Chương 2: Tiếng thở của Cội Nguồn
Gió lạnh của buổi sớm len lỏi qua từng kẽ lá, tạo thành những làn hơi mờ như sương. Tôi bước đi trên nền đất mềm, rêu xanh lún nhẹ dưới gót chân, tiếng xào xạc nhỏ đến mức tôi phải dừng lại để lắng nghe. Mỗi bước, không chỉ là sự di chuyển thể xác, mà còn là cú chạm đầu tiên vào mạch sống của rừng.
Phía sau, tên tù nhân đi theo, dáng hắn thấp hơn tôi một chút nhưng không ngừng quan sát. Đôi mắt xanh thẳm của hắn soi thấu bóng cây, nhưng cũng trùng xuống, ẩn ý một thứ gì đó không thể gọi tên. Hắn lầm rầm vài tiếng, bập bẹ, như đang thử phát âm một ngôn ngữ mới: “R…rừng… già… quá….”
Tôi không trả lời. Lời hắn thô, vụng về, nhưng lại khơi dậy trong tôi một cảm giác lạ lùng: đây là thứ âm thanh thuộc về nơi chốn mà tôi chưa từng đặt chân. Một nơi mà cây không chỉ đứng yên, mà thực sự sống. Tôi cúi xuống vốc nước từ suối nhỏ. Nước lạnh, nhưng không chỉ là nước — tôi cảm nhận được luồng rung yếu ớt chạy qua lòng bàn tay, qua từng mạch máu, như đang thì thầm: “Hãy đi sâu hơn, con của đất.”
Từng tán lá, từng thân cây đều toát lên nhịp thở riêng. Tôi không thể nói là tôi nghe bằng tai hay bằng tim, nhưng âm thanh ấy hiện hữu, vừa mơ hồ, vừa rõ ràng. Tôi ngẩng đầu, thấy ánh sáng ban mai xuyên qua sương mù, tạo thành những vệt bạc trên mặt đất. Những vệt sáng ấy không đứng yên; chúng như đang lắc lư, hòa theo nhịp thở của rừng, vừa nhấp nhô vừa kéo dài, vừa xa vừa gần.
Tên tù nhân bước tới gần, lẩm bẩm vài từ tôi không hiểu, rồi dừng lại, đôi mắt hắn lia quanh. “Ngươi… nghe không?” Hắn hỏi bằng giọng lơ lớ. Tôi gật đầu, không nói, nhưng trong lòng cảm thấy một điều gì đó đang thức dậy — bản năng, nhịp tim và ký ức cổ xưa chưa từng thuộc về tôi, tất cả cùng đồng điệu.
Chúng tôi tiến sâu vào rừng. Đất dưới chân càng ngày càng lún, và đôi khi tôi nghe thấy tiếng nước sủi bọt trong lòng đất, từ những mạch ngầm chưa từng lộ. Ánh sáng mờ ảo lọt qua tán lá, vẽ lên da tôi những đường kẻ như mạng lưới thần kinh. Tôi dừng lại, đặt tay lên thân một cây cổ thụ, lạnh buốt nhưng rắn chắc. Và rồi… tôi nghe thấy — không phải bằng tai, mà bằng cảm giác. Một âm thanh trầm, kéo dài, tựa hồ từ tận lòng đất, vọng lên từng nhịp trong cơ thể.
Tên tù nhân cúi đầu, thở nhẹ. Hắn cũng cảm nhận. Không ai nói gì, nhưng sự im lặng ấy nặng trĩu hơn bất kỳ lời giải thích nào. Tôi bước tiếp, đi theo ánh sáng nhạt phản chiếu trên rễ cây, theo hướng mà bản năng chỉ đường.
Xa xa, giữa sương mù, tôi nhận ra những hình dáng mảnh mai, da ánh lục nhạt, mái tóc dài rủ xuống như cỏ ướt. Ánh mắt họ sâu, không cười, nhưng cũng không thù ghét. Họ là La’thienn — những kẻ sinh ra cùng rừng, sống hòa cùng nhịp thở của đất. Tôi dừng lại, nhìn, cảm giác vừa bị soi chiếu vừa được bảo vệ.
Một trong họ tiến đến, vóc dáng như thân liễu, giọng nói như gió qua lá: “Asha’mirr to luh’veen?” Tù binh lắp bắp vài từ, rồi lắc đầu: “Họ hỏi… vì sao chúng ta đến đây. Không được chạm vào nước.” Tôi nhìn xuống suối. Nước trong vắt, ánh bạc kỳ dị, dường như nhịp tim rừng đang phản chiếu trên mặt nó.
Khoảng lặng kéo dài. Không một lời nói, nhưng cả rừng như đang chờ đợi. Tôi nhận ra, sâu trong ánh mắt họ, là sự thương xót — không dành cho tôi, mà cho sự xa lạ của tôi, kẻ không thuộc về nơi này nhưng đã bước vào.
Ánh sáng ban mai yếu dần, sương mù tan ra từng mảnh. Tôi bước theo họ đến một hồ nước tròn, trong suốt như ngọc bích, nơi rễ cây khổng lồ vươn từ đáy lên như trụ trời. Đây là trái tim rừng. Cả trăm La’thienn quỳ quanh, tay đặt nhẹ trên đất, mắt khép hờ. Âm thanh cất lên, mảnh như tơ, nhưng vang khắp thung lũng: vừa là tiếng hát, vừa là nhịp thở, vừa là tiếng tim đất.
Tôi cảm nhận rõ mạch sống của rừng qua từng rung động. Từng đứa trẻ đứng bên hồ, tay cầm chén nước trong suốt, nhấp từng ngụm nhỏ. Ánh sáng xanh dịu lan tỏa quanh cơ thể chúng, tan vào đất, mở ra “mạch cảm ứng” trong tim, khiến linh hồn hòa cùng nhịp thở của Cội Nguồn.
Tù binh thì thầm bên cạnh: “Lễ… trưởng thành. Họ du hành… trong tâm.” Tôi không nói, chỉ lặng lẽ chứng kiến. Những quả trứng linh hồn vỡ ra, ánh sáng bay lên hòa vào rễ cây, mỗi luồng sáng là một cá thể được sinh lại, nhưng không phải bằng thể xác mà bằng ý thức.
Một thiếu nữ tiến lên, mái tóc bạc ánh lam, mắt trong như mặt nước. Ánh sáng xoay quanh cô, hòa cùng nhịp thở của rừng. Khi cô đặt tay lên thân cây, luồng sáng từ thân cây vươn ra, chạm nhẹ trán cô. Cô run, hơi thở dừng lại. Cả khu rừng như ngừng chuyển động. Tôi thấy tim mình đập theo nhịp đó, cảm giác lạ lùng, vừa hãi vừa yên bình.
Một tiếng thì thầm vọng vào tâm trí: “Kẻ lưu đày… ngươi mang vết nứt của trời. Nhưng nơi đây, đất vẫn biết đến ngươi.” Tôi đứng bất động, cảm giác nhỏ bé trước nhịp thở của rừng, nơi sức mạnh không phải để chinh phục mà để cảm nhận.
Tên tù nhân cúi đầu, hai tay đặt lên đất, lầm bầm. Tôi không hiểu lời hắn, nhưng cảm nhận được sự cộng hưởng. Chúng tôi, hai linh hồn lạc, đứng giữa một thế giới xa lạ, nơi đất vẫn nhớ.
Đêm đến. Ánh trăng xuyên qua tán lá, loang lổ như mảnh kính vỡ. Tôi ngồi bên hồ, tay đặt trên mặt nước. Nhịp tim hòa cùng tiếng rừng, một trong mười chiếc nhẫn trên tay phát sáng yếu ớt. Chiếc nhẫn ở ngón út rạn nhẹ — dấu hiệu đầu tiên của sự cộng hưởng với Cội Nguồn.
