Em Ơi
"Em ơi mình đã yêu nhau được mấy tháng rồi?
Em ơi mình đã qua bao nhiêu sóng gió trên đời?
Có mấy đêm anh thức khuya đọc những lá thư em trao đến anh
Em ơi mình đã xa nhau hơn cả tuần rồi! "
Em ơi ~ Vũ Cát Tường
Anh dạo này ra sao
Em thì như thế nào
Cũng chỉ là vài ba câu hỏi thăm ngắn ngủi, không thể diễn tả hết nỗi nhớ mong của cả hai trao cho đối phương. Từ sau hôm ấy, Đình Trọng cậu đã hiểu rằng là nói ít làm nhiều thì như thế nào, nếu lời nói đã mang phong vị đầy nam tính thì hành động lại mang đến sự an tâm lạ lùng. Nơi bàn tay, bờ vai Tư Dũng, Đình Trọng cậu có thể thả lỏng mà dựa vào. Và cũng chính từ giây phút đó cậu đã quyết định hành động thực sự, vượt qua khỏi vỏ bọc nhút nhát của bản thân mà đi " đánh dấu chủ quyền " với anh.
" Tư Dũng chờ em chịu trách nhiệm với anh" Đình Trọng nhắn tin tự tin đầy chắc nịch với anh
"Anh chờ em" Tư Dũng vẫn trả lời gãy gọn và đầy súc tích nhưng đầy đủ như vậy.
Trần Đình Trọng bắt đầu hành động từ sau đêm hôm đó, trước khi đại đa số người hôm mộ nhận ra thì cậu đã tấn công trực diện và thẳng thắn từ các trang công cộng tới trang cá nhân của hai người. Thẳng thắn là vậy nhưng vẫn không hề vượt quá tranh giới của tình anh em thuần khiết, khiến cho mọi người vừa ủng hộ vừa có thể cười vui vẻ, không thể làm khó dễ cậu và anh. Cậu vui vẻ mang khoe từng dòng status của người hâm mộ với anh, chờ đợi anh phối hợp, và lẽ dĩ nhiên là người yêu bé nhỏ của cậu cũng không làm cho cậu phải thất vọng với những câu thả thính đầy chất lượng của anh.
Một ngày nọ, trong khi vẫn đang nhắn tin yêu thương với nhau thì cậu nhận được tin cậu sẽ được trở về câu lạc bộ Hà Nội vì thành tích xuất sắc vừa qua.
"Thế thì khoảng cách địa lý sẽ giảm bớt" anh trầm ngâm nhìn cậu qua màn hình điện thoại
" Anh có thưởng cho em gì không?" Cậu chọc ghẹo nhìn anh. Dĩ nhiên là cậu chỉ đùa thôi vì cậu được trở về cũng là nhờ trong một tập thể xuất sắc, cũng như chiến lực phù hợp đã giúp cho cậu phát huy được hết sở trường của bản thân.
"Anh có, nhưng chưa gửi được ngay" Anh lại nở-nụ-cười-không-ngoan-hiền nhìn cậu
Cậu ôm điện thoại cười nắc nẻ, người hâm mộ mà nhìn được gương mặt này của anh liệu rằng còn yêu anh nữa không, hay bỏ chạy đồng loạt và hét lên không quen anh này nọ.
Món quà của anh cậu đã được nhận vào ngày đó, ngày mà cậu hướng tầm mắt nhìn từ nơi cao nhất của đất nước tìm về anh sau những tầng mây cao ngất,
"Về nhanh nào, không đỉnh nào bằng đỉnh nhà hết á"
Cậu đã mém sặc nước vì câu comment của anh kèm theo quả ảnh chất lượng cao kia. Qùa của anh cũng phải độc đáo và đặc biệt như anh vậy
"Anh đã inbox đi xin ảnh đó" Anh tự hào nhắn tin kể cho cậu nghe về tấm ảnh
" Xin ảnh...Anh..." Cậu không tin vào tai mình, như thế thì chẳng khác nào đã công khai chuyện của bọn họ
"Đình Trọng của anh đã vất vả như vậy, chuyện này có là gì" Anh nhìn cậu nghiêm túc nói
"Em sẽ về nhanh" Cậu đỏ mặt nhìn anh
"Anh đợi...." Sóng yếu đã làm cho câu chuyện của hai bị ngắt ngang. Chỉ còn màn hình màu đen, chẳng còn gì dấu hiệu từ anh, cậu vẫn bần thần nhìn vào điện thoại đã tắt đó, hình ảnh cậu phản chiếu lấp lánh, nhảy múa trước mắt cậu. Cậu thực sự xúc động, xúc động đến mức nước mắt chực trào ra, có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Đình Trọng cậu đã cảm nhận được tình yêu mạnh mẽ như vậy.
"Em nghĩ rằng em đã bắt đầu yêu anh của ngày hôm nay nhiều hơn ngày hôm qua rất nhiều Bùi Tiến Dũng ạ..."
Ngày hôm ấy, trong lúc cầu nguyện cho trên đỉnh núi cao cao kia, ngoài cho đất nước, cho đội tuyển, cho gia đình thì trong gió đã có phảng phất tên Đình Trọng và Tiến Dũng kề nhau. Nơi những tầng mây xa xa kia cũng đã ghi lại một lời hứa của Đình Trọng dành cho Tư Dũng
" Nơi nào có em nơi đó sẽ tồn tại một Tiến Dũng rực rỡ, chắc chắn, và không thể thay thế"
***
Đoản này hết rồi nhé.
Author : Ly Tran
Mong góp ý của mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com