Chương 15
Mấy ngày sau đó, Hồ Băng Khanh lúc nào cũng bàng hoàng bối rối, cô nói Bạch Kính Đình cố gắng, kỳ thật cũng là nói với chính mình phải cố gắng lên. Những ngày cuối cấp ngược lại không hề căng thẳng, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi, cái gì nên làm cũng đã tận lực làm hết rồi, có gấp cũng vô ích mà thôi.
Mỗi khi làm bài tập ở nhà xong, cô thường vén màn nhìn nhà nhà lên đèn, nghe bé gái hàng xóm học cấp hai đang tập thổi sáo, nhìn hai ông bà lão ở đối diện nhà ngồi trên ghế sofa xem TV, hay là nghe tiếng người lớn đang la trẻ nhỏ, ban ngày thì lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ thường, cô tự hỏi mình muốn một cuộc sống như thế nào, mọi đau khổ lúc này đây về sau sẽ đáng giá sao?
Từ nhỏ đến lớn, người lớn đều nói phải lên cấp hai, học xong cấp hai thì lên cấp 3, rồi tốt nghiệp cấp 3 thì mới có thể học đại học.
Vậy sau khi đại học rồi như thế nào nữa ? Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, đối mặt với tương lai phía trước, Hồ Băng Khanh vẫn chỉ là một thiếu nữ 18 lòng tràn đầy hoang mang lo lắng.
Trước kia cô rất hiểu rõ bản thân mình phải làm gì, cô biết khi trưởng thành rồi thì con người ta sẽ chín chắn hơn. Nhưng cô lại phát hiện ra trưởng thành cũng có cái giá của nó, Hồ Băng Khanh cảm thấy cuộc sống của mình trôi qua rất buồn tẻ, nhưng cô tự nói với bản thân không được phép gục ngã, bởi nếu có một ngày ngay cả cảm giác buồn tẻ cũng không cảm thấy được thì mới thật đáng buồn.
Cô nhớ Dương Dương nói : không coi khuyết điểm của người khác là lợi thế cho mình, lúc Bạch Kính Đình nói ra lý tưởng trước mặt cô, cô cảm thấy mình như một sợi dây, càng rút càng chặt. Đối với chuyện tình cảm, cô cứ lòng vòng lẩn quẩn. Còn về cuộc sống thì cô lại không hình dung được.
Mà thời gian thì lại cứ như dây kéo vậy, kéo “ rẹt ” một cái là xong.
Hồ Băng Khanh ngồi trong phòng học chuẩn bị thi nói tiếng Anh, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa nở rực rỡ, thời cấp 3 đã sắp qua rồi.
Mễ Ny đứng dậy, vỗ vai Hồ Băng Khanh , nói, “ Mình lên lầu thi đây, lát nữa mình chờ bạn ở trước cổng trường. ”
Hồ Băng Khanh quay đầu tí tửng cười, “ Goodluck. ”, cố ý phát âm K thành KO, bị Mễ Nỹ đánh cho một cái.
Thứ tự thi được sắp theo số báo danh, bạn học của Hồ Băng Khanh lần lượt vào phòng thi, cô tận dụng thời gian ngồi đọc thuộc lòng bài thi nói.
Tới lượt số 48, Hồ Băng Khanh đứng dậy rút thăm, bài thi hôm nay của cô là “ Talking about today’s weather ” (Hãy nói về thời tiết hôm nay). Trúng tủ, cô vừa mới học thuộc đề này.
Sau 15 phút, Hồ Băng Khanh ôm cặp đi lên lầu, đứng chờ ở cửa, hành lang vô cùng yên ắng, vì muốn khu vực thi được đảm bảo, nhà trường không cho phép ai lên đây cả, một lát sau cô nghe giọng nói lạnh lùng hô to, “ Kế tiếp, vào đi. ”
Hồ Băng Khanh nghe giọng nói này thì biết mình lành ít dữ nhiều, cô vững vàng đi vào trong, quả thật là Dương Dương.
Bàn ghế trong lớp học được sắp xếp lại, trống trơn chỉ chừa một cái bàn ở giữa, Dương Dương cúi đầu ngồi một bên bàn, bên phía bàn bên kia có một cái ghế dài, Hồ Băng Khanh để cặp xuống đất ngay cửa ra vào, tiến lên kéo ghế, ngồi ngay ngắn, hai tay trên đùi.
