Chương 13
Sắp đến ngày đi học, Thanh Nhã lại khuyến khích Hồ Băng Khanh đi tập Yoga, Thanh Nhã nói, “ Tiểu Băng, ai bảo người em dẻo quá làm chi, không đi tập Yoga thiệt là uổng. " Hồ Băng Khanh vốn chẳng muốn đi tập, thấy bài tập ở trường cũng không nhiều lắm, mà cũng không cần cô bỏ tiền ra nên đi tập thử cũng chẳng mất mát gì.
Nào có ai biết ngày đầu tiên đi tập cứ như là cực hình vậy, Yoga có quá nhiều động tác tưởng chừng như đơn giản nhưng lại vô cùng rắc rối, Thanh Nhã người này có cơ hội lười biếng thì chắc chắn sẽ lười biếng, rõ ràng tập Yoga để thư giãn gân cốt, chỉ cần tập một chút xíu là cũng khỏe người rồi, nhưng mà tập Yoga lại cần dẻo dai, chỉ tội cho Hồ Băng Khanh nửa năm chẳng có rớ đến thể dục thể thao gì cả, tay chân cứng đơ cứng ngắc, đành phải ráng tập theo giáo viên, vặn qua bẻ lại, hết giờ tập mà cô cảm thấy cơ thể mình như bị phanh thây ngũ mảnh vậy.
Đi ra khỏi tòa nhà Thế Kỷ Mới, chân cô mỏi nhừ, Thanh Nhã thì lại oang oáng la lên, “Này, đó không phải là anh chàng đẹp trai hôm trước sao? Tiểu Băng, nhìn kìa, thấy của em ở đằng kia kìa.” Cái mà Hồ Băng Khanh đang quan tâm chính là đôi chân mềm nhũn của cô, giờ nghe Thanh Nhã nói, cô lập tức ngẩng đầu, quả thật là Dương Dương, anh mặc áo khoác sọc ca rô đang đi ra từ tòa nhà bên cạnh, phong cách ăn mặc mang hơi hướng Châu Âu càng tôn lên sự sang trọng của anh.
Hồ Băng Khanh ngắm nhìn chưa xong thì đã nghe Thanh Nhã hô to, “Thầy”, Hồ Băng Khanh rất muốn bóp chết Thanh Nhã, hớn hở cái gì chứ, từ lúc nào mà Dương Dương thành thầy chị ấy rồi.
Dương Dương cho tới bây giờ cũng chưa quen việc người người khác gọi anh là “Thầy” khi ở ngoài đường, vì vậy anh cứ ngỡ mình nghe lộn, tiếp tục đi thẳng đến xe, Thanh Nhã thấy Dương Dương không có phản ứng, liền kéo Hồ Băng Khanh cùng đi qua. Hồ Băng Khanh hai chân mỏi nhừ chẳng thể nào đi nhanh được, đành phải khập khễnh đi theo sau Thanh Nhã, Thanh Nhã chạy tới gần Dương Dương kêu, “Thầy”, Dương Dương lúc này mới quay đầu lại, Hồ Băng Khanh cũng đã đến gần, nói, “Thầy Dương.” Trong sắc trời mùa đông ánh nắng nhàn nhạt chiếu, chỉ thấy được mái tóc ngắn đuôi vểnh lên của cô.
Hồ Băng Khanh từ lần trước ở trên cầu đến nay gặp Dương Dương cô đều cảm thấy mắc cỡ, nhưng tốt nhất vẫn phải lễ phép chào hỏi, cô ngẩng đầu nói, “Thầy Dương, đây là bạn của em, Thanh Nhã .”
“Hi Diệu đây là thầy Dương.” Theo như người ta nói, lúc giới thiệu hai người với nhau, thường thì phải giới thiệu người lớn cho người nhỏ trước, hiện tại cương vị giới thiệu lại bị hoán đổi, Hồ Băng Khanh vẫn điềm tĩnh như không.
Dương Dương gật đầu chào Thanh Nhã, “Xin chào.”