Tù binh nằm gần đó, giấc ngủ nông, giọng lẩm bẩm trong mơ: “Tại sao… lại tàn phá… nơi đẹp như vậy?” Tôi không trả lời, nhưng câu nói ấy vang mãi trong đầu, gợi nhắc tôi về quá khứ của mình — vết thương, ánh sáng, và bóng tối.
Bình minh ló dạng, ánh sáng chiếu qua từng cành lá, tạo thành các tia sáng nhảy múa trên mặt hồ. Tôi đứng lên, hít thở sâu. Cội Nguồn vẫn sừng sững, nhịp thở chậm rãi, đều đặn. Tôi nhận ra rằng đây mới là sự khởi đầu thực sự: không phải hành trình chuộc tội, mà là học cách lắng nghe.
Tù binh đứng cạnh, nói khẽ: “Cội… nhớ. Người… nghe?” Tôi nhìn hắn, ánh trăng chiếu qua gương mặt, thấy hai linh hồn lạc bước đứng giữa một thế giới xa lạ, nơi đất vẫn nhớ.
Và tiếng thì thầm vang lên, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: “Hãy nhớ, ánh sáng không bao giờ tắt… chỉ là bị chôn dưới đất.”
.
.
.
Bình minh tan dần, nhịp thở của rừng vẫn đều đặn. Tôi đứng cạnh hồ, tay đặt lên mặt nước trong suốt, cảm giác rung động lan từ rễ cây lên tới vai. Tên tù nhân lặng lẽ quan sát, chưa dám tiến gần hơn, nhưng đôi mắt hắn ánh lên vẻ tò mò và nỗi sợ hãi vừa xen lẫn trân trọng.
Một La’thienn khác tiến tới, vóc dáng nhỏ bé nhưng cân đối, mái tóc ánh bạc rũ xuống lưng. Cô cất giọng, ngôn ngữ lạ nhưng âm thanh trầm như nhịp tim rừng: “Asha’vreen lu’tan…” Tôi chỉ nghe được nhịp, cảm nhận được ý nghĩa: đây là nghi lễ Trở Gốc.
Tôi quỳ xuống bên hồ, tay chạm nước. Hơi lạnh như thấu vào xương, nhưng cũng truyền sức sống. Tôi cảm nhận từng lớp rung động: từ mặt hồ, từ rễ cây, từ trứng linh hồn bay lên từng đợt ánh sáng. Chúng giống như những hạt sương, lơ lửng trong không khí, phát sáng dịu, hòa vào nhau tạo thành những vòng xoáy ánh sáng xanh lam nhạt.
Tên tù nhân hít sâu, cố gắng lặp lại vài từ. Âm thanh thô cứng, nhưng khiến tôi mỉm cười. Chúng tôi là hai linh hồn lạc bước, cùng học cách hòa nhịp với rừng.
Một trứng linh hồn đầu tiên vỡ ra. Ánh sáng từ bên trong lan tỏa, quấn quanh cây, lan sang mặt nước. Một La’thienn cúi xuống, tay đặt lên trứng, dẫn hướng ánh sáng vào rễ cây. Tôi cảm nhận cơ thể mình rung lên theo nhịp đó, như mỗi tế bào đang đồng loạt tỉnh thức.
Hồ nước chao động, phản chiếu ánh sáng nhấp nhô. Tôi đặt tay lên mặt hồ, tiếng thở của tôi hòa cùng nhịp thở của rừng, tiếng lặng im xen kẽ với âm thanh ánh sáng trứng linh hồn, tạo thành một bản giao hưởng tinh tế nhưng dày đặc, gần như khiến tôi nghẹt thở.
Một La’thienn lớn tuổi hơn bước tới, cơ thể mảnh mai nhưng uy nghi, tóc ánh bạc lấp lánh như sương mai. Ông cúi xuống, tay chạm vào nước, tạo ra những vòng xoáy nhẹ. “Ngươi,” ông nói, giọng vang như đất rung, “cội nhớ ngươi.” Tôi nghe, không phải bằng tai mà bằng xương cốt. Tôi nhận ra: rừng biết đến sự hiện diện của tôi, nhưng tôi vẫn chưa thuộc về.
Tù nhân đứng gần, run rẩy, nhưng tay hắn đặt lên mặt đất. Một rung động yếu xuất hiện quanh hắn, kết nối với ánh sáng trứng linh hồn. Tôi hiểu: hắn cũng đang hòa nhịp, nhưng còn vụng về, còn xa lạ. Tôi nắm lấy tay hắn, truyền chút nhịp tim, để hắn cảm nhận sự đồng điệu. Hắn mím môi, mắt mở rộng.
Các trứng linh hồn tiếp tục vỡ, từng luồng ánh sáng bay lên, quấn quanh rễ, lan ra từng thân cây. Tôi thấy rõ những kẽ nứt trong lòng đất, nơi ánh sáng xanh lấp lánh lọt qua. Nhịp thở của rừng trở nên sâu và chậm, như đang hít vào chính tôi, hút từng hơi thở, rồi thở ra từng hạt ánh sáng hòa vào cơ thể tôi.
Một thiếu nữ tiến tới tôi, đặt tay lên vai tôi. “Ngươi… cần nhận.” Giọng cô nhỏ, nhưng như vang khắp hồ. Tôi quỳ xuống, đặt tay lên mặt nước. Một luồng sáng nhè nhẹ lan từ lòng hồ, quấn quanh tôi, như sợi dây mềm nhưng không thể phá vỡ. Tôi cảm thấy một phần cơ thể mình như hòa vào rễ cây, nhịp tim tôi dần đồng bộ với nhịp tim rừng.
Tù nhân phía sau tôi run rẩy, nhưng tôi đặt tay lên vai hắn, truyền sự bình tĩnh. Hắn gật đầu, cố gắng đặt tay lên mặt đất, và một rung động yếu mờ xuất hiện quanh hắn. Tôi mỉm cười: hắn đã bước qua bước đầu tiên.
Nghi lễ tiếp tục. Ánh sáng từ trứng linh hồn hòa vào rễ cây, tạo thành một vòng xoáy dịu, quấn quanh cả hồ. Tôi cảm nhận nhịp thở của đất, nhịp thở của cây, nhịp thở của nước — tất cả trở thành một, nhưng vẫn có ranh giới. Tôi đứng dậy, hít một hơi sâu, nhìn quanh. Tên tù nhân cũng đứng, tay đặt lên lòng bàn tay tôi. Một luồng rung mờ lan ra giữa hai chúng tôi, như nhịp tim rừng dạy chúng tôi cách đồng điệu.
Một La’thienn cao tuổi tiến đến, giọng ông vang: “Ngươi chưa thuộc về chúng ta, nhưng ngươi nghe được tiếng đất. Ngươi đã bước qua nửa đường.” Tôi cúi đầu, mắt dõi theo những vòng ánh sáng nhấp nhô, cảm nhận rõ từng tế bào trong cơ thể như tỉnh thức.
Trứng linh hồn cuối cùng vỡ ra, ánh sáng từ nó mạnh hơn, chiếu xuống mặt hồ, tạo thành những tia sáng dài như vây cá. Tôi quỳ xuống, tay đặt lên mặt nước, cảm giác nhịp thở rừng hòa vào từng cơ bắp, từng nhịp tim, từng hơi thở. Tù nhân đứng cạnh, đôi mắt mở rộng, không nói được gì, nhưng tôi biết hắn cảm nhận được sự sống, sự kết nối với rừng.
Đêm đến. Mặt trăng lên cao, ánh sáng dịu chiếu qua tán lá, những vòng sáng xanh lấp lánh xung quanh chúng tôi. Tôi ngồi bên hồ, tay đặt lên nước, lắng nghe nhịp thở của Cội Nguồn. Một tiếng thì thầm vang lên: “Ngươi đã bước vào vòng xoáy thứ nhất. Hãy chuẩn bị cho chu kỳ thứ hai.”
Tù nhân nằm gần đó, giấc ngủ nông, lẩm bẩm: “Người… rừng… biết…” Tôi không trả lời, chỉ nghe, lắng nghe và cảm nhận. Nhịp thở của rừng vẫn tiếp tục, sâu, chậm và vững chãi.
.
.
.
Đêm khuya, khi mọi thứ chìm trong bóng tối dày đặc, Cội Nguồn vẫn tỏa ánh sáng xanh lam nhạt. Mặt hồ lặng yên, phản chiếu từng vòng ánh sáng từ rễ cây như hàng nghìn viên ngọc sống. Tôi quỳ bên hồ, tay chạm vào mặt nước, cảm nhận từng rung động từ lòng đất: nhịp thở chậm, sâu, đều đặn — như chính nhịp tim của rừng đang dạy tôi cách hòa vào nó.
Tên tù nhân vẫn đứng phía sau, đôi tay run run đặt lên lòng bàn tay tôi. Rung động từ cơ thể hắn lan ra, hòa với ánh sáng từ trứng linh hồn, tạo thành một vòng sóng nhẹ nhàng lan khắp hồ. Tôi nhận ra: hắn đang cố gắng hòa nhịp, nhưng còn thiếu bản năng, còn vụng về. Tôi nắm lấy tay hắn, truyền một nhịp tim nhỏ nhưng ổn định, như dạy hắn cách đồng điệu. Hắn mím môi, mắt mở rộng, như vừa nhận ra một sự sống lớn hơn chính mình.
Những La’thienn tiến tới, đặt từng trứng linh hồn lên rễ cây, đôi tay họ chạm nhẹ vào thân cây. Âm thanh phát ra không từ miệng, mà từ ý niệm, lan khắp không gian. Tôi cảm nhận nhịp thở đó tràn vào cơ thể, từng tế bào rung lên theo nhịp, như đang học cách hít thở cùng đất, cùng rừng.
Một luồng ánh sáng mạnh bùng lên từ trứng cuối cùng, chiếu xuống mặt hồ, xoay tròn theo hình một cột năng lượng dịu, cao dần tới tán cây. Tôi thấy ánh sáng quấn quanh cơ thể tôi, như mạng lưới vô hình kết nối tôi với rễ, với đất, với cả dòng chảy sinh mệnh nơi đây.
Tiếng thì thầm vang lên trong tâm trí, không rõ từ đâu:
“Ngươi… đã bước vào nhịp đầu tiên. Hãy học cách cảm nhận…”
Tôi nhận ra giọng nói ấy không từ Cội Nguồn mà từ chính tôi, từ những gì còn sót lại trong huyết mạch: vết nứt của một đế vương từng thống trị, từng hủy diệt cả vương quốc. Nhưng giờ đây, thứ quyền năng ấy không còn quan trọng. Chỉ còn nhịp thở của rừng, và cách tôi học lại từ đầu.
Tù nhân phía sau cũng run rẩy, nhưng lần này là rung động chân thật. Hắn đặt tay lên rễ, mắt nhắm lại, cố lắng nghe. Tôi cảm nhận được — từng hơi thở, từng rung động từ hắn bắt đầu cộng hưởng với nhịp thở rừng. Ánh sáng quanh chúng tôi nhấp nháy, nhẹ nhàng, như đáp lại sự đồng điệu mới xuất hiện.
Một La’thienn cao tuổi, mái tóc bạc trắng ánh lam, tiến tới giữa vòng nghi lễ. Ông đặt tay lên rễ cây, ánh sáng phát ra từ lòng đất như chảy vào lòng bàn tay ông. Âm thanh vang lên: “Rìen’vael… mở vòng tròn…” — nhịp điệu không phải lời nói, mà là hơi thở.
Tôi quỳ xuống, nhắm mắt, cảm nhận từng rung động. Trong khoảnh khắc ấy, ký ức của tôi trồi lên: những đế đô từng xây, những trận chiến, những linh hồn tôi đã đẩy vào bóng tối. Tất cả vụt qua, tan vào nhịp thở của đất. Không oán hận, không chiến thắng, chỉ còn sự thật: tôi từng là kẻ hủy diệt.
Một thiếu nữ tiến tới, tay cầm trứng linh hồn nhỏ, đặt trên rễ. Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt vừa trân trọng vừa dè chừng. “Ngươi… nghe tiếng đất chưa?” Câu hỏi không cần lời giải, vì nhịp tim của tôi đang đáp lại. Tôi gật đầu, tay vẫn đặt lên mặt hồ.
Cột ánh sáng từ trứng lan ra, quấn quanh chúng tôi. Tôi cảm nhận một thứ năng lượng mới: nó không thuộc về phép thuật, cũng không phải linh khí mà tôi từng biết. Đây là một dạng giao cảm nguyên thủy, trực tiếp từ Cội Nguồn, đi thẳng vào mạch huyết, dạy chúng tôi lắng nghe.
Tôi nhìn tên tù nhân. Hắn chậm rãi đặt tay lên rễ, nhắm mắt, và tôi thấy một rung động lạ lan khắp cơ thể hắn. Không phải sức mạnh, mà là nhận thức: hắn đang học cách “thở cùng đất”. Ánh sáng xanh nhạt quấn quanh chúng tôi, tạo thành một vòng tròn dịu, như bảo vệ nhưng cũng dẫn đường.
Trứng linh hồn liên tục vỡ, ánh sáng bay lên, quấn quanh cây, hòa vào mặt hồ, lan khắp khu rừng. Tôi cảm nhận nhịp thở của đất tăng dần, sâu hơn, như muốn nhấn chìm tất cả vào sự sống. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ từng mạch nước chảy, từng rễ cây cựa mình, từng nhánh lá rung nhẹ. Mọi thứ không chỉ sống, mà biết tôi đang có mặt.
Một La’thienn già đứng giữa vòng tròn, giọng vang khắp rừng: “Ai nhìn thấy ánh sáng sẽ bước qua vòng tuần hoàn. Ai chỉ thấy bóng tối sẽ trở về rễ.” Tôi khẽ nín thở. Ánh sáng quanh tôi nhấp nháy, dao động. Tôi biết: rừng đang thử thách tôi, không phải sức mạnh, mà là khả năng nhận ra chính mình.
Tôi chợt thấy hình ảnh quá khứ: đế quốc từng nắm trong tay, ngọn lửa, máu và tro. Nhưng giờ đây, tôi đứng trước Cội Nguồn, bất lực trước nhịp thở cổ xưa này. Không còn ngai vàng, không còn binh sĩ, chỉ còn một kẻ từng hủy diệt đang học cách lắng nghe đất.
Tên tù nhân thì thầm, mắt mở to: “Ngươi… đã khác…” Tôi nhìn hắn, thấy trong ánh mắt xanh lục pha lam của hắn không chỉ là kính sợ, mà còn là sự trân trọng. Hắn đã nhận ra tôi không còn là đế vương, mà là một kẻ đang tìm chỗ đứng trong vòng xoáy sinh mệnh.
Những quả trứng cuối cùng tan vỡ, ánh sáng từ chúng bay lên, hòa vào thân cây chính giữa hồ. Cột ánh sáng lan ra, vươn tới tán cây, như nối toàn bộ khu rừng thành một nhịp thở duy nhất. Tôi đặt tay lên mặt hồ, và lần đầu tiên, tôi cảm nhận rõ ràng: nhịp tim tôi hòa cùng nhịp thở Cội Nguồn.
