở đâu ra?"

Hạ Du Châu xoay qua liếc hắn: "Chừng nào thì con khai giảng?" Lúc trước Hà Dư nói, cơ thể của con trai đã ổn rồi, khai giảng sẽ đi học chung với học sinh mới.

Trần Mặc: "... Đừng tổn thương nhau như thế chứ."

Đang nói, ngoài cửa truyền đến tiếng xe hơi dừng lại. Quay đầu qua, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước xuống từ một chiếc xe chở hàng nhỏ chở mấy thùng đồ: "Xin hỏi nơi đây có phải là phòng khám nha khoa Hạ Thiên không?"

Hạ Du Châu đứng dậy: "À, giao hàng sao?"

"Chú Tạ!" Trần Mặc hô lớn một tiếng, hai ba bước vọt tới, "Sao chú lại đích thân tới thế?"

"Là ông chủ Tạ đúng không, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu." Hạ Du Châu bắt tay với ông, cẩn thận quan sát người đàn ông này một chút, nhìn qua thì cỡ năm mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, diện mạo hiên ngang. Chính là người giúp Hạ Du Châu bán đi hai cái ghế cũ kia và bán cho cậu ghế mới, hôm nay tới là để mang ghế đến.

Tạ tiên sinh dặn công nhân dỡ hàng xuống, liền cười bắt chuyện với Hạ Du Châu: "Tôi sắp phải rời khỏi Bắc Kinh rồi, vừa tiện hôm nay giao hàng, cũng muốn tới đây xem Trần Mặc sao rồi."

Lúc trước ông đi đến bệnh viện bàn chuyện làm ăn, tình cờ nhìn thấy Trần Mặc ngồi cô đơn trong phòng bệnh, sinh lòng thương hại, nên vẫn chú ý đến thiếu niên thiên tài bất hạnh này. Nghe nói Trần Mặc xuất viện, phản ứng đầu tiên của ông là tức giận, rõ ràng bệnh tình của đứa bé kia đã nặng lắm rồi, làm sao có thể xuất viện được? Mãi đến khi Trần Mặc gọi điện thoại cho ông hỏi về chuyện máy móc, cũng nói mình có cha nuôi mới, ông vẫn rất lo lắng, phải đích thân đến xem thế nào mới được.

"À, thật ra vẫn chưa chữa tốt hoàn toàn, nhưng mà sau đó có sở nghiên cứu của Đại học Y giúp đỡ, không cần quyên giúp đâu." Hạ Du Châu từ chối hành vi tiếp tục đưa tiền của Tạ tiên sinh.

Tạ tiên sinh gật đầu: "Có khó khăn gì thì nhất định phải nói với tôi, tôi mất đi một đứa con trai, không hy vọng bi kịch này xảy ra lần nữa. Cha cậu đúng là một người tốt."

Hạ Du Châu: "Liên quan gì đến cha tôi?"

Tạ tiên sinh: "Ông ấy nguyện ý nhận nuôi một đứa trẻ bị bệnh như thế."

Khóe miệng Hạ Du Châu giật một cái, biết vị tiên sinh này hiểu lầm, chỉ chỉ bạn nhỏ đang giám sát công nhân lắp ráp: "Cha nó là tôi."

"Hả?" Tạ tiên sinh không thể tưởng tượng nổi nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Hạ Du Châu đành phải giải thích với ông, nói là tuỷ mình vừa vặn thích hợp với đứa trẻ này, thấy chuyện trong nhà của đứa trẻ này không thể tưởng tượng nổi, làm người tốt thì phải làm cho trót, cứ thế biến hắn thành con trai mình.

Tạ tiên sinh không hổ là người làm ăn, đờ đẫn một lát rồi mở miệng nói: "Cha mẹ tái sinh, cũng đúng. Nhưng mà cậu trẻ quá, nếu con tôi còn sống thì cũng lớn cỡ cậu."

"..." Đang nói chuyện ngon lành, sao lại chiếm tiện nghi người ta thế? Hạ Du Châu cảm thấy ông chủ Tạ này có hơi thiếu đòn, "Tôi hiểu ý chú rồi. Con trai lại đây nào, gọi ông Tạ."

Thiếu niên ngoan ngoãn: "Ông Tạ!"

Tạ tiên sinh: "... Không, không cần, vẫn cứ gọi là chú đi."