Dương Dương không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, một tay xoay bút đỏ, một tay chống đầu, đôi mắt đen láy trong trẻo tĩnh lặng như bầu trời đêm.
Phòng họp bỗng rơi vào tĩnh lặng, dưới lầu tiếng học trò đùa giỡn xa xa vọng lại.
“ How are you ? ” Dương Dương mở miệng, khẩu âm tiếng Anh mạnh mẽ lại biểu cảm.
Hồ Băng Khanh ngạc nhiên, bài mẫu không có câu này, nhưng cô vẫn trả lời, “ Good, thanks. ”
Dương Dương bấm bút đỏ và ghi chú vào giấy, tiếng bút hí hoáy viết, Hồ Băng Khanh hồi hộp càng thêm hồi hộp.
Chốc lát sau, Dương Dương bỏ bút xuống, cười cười, nói, “ Hồ Băng Khanh, tôi thấy em không good tí nào, phải là not too bad. ”
Hồ Băng Khanh kinh ngạc, nâng đầu nhìn, nắng vàng trong suốt chiếu rọi người anh, áo sơ mi sạch sẽ, khuy cài áo màu vàng, gương mặt nghiêm trang, một người như vậy, gần một năm nay lại không có tí gì thay đổi cả.
Hồ Băng Khanh cười nói, “ Thầy, em không có gì, thật mà. ” Nếu như nói cho anh biết phiền muộn trong lòng mình, chắc là cô sẽ bị anh cười cho.
Hồ Băng Khanh có thói quen luôn làm một học trò gương mẫu trước mặt giáo viên.
Dương Dương biết rõ Hồ Băng Khanh hồi hộp đấy, nhưng anh ngoài việc yên lặng dõi theo cô, anh cũng không thể làm gì khác hơn, đây là chặng đường mà ai cũng đều phải trải qua, bất luận có ai cản đường hay chê trách mình. Nhiều năm sau, khi bạn nghĩ đến những khi hoang mang lo âu như lúc này, chắc rằng bạn cũng không nhớ được tại sao mình lại như vậy, thời thanh xuân mang đến cho bạn nhiều niềm vui nhưng cũng lắm đau thương.
Dương Dương nhìn tay cô đang bấu chặt vào nhau, quay đầu nhìn ra cửa sổ, nói, “ Hãy làm tốt mọi việc xung quanh mình trước đã. ” Giọng nói tuy rằng thản nhiên nhưng ai biết được trong lòng anh lại rối rắm.
Anh vẫn không yên lòng về cô, cũng cười nhạo chính bản thân mình. Thật không ngờ Dương Dương anh giờ đây lại làm việc đắn đo suy nghĩ, nhưng riêng đối với Hồ Băng Khanh , anh luôn nhớ đến dáng người bồi hồi cúi đầu, khiến anh muốn duỗi tay ra kéo cô vào lòng.
Đúng vậy, con đường tương lai còn rất dài, khó tránh khỏi phiền muộn lo âu, phải làm tốt mọi chuyện hiện tại, vững bước tiến về phía trước.
Chỉ một câu đơn giản mà đã trấn an được Hồ Băng Khanh, bởi thế ở gần những người lớn tuổi vĩnh viễn rất có lợi.
Nếu như nói diện mạo Dương Dương khiến người ta hâm mô, phong thái của anh làm người ta ghen ghét, nhưng phong thái ấy được đúc kết theo năm tháng, bao nhiều người muốn cũng không được, một học trò như Hồ Băng Khanh chỉ có thể ngưỡng mộ và học hỏi theo.
Hồ Băng Khanh sững sờ nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng sáng lán của Dương Dương , mấy ngày nữa trường chính thức tổ chức kì thi, có lẽ đây là lần cuối cùng cô ngồi nói chuyện với anh.
Nhìn nét mặt anh ẩn hiện trong nắng vàng, cô bỗng buồn rầu, mà nỗi buồn ấy lại không hề giống bạn bè đồng trang lứa, những điều mà Dương Dương dạy cho cô tuyệt đối nhiều hơn những gì mấy giáo viên khác dạy, đời này có một người tốt với bạn như vậy thì còn mong gì hơn, đúng lúc này gặp được một người như thế, Hồ Băng Khanh cô đúng là tốt số.
Hồ Băng Khanh chân thành nói, “ Thầy Dương, cám ơn thầy. ” Cô đứng lên chăm chú nhìn Dương Dương, thành tâm cúi đầu chào.