Một tiếng thì thầm vang lên, mơ hồ nhưng rõ ràng:
“Ngươi đã bước vào vòng xoáy thứ nhất. Ngươi sẽ học lại cách sống, cách lắng nghe, cách trưởng thành từ đất.”
Tôi quỳ, tay vẫn chạm nước, mắt nhắm lại, cảm nhận từng nhịp, từng rung động. Tên tù nhân đứng bên, tay đặt lên tay tôi, và tôi nhận ra: chúng tôi, hai linh hồn lạc bước, vừa tìm thấy một nhịp cầu giữa quá khứ và hiện tại, giữa tội lỗi và chuộc lỗi.
Đêm dần thưa, ánh trăng rọi qua tán lá. Mặt hồ lấp lánh, rễ cây cựa mình, và tôi biết: đây không phải kết thúc, mà là sự khởi đầu thực sự của chu kỳ thứ hai. Một chu kỳ không quyền lực, không chiến tranh, chỉ còn nhịp thở, ánh sáng và sự sống.
Tù nhân quay sang, giọng hắn lặng lẽ, nhưng có chút khẽ run: “Ngươi… nghe thấy… nhịp thở… của đất.” Tôi gật đầu, không nói thêm. Chỉ cần cảm nhận, vì lời nói giờ đây là thừa.
Cột ánh sáng xanh nhạt tan dần, để lại bóng tối và hơi thở. Tôi ngồi đó, cảm nhận nhịp tim mình đã thay đổi. Một nhịp chậm, sâu, đồng điệu với Cội Nguồn. Một rung động nhỏ xuất hiện trên chiếc nhẫn ngón út — dấu hiệu đầu tiên của kết nối.
Tôi thở dài, không còn kiêu ngạo. Không còn đế vương, không còn tù nhân. Chỉ còn hai linh hồn, đứng giữa rừng, lắng nghe nhịp thở của đất, và học cách bắt đầu lại từ gốc rễ.
.
.
.
Sương sớm phủ mờ khắp khu rừng. Mặt hồ lấp lánh ánh sáng còn sót lại từ đêm qua, mỗi giọt nước như chứa cả cội nguồn vừa thức tỉnh. Tôi bước ra bờ hồ, chân trần chạm đất ẩm, cảm giác nhịp thở rừng vẫn còn vang vọng trong từng bước đi.
Tên tù nhân đứng bên, mắt hướng về mặt hồ, ngón tay run run khẽ chạm vào bùn. Hắn lạ lùng, nhưng lần này không còn sợ hãi; ánh mắt pha lẫn tò mò và trân trọng. Tôi hiểu: hắn đang cố tìm cách “thở” cùng đất, nhưng còn vụng về, chưa đồng điệu hoàn toàn.
Rễ cây cựa mình, mầm xanh từ trứng linh hồn hôm qua bắt đầu nhú lên. Một luồng khí mát lành lan ra, nhấn chìm không gian trong cảm giác dịu êm nhưng đầy sức sống. Tôi cúi xuống, tay chạm vào rễ, cố nhận ra những rung động mà tôi đã học đêm qua. Nhịp tim tôi hòa cùng đất, sâu hơn, như được nối trực tiếp vào mạch sinh mệnh của rừng.
Một La’thienn già đứng cạnh, mái tóc bạc ánh lam tỏa sáng dưới ánh bình minh. Ông không nói gì, chỉ đặt tay lên rễ, đôi mắt khép hờ. Tôi nhìn thấy những nhịp rung từ cơ thể ông lan truyền, chạm vào tôi và tù nhân. Không lời, nhưng rõ ràng: đây là bước tiếp theo của nghi lễ, giai đoạn “dòng chảy linh hồn”.
Tên tù nhân nắm tay tôi, đôi mắt mở to, cố lắng nghe. Lần này tôi không phải dạy, chỉ cần dẫn nhịp. Hắn hít thở, từng hơi, từng rung động từ tay tôi, từ rễ cây, hòa vào cơ thể. Ánh sáng nhạt từ mầm trứng linh hồn sáng lên, lan tỏa theo từng nhịp hít thở.
Tiếng thì thầm lại vang lên, lần này rõ ràng hơn:
“Ngươi… và kẻ lạ… hãy để dòng chảy dẫn ngươi.”
Tôi nhận ra giọng nói này không còn chỉ là nhận thức cá nhân, mà là nhịp thở của toàn bộ rừng. Nó dạy tôi không chỉ cảm nhận, mà còn trao cho tôi khả năng điều hòa, hướng dẫn kẻ khác đồng điệu cùng dòng chảy.
Mặt hồ bắt đầu phản chiếu hình ảnh chúng tôi. Không còn hình dáng riêng biệt nữa, mà là hai con người hòa vào dòng nước, hòa vào ánh sáng, hòa vào nhịp thở chung. Tôi cảm nhận tên tù nhân cũng bắt đầu thay đổi: từng rung động vụng về ban đầu giờ trở nên đồng điệu, mạnh mẽ, nhưng vẫn dịu dàng.
Một mầm cây nhỏ vươn lên từ rễ. Tôi cúi xuống, chạm tay vào nó. Hơi ấm lan vào tay tôi, từng nhịp tim hòa cùng nhịp thở mầm sống. Tôi nhận ra: dòng chảy linh hồn không chỉ là năng lượng, mà là một sự kết nối chân thực giữa sinh mệnh, ký ức, và cả những gì chúng tôi từng hủy diệt.
La’thienn già quan sát, giọng ông vang lên như nhịp tim rừng: “Dòng chảy chỉ tồn tại khi ngươi biết lắng nghe, không chiếm hữu, không áp đặt. Hãy để nó đi qua.” Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, và lần đầu tiên, tôi hiểu: sức mạnh không nằm ở quyền lực, mà ở khả năng hòa nhịp.
Tên tù nhân hít theo, từng rung động từ tôi lan sang hắn, rồi từ hắn lan vào rễ, vào mầm cây, vào hồ. Một vòng tuần hoàn trọn vẹn hình thành, nhịp thở dồn dập nhưng không gấp, nhịp điệu vừa đủ để cả ba — tôi, hắn, và rừng — đồng điệu hoàn toàn.
Tôi mở mắt. Ánh sáng từ mầm cây chiếu xuống mặt hồ, tạo thành một vệt sáng xuyên thấu, nhấn mạnh sự kết nối. Tôi nhận ra điều này: mỗi bước trong nghi lễ không chỉ khôi phục cội nguồn, mà còn khôi phục chính bản thân. Quá khứ tội lỗi, quyền lực đã mất, những thất bại, tất cả đều được rửa sạch bởi nhịp thở và dòng chảy.
Một La’thienn trẻ tiến tới, tay cầm trứng linh hồn cuối cùng, đặt lên mầm cây nhỏ. Ánh sáng bùng lên, lan ra mặt hồ, quấn quanh rễ, quấn quanh chúng tôi. Tôi cảm nhận rung động cuối cùng: dòng chảy linh hồn đã hoàn thiện chu kỳ đầu tiên, mở đường cho sự sống mới.
Tên tù nhân quay sang tôi, mắt mở to, lặng thinh nhưng đầy xúc động. Tôi mỉm cười nhẹ, không nói gì. Không cần lời giải thích, vì chúng tôi đều hiểu: hôm nay, chúng tôi vừa học cách sống lại từ cội rễ, vừa học cách đồng điệu với nhịp thở của đất và rừng.
Cột ánh sáng dần tắt, nhưng nhịp thở còn đọng lại trong từng mạch huyết. Tôi cúi xuống, tay chạm nước lần cuối, cảm nhận dòng chảy trọn vẹn. Tôi biết, bước tiếp theo sẽ khó hơn, nhưng ít nhất, chúng tôi đã học cách đi cùng nhau, và cùng đi cùng rừng.