Kính xe trượt xuống, nhìn đôi mắt phượng kia không cần nói cô cũng biết là ai, Ngô Lỗi mỉm cười vui vẻ nhìn Hồ Băng Khanh, mới vừa rồi còn thầm trách Dương Dương dẫn anh chỗ nhàm chán này, giờ thì lại vui mừng hớn hở ra mặt, nói, “Em gái Tiểu Băng, thật là có duyên nha, sao em lại ở đây?”
Hồ Băng Khanh nói, “Chào anh Ngô, em đến tập Yoga.”
Ngô Lỗi nói, “À, vậy là chân em có thể chạm mặt rồi.”
Hồ Băng Khanh đáp, “Không thể.” Nghĩ tới mấy động tác lằng nhằng rắc rối kia, cô đột nhiên rùng mình.
Thanh Nhã nói, “Tiểu Bang, khó có thể gặp bạn của em ở đây, hai người có rảnh không? Chúng ta kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện nha?”
Hồ Băng Khanh biết bệnh nghề nghiệp của Thanh Nhã lại tái phát, Thanh Nhã học biên kịch đấy, suốt ngày thích nhất là làm quen với mọi người, và khi đã làm quen người nào rồi Thanh Nhã cứ như nhà văn một khi đã viết thì viết không ngừng, đã quen thì phải quen “cho tới nơi tới chốn”, muốn cản cũng cản không được. Ngô Lỗi nghe thế cũng phấn khích nhận lời, “Được, buổi tối anh mới có việc, em Tiểu Băng đã mời thì anh làm sao từ chối được.”
Hồ Băng Khanh nghẹn ngào không nói nên lời, cô mời khách khi nào thế? Cô len lén nhìn Dương Dương, nghĩ thầm trong bụng nào giờ có giáo viên nào đi chơi với học trò đâu, mà cũng có giáo viên để học trò mời bao giờ, thầy ấy nhất định sẽ không đi.
Dương Dương mở cửa xe, thấy ánh mắt niềm nở của Hồ Băng Khanh , lấp lửng nói, “Chuyện này…” Tay anh để trên mui xe, ngón tay gõ nhịp nhịp, dáng vẻ trông rất vui sướng, “Vậy đi thôi.”
Hồ Băng Khanh sững sờ mặt mày trắng bệch bị Thanh Nhã kéo lên xe, Ngô Lỗi nổ máy xe, hỏi, “Em gái Tiểu Băng, chúng ta đi đâu đây?”
Đầu óc cô trống rỗng, mây đen che kín đầu, nghĩ cũng không nghĩ ra được chỗ nào để đi, đi nhà hàng 5 sao thì thà là đem cô bán lấy tiền còn hơn, cô nhớ trong mấy cuốn tiểu thuyết từng nói mọi người thường hay đến mấy quán lề đường để ăn, mà nữ nhân vật chính đi đâu, nam nhân vật chính đi đó, rồi lại nhìn hai người ngồi phía trước quần áo bóng bẩy, khí chất cao quý. Mặc kệ, họ để cho cô quyết định thì cũng đừng trách cô, “Đường Hồ Nam.”
Trên đường đi đều là Thanh Nhã cùng Ngô Lỗi huyên thuyên nói chuyện, Thanh Nhã vừa nói vừa bấm bấm điện thoại, sau đó đưa di động cho Hồ Băng Khanh, Hồ Băng Khanh nhìn trên màn hình: chị nghe Đan Dương nói họ Ngô này là thiếu tướng bộ tư lệnh, hèn chi hôm ấy ông kia gọi anh ta là Ngô thiếu gia. Hồ Băng Khanh cũng sớm đoán được Dương Dương và Ngô Lỗi không phú tức quý, nhưng cô cũng chẳng biết gì nhiều về quân hàm, nên cũng lười tám chuyện với Thanh Nhã.
