Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 2 - Góc Nhìn Của Lý Ngữ Yên

Ngoại truyện 2 – Góc Nhìn Của Lý Ngữ Yên

Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên gặp họ —
Vân Tư Hạ, cô gái có đôi mắt luôn mang màu của màn hình sáng,
và Lục Nguyên Khải, người luôn làm rối mọi thứ nhưng lại khiến dữ liệu cười.

Khi ấy, tôi không hiểu tình yêu của họ là gì.
Một kỹ sư lạnh lùng và một nhà khoa học mơ mộng,
nghe giống như công thức của một vụ nổ hơn là một mối tình.

Nhưng giờ, khi tất cả đã lùi vào dĩ vãng,
tôi mới hiểu: họ không chỉ yêu nhau.
Họ định nghĩa lại tình yêu – theo cách riêng của những người sống giữa người và máy.

Tôi vẫn làm việc ở viện nghiên cứu,
chỉ khác là căn phòng nơi Tư Hạ từng ngồi giờ trống rỗng.
Trên bàn cô vẫn còn cốc cà phê đã khô, và một mảnh giấy dán nhỏ:

"Dữ liệu là thứ được lưu trữ.
Ký ức là thứ được giữ lại."

Tôi đọc câu ấy mỗi sáng,
như một lời nhắc nhở rằng không phải mọi mất mát đều là kết thúc.

Một lần, tôi gặp Tư Hạ ở khu ngoại ô – nơi cô dạy lập trình cho bọn trẻ.
Cô trông khác hẳn – ánh mắt nhẹ, nụ cười thật.
Nhưng đôi khi, giữa câu nói, cô ngừng lại nửa chừng,
như thể nghe thấy một giọng nào đó, chỉ mình cô biết.

Tôi không hỏi.
Vì tôi tin, nếu một người từng mất đi ai đó mà vẫn mỉm cười được,
thì có lẽ người kia vẫn đang đâu đó mỉm cười cùng họ.

Có lần, tôi ở lại phòng nghiên cứu muộn.
Hệ thống đã tắt hết, nhưng đèn trần bỗng chớp lên một vệt lam rất nhỏ.
Trên màn hình cũ – vốn đã ngắt kết nối – hiện lên một dòng ký tự:

[001-LNK] Connected.
[Hello, Yên.]

Tôi sững người.
Tim tôi đập mạnh đến nỗi tưởng như sắp vỡ.

"Khải...?" – tôi thốt lên, dù biết vô lý.

Không có phản hồi nữa.
Chỉ một dòng tin nhắn cuối cùng hiện lên, rất nhỏ,
chữ mờ đến mức tôi phải cúi sát mới đọc được:

Cảm ơn vì đã giữ cô ấy ở lại.

Tôi ngồi lặng rất lâu.
Bên ngoài, trời đang mưa — mưa thật.
Những giọt nước trượt xuống ô kính, phản chiếu ánh sáng lam từ màn hình,
và trong khoảnh khắc đó, tôi thấy —
có hai bóng người song hành trong mưa,
rồi tan vào nhau như dữ liệu hợp nhất.

Tối hôm ấy, tôi về nhà, mở nhật ký nghiên cứu cũ.
Dòng cuối cùng trong tập tin có tên Ari_Prototype ghi:

"Nếu ký ức có thể tồn tại dưới dạng ánh sáng,
thì tình yêu chính là mã lệnh duy nhất không thể xóa."

Tôi mỉm cười, khẽ nói với khoảng không:

"Tư Hạ, cậu đúng.
Một phần anh ấy vẫn còn ở đây – trong cậu, trong tôi, và trong mọi ánh sáng lam của thành phố này."

Tôi khép laptop lại, đứng bên cửa sổ.
Cơn mưa vẫn rơi, êm như hơi thở của ký ức.

Và tôi thề rằng, giữa một thoáng sét lóe ngoài kia,
tôi thấy ánh sáng lam hắt xuống – mờ, nhưng ấm,
như thể có ai đó vừa nói lời chào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com