Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Tiếng vọng từ quá khứ

Tôi đứng giữa rừng, nơi ánh sáng xuyên qua tán lá như những sợi chỉ vàng loang lổ trên nền đất ẩm mùi rêu. Không khí đặc quánh, nặng như hơi thở của một sinh vật cổ xưa, nơi từng lớp đất, từng gốc rễ đều lưu giữ ký ức hàng thế kỷ. Trước mắt tôi, Cội Mẹ sừng sững, thân cây vĩ đại nứt nẻ, gân rễ như mạch máu cổ xưa nổi lên trên lớp vỏ già nua. Mỗi vết nứt, mỗi vết sẹo dường như thở, rền rĩ, mang theo âm thanh mà chỉ linh hồn tôi mới cảm nhận được.

Rừng không yên. Lá rung lên từng nhịp, không phải vì gió mà vì nhịp thở của Cội Mẹ. Tôi cảm nhận được âm thanh thầm lặng của hàng vạn năm, tiếng đất nức nở, tiếng rễ co giật như xé nát tâm can. La’thienn chia phe. Một bên kiên quyết bảo vệ, mắt sáng quắc như ngọn đèn cũ, sợ rằng một lần chạm vào thân cây sẽ làm tổn thương bà. Bên còn lại, trẻ hơn, yếu hơn, nhưng đầy khát vọng, thắp lên những viên sáng nhỏ trên mặt đất, như cố soi lối cứu Cội Mẹ khỏi chính sự cứng nhắc của tộc trưởng.

Từ rìa rừng, hắn xuất hiện — tù nhân. Một bóng người chưa thuộc ngôn ngữ rừng, mắt dò xét, tay khẽ run, nhưng gân guốc. Giọng hắn trỗi lên — không phải lời, chỉ là những gầm rít, những âm thanh nặng nề, dồn dập như muốn cảnh báo, thách thức, hoặc theo dõi. Tôi không hiểu gì cả; chỉ cảm nhận được cường độ, sự mâu thuẫn, và thứ cảm giác kì lạ: hắn không rời đi, không chống lại tôi hoàn toàn. Một phần, hắn muốn bỏ đi; một phần, thứ mơ hồ nào đó, như nghiệp duyên còn dở dang, buộc hắn bám theo từng bước chân tôi.

Tôi tiến từng bước chậm, chân chìm trong đất mềm, nhịp thