Chương 87
Chương 87: Thiết lập
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Trần Mặc quệt miệng, một lời khó nói hết nhìn về phía cha, không đợi hai cha con nói gì, Địch Thu Nhạn bỗng nhiên nhào đến.
"Con của mẹ!" Nói không rõ là đau khổ hay vui mừng, Địch Thu Nhạn đi giày cao gót xông lại, giơ hai tay muốn ôm con trai, lại bị Trần Mặc lập tức tránh đi.
Địch Thu Nhạn ôm được một khoảng trống không, sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra sắc mặt bị tổn thương.
Rõ ràng Trần Mặc chẳng có tâm tư quan tâm tâm tình của mẹ đẻ, trong đầu toàn là bóng ma suýt bị làm ngu lúc nãy, nào dám cho bà đụng vào.
Bạn nhỏ như một con cá chạch trượt không dính tay, cúi xuống tránh đi cái ôm, nhanh chóng lẻn đến bên chỗ Hạ Du Châu, chui vào giữa cha và Tư Quân, an toàn chẳng lo sợ gì.
Địch Hoa bên kia biết được tình huống này, lập tức kích động: "Bây giờ thằng bé này là huyết tộc à?"
Không đợi người bên này trả lời, đại gia chủ trẻ tuổi đã đứng bật dậy từ trên ghế, đi qua đi lại trong căn phòng tối mù: "A, loại phương Đông thần kỳ, đã kích phát được huyết mạch khiếm khuyết có huyết thống không tinh tiết, khiến cho tạp chủng trông như phế vật nửa người nửa huyết tộc trở thành vương giả mạnh nhất. Đây, đây chính là nam chính trong tiểu thuyết của tôi đó!"
Địch Hoa hưng phấn vừa đấm quyền vừa kéo tóc, không bao lâu đã biến cái đầu tinh anh không dài không ngắn thành một cái ổ gà.
Hạ Du Châu sợ tới lắp bắp, lập tức ngồi ngay ngắn lên: "Anh vừa mới nói gì? Gì mà huyết mạch khiếm khuyết? Nhà anh có ghi chép về điều này sao?"
Về truyền thừa có thể chuyển hoá ai thành huyết tộc thì đã bị đứt đoạn, trong bản chép tay của tổ tiên cũng không ghi gì, lão Hạ cũng không biết. Cậu đã nghiên cứu chuyện này rất lâu, nhưng vẫn không có manh mối gì. Bây giờ chỉ biết là nếu tuỷ hợp nhau thì có thể chuyển hoá thành công, nhưng dựa theo tiêu chuẩn này mà tìm thì khó khăn quá.
Lúc xưa khi gia tộc còn phồn thịnh, chắc chắn không dùng cách này.
Nếu như là kích phát được máu khiếm khuyết vậy thì quá tốt rồi.
Hạ Du Châu mong đợi nhìn chằm chằm vào Địch thiếu chủ, Tư Quân ngồi cạnh cũng cau mày, nghiêm túc hỏi: "Nhà anh có ghi chép liên quan đến loại phương Đông à? Sao lần trước tôi hỏi anh thì lại không nói.
"Hả?" Địch Hoa quay đầu lại, đối diện với hai đôi mắt sáng rực, hai ba cái gỡ rối cho cái ổ gà, "Không, đây là thiết lập trong tiểu thuyết của tôi."
Hạ Du Châu: "..."
Trần Mặc nhìn thấy bộ dáng thất vọng của cha, suy nghĩ một chút nói: "Thật ra cũng có lý, uống máu nhận thân, từ "nhận" này có lẽ có hàm ý gì đó. Loại khiếm khuyết lưu lạc bên ngoài, thông qua cách bổ sung gì đó quay về thân tộc, chúng ta có thể dựa theo hướng này nghiên cứu một chút..."
"Bảo bối ơi!" Một tiếng ngọt ngấy kêu to, cứ thế cắt ngang phân tích của bạn học Tiểu Mặc, ba người trên ghế sô pha lập tức rùng mình một cái, cùng nhìn về phía Địch thiếu chủ bày ra vẻ mặt cha hiền.
"Bảo bối, cậu là cậu của con. Dựa theo quy củ của huyết tộc, từ giờ trở đi, quyền giám hộ của con sẽ được giao lại cho cậu, cậu lập tức phái người... Không, cậu sẽ đến Bắc Kinh đón con." Địch Hoa vừa nói vừa chà tay, cách màn hình nhìn cháu ngoại trai, kiểu nhìn giống như đang nhìn động vật nhỏ lông xù xù cực kỳ đáng yêu, hận không thể lôi tới thơm một phát.