“Đằng trước là đường dành riêng cho người đi bộ, anh ngừng ở bên đường đi.” Hồ Băng Khanh nói xong xe liền dừng lại, bốn người xuống xe chầm chậm băng qua đường, ai nấy trên đường cũng đều ngoảnh lại nhìn bốn người họ, Hồ Băng Khanh bắt đầu hối hận về quyết định của mình. Dọc đường đi đàn ông không mặc áo khoác da thì cũng áo lông, hoặc là quấn khăn len, nhưng không ai có khí chất hào hoa như Dương Dương cả, mà Ngô Lỗi thì khỏi phải nói, tướng tá cao ráo, dáng vẻ lịch thiệp, lại thêm hai người này vô cùng đẹp trai, con gái thì nhìn đến mê mẩn, đàn ông thì tức giận trừng mắt nhưng lại chẳng làm được gì, chỉ có thể cố gắng an ủi bản thân rằng hai người này nhất định là đang có chức nghiệp đặc thù.
“Đến rồi" Hồ Băng Khanh dừng lại tại ngôi nhà có tấm biển màu sắc sặc sỡ, Ngô Lỗi lui về sau hai bước nhìn tấm biển cửa hiệu: Quán chè Đường Thủy, sau đó ngoắc ngoắc Hồ Băng Khanh, “Em gái Tiểu Băng, em xác định là đúng chỗ chứ?”
Hồ Băng Khanh cười cười, mặc cho Thanh Nhã đứng đằng sau nhéo mình một cái, cô cười càng tươi hơn, “Ở đây bán chè ngon lắm!” Nói một đằng nhưng trong bụng lại suy nghĩ một nẻo: nói mau lên, nói là không vô đi, rồi đi về.
Dương Dương hai tay thọc vào túi quần, nhìn Hồ Băng Khanh thay đổi thái độ nhanh như chớp, cũng lờ mờ đoán được cô bé này đang giở trò, anh cười tươi như hoa nói với cô, “Đến rồi thì vào đi.” Nhìn ai đó dáng người cao ráo, mặt mày điển trai, hào khí bức người nhấc chân đi vào trong, Hồ Băng Khanh chắc chắn Dương Dương đã tu luyện thành tinh rồi!
Quán chè cũng không lớn lắm, bày trí lịch sự tao nhã, ghế mây, khăn trải bàn màu trắng, ở góc có đặt một cái kệ đầy ắp tạp chí, khách trong quán cũng không đông mấy, đa phần đều mua mang về, chỉ có mấy cặp tình nhân ngồi lại vừa ăn vừa tâm tình, lác đác chỉ vài ba bàn là có người ngồi.
Dương Dương cởi áo khoác ngoài máng lên ghế, anh mặc áo len cổ chữ V bên trong, cổ áo cũng không hở lớn mấy nhưng lại thấp thoáng lộ ra xương quai xanh cứng cáp, cổ áo khoét vừa sâu tinh tường lộ ra cơ ngực rắn chắc, cử động nhẹ nhàng thanh tao thoát tục, chiếc áo vừa vặn ôm sát người tản mát ra vẻ gợi cảm mê hoặc chúng sinh.
Bốn người cùng ngồi xuống bắt đầu chọn món, Hồ Băng Khanh và Thanh Nhã là khách quen ở đây, hai người gọi một chén hạnh nhân đậu hủ, một chén cao quy linh (ai ăn ở quán chè Thanh Tâm ở Nguyễn Trãi thì chắc biết món này, y như sương sa, có màu đen, thường hơi đắng, ăn chung với sữa or mật ong), Hồ Băng Khanh đề cử, “Thầy Dương, anh Ngô, chè mè đen ở đây rất nổi tiếng, tự họ làm đó, cũng không ngọt lắm đâu.” Cô nói vậy là vì phần lớn con trai đều không thích ăn đồ ngọt, còn có dụng ý khác là Hồ Băng Khanh biết rõ sau khi ăn chè mè đen thì sẽ dính mấy xơ mè trên răng, để xem lúc đó Dương Dương còn có thể ưu nhã nữa không.
