Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Những nhát dao vô hình

Chương 4: Những Nhát Dao Vô Hình

Tác giả: Trăng Non.

Cuộc sống trong biệt thự của Tiêu Thần dần trở thành một vòng lặp không ngừng của sự im lặng và những vết thương âm ỉ. Tôi là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của anh, nhưng lại là một phần mà anh không bao giờ thật sự nhìn thấy.

Tôi chuẩn bị bữa ăn, sắp xếp công việc, chăm sóc anh khi anh mệt mỏi – những việc mà một người yêu nên làm. Nhưng anh vẫn vô tâm, vẫn xa cách. Sự tồn tại của tôi, trong mắt anh, có lẽ chỉ là một sự sắp đặt hoàn hảo để xoa dịu nỗi đau của riêng anh.

Những tưởng chỉ cần tôi đủ kiên nhẫn, đủ dịu dàng, anh sẽ nhận ra. Nhưng Tiêu Thần lại chứng minh rằng tôi đã sai.

Anh bắt đầu hẹn hò.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh đi cùng một người khác, trái tim tôi như ngừng đập. Đó là một buổi tối muộn, khi tôi đang chuẩn bị trà nóng cho anh như mọi khi. Chiếc xe của anh dừng lại trước cổng, và tôi nhìn thấy anh mở cửa xe cho một người phụ nữ. Cô ta rất xinh đẹp, với mái tóc xoăn nhẹ và nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt anh nhìn cô ta, dù chỉ thoáng qua, cũng đủ khiến tôi hiểu rằng đó không phải là ánh mắt anh từng dành cho tôi – kẻ thế thân. Đó là sự quan tâm, là chút dịu dàng mà tôi khao khát nhưng chưa bao giờ nhận được.

Tôi đứng khuất trong bóng tối, nhìn theo hai người họ bước vào nhà. Mùi nước hoa lạ lẫm của cô ta vương vấn trong không khí, như một mũi dao vô hình cứa vào lồng ngực tôi. Cả đêm đó, tôi không thể ngủ. Tôi nằm trên giường, cố gắng hình dung ra những gì đang diễn ra trong căn phòng khách phía dưới. Tiếng cười khẽ, tiếng trò chuyện. Mỗi âm thanh đều như một lời nhắc nhở rằng tôi chỉ là một cái bóng, một vật trang trí sống động trong ngôi nhà này.

Sáng hôm sau, cô gái ấy đã rời đi. Anh Tiêu Thần bước xuống, gương mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng khóe môi anh hơi cong lên, một nụ cười nhạt nhòa thoáng qua. Anh thậm chí không nhìn tôi khi tôi đặt cốc cà phê xuống bàn. Sự vô tâm đó còn đau đớn hơn bất kỳ lời trách móc hay sự tức giận nào. Bởi nó chứng tỏ rằng sự hiện diện của tôi không hề quan trọng, không hề tạo ra bất kỳ tác động nào đến cảm xúc của anh.

Rồi những lần sau cứ thế tiếp diễn. Anh hẹn hò với người này, người khác. Đôi khi là những cô gái trẻ trung, rạng rỡ. Đôi khi là những người đàn ông trầm tĩnh, lịch lãm. Nhưng tất cả bọn họ đều có một điểm chung: họ không phải tôi, và họ được anh nhìn bằng một ánh mắt khác – ánh mắt của sự tìm kiếm, sự thử nghiệm, sự tò mò. Anh chưa bao giờ mang họ về nhà ngủ lại, nhưng tôi biết, đó chỉ là vì anh muốn giữ lại một không gian riêng tư cho sự ám ảnh của mình, một không gian chỉ dành cho bạch nguyệt quang và chiếc bóng thế thân của anh.

Tôi bao dung cho tất cả, vì tôi tin rằng một ngày nào đó, ánh mắt anh sẽ thật sự nhìn thấy tôi, một ngày nào đó, anh sẽ nhận ra sự hiện diện của tôi không chỉ là một cái bóng. Sự bao dung của tôi không phải là không có đau khổ, mà là đau khổ đến mức đã chai sạn. Mỗi lần nhìn thấy anh bước ra ngoài với một người khác, tôi lại cảm thấy một phần tâm hồn mình chết đi. Những vết cứa ngày càng sâu, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình thản. Tôi là một diễn viên tài ba trên sân khấu cuộc đời mình, diễn vai một kẻ không có cảm xúc, một kẻ chỉ biết yêu bằng sự mù quáng và cam chịu.

