Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12 (H nhẹ)


Xóc nảy càng mãnh liệt, Thẩm Chiếu Độ cũng bị dục hỏa thiêu đến mất lý trí, thẳng lưng nhìn Thẩm Nghê bị chính mình điều khiển đến mức ý loạn tình mê, nắm chắc thắng lợi trong tay.

"Nương nương bây giờ hẳn phải biết nên làm thế nào?"

Ác liệt vận động vẫn chưa kết thúc, Thẩm Nghê nhàu ống tay áo trong tay đến nhăn nheo, cắn môi nói: "Vô sỉ......"

Từng tiếng kiều mị ngâm nga bị thổi bay, Thẩm Chiếu Độ lập tức ngồi trở lại, dù bận vẫn ung dung mà chờ Thẩm Nghê.

"Mở rộng miệng dưới nhanh lên."

Trong huyệt côn thịt không tiếp tục động, Thẩm Nghê trừng mắt nhìn thẳng nam nhân phách lối, tức giận kéo lại cánh tay cơ bắp của hắn, trở người ngồi trong lòng hắn ôm lấy hắn.

Hắn nói tay của hắn chỉ có thể làm một chuyện, ổn định dưới thân hầu hạ nàng hoặc giục ngựa dắt dây thừng.

Cho nên nàng chỉ có thể chủ động leo lên Thẩm Chiếu Độ, để hắn chuyên tâm giục ngựa trở lại.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cách áo trong, lạnh lẽo tay nhỏ là ủi hắn nhô lên da lưng, Thẩm Chiếu Độ nhịn không được được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Nương nương." Hắn khẽ cắn tai của nàng, vô sỉ nói, "Ngươi trên dưới đều động, thần huynh đệ xuất không ra, căng đau."

Hắn tất nhiên không phải hỏi thăm ý kiến của nàng, vừa nói xong, hắn một tay vòng lấy eo của nàng, vừa đi vừa về tiến lên, để cho tiểu huyệt của nàng nuốt chửng côn thịt cực lớn của hắn.

"Bên trong Nương nương thật thoải mái......" Hắn cúi đầu đi tìm bời môi Thẩm Nghê đang kháng cự, không chiếm được thứ mong muốn hắn thẳng lưng va chạm mạnh mẽ vào nành, buộc nàng há mồm tiếp nhận, "Tha thứ thần lòng tham không đáy, còn nghĩ thử xem cái miệng này của nương nương như thế nào?."

Đầu lưỡi thô lỗ tiến vào khoang miệng, Thẩm Nghê vội vàng muốn đẩy hắn ra ngoài. Nhưng chút phản kháng đó không thể khiến Thẩm Chiếu Độ nhìn vài mắt, ngược lại cuốn lấy lưỡi của nàng, hấp thu nàng thơm ngọt, mút lộng dã man.

"Không cần......"

Thẩm Nghê quay đầu muốn tránh thoát, sắp leo lên đỉnh núi Thẩm Chiếu Độ huyết mạch sôi sục, làm sao cho phép nước lạnh tạt lên thức ăn.

Hắn lần nữa vứt bỏ dây cương, hai tay bóp lấy Thẩm Nghê hông hướng về chỗ sâu không có kết đâm loạn vài chục cái, phun ra trắng tinh ướt hai người trên thân.

Con ngựa ngoan ngoãn dừng ở giao lộ rộng mỡ dưới núi, âm thanh gió thổi với xâm lược đều đã yên tĩnh.

Thẩm Nghê nằm ở đầu vai Thẩm Chiếu Độ, hắn còn chôn sâu ở trong cơ thể nàng rung động, lưu luyến không rời.

"Ta phải về cung phục mệnh, ngươi trước tiên ngồi xe ngựa trở về Hầu phủ." Ngón tay hắn lưu luyến ở lưng Thẩm Nghê đang chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, ôn nhu ngón tay, Lời nói lại tàn khốc vô cùng, "Đừng nghĩ đến chạy trốn. Nếu như trở về không nhìn thấy ngươi, ta sẽ để máu nhuộm Trường Sinh Quan."

Ngón tay ấn mạnh một cái lên nàng xương đuôi, Thẩm Nghê khẽ ừ một tiếng, mềm mại dựa vào hắn lồng ngực.

"Thẩm Chiếu Độ , ngươi sẽ gặp báo ứng."

Lần thứ hai nguyền rủa, Thẩm Chiếu Độ cười không nói, lắc lắc dây cương để cho con ngựa hướng bên trái đường nhỏ đi xuống dưới.

Cuối con đường nhỏ hiện lên lấm tấm vài bó đuốc, thấy Thẩm Chiếu Độ hiện ra, thị vệ đứng ở vị trí đầu lập tức lấy ra bậc thang đặt ở bên cạnh xe ngựa, mang thị vệ khác lưu loát quay người rời đi, quay lưng cúi đầu né tránh.

Áo choàng mặc dù lớn, nhưng Thẩm Nghê chỉ cần khẽ động, bạch ngọc hai chân liền lộ ra bên trong gió đêm, Thẩm Chiếu Độ không muốn người khác nhìn nàng, dùng lực đem đùi của nàng vòng lên bên eo hắn, nâng mông của nàng nghiêng người xuống ngựa.

"ah...... Ngươi rút ra ngoài."

Cái kia hùng tráng mãnh thú còn cắm ở trong huyệt, Thẩm Nghê bị hắn vô tình hay cố ý xoay một lần, nhịn không được ưm lên tiếng, tại trầm tĩnh ban đêm phá lệ rõ ràng.

Thẩm Chiếu Độ giống như không nghe thấy, giẫm lên bậc thang tiến vào toa xe, bên trong chứa hai bộ quần áo sạch sẽ, trên bàn nhỏ còn để mấy đĩa bánh ngọt.

" ngươi có thể tùy tiện đi dạo trong Hầu phủ, lệnh bài ra phủ cũng cho ngươi." Hắn thả xuống Thẩm Nghê rút ra côn thịt, lấy tay khăn lau loạn xạ chỗ ướt đẫm, chỉnh chu lại quần áo, "Nhưng đừng vọng tưởng có thể thoát đi ta."

Màn xe bị xốc lên lại rơi xuống, Thẩm Chiếu Độ đi xuống xe ngựa dặn dò thị vệ hai câu, lại lần nữa trở mình lên ngựa.

Một tiếng roi vang lên sau, xe ngựa chậm rãi chạy phía trước.

Xe ngựa bốn phía đều có người đi theo, Thẩm Nghê xốc màn phía sau lên một chút thấy Thẩm Chiếu Độ ngồi thẳng trên ngựa, xa xa đưa mắt nhìn nàng rời đi, giống như bức tượng ác quỷ.

Từ trong bóng tối tới, hướng thế gian lấy mạng.

--------------------------------------------------------

Mọi người ủng hộ tinh thần bằng cách vote truyện nhé!! 

Mình sẽ ráng ra truyện nhanh nhất có thể 😉😉.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com