Ngô Lỗi gọi trà sữa uyên ương, Dương Dương nói, “Vậy gọi chè mè đen đi.”
Chốc lát sau chè được bưng lên, chén chè mè đen núc ních hạt mè đặt trước mặt Dương Dương, anh cũng không nhíu mày, ngón tay thon dài cầm cái muỗng trắng phau múc từng ngụm lên ăn, Hồ Băng Khanh có chút lo lắng, cứ tưởng là anh không thích ăn, vì thế cô đưa chén hạnh nhân đậu hũ của mình cho anh, nói, “Thầy Dương, thấy thử món này đi, em chưa có ăn qua, thầy không ăn chè đó được thì đổi món này với em.”
Ngày thường cô và bạn bè cũng hay như thế, người ăn thử của ta, ta ăn thử của người, không thích ăn thì đổi món cho nhau, trong lúc nhất thời cô cũng cảm thấy chuyện này bình thường.
Dương Dương thấy miếng hạnh nhân đậu hủ tròn vo u na u núc lấm tấm mấy hạt mè, anh có chút buồn cười, Hồ Băng Khanh thoạt nhìn vô tư nhưng tâm tư lại cẩn thận quan sát nhất cử nhất động người khác, so với những bạn bè đồng trang lứa cô đặc biệt nhạy cảm hơn nhiều, bản tính lanh lẹ nhưng đôi khi cũng bộp chộp.
Thật ra Hồ Băng Khanh không biết Dương Dương dị ứng café, uống café là người nổi mẩn đỏ, lúc ở Anh quốc toàn uống hồng trà, nào ngờ cô không chọn đến quán café nào đó để nói chuyện mà lại đến quán chè, lúc ở nước ngoài anh cũng đã quen ăn món ngọt, mấy bánh bích quy còn ngọt hơn chè này gấp nhiều lần, chè mè đen này có thấm tháp gì đâu.
Dương Dương múc một miếng hạnh nhân đậu hũ trắng trằng mềm mềm bỏ vào miệng ăn, Hồ Băng Khanh vốn cũng không thấy gì bất ổn, nhưng thấy ánh mắt dò xét của Thanh Nhã, cô ngẫm lại hành động vừa rồi của mình chợt cảm thấy ngượng ngùng.
Người sửng sốt nhất phải là Ngô Lỗi, anh ngồi bên cạnh tận mắt thấy Dương Dương múc một miếng hạnh nhân đậu hủ bỏ vào miệng, cảm thấy Dương Dương này chắc chắn là hư não rồi, hai người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, ấn tượng sâu sắc nhất giữa hai người là khi còn bé, anh đến nhà Dương Dương chơi, nhất thời khát nước, cầm ly của Dương Dương lên uống, kể từ đó về sau, Dương Dương không hề đụng đến cái ly đó, ngược lại còn trở thành cái ly uống nước chuyên dụng của Ngô Lỗi.
Ngô Lỗi không hiểu tại sao, về sau mới biết rõ thì ra Dương Dương đối với ai cũng như vậy, sau khi lớn lên bọn họ chơi bóng rổ với mấy người bạn cùng lớp, cánh đàn ông truyền tay uống chung một chai nước thì chẳng có vấn đề gì, nhưng chỉ duy nhất Dương Dương là tuyệt nhiên không uống, nước của Đàm Thư Mặc cũng có người mang đến tận tay.
Ngô Lỗi cầm ly trà sữa uyên ương của mình, tươi cười vui vẻ nói chuyện với Dương, “Này, người anh em, uống thử của mình đi.” Dương Dương quay đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn, đôi mắt giống như cười mà không phải cười, Ngô Lỗi không nói hai lời liền cầm ly trà sữa tự mình uống.
Bầu không khí nhất thời ngượng ngập, Dương Dương vươn tay lấy quyển tạp chí thời trang trên kệ bên cạnh Hồ Băng Khanh, trong tiếng nhạc du dương, mỹ nam ngồi trên ghế mây cạnh cửa sổ, một tay chống đầu, tay kia tao nhã lật giở từng trang báo, đôi mắt híp lại lười nhác xem, Hồ Băng Khanh và Thanh Nhã bỗng cảm thấy tạp chí “Minna” đã trở thành tạp chí thời trang có khí chất nhất.