.
.
.
Buổi sáng tiếp theo, rừng như tỉnh hẳn. Ánh sáng xuyên qua lá, tạo thành những vệt vàng nhạt trên mặt đất ẩm. Không khí tĩnh lặng, nhưng khác với sự yên tĩnh trước đây; lần này, từng bước chân đều vang lên như nhịp trống cổ xưa, nhấn mạnh sự hiện diện của mọi sinh mệnh xung quanh.
Tôi và tên tù nhân đi theo các La’thienn, hướng về khu vực sâu nhất trong rừng – nơi mà rễ cây già nhất vươn ra như những cột trụ nối đất với trời. Họ gọi nơi này là Thal’raen, nơi khởi đầu của mọi dòng chảy linh hồn.
Tại đó, chúng tôi được yêu cầu quỳ xuống, đặt tay lên đất. Không lời hướng dẫn, chỉ có ánh mắt và nhịp thở của rừng. Tôi cảm nhận nhịp tim của chính mình, từng mạch máu hòa vào nhịp thở chung. Tên tù nhân nắm tay tôi, lần này vững vàng hơn. Hắn không còn vụng về; rung động từ hắn đi ra, tạo thành vòng tuần hoàn thứ hai, mạnh mẽ và tinh khiết.
Một La’thienn trẻ tiến đến, đặt trước chúng tôi hai mầm cây non, ánh sáng xanh ngọc từ thân cây tỏa ra như thở. “Đây là thử thách,” hắn nói bằng ngôn ngữ của mình, nhưng tôi nghe như nhịp tim rừng vang vọng: “Ngươi phải đồng điệu với mầm sống mới, nếu không, nó sẽ không tồn tại.”
Tôi cúi xuống, tay chạm vào mầm cây. Nhiệt độ từ đất lan lên, từng rung động như dòng điện nhẹ chạy qua da thịt. Tôi nhắm mắt, tập trung hoàn toàn. Cơn cảm giác hỗn độn từ quá khứ trỗi dậy: quyền lực, chiến tranh, tội lỗi… tất cả đổ dồn vào tâm trí. Nhưng rồi, từng rung động từ mầm cây kéo tôi ra khỏi bóng tối ấy, định hình tôi trở lại, hòa cùng nhịp thở của đất.
Tên tù nhân làm theo, ban đầu chậm rãi, sau dần dần đồng điệu. Tôi nhận ra: không phải tôi dẫn dắt hắn nữa; nhịp thở của rừng dẫn chúng tôi cùng nhau. Ánh sáng từ mầm cây lan ra, quấn quanh chúng tôi, như tạo thành lớp bảo vệ, như trao quyền sống cho mầm non.
Một La’thienn già đứng bên quan sát, giọng ông vang lên: “Dòng chảy không chỉ là năng lượng; nó là ký ức, là niềm tin, là sự sống. Ai không hòa nhịp, sẽ bị trôi mất.”
Tôi cảm nhận rung động lạ: dòng chảy không chỉ từ mầm cây, mà từ mọi sinh linh xung quanh, từ rễ cây già đến lá cây trẻ, từ đất ẩm đến suối trong. Nó kéo tôi, trói tôi, thử tôi. Tôi chợt hiểu: chu kỳ thứ hai không chỉ là thử thách cho mầm cây, mà cho chính linh hồn tôi.
Hình ảnh hiện ra trong tâm trí: các thành phố tôi từng cai trị, những vương quốc cháy rực, những kẻ tôi đã hủy diệt, giờ đây tất cả đều trở thành mảnh vỡ trong dòng chảy lớn. Tôi không chống lại; tôi để cho dòng chảy đi qua, thấm vào tôi, xóa nhòa những ranh giới giữa tôi và thế giới.
Tên tù nhân đứng cạnh, đôi mắt mở to, dường như đang thấy chính mình trong dòng chảy. Tôi nhận ra rằng hắn cũng đang trải qua thử thách – nhưng theo cách riêng. Hắn không phải kẻ hủy diệt; hắn là nhân chứng, và giờ là một phần của mạch sống mới.
Ánh sáng từ mầm cây bùng lên mạnh, cuốn theo từng rung động, tạo thành mạng lưới ánh sáng bao quanh chúng tôi. Tôi không còn cảm thấy sợ hãi. Ngược lại, tôi cảm thấy một sự kết nối sâu sắc: tôi, hắn, mầm cây, rừng – tất cả là một.
Một âm thanh vang lên, không phải từ miệng, mà từ chính ý thức:
“Ngươi đã từng mất mát, từng hủy diệt, nhưng giờ hãy học cách cho đi. Chỉ khi đồng điệu, ngươi mới thấy con đường trở về.”
Tôi mở mắt. Tên tù nhân cũng mở mắt, nhìn vào mầm cây, nhìn vào tôi. Không cần lời, chúng tôi hiểu nhau. Nhịp thở của đất, nhịp thở của rừng, nhịp thở của chúng tôi – tất cả hòa làm một.
Một rễ cây từ gốc khổng lồ vươn ra, chạm vào mầm cây, sau đó chạm vào tay tôi, tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn hảo. Tôi cảm nhận sự sống lan tỏa khắp cơ thể. Đây là khoảnh khắc đồng điệu hoàn toàn – tôi, tên tù nhân, và mầm sống mới, cùng hòa vào nhịp thở của Cội Nguồn.
Rừng im lặng. Không còn tiếng hát, không còn lời thì thầm. Chỉ còn ánh sáng và nhịp thở sâu, đều đặn. Tôi nhận ra: chu kỳ thứ hai đã hoàn tất. Không chỉ mầm cây sống, mà cả linh hồn tôi và hắn cũng đã được “tái sinh” từ nền tảng cội nguồn.
Tên tù nhân cúi đầu, thở dài, và lần đầu tiên tôi thấy hắn mỉm cười thật sự. Tôi khẽ gật đầu. Hai linh hồn lạc bước, từng tưởng sẽ không bao giờ hòa vào, giờ đây đã tìm thấy sự đồng điệu trong rừng.
.
.
.
Bình minh lên, ánh sáng xuyên qua tán lá như hàng nghìn lưỡi kiếm bạc mảnh. Sương vẫn bám trên lá, long lanh như thủy tinh mỏng. Tôi đứng giữa khoảng rừng, cảm giác mình vừa qua một cơn mộng mà không hề ngủ. Từng rung động từ đất vẫn còn vọng lại trong tim.
Tên tù nhân đứng bên, mắt mở to, nhìn các cây cổ thụ, ánh mắt pha lẫn sợ hãi và thán phục. Hắn không cười, không nói, chỉ lặng yên. Tôi nhận ra rằng ở nơi này, mọi ngôn từ trở nên thừa thãi. Ngay cả quyền lực, kiêu hãnh hay nỗi sợ cũng trở nên nhỏ bé trước nhịp thở của Cội Nguồn.
Người La’thienn bắt đầu di chuyển. Họ không gọi nhau, không trao đổi bằng lời, nhưng tôi hiểu — họ mời chúng tôi đến gần gốc cây trung tâm. Những quả trứng còn lại được đặt xung quanh rễ cây, ánh sáng của chúng như những đốm sao nhỏ, nhấp nháy theo nhịp thở của đất. Tôi đặt tay lên rễ cây, và lần thứ hai trong đời, cảm nhận được một sự hiện diện vừa mênh mông, vừa thân thiết.
Tên tù nhân thốt lên bằng giọng bập bẹ: “Ngươi… cảm nhận chưa? Chúng… đang… nhìn ngươi.” Tôi nhíu mày, nhưng thực ra tôi đã cảm nhận. Cảm giác ấy không phải sợ, mà là một nhận thức — rằng rừng biết tôi, từng rung động, từng ký ức của kẻ từng đứng trên ngai vàng cũng được nhịp thở đó ghi nhận.