Có lần, anh trở về nhà vào lúc nửa đêm, hơi men nồng nặc và áo anh vương mùi nước hoa lạ. Tôi đưa anh lên phòng, giúp anh cởi áo khoác. Anh bất ngờ nắm lấy tay tôi, đôi mắt anh đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm. "Tại sao em không hỏi?" Giọng anh khàn đặc, mang theo chút thách thức. “Không hỏi anh đã đi đâu, đã làm gì?”

Tim tôi đập mạnh. Đó là lần đầu tiên anh đặt ra câu hỏi trực tiếp như vậy, như muốn thử thách sự chịu đựng của tôi. Tôi nhìn vào mắt anh, cố gắng giữ cho ánh mắt mình không gợn sóng. "Anh là anh, em là em. Em tin anh." Tôi nói, giọng tôi khẽ khàng, gần như tan biến vào không khí.

Anh cười khẩy, một nụ cười đầy cay đắng và tự giễu cợt. "Tin ư? Hay là không dám hỏi?" Anh đẩy tôi ra, quay lưng bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy xối xả át đi tiếng lòng tôi đang vỡ vụn. Niềm tin của tôi, không phải vì tôi tin anh chung thủy, mà vì tôi tin rằng tình yêu của tôi đủ lớn để bao dung tất cả những lỗi lầm của anh, đủ lớn để chờ đợi anh quay đầu lại. Nhưng anh không hiểu. Hoặc anh không muốn hiểu.

Tôi không bao giờ chất vấn, bởi tôi biết, nếu tôi hỏi, tôi sẽ phá vỡ cái "khế ước" mong manh này. Tôi sẽ buộc anh phải đối mặt với sự thật rằng tôi không phải là người anh muốn, và khi đó, tôi sẽ mất đi cái quyền được ở bên cạnh anh, dù chỉ là một cái bóng. Sự im lặng của tôi là một lá chắn, bảo vệ tôi khỏi sự tổn thương lớn hơn, và cũng là một lời khẳng định về sự tồn tại vô nghĩa của mình.

Những ngày sau đó, tôi càng chìm sâu vào sự cô độc. Tôi không còn thấy mình có thể cười một cách tự nhiên. Ánh mắt tôi trống rỗng, và đôi khi, tôi quên mất mình là ai. Tôi là một con rối bị điều khiển bởi nỗi nhớ của Tiêu Thần và tình yêu đơn phương của chính mình. Tôi thấy mình tan biến dần, hòa vào không khí, trở thành một phần của nội thất trong căn biệt thự xa hoa.

Mỗi khi anh vắng nhà, sự tĩnh mịch bao trùm lấy tôi. Tôi đi lại trong căn nhà rộng lớn, cảm nhận sự lạnh lẽo của từng ngóc ngách. Tôi đặt tay lên những vật dụng anh thường dùng, cảm nhận hơi ấm còn vương vấn, nhưng rồi nó cũng nhanh chóng tan biến. Tôi nhận ra, sự cô đơn không phải là khi không có ai ở bên cạnh, mà là khi có người ở bên cạnh nhưng họ lại không hề nhìn thấy mình.

Tôi đã tự bào mòn mình, trở thành một chiếc vỏ rỗng. Tình yêu của tôi dành cho anh không phải là một chiếc giếng không đáy. Nó cũng có giới hạn, cũng có ngày cạn kiệt. Mỗi ngày trôi qua, tôi lại cảm thấy mình cạn kiệt đi một chút, không phải vì anh đối xử tệ bạc, mà vì anh không bao giờ thật sự nhìn tôi, không bao giờ thật sự yêu tôi.

Tôi là một tấm gương phản chiếu, chỉ có thể hiện hữu khi có ánh sáng chiếu vào. Anh là ánh sáng đó, nhưng ánh sáng của anh lại chỉ hướng về quá khứ.

Từng giọt nước mắt không rơi, từng tiếng thở dài bị nuốt ngược vào trong, từng vết nứt trong tâm hồn tôi, tất cả đều đang dần đưa tôi đến một giới hạn.

Tôi vẫn ở đây, vẫn làm tròn vai trò của một thế thân, nhưng linh hồn tôi đã bắt đầu tìm cách thoát ly. Những nhát dao vô hình cứa vào tim tôi mỗi ngày, khiến tôi dần trở nên vô cảm. Tôi không còn cảm thấy đau đớn dữ dội nữa, chỉ còn lại sự tê dại và mệt mỏi. Một sự mệt mỏi đến tận xương tủy, một khao khát được buông bỏ tất cả, để tìm thấy sự bình yên.

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com