Ngô Lỗi quét mắt nhìn qua cuốn tạp chí, nói, “Ai nha, mấy cô gái này chẳng đẹp bằng Tiểu Băng của anh.”
Thanh Nhã cười đến híp cả mắt, trong bụng nghĩ thầm sắp có kịch hay để xem, Hồ Băng Khanh vội nói, “Không dám đâu, em lại cảm thấy mấy cô gái đó rất đẹp.” Thân thể ngồi cách bàn chồm qua, chỉ chỉ người mẫu trên tạp chí, Dương Dương thấy ngón tay mềm mại trắng nõn của ai kia cố gắng đưa qua.
Ngô Lỗi đứng dậy đi vòng qua kệ đằng sau Hồ Băng Khanh, cầm tạp chí “ELLE” lên, ấn Hồ Băng Khanh ngồi xuống lại ghế, xoay người chỉ vào hình bìa nói, “Anh biết thầy Dương của em là thích mấy cô gái dạng này đây nè.” Hồ Băng Khanh nhìn cô gái Châu Âu khuôn mặt sắc sảo, dáng người nóng bỏng quyến rũ đến từng centimet, gật gật đầu, à, thì ra Dương Dương thích con gái dạng này. Ngô Lỗi hào hứng cùng Hồ Băng Khanh thảo luận, một bên khoác tay lên vai cô, cúi đầu kề sát mái tóc ngắn củn của Hồ Băng Khanh.
Dương Dương buông tạp chí xuống, yên lặng nhìn hai người đằng kia đang trò chuyện rôm rả, hai người này từ lúc nào trở nên thân thiết vậy?
Thanh Nhã vừa ăn ly cao quy linh của mình, vừa liếc bên này ngó bên kia, rất thú vị nha!
Rốt cuộc, Dương Dương nhíu lông mày, cái nhíu này Hồ Băng Khanh không thấy được, Ngô Lỗi càng không thấy được, Dương Dương chính mình cũng không biết, chỉ duy nhất Thanh Nhã thấy được mà thôi, Dương Dương quăng cuốn tạp chí sang một bên, đứng lên, thản nhiên nói, “Đi thôi.”
Ngô Lỗi ngạc nhiên, cũng nhanh chóng cười cầm áo khoác đuổi theo Dương Dương.
Đi được năm bước, Dương Dương quay đầu lại, miễn cưỡng kêu, “Hồ Băng Khanh.”
Hồ Băng Khanh nghe được, lập tức nghiêm chỉnh đứng dậy, Đàm Thư Mặc cười cười, hàm răng trắng noãn có thể lên làm quảng cáo rồi, nào ngờ lại dính chút xơ mè, Hồ Băng Khanh vô cùng rầu rĩ.
“Viết thêm 4 trang luận văn, viết tay, chép trong tập bài tập, mỗi dòng 20 chữ, dòng trống không được tính, khai giảng nộp.” Nói xong, anh quay người rời đi, lúc xuống đến dưới lầu, anh nói, “ Ngô Lỗi, trả tiền.” Ngô Lỗi nhận mệnh lập tức tính tiền.
Hồ Băng Khanh khóc không ra nước mắt, cách ngày khai giảng còn có vài ngày à, Thanh Nhã ở một bên cười đến độ bao nhiêu cao quy linh đang ăn trong miệng cũng đầu phun ra hết.
Bên này, Ngô Lỗi lái xe, vừa nhìn đường vừa liếc mắt nhìn ai đó lạnh lùng ngồi bên cạnh, anh không biết tại sao cảm thấy Dương Dương rất để ý Hồ Băng Khanh.