Ông chủ Tạ là một người rất tốt, đưa cho Hạ Du Châu loại ghế mới nhất, lại còn miễn phí bố trí lại cho, còn tặng kèm không ít vật này vật kia. Sắp xếp thỏa đáng xong cũng không ở lại, liền lên xe đi mất, chỉ là trước khi đi thì kéo Hạ Du Châu qua một bên, nói riêng hai câu.

"Tiểu Hạ, cậu có biết chuyện về mẹ của đứa trẻ này không?"

Hạ Du Châu cố gắng nhớ lại người phụ nữ không có tình người kia ở bệnh viện: "Cũng không biết rõ lắm."

Ông chủ Tạ cau mày: "Gan cậu đúng là lớn thật, cái gì cũng không biết mà đã dám đưa đứa bé ấy đi rồi. Tôi nghe nói, gần đây người phụ nữ này đang gây chuyện với Dược phẩm Thẩm thị, có liên quan đến đứa bé này. Tình huống cụ thể thì không rõ, nói chung là cậu phải cẩn thận một chút, đừng để cho người phụ nữ kia gây phiền cho mình."

Dược phẩm Thẩm thị.

Đúng là Hạ Du Châu biết đến cái tên này, bởi vì là một nhà sản xuất thuốc rất lớn, có mấy loại thuốc thường dùng trong nha khoa cũng là của Thẩm thị. Đang yên đang lành sao lại liên quan đến chỗ này, chẳng lẽ chuyện Trần Mặc bị bệnh có liên quan đến nhà sản xuất thuốc này à?

"Con trai, chẳng lẽ con là thiếu gia thất lạc ở ngoài của tập đoàn Thẩm thị sao?"

Thiếu niên đang nghiên cứu máy chữa khám bệnh nha khoa liếc mắt, cố gắng phối hợp biểu diễn với cha: "Nói không chừng đúng là thế đó, có người nghi ngờ mẹ con cắm sừng người cha trên hộ khẩu kia của con, nói không chừng cái nón xanh này là do bá tổng tập đoàn Thẩm thị đưa cho."

Hạ Du Châu xoa đầu hắn: "Chậc, vậy cũng ghê gớm quá rồi, sau này nếu con giàu rồi, đừng quên cha con nhé."

Con trai lắc đầu: "Không được, con chỉ nguyện dấn thân vào cái ôm của Thần Bóng Tối thôi, tiền tài cũng chỉ như rác với con."

Hạ Du Châu: "..."

Không câu thông được với con trai, Hạ Du Châu gọi điện thoại cho Hà Dư, hỏi hắn có biết về chuyện của tập đoàn Thẩm thị hay không. Hình như Hà Dư đang làm thí nghiệm, không gọi được, liền tính hỏi Tư Quân. Tay quanh quẩn trên nút gọi một lúc rồi lại rụt về. Tên kia vẫn còn đang tức giận, đến bây giờ cũng không nhắn tin lại, cũng không biết rốt cuộc là có ý gì.

Đang do dự, Hà Dư bên kia gọi tới, giọng nói vẫn ấm áp dễ nghe như trước: "Đúng là anh biết một chút về chuyện của tập đoàn Thẩm thị. Nhưng mà việc này khá phức tạp, gặp mặt rồi sẽ nói cho em nghe."

Nghe ra là vấn đề cũng không lớn, Hạ Du Châu cũng không hỏi nữa, đang muốn cúp điện thoại, đàn anh Hà bên kia lại hỏi một câu: "Du Châu à, có phải em làm lành với Tư Quân rồi không?"

Hạ Du Châu: "Hả?"

Hà Dư ngượng ngùng cười cười: "Nếu không phải thì cứ xem như anh chưa hỏi gì cả."

Hạ Du Châu vô cùng kinh ngạc, hiếm thấy đàn anh nhiều chuyện một lần: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hà Dư cười khẽ: "Cũng không có gì, chỉ là sáng sớm nay gặp cậu ấy, nhìn thấy trên mui xe cậu ấy có một miệng mèo nhỏ."

Dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Là cậu ấy cố ý chỉ cho anh nhìn."

/Hết chương 40/

.

Tác giả: Meo~

*Hình dưới là hình miệng mèo Châu Châu vẽ do tác giả đăng trên Weibo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com