Trần Mặc vừa nghe xong, lập tức lắc đầu như cái trống bỏi: "Con không đi đâu."
Hạ Du Châu mở miệng: "Địch tiên sinh, xin hãy bình tĩnh một chút. Thằng bé không phải huyết tộc tự nhiên, mà là do sơ ủng mới biến thành, dựa theo luân lý mà nói, tôi mới là cha của thằng bé, là người giám hộ chính thống nhất của thằng bé."
Trước đây loại phương Tây cũng có năng lực sơ ủng, tuy rằng đã lâu lắm rồi nhưng quy củ vẫn còn đó. Người sơ ủng chính là cha, hoàn toàn chịu trách nhiệm với huyết tộc được chuyển hóa, đây là điều đã được viết trong điều luật cổ xưa của huyết tộc.
Tư Quân phụ họa theo: "Không sai, bây giờ thằng bé thuộc thị tộc Hàm Sơn."
Địch Hoa trợn to hai mắt: "Gì mà thị tộc Hàm Sơn, đây là người của thị tộc Thập Lục chúng tôi. Quy củ sơ ủng đến xã hội hiện tại đã chẳng còn thích hợp nữa, ai có thể vì ai mà chịu trách nhiệm hoàn toàn được. Cậu đã kiểm tra năng lực của thằng bé chưa? Là trấn tĩnh hay là kích phát mãnh liệt, là đông lại hay là tan rã?"
Trấn tĩnh ngoài kính, đông lại trong kính, đó là thuộc quý tộc thị tộc Hàm Sơn.
Kích phát mãnh liệt ngoài kính, tan rã trong kính, đó là thuộc quý tộc thị tộc Thập Lục.
Thông thường khi hai huyết tộc kết hợp, các đứa trẻ sinh ra đều được kiểm tra năng lực. Thuộc về gia tộc nào thì phải dựa vào năng lực biểu hiện ra để phân chia, mà không đơn giản hoặc theo cha hoặc theo mẹ.
Tư Quân cụp mắt: "Hai cái đều không phải, thằng bé di truyền năng lực của loại phương Đông."
Địch Hoa mở to mắt.
Vốn nghĩ thằng bé này không có bất cứ quan hệ máu mủ gì với thị tộc Hàm Sơn, dù thế nào cũng nên di truyền năng lực thị tộc Thập Lục, trăm ngàn lần lại không nghĩ tới đúng là theo loại phương Đông.
"Loại phương Đông đúng là mạnh thật." Địch Hoa cảm khái một chút, "Mạo muội hỏi một câu, năng lực của loại phương Đông là gì?"
Hạ Du Châu ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói: "Không có năng lực."
Nước bọt trong răng nanh hút máu của cậu chỉ có tác dụng sơ ủng, nếu nói nghiêm túc thì cũng chưa được tính là một loại năng lực của huyết tộc. Mà cậu cắn người lúc ở trong gương thì cũng không có năng lực gì đặc biệt cả.
Hạ Du Châu nghĩ, huyết tộc cũng giống như các loại rắn. Loại phương Tây chính là loại có độc, mà loại phương Đông hoà bình bọn họ chính là rắn cỏ không có độc.
Vậy mà Địch Hoa cũng không đồng ý: "Không thể nào, loại phương Đông mới là mạnh nhất, ghi chép trong nhà chúng tôi ghi rằng loại phương Đông chính là chủng tộc gần với thần nhất... Cái này tôi đã từng cho cậu đọc qua." Nói đến đây lại nhanh chóng bổ sung một câu, miễn cho Tư Quân hạch hoẹ.
Tư Quân từ chối cho ý kiến, mắt lạnh nhìn hắn.
Địch Hoa cười hắc hắc, chân thành nhìn về phía Hạ Du Châu: "Thế này đi, Hạ tiên sinh có hứng thú gia nhập thị tộc Thập Lục không? Dựa theo huyết thống mà nói, Tiểu Mặc vẫn là thuộc về thị tộc Thập Lục, mang danh nghĩa nuôi trong thị tộc Hàm Sơn thì kỳ cục quá."
"Ơ..." Đường não của tác giả lớn đúng là kỳ lạ thật, Hạ Du Châu lập tức không biết nói sao mới được, nhanh chóng từ chối dưới ánh mắt muốn giết người của Tư Quân, "Không, không đâu."
"Tóm lại thế nào đi nữa, ngày mai tôi sẽ đến Bắc Kinh. Được rồi, không nói nữa, tôi phải viết xong chương mới cho ngày mai, nói chuyện sau." Nói xong, nhanh chóng tắt cuộc gọi, không để cho Tư Quân có cơ hội từ chối.