Nói đến Dương Dương, Ngô Lỗi liền bốc hỏa, anh, Ngô Lỗi từ nhỏ cũng được cho là đẹp trai một quả đấy, Dương Dương lớn lên cũng đẹp trai, Dương Dương lớn lên cũng điển trai không kém, đáng tiếc từ lúc nhỏ Dương Dương luôn đứng nhất, anh chỉ có thể nhận thứ hai, giáo viên đều thích Dương Dương, bạn học thì chịu thua, thật vất vả đến lúc học cấp 3, Dương Dương nói là muốn xuất ngoại, điều này làm anh rất vui, cơ hội cuối cùng cũng đã đến, đợi đến khi tiểu tử họ Đàm này đi rồi thì cuộc đời lại lần nữa rộng mở, trời trong xong quang đãng, rồi khi Dương Dương lon ton kéo hành lý về nước, anh lại trở về vị trí thứ hai của mình, không có biện pháp, ai bảo Dương Dương có khí thế bức người, tài hoa xuất chúng chứ.
Anh cũng chẳng có hứng thú hơn thua với Dương Dương, cả hai đều là đàn ông, anh cũng thua tâm phục khẩu phục, nhưng người như vậy thật có thể thích một đứa nhỏ 17, 18 hay sao? Không thể nào!
Ngô Lỗi nghĩ đi nghĩ lại định hỏi Dương Dương, nhưng chưa kịp hỏi thì Dương Dương trừng mắt nhìn anh, sau đó xoay mặt ra ngoài cửa sổ, hai hàng cây bên đường cuối đông khẳng khiu trơ cành trụi lá, lúc lái xe ngang qua cũng có thể thấy mấy nhành cây non yếu ớt trồi lên trên khỏi lớp tuyết dày đặc.
Dương Dương kéo cửa kiếng xe xuống, gió lạnh ngày đông lùa vào, anh để tay lên bệ cửa sổ, đầu ngón tay đón lấy từng đợt gió, giọng nói anh trầm ấm lại mang chút chân thành, “Một chồi cây nào đó vừa nảy mầm, chỉ cần có ánh mặt trời cùng ngày đêm tưới nước thì nó sẽ đâm chồi nảy lộc, nở thành một đóa hoa đẹp rực rỡ, và nó rốt cuộc có nở hoa hay không hoặc là có kết quả như thế nào thì cũng chẳng sao, vì điều đó không quan trọng.”
Đến ngưỡng tuổi này, Dương Dương cũng biết rõ cảm giác tò mò quan tâm là khởi đầu của mọi thứ, từ trước đến nay anh đều không gò ép bản thân mình, cũng không cho phép bản thân trốn tránh sự thật, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
“Phanh”, xe bất chợt dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Lỗi trông rất buồn cười, Dương Dương nhoẻn miệng cười nói, “Ngô Lỗi, xuống xe.” Ngô Lỗi ngơ ngác tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, Dương Dương đổi sang ngồi lái, quay kiếng xe xuống nói với Sở Phỉ Phỉ còn hóa đá đứng ngoài, “Ngô Lỗi, nãy cậu nói cái gì thế, sao mình không biết mình thích gái Tây nhỉ! Cậu tự mà về nhà đi!” Nói xong, anh nổ máy một đường chạy thẳng.
Chỉ đáng thương cho thiếu tướng Ngô Lỗi của chúng ta, đứng trong gió rét mùa đông nhìn chiếc xe Audi càng ngày càng mất hút.
----------------------
***Câu DD nói, ý rằng, khi người ta trồng hoa tưới cây, cái mà họ mong muốn chính là hoa sẽ nở rực rỡ, cây lá xum xuê, và cái họ chờ mong là kết quả cuối cùng, nhưng khi hoa k nở, cây trụi lá thì họ là buồn rầu ủ rũ, cái DD quan tâm ở đây chính là cảm giác khi vun trồng chứ k phải khi hoa nở, nói nôm na là cảm giác khi đc theo đuổi cái mà mình yêu thích, dù có kết quả thế nào thì mình cũng đã từng cố gắng, từng tìm được niềm vui, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên, ko gò ép, ko níu kéo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com