Từ giữa gốc cây, một luồng sáng xanh thẫm trào ra, quấn quanh từng thân cây, tạo thành một mạng lưới ánh sáng nhấp nháy. Tôi cúi xuống, đặt trán lên mặt đất. Từng nhịp rung của rễ lan lên cột sống, vào từng mạch máu. Tôi thấy trước mắt một cảnh tượng lạ lùng: rễ cây hóa thành những dòng sông ánh sáng, uốn lượn qua từng thế kỷ, vươn dài tới những đế đô tôi từng cai trị. Tôi thấy chính mình, đứng trên ngai vàng, giữa ánh sáng và tro tàn. Tôi thấy quyền lực của mình, và cả những lỗi lầm không thể xóa.
Người La’thienn tiến đến, đặt tay lên rễ cây, và chậm rãi đưa tay tôi theo hướng ánh sáng. Họ không nói gì, nhưng cơ thể họ truyền một nhịp điệu lạ lùng. Tôi nhắm mắt, và lần đầu tiên nghe thấy rõ: từng linh hồn vừa được sinh ra trong nghi lễ, từng đứa trẻ uống nước từ hồ, từng ánh sáng nhỏ tỏa ra… tất cả đều hòa làm một, tạo nên một bản hợp xướng không lời, nhưng vang khắp rừng.
Chiếc nhẫn trên ngón út tôi rạn nhiều hơn, ánh sáng dịu lan từ nhẫn, chạy dọc theo xương tay, tới tim. Tôi cảm giác nhịp tim mình đồng bộ với nhịp thở rừng. Tôi chưa từng cảm thấy quyền lực nào mạnh mẽ đến thế — không phải sức mạnh chiếm đoạt hay huỷ diệt, mà là sức mạnh lắng nghe, tiếp nhận và đồng điệu.
Từ xa, một nhóm trẻ La’thienn bước ra, tay cầm chén nước trong suốt. Chúng quỳ trước gốc cây, uống từng ngụm, và từng luồng sáng nhỏ từ cơ thể chúng hòa vào rễ. Tôi thấy trong ánh sáng ấy hình ảnh của chính mình, nhưng không phải là kẻ thống trị hay kẻ hủy diệt, mà là một sinh linh nhỏ bé, đứng trước nguồn sống, học cách lắng nghe và chịu trách nhiệm về quá khứ.
Tên tù nhân đứng bên, ánh mắt dõi theo, bàn tay hắn run nhẹ khi chạm vào rễ. Hắn thì thầm: “Ngươi… hiểu rồi chứ? Chúng… không quên… ai từng đến.” Tôi gật nhẹ. Quả thật, rừng không quên. Mỗi bước chân, mỗi hành động, mỗi lỗi lầm đều được ghi lại, nhưng không để phán xét, mà để dạy ta cách lắng nghe và quay về.
Ánh sáng từ rễ cây dần dâng lên, lan khắp thung lũng. Tôi đứng lên, hít sâu, cảm nhận từng nhịp rung trong lòng đất. Một luồng cảm giác ấm áp, dịu dàng, nhưng tràn đầy uy quyền bao la, lan vào từng tế bào. Tôi không còn là đế quân, cũng không còn là kẻ bị lưu đày. Tôi là một phần nhỏ trong nhịp thở sống của rừng, hòa cùng ánh sáng, nước, đất và linh hồn vừa thức dậy.
Một thiếu nữ La’thienn tiến đến, đặt chén nước trước mặt tôi. Cô ấy mỉm cười, ánh mắt chan chứa điều khó tả — vừa dè chừng, vừa thương cảm. Tôi do dự, rồi uống. Ngay lập tức, nhịp tim tôi cộng hưởng với nhịp thở rừng. Một luồng ánh sáng chảy từ ngực lên tay, xuyên qua các ngón tay, và chiếc nhẫn rạn nhẹ hơn nữa. Tôi biết, đây là dấu hiệu: Cội Nguồn đã chạm vào tôi, mở ra một kết nối chưa từng có.
Đêm đến, ánh trăng chiếu qua tán lá, loang lổ như những vệt bạc rơi trên mặt đất. Tôi ngồi bên hồ, cảm nhận từng rung động. Tên tù nhân nằm ngủ cách đó không xa, nhưng tôi biết hắn không hề yên. Trong giấc mơ, hắn nói bằng ngôn ngữ riêng: “Tại sao… lại tàn phá… nơi đẹp như vậy?” Tôi không biết hắn nói về ai, nhưng câu hỏi ấy vang mãi trong đầu, nhắc tôi rằng mỗi hành động đều để lại dấu vết, dù là ánh sáng hay bóng tối.
Bình minh tiếp theo, ánh sáng len qua từng khe lá, tạo thành các mảng sáng lung linh. Tôi đứng giữa rừng, nhìn chiếc nhẫn rạn trên tay. Nhịp thở của Cội Nguồn vẫn vững, lan tỏa qua từng sợi rễ. Tôi nhận ra: đây mới là sự khởi đầu thực sự. Không phải chuỗi quyền lực, không phải sự thống trị, mà là học cách lắng nghe. Học cách trở về với gốc rễ, với nguồn sống.
Tù binh đứng bên, ánh mắt hắn sáng lên. Hắn bập bẹ: “Ngươi… nghe… rừng thở… và… ngươi… không còn cô độc.” Tôi nhìn hắn, nhận ra một điều: hai linh hồn lạc bước, một kẻ từng là đế vương, một kẻ từng là tù nhân, giờ đây đứng giữa rừng, nhưng lần đầu tiên, cảm thấy mình thuộc về nơi này, thuộc về nhịp thở của đất.
Trong ánh sáng nhấp nháy của bình minh, tôi nghe rõ ràng: “Hãy nhớ, ánh sáng không bao giờ tắt… chỉ là bị chôn dưới đất.” Và lần đầu tiên, tôi hiểu: sức mạnh thật sự không phải là chiếm đoạt, mà là học cách để nhịp thở của rừng dạy ta biết lắng nghe, biết quay về và biết chịu trách nhiệm với quá khứ.
.
.
.
Ngày tiếp theo, rừng vẫn yên lặng, nhưng khác hẳn so với ngày trước. Không phải tĩnh lặng của bình minh, mà là một tĩnh lặng đầy ý thức — như thể cả Cội Nguồn đang theo dõi, đánh giá, và đồng thời… hướng dẫn.
Tôi đi dọc theo bờ hồ, nơi nước trong đến mức đáy phản chiếu ánh sáng như gương. Từng luồng ánh sáng từ rễ cây quấn quanh lòng hồ, dường như mở ra một lớp không gian khác, vừa nhìn thấy nhưng cũng vừa vô hình. Tôi nhận ra mỗi chiếc nhẫn trên tay phản ứng khác nhau. Ngón út, chiếc nhẫn rạn đầu tiên, vẫn phát sáng nhẹ. Ngón áp út, thứ hai, bắt đầu rung nhẹ như nhịp tim đang điều chỉnh. Ngón giữa và ngón trỏ, ấm lên dần, như muốn kết nối với năng lượng xung quanh.
Tên tù nhân bước bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Hắn chỉ ra những dấu hiệu mà tôi không nhìn thấy: “Ngươi… thấy… rễ nhỏ… uốn quanh nước… mỗi nhịp… là một nhịp tim.” Hắn bập bẹ, chưa rõ ràng, nhưng tôi hiểu. Không phải tất cả đều là trực giác của tôi — hắn, từ một thế giới khác, vẫn có thể cảm nhận rung động của Cội Nguồn theo cách riêng.