Dương Dương ngồi bên kia bàn, nheo mắt nhìn cô, khom lưng, cúi đầu, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, anh đột nhiên muốn vươn tay ôm chầm lấy cô, tay trái nắm chặt rồi lại buông ra.
Cô đứng thẳng người, cuộc thi lần này xem như đã xong, mọi việc cũng đã xong, không hiểu sao trong lòng cô man mác nỗi chua xót.
Lúc xoay người đi, bất chợt có ai đó nắm tay cô, một vật mềm mềm ấm ấm dán lên môi, Hồ Băng Khanh chỉ có thể đờ người đứng sát vào bàn, Dương Dương chồm qua bàn, cô trừng lớn mắt, khuôn mặt anh thật gần cô, đến nỗi cô có thể thấy nhìn thấy hàng lông mi dày nhẹ nhàng phe phẩy, như tinh thể màu mật ong phát ra ánh sáng óng ánh.
Thời khắc này, gió xuân hiu hiu thổi, tiếng thanh thiếu niên chơi đá banh trong sân tập huyên náo xa xa, bên ngoài cửa sổ cây long não già tỏa hương ngào ngạt đung đưa trong gió, đọng lại bên mũi cô mùi thuốc lá pha lẫn vị nam tính trên người anh khiến người ta phải nín thở.
Phiếu điểm đánh giá bị gió thổi bay toán loạn.
Talking about today’s weather, ngày ấy, một ngày xuân yên ả.
Hồ Băng Khanh cho tới bây giờ cũng không biết một người đàn ông mặt mày lạnh lùng lại có đôi môi nóng bỏng, như muốn thiêu đốt lấy cả mạng cô vậy.
Cô sợ tới mức đẩy anh ra, cũng không dám quay đầu nhìn, một mạch chạy ra khỏi phòng học.
Hồ Băng Khanh đã rõ sức mạnh của Dương Dương, càng biết rõ hơn là cuộc sống của cô cho đến bây giờ chưa gặp qua một người đàn ông như vậy, thoạt nhìn rất lạnh lùng, kì thực lại quan tâm người khác, tính tình cố chấp, nhưng lại thông minh tài trí, lên kế hoạch cho mọi thứ, nhìn anh không nói không rằng nhưng thời điểm quan trọng thì cứ như con báo đen dũng mãnh bổ nhào về phía trước,.
Hồ Băng Khanh cũng không ngốc, dù còn nhỏ nhưng cô biết người nào nên gần gũi, người nào không nên trêu vào. Không thể trêu vào, cô chỉ có thể trốn.
Dương Dương thu tay lại, nhìn cô gái y như con chuột nhỏ hoảng loạn bỏ chạy thục mạng, anh thừa nhận chính mình quá nóng vội, nhưng anh Dương Dương làm việc cho tới bây giờ không hối hận, anh gần đây cũng chẳng ôm tâm tư làm thầy cô, anh vốn không phải dạng người thích làm việc thiện, cũng không che dấu điểm này.
Chậm rãi đi ra phòng học, cúi đầu nhìn chiếc cặp nằm ở góc tường, cũng ủ rũ quằn quèo ở đó như chủ nhân của nó, anh bỗng nhoẻn miệng cười, tay thọc vào túi quần, anh cúi người cầm cặp vác lên vai, đi xuống lầu.
Hồ Băng Khanh chạy ra khỏi phòng học mới phát hiện mình đã để quên cặp trong phòng thi, cô rất hối hận, ai bảo mình bị sắc đẹp làm mê mẩn làm chi!
Ôm khuôn mặt đỏ bừng, đi qua đi lại trên hành lang, chỉ chờ lát nữa ai đó đi rồi, cô sẽ lén đến lấy lại cặp.
"Hồ Băng Khanh .” Dương Dương đứng tại cầu thang gọi, dáng người dong dỏng cao, cầm chiếc cặp màu đỏ nhiều ngăn, đương nhiên chẳng ảnh hưởng gì đến khí chất cao quý của anh cả, chỉ là làm sự lạnh lùng kia vơi đi mà thôi.
Hồ Băng Khanh do dự cả buổi, thấy anh dựa vào lan can, ánh mắt thiếu kiên nhẫn, “Nếu không qua đây, tôi ném xuống.”