Tư Quân: "..."
Đã cứu được cháu về, Chu Thụ cũng không còn chuyện gì ở đây nữa, buổi tối còn có huấn luyện thi đấu nên đi trước. Tinh thần Trần Mặc căng thẳng cho tới tận trưa, sau khi ăn xong thì bắt đầu mệt rũ rượi, ngồi trên sô pha mà đầu cứ gục lên gục xuống.
La Ân tri kỉ mời hắn lên lầu nghỉ ngơi, Hạ Du Châu liền dẫn con trai đến phòng cho khách.
"Cha." Nửa mặt của bạn nhỏ chôn trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt to đen láy.
Con mình đúng là đáng yêu quá trời quá đất, Hạ Du Châu nghĩ như vậy, lại ngồi vào cạnh giường, xoa đầu hắn: "Sao thế? Muốn cha hát ru cho con à?"
Khóe mắt Trần Mặc giật một cái: "Không cần đâu?"
Hạ Du Châu nhe răng: "Sao cơ? Chê cha hát dở à? Không được, phải nghe."
"Ố ồ, what's up man! Gió mát chiếu qua khung cửa sổ, bé con mau ngủ đi, không ngủ cọp sẽ ăn con đó!"
Khúc hát ra nhẹ nhàng từ từ lại bị cậu hát thành một bản híp hốp, nghe xình xịch.
Thương cảm do thân thế của mình có biến cố như thế bị câu "What's up man" làm cho chẳng còn gì. Trần Mặc liếc mắt, vùi đầu ngủ.
Hạ Du Châu dỗ con ngủ xong, rón rén đi ra ngoài, gặp được Tư Quân đang đi lên lầu.
Vẫn phải truy cứu chuyện Địch Thu Nhạn có ý đồ làm hại đến con mình, huyết tộc cũng không vì thân nhân mà bỏ qua giới luật. Cho dù có là mẹ đẻ thì cũng không thể làm hại đến con trai huyết tộc, cần phạt gì thì vẫn phải phạt đó.
Hạ Du Châu nhìn xung quanh một chút, lo lắng hỏi: "Anh không đánh bà ta đâu hả? Nói sao thì cũng là mẹ đẻ của Tiểu Mặc."
Mặt Tư Quân không chút thay đổi nói: "Sau khi bà ta biết Tiểu Mặc là huyết tộc mà vẫn cố hạ độc để khiến thằng bé bị ngốc."
"..." Hạ Du Châu xắn tay áo lên, "Mẹ nó, quên mất chuyện này, để em đi oánh bà ta."
Mới vừa đi hai bước thì đã bị cánh tay dài của Tư Quân duỗi ra ôm lưng lôi về: "Không đánh bà ta, anh không đánh phụ nữ, cho bà ta đủ trừng phạt rồi. Cái gì bà ta cũng nhận, còn đưa ra bồi thường lớn cho Tiểu Mặc, anh đồng ý rồi."
Hạ Du Châu thả lỏng, thuận thế treo trên người Tư Quân: "Được rồi."
Hai người cứ quấn nhau một hồi như thế, Tư Quân ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: "Nên đi ngủ rồi." Lúc nói câu này, môi mỏng khẽ cọ vào tai cậu một chút.
Hạ Du Châu bị cọ ngứa, cọ lại vào cổ Tư Quân: "Ừm, vậy thì, em tới phòng cho khách hả?"
Lời thì nói thế, chân lại chẳng di chuyển, thậm chí cũng không thả tay ra.
Tư Quân mím môi khẽ cười, thả tay ra để cho cậu đứng thẳng, tháo bao tay ra nắm tay cậu, đi tới chỗ sâu trong hành lang.
Hạ Du Châu len lén cười, cậu còn chưa được thấy qua phòng ngủ của lãnh chủ đâu, cuối cùng cũng có thể tiến thêm một bước rồi?
Đi tới bên ngoài của một phòng ngủ hoa lệ, Tư Quân dừng bước lại, một tay đẩy cửa ra mời cậu vào. Hạ Du Châu cất bước đi vào, người phía sau lại không theo vào, không khỏi quay đầu lại.
Người nọ vẫy tay với cậu.
"Hả?" Hạ Du Châu không hiểu.
La Ân đúng lúc xuất hiện, cười giải thích: "Đây là lúc thiếu gia vừa lên làm lãnh chủ thì nói lão chuẩn bị, đây là gian phòng dành cho lãnh chủ phu nhân."
Tư Quân cụp mắt, hình như có chút ngượng ngùng: "Ngủ ngon."
Hạ Du Châu: "..."
/Hết chương 87/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com