Chúng tôi tiến sâu hơn vào rừng. Cây cối dày đặc, rễ quấn lấy nhau thành mạng lưới, nhưng không hề cản đường. Mỗi bước chân tôi đi, đất dưới chân rung lên một nhịp dịu dàng, như đang chào đón. Tôi cúi xuống, tay chạm vào rễ, cảm nhận từng dòng năng lượng đi qua, từ cội rễ đến thân cây, rồi lan rộng vào cơ thể. Cảm giác ấy không còn mơ hồ nữa. Đây là tiếng thở thật sự, không phải âm thanh hay tưởng tượng, mà là nhịp sống của cả khu rừng.
Chúng tôi đến một khu vực mở rộng hơn, nơi hàng chục cây cổ thụ xếp thành vòng tròn. Giữa vòng tròn là những đứa trẻ La’thienn, đang ngồi thiền. Mỗi đứa trẻ cầm một quả trứng trong suốt, ánh sáng từ trứng bắt đầu nhấp nháy theo nhịp thở rừng. Tôi thấy nhịp tim của chúng dần hòa cùng nhịp thở Cội Nguồn, tạo ra một hợp âm sống động, vừa sâu thẳm vừa mênh mông.
Một nữ nhân La’thienn tiến đến, đặt tay tôi lên một quả trứng. “Ngươi… muốn nghe?” – cô ấy hỏi bằng ánh mắt, không lời. Tôi gật, đặt tay lên trứng. Ngay lập tức, dòng năng lượng chảy qua, lan vào tim, lan ra từng ngón tay, tới toàn thân. Tôi nghe được… không phải bằng tai, mà bằng mạch máu, bằng huyết quản, bằng những ký ức đã ngủ yên từ lâu.
Hình ảnh hiện ra trong tâm trí: những cây cổ thụ từng bị tôi chặt phá, những vùng đất từng bị cướp đoạt, những linh hồn tôi từng coi là đối tượng hay công cụ… tất cả bây giờ nhấp nháy như ánh sáng trong trứng. Tôi cảm giác mình không còn quyền lực nữa; thay vào đó là trách nhiệm. Tôi cảm thấy đau, nhưng không phải nỗi đau của mất mát, mà là nỗi đau của nhận ra — nhận ra rằng mọi hành động đều được ghi lại, và Cội Nguồn… vẫn nhớ.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út phát sáng mạnh hơn, rung lên dồn dập. Tôi nhắm mắt, và lần đầu tiên, nghe rõ nhịp thở của tất cả rừng. Từng cây, từng mạch nước, từng linh hồn vừa được sinh ra — tất cả hòa vào một nhịp sống. Tôi hiểu: đây là Chu kỳ thứ hai mà Cội Nguồn mở ra cho tôi. Không còn là hành trình chuộc tội riêng lẻ nữa; giờ đây, mỗi bước đi của tôi được hòa vào nhịp sống của rừng, của đất, của nước.
Tên tù nhân đứng bên, cũng đặt tay lên một quả trứng. Hắn khẽ nói: “Ngươi… thấy chưa… ngươi… không còn lạc.” Tôi quay sang hắn, và lần đầu tiên thấy hắn mỉm cười — một nụ cười nhẹ, không kiêu ngạo, không hoang dại, mà trầm tĩnh, như đã hiểu điều gì đó sâu xa về sự sống.
Đêm xuống. Ánh trăng tràn qua tán lá, rọi xuống mặt hồ. Từng quả trứng đã vỡ ra, ánh sáng hòa vào rễ cây. Cội Nguồn rung lên một nhịp mạnh, và tôi cảm nhận nhịp tim mình đồng bộ hoàn toàn. Từng chiếc nhẫn trên tay phản ứng khác nhau: có chiếc rạn, có chiếc phát sáng, có chiếc rung nhẹ… tất cả đều như thông báo rằng một mạch cảm ứng mới đã được mở.
Tôi bước ra mép hồ, nhìn vào mặt nước. Hình ảnh của tôi không còn là kẻ đế vương, mà là một sinh linh nhỏ bé, đứng trước nguồn sống, học cách lắng nghe. Từ xa, tiếng rừng vang lên, không phải bằng lời, mà bằng nhịp tim, bằng ánh sáng, bằng dòng năng lượng. Tôi nghe rõ:
“Ngươi từng là ánh sáng, rồi trở thành bóng tối.
Giờ hãy lắng nghe tiếng đất thở,
Vì đất chưa bao giờ ghét ngươi.”
Tôi không đáp. Chỉ đứng đó, cảm nhận mọi rung động lan từ rễ, qua tay, qua tim, rồi lan ra khắp cơ thể. Nhịp thở rừng đã trở thành nhịp thở của tôi, và nhịp thở tôi trở thành nhịp thở của rừng. Tôi biết, đây mới là sự khởi đầu thật sự. Không phải chuỗi quyền lực hay hủy diệt, mà là học cách lắng nghe, học cách quay về và học cách trở thành một phần của nhịp sống.
Tên tù nhân quay sang, ánh mắt hắn chan chứa một sự thấu hiểu mà tôi chưa từng thấy. Hắn nói khẽ, bằng giọng bập bẹ: “Ngươi… không còn cô độc… rừng… biết ngươi.” Tôi gật, và lần đầu tiên cảm thấy trọn vẹn một cảm giác bình yên lạ lùng — bình yên mà không phải nhờ quyền lực, mà nhờ nhận thức, nhờ sự hòa hợp, nhờ lắng nghe.
Những chiếc nhẫn trên tay tôi phản ứng lần cuối trong đêm đó. Ngón út rạn mạnh, phát ra ánh sáng dịu, nhắc nhở tôi rằng mạch cảm ứng vừa mở. Ngón áp út và ngón giữa rung nhẹ, như đồng hồ đo nhịp sống. Tôi hít sâu, cảm nhận mọi rung động xung quanh. Và trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng Chu kỳ thứ hai — chu kỳ lắng nghe, hòa nhập và nhận trách nhiệm — vừa chính thức bắt đầu.
.
.
.
Sáng hôm sau, rừng không còn vẻ tĩnh lặng ban đêm mà chuyển sang một nhịp điệu nhẹ nhàng, mềm mại. Sương mù mỏng tràn qua từng tán lá, phản chiếu ánh sáng xanh lục như pha lê. Mỗi bước chân tôi đi, mặt đất run lên dịu dàng — không phải vì sợ, mà vì chào đón.
Chiếc nhẫn trên ngón út vẫn rạn, phát ra ánh sáng mờ. Ngón áp út và ngón giữa rung nhè nhẹ, còn các nhẫn khác bắt đầu ấm lên, như muốn hòa vào mạch năng lượng xung quanh. Tôi nhận ra: mỗi chiếc nhẫn đánh dấu một “đường dẫn” trong cơ thể, nối tôi với nhịp thở của rừng, và từng rung động nhỏ ấy đều có thể cảm nhận bằng cả tâm trí.
Tên tù nhân đi bên cạnh, ánh mắt xanh thẳm lấp lánh ánh sáng mờ từ rễ cây. Hắn cúi xuống, đặt tay lên mặt đất, thì thầm: “Ngươi… cảm nhận… rừng… không còn giấu gì.” Tôi gật, mặc cho nhịp tim mình hòa cùng nhịp thở khắp khu rừng. Chúng tôi đi về phía trung tâm, nơi những cây cổ thụ lớn nhất đứng sừng sững. Rễ cây quấn chặt vào nhau, tạo thành cột trụ tự nhiên, ánh sáng xanh di chuyển dọc thân cây như nhịp thở sống động.