Hồ Băng Khanh lúc này mới chầm chậm bước qua, cầm cặp từ đôi tay ngọc ngà kia, cô nói, “Cám ơn, thầy Dương.”
Dương Dương tự giễu cười cười, nhấc chân đi lên lầu.
Hồ Băng Khanh ngẫm lại, liền nói, “Trước kia em không tin vào khoảng cách không gian, nhưng giờ thì sao em lại tin khoảng cách thời gian?” Giọng điệu cứng rắn ẩn dấu sự quật cường. (trước đây Hồ Băng Khanh không tin vào khoảng cách tình yêu, vì thế mới chia tay THANH PHONG, còn giờ thì cô cảm thấy hai người tuổi tác chênh lệch hơi nhiều, sợ rằng cũng không đến được với nhau)
Anh quay đầu, cô gái ấy giương mắt nhìn anh, đôi mắt to tròn lanh lợi sáng sủa.
Cây lá bên ngoài từng mảng xanh mướt, gió hiu hiu thổi, tiếng lá cây xào xạc đung đưa trong gió.
Về sau, một đêm cô mơ thấy Thanh Phong, lúc tỉnh dậy thì lại không nhớ mình đã mơ thấy gì, cô ngồi trên giường, ôm mền nghĩ nửa ngày cũng không ra.
Ngày 23 tháng 5 là sinh nhật của Thanh Phong, cô nhớ rõ ngày ấy, muốn gọi điện thoại qua đó cho anh nhưng lại không dám, sau này mỗi năm vào ngày này đều có người chúc mừng sinh nhật anh đầu tiên, nhưng người đó không phải là cô Hồ Băng Khanh.
Gần sáng, điện thoại cô reng chuông, Hồ Băng Khanh ngồi trên giường, thấy đèn báo điện thoại, dãy số lạ dài ngoằng, cô bấm nút trả lời, tò mò không biết là ai, thì đã nghe đầu dây bên kia “Alo”, vừa nghe thế cô đã biết rõ người đó là ai, trong nháy mắt điện thoại nóng đến phỏng cả tai.
Thanh Phong nói, “Tiểu Băng, em khỏe không?” Hồ Băng Khanh “ừ”, hai bên đều im lặng một lúc lâu, anh đã không còn tồn tại trong cuộc sống của cô, thì còn chuyện gì để nói.
Thanh Phong im lặng nửa ngày mới nói, “Không có gì, chỉ là muốn gọi điện cho em thôi, anh cúp đây.”
Hồ Băng Khanh lòng nhẹ nhõm hẳn, cô nói, “Khoan đã, Thanh Phong, sinh nhật vui vẻ.”
Thanh Phong khi đó đứng dựa vào cửa sổ phòng bếp, thấy bà lão người nước ngoài dẫn khách trọ đi ngang qua cửa sổ, hôm đó tiết trời Vancouver hiếm khi đẹp như vậy, ánh mắt trời ấm áp hắt vào mắt, Thanh Phong nhắm mắt lại nghe giọng nói quen thuộc ấy.
Anh cười nói, “Ừ.” Hồ Băng Khanh ngồi sát mép giường vén màn lên, bên ngoài trời vẫn tối đen như mực, cô nói, "Thanh Phong, xin lỗi.”
Xin lỗi, cô đã từng không kiên trì, xin lỗi, cô từng cho rằng những kỷ niệm sẽ chìm vào quên lãng. Xin lỗi, cô từng tin rằng trên đời này không có một tình yêu không khoảng cách, nhưng giờ chính cô lại dao động.
Giọng nói Thanh Phong truyền ra từ điện thoại, “Anh biết, không sao, à”, từ “à” cuối cùng lên cao, như yêu thương cùng dỗ dành trẻ nhỏ.
Anh vội nói tiếp, “Anh định nói là cố gắng thi tốt.” Không đợi Hồ Băng Khanh nói gì, anh liền cúp máy.
Anh mong cô sống hạnh phúc, đó là mong ước thật sự của anh, nhưng hiện tại anh không thể nào chân thành chúc phúc cô được, không muốn chấp nhận người tạo hạnh phúc cho cô giờ đây không còn là anh, cho nên thà là không nói chuyện, còn hơn không biết nói gì.
Ở bên này, Hồ Băng Khanh nghe giọng anh văng vẳng bên tai, nhưng vì sao giờ đây hai người lại xa xôi vạn dặm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com