Nếu có thứ gọi là vận mệnh, nếu con người khi còn sống chỉ có thể phản bác vận mệnh một lần.
Hy vọng cuộc sống hãy ban cho tôi sự từ bi, xin đừng làm tôi gặp người đàn ông ấy, người tên là C.
…
Forks tới kì nghỉ hè rồi, tuy rằng thời tiết vẫn chỉ hơn mười độ, vẫn còn sự ẩm ướt và không trung u ám làm tôi cảm thấy mùa hè thật xa xôi, nhưng học sinh trong trường vẫn cực kỳ sung sướng, bổ khuyết cho sự tiếc nuối khi ngày hè không nắng chói chang.
Cho dù là giáo viên nghiêm khắc nhất cũng không thể đè ép được học sinh khe khẽ lẩm bẩm giống như bọ chó trong lớp học. Muốn nghỉ ngơi, muốn làm thêm, muốn đi du lịch, muốn tham gia trại hè, muốn thư từ qua lại.
Kì nghỉ hè này, Charlie vẫn bay đến California thăm Bella, theo thường lệ, tôi giúp cậu sắp xếp hành lý. Căn nhà Charlie trông rất trống trải quạnh quẽ, có thể nhìn ra cậu thường xuyên ra ngoài không ở nhà, chỉ ngẫu nhiên trở về lúc đêm khuya.
Cậu nhờ tôi lấy ảnh chụp của Renee, Bella và cậu ra khỏi túi áo, sau đó cất cẩn thận trong tủ bàn cạnh giường ngủ.
Cậu không quá hy vọng Bella nhìn ra mình thường xuyên mang theo bức ảnh này, vì Bella sẽ cảm thấy nặng nề, làm chị ấy thấy cậu lúc nào cũng nhớ nhung hai mẹ con.
Tôi làm theo, tôi biết Charlie rất yêu Bella cùng Renee, nhưng tôi lại không biết nói phải thế nào mới làm họ trở về. Có lẽ gia đình Cullen chuyển đến đây cũng là có chỗ tốt, ít nhất tôi biết Bella sẽ trở lại Forks ở một thời gian. Thậm chí bởi vì Edward mà thích Forks, có lẽ thế, tôi nhớ loáng thoáng là trên phim có đoạn này.
Nếu Bella trở về thì Charlie nhất định sẽ rất vui, tôi biết người cậu thiện lương này rất yêu tôi, nhưng Bella là con gái cậu, tình cảm này là không thể thay thế.
Làm Bella trở về, có lẽ là điểm tốt duy nhất của gia đình Cullen.
Bây giờ cứ nghĩ đến Cullen là tôi cảm thấy đau đầu dạ, một chút cũng không muốn liên quan gì đến bọn họ, thật sự rất phiền toái.
Vô số lần, tôi nhìn thấy bọn họ ngẫu nhiên không cẩn thận, chỉ mạnh tay một tí thôi mà ngón cái cũng đã dí hẳn vào sâu trong mép bàn. Còn vô số lần nhìn thấy bọn họ thờ ơ vô cảm, hơi quyệt ngón cái một cái là xóa được dấu ngón cái ấy đi, thuận tiện giẫm chân lên số gỗ vỡ vụn trên mặt đất để tiêu diệt!
Đúng là sinh vật không phải người mà, tôi nhắc mình rằng đó là bình thường, chỉ là hơi quái gở tí thôi, tôi thật sự lo lắng ngày nào đó nhà Cullen định thần lại, sẽ diệt khẩu cái tên biết quá nhiều như tôi. Tôi biết bọn họ có vẻ thiện lương, nhưng thế giới của bọn họ không phải nơi mà tôi có thể bước vào, nếu người ta muốn xử lý tôi thì thậm chí không cần một ngón cái.
Trong lúc chuẩn bị kì nghỉ hè, C đã gửi thư đến. Tôi mở ra trang giấy hơi mỏng, chất lượng rất cao, chữ viết hoa lệ tao nhã của C dường như muốn nhảy ra mặt giấy, nhảy lên bàn tay tôi mà múa.
“Claire thân ái:
“Có thể gặp được cô là điều may mắn của ta.
Nếu thế giới này đối với ta tôi mà nói đều là dối trá, thì chỉ có cô mới là điều chân thật duy nhất mà ta có thể phân biệt rõ ràng. Đáng tiếc là cô đã bắt đầu mê mang, cô hoài nghi sự tồn tại của chính mình, thậm chí không định giãy ra khỏi cảm xúc đáng sợ ấy. Nếu ngay cả cô cũng ngã vào vũng bùn mê võng và hoài nghi thì cô đâu còn ý nghĩa tồn tại?
Thế giới này giống như biến thành một giấc mộng, không, thế giới này vốn chính là một lời nói dối. Bảy năm trước, ta đã tìm được cô, cô giống như ánh mặt trời duy nhất trong bóng tối, làm ta thấy rõ ràng vẻ chân thật thật sự tồn tại.
Bây giờ cô lại sắp ảm đạm, không thể duy trì nhận thức chân thực của bản thân cô đối với thế giới này?
Quả nhiên ta không thể chờ mong rằng cô có thể vĩnh viễn là Claire của ta.