Một nữ nhân La’thienn xuất hiện, đứng trước tôi, tay giơ lên một viên trứng nhỏ trong suốt. Cô khẽ nói, giọng như gió qua lá: “Ngươi… nghe chưa?” Tôi đưa tay chạm nhẹ, và ngay lập tức cảm nhận một dòng năng lượng lan vào mạch máu, từ đầu ngón tay đến tim, rồi lan ra toàn thân.
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức xưa hiện lên: những thành phố từng xây, những vương quốc từng cai trị, những sinh linh từng hủy diệt. Nhưng bây giờ, tất cả đều hòa vào nhịp thở rừng. Tôi hiểu rằng: Chu kỳ thứ hai không phải chuỗi quyền lực hay hủy diệt, mà là học cách lắng nghe và hòa nhập.
Các quả trứng vỡ ra, ánh sáng hòa vào rễ cây. Từng chiếc nhẫn trên tay tôi phản ứng: rạn, phát sáng, rung nhè nhẹ. Nhịp thở rừng và nhịp tim tôi hòa làm một. Tên tù nhân quay sang, ánh mắt chan chứa hiểu biết: “Ngươi… không còn cô độc… rừng… biết ngươi.” Tôi gật, lần đầu cảm nhận bình yên thực sự — bình yên không từ quyền lực, mà từ nhận thức và hòa hợp.
Rừng chuyển mình. Lá rủ xuống, ánh sáng xuyên qua thành những vệt lấp lánh trên mặt đất. Cội Nguồn phát ra một nhịp rung mạnh, như báo hiệu rằng Chu kỳ thứ hai đã mở. Tôi cúi xuống, đặt tay lên rễ cây, cảm nhận từng dòng năng lượng đi qua mình.
Bất chợt, hình ảnh hiện ra trong tâm trí: một vương quốc đã cháy, cây cối hóa tro, linh hồn tan biến. Nhưng lần này, tôi không sợ. Tôi biết rằng ký ức ấy không phải để ghét bỏ, mà để học cách lắng nghe, học cách hòa nhập, học cách nhận trách nhiệm.
Chiếc nhẫn trên ngón út phát sáng mạnh, rạn thêm đường thứ hai, nhắc nhở tôi rằng mạch cảm ứng vừa mở. Ngón áp út rung mạnh hơn, ngón giữa ấm lên, các nhẫn khác phản ứng theo nhịp năng lượng. Tất cả báo hiệu rằng Chu kỳ thứ hai — chu kỳ học cách lắng nghe và hòa nhập với rừng — chính thức bắt đầu.
Tên tù nhân đứng cạnh, nhìn tôi bằng ánh mắt lặng yên nhưng sâu thẳm. Hắn nói bằng giọng lạc lối của tộc La’thienn: “Ngươi… không còn là người đến từ ngoài rừng… ngươi… đang… sống cùng rừng.” Tôi gật, cảm nhận nhịp thở chung giữa tôi, hắn và Cội Nguồn. Chúng tôi, hai linh hồn lạc bước, giờ đây đã trở thành một phần nhịp sống của rừng.
Bóng chiều tràn qua, ánh sáng mặt trời chiếu qua tán lá thành những vệt dài. Cội Nguồn đứng sừng sững, thân cây tỏa ánh sáng dịu dàng, như đang thở. Tôi nhìn kỹ các chiếc nhẫn trên tay: một chuỗi nhịp rung, rạn và phát sáng báo hiệu sự thức tỉnh. Đây là dấu hiệu đầu tiên rằng Cội Nguồn đã chấp nhận tôi, dù tôi từng là kẻ hủy diệt.
Tôi thở sâu. Lần đầu tiên, cảm giác quyền lực không còn chi phối. Thay vào đó, tôi cảm nhận nhịp thở, dòng chảy và ánh sáng. Từ xa, tiếng gió rừng hòa cùng tiếng thì thầm:
“Ngươi từng là ánh sáng, rồi trở thành bóng tối.
Giờ hãy lắng nghe tiếng đất thở,
Vì đất chưa bao giờ ghét ngươi.”
Tôi không trả lời, chỉ nhìn xuống mười ngón tay. Chiếc nhẫn ngón út rạn mạnh, phát sáng dịu, báo hiệu một sự thay đổi sâu xa. Các nhẫn khác rung nhè nhẹ, như nhắc rằng còn nhiều bước phải đi. Nhưng lần này, tôi không sợ. Tôi đã học cách lắng nghe.
Tên tù nhân quay lại nhìn tôi, mỉm cười nhẹ. Hắn là kẻ từng tự cho mình quyền lực, từng sinh ra trong chiến tranh và hận thù, nhưng giờ đây, hắn cũng học cách nhìn nhận sự sống, học cách hòa nhập. Hai chúng tôi đứng cạnh nhau, giữa một thế giới xa lạ, nơi đất vẫn nhớ và nhịp thở rừng vừa đưa chúng tôi vào Chu kỳ thứ hai.
Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi thật dài, cảm nhận nhịp thở Cội Nguồn len lỏi qua từng mạch máu. Đây là khoảnh khắc mà tôi nhận ra: chuỗi hành trình không phải là chuỗi chiến tranh, không phải chuỗi quyền lực, mà là chuỗi lắng nghe, học cách trở về rễ, học cách sống cùng đất, nước, cây, và sinh linh.
Một giọt sương từ tán lá rơi trên tay tôi. Tôi mở mắt, nhìn vào tên tù nhân. Hắn gật nhẹ, như nói: “Ngươi… đã bắt đầu hiểu.” Tôi khẽ mỉm cười. Không lời nào cần nói thêm. Cả khu rừng, Cội Nguồn, và những chiếc nhẫn trên tay tôi đều đã chứng minh: chu kỳ thứ hai đã bắt đầu.
Ánh sáng ban chiều nhạt dần, nhưng trong lòng tôi, thứ ánh sáng thật sự — ánh sáng của sự hòa nhập, lắng nghe và nhận thức — đã bừng lên. Chu kỳ thứ hai, bắt đầu từ hôm nay, sẽ không còn là hành trình đơn độc. Tôi không còn kẻ đế vương cũ, không còn kẻ lưu đày lạc lối. Tôi là một phần của rừng, và rừng — đất — vẫn biết đến tôi.
.
.
.
Sau nghi lễ nửa vời, khí trời trở nên đặc lại như sương bị níu.
Câu hỏi về tội lỗi và chuộc lại mở khe nứt đầu tiên, đưa họ tới La’thienn — vùng đất mà mỗi hơi thở đều mang ý nghĩa của một bản án cũ.
—
[Thương]
Ngày thứ hai mươi kể từ khi bước vào rừng.
Cội Nguồn phát tín hiệu lần đầu tới Đối tượng theo dõi, thông qua mạch cảm ứng và nhịp rung trên các nhẫn.
Chiếc nhẫn ngón trỏ rạn mạnh, các nhẫn khác rung nhẹ và ấm lên, báo hiệu bắt đầu Chu kỳ thứ hai.
Nhịp thở của rừng đồng bộ với nhịp tim Đối tượng, tạo ra một kết nối ý thức – Cội Nguồn bắt đầu đồng cảm với linh hồn từng hủy diệt cả tiên quốc.
Tên tù nhân, dù ngoại tộc, cũng bắt đầu hòa nhịp với Cội Nguồn, chứng tỏ hiệu ứng mạch cảm ứng không giới hạn bởi xuất xứ hay ngôn ngữ.
Nhận định: Đối tượng theo dõi bước vào giai đoạn “lắng nghe và hòa nhập”, mở đường cho sự hồi sinh nội tâm và học cách chuộc lỗi.
Δ–20 / Phản ứng linh thể ổn định, Chu kỳ thứ hai bắt đầu.
Thời gian lưu đày còn lại: 997 năm 157 ngày
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com