Ta sẽ gặp cô một lần trước khi cô hoàn toàn mục nát.
Trước lúc ấy, chúc cô may mắn, Claire.”
…
Bức thư này không dài, thật sự không dài, nhưng tôi lại nghiên cứu (ngẩn người?! ) bức thư này nửa giờ.
Được rồi, tôi thừa nhận C chắc lại lâm vào kỳ phản nghịch, ngôn ngữ đầy vẻ văn nghệ, tôi hoàn toàn không hiểu anh ta đang lải nhải cái gì. Đây không phải lần đầu tiên, mà là rất nhiều lần. Thư của anh ta ít nhất có một phần ba là tôi chỉ thấy làn điệu văn nghệ khiến da đầu tôi run lên, ý nghĩa cuộc sống, sự chân thật vĩnh hằng, nói dối là cái gì chứ, mấy thứ linh tinh đó, anh ta không chỉ nhắc đến một lần.
Xem ra bức thư văn nghệ này là do lần trước tôi không cẩn thận ở đêm hôm khuya khoắt, bị nhà Cullen dọa mà nghĩ rằng “Tôi sống ở trong một giấc mộng”.
Tôi cảm thấy thật đáng tiếc, sao lại quên mấy cái tên này rất thích văn nghệ chứ. Mấy năm nay, vất vả lắm mới bị tôi uốn nắn, cho dù là khi oán giận chanh chua nói móc trào phúng, cũng tốt hơn là vẻ ưu tang bốn mươi độ nhìn trời.
Cái gì mà tôi hoài nghi sự tồn tại của chính mình?
Kiểu triết học vĩ đại chết tiệt này có tí liên quan gì đến tôi à? Ngẫu nhiên hối tiếc bi ai một chút thôi mà cũng lôi mấy đề tài đó ra để hành xác, nhưng hành xác xong thì đề tài vẫn không đổi, có cần tích cực đến thế không.
Cô là ánh mặt trời duy nhất trong bóng tối.
Trời ạ, những lời này thật kinh khủng, tuy rằng tôi biết tên C đó đặc biệt thích nói khuyếch đại, nhưng ánh mặt trời duy nhất khiến tôi cảm thấy trách nhiệm rất nặng nề.
Cho tới bây giờ, tôi đều cảm thấy được mình cực kỳ tối tăm, cho dù tên Claire như có ý sáng ngời, nhưng sáng ngời có thể là hoa hướng dương, sáng ngời càng có thể là bóng đèn, không hề có tí liên quan gì đến ánh mặt trời. Bạn qua thư chỉ là để giải quyết tịch mịch, nói cho dễ nghe hơn một tí chính là tri kỷ trên mặt giấy, kiểu như chơi với bạn cùng sở thích, tôi căn bản chưa hề làm gì cả, sao bỗng dưng lại biến thành cái gì gì đó duy nhất của người ta rồi?
Mà mục nát cái gì, tôi là cây linh sam* bị sét đánh trong rừng bên cạnh sao? Dù thế nào thì ý nghĩa sinh tồn của tôi cũng đâu dính líu gì đến mấy thứ ấy.
Cuối cùng tôi tổng kết, đọc không hiểu cũng không sao, bởi vì anh ta chuyên môn viết làm người ta không hiểu.
Nhưng C lại có ý định muốn gặp tôi, làm tôi cảm thấy ngoài ý muốn. Với tôi mà nói, C giống như là những bức thư, chúng tôi hầu như không nói đến chuyện gặp nhau, không nghĩ tới lại đột nhiên sẽ gặp.
Dù sao đã được sáu, bảy năm giao tình, ở nước Mỹ, cách kết giao truyền thống lại hàm súc giống như chúng tôi thật đúng là không nhiều lắm.
Nhưng gặp thì gặp, sao cứ như là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp thế, hay anh là tổng thống Italia?
Tưởng tượng đến Italia đã nghĩ đến ngày nghỉ La Mã, hình ảnh đen trắng mềm mại giống như tơ lụa, yên tĩnh chảy trong trí nhớ của tôi.
Đó là một quốc gia xinh đẹp, tôi xác định.
Cũng vừa lúc là nghỉ hè, có lẽ gặp nhau một lần cũng không sao. Kì nghỉ năm nay, tôi vốn định ở nhà sửa sang lại giá sách và vài đồ vật cũ, rất nhiều thứ phải chuyển ra khỏi tầng hầm để phơi nắng lau chùi. Và cả tổng vệ sinh nữa, tháng bảy và tháng tám, ánh mặt trời khá nhiều, dù là những chuyện vụn vặt nhưng cũng khá vất vả.
Mà bớt thời giờ đi gặp bạn qua thư cũng là một trong những lạc thú của mùa hè.
*Cây sam núi ( Antidesma acidum - Linh Sam ) là loại cây quý hiếm, có giá trị cao, được thị trường rất ưa chuộng do có lá nhỏ,bóng, nhuyễn rất đẹp, thân có vỏ sần sùi, dễ tạo chi, sức sống mạnh dù bị cắt tỉa nhiều, cây thành phẩm có vẻ rất già và giá khá cao.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Nam chính của mị sắp xuất hiện ràu ó *tung hoa* *tung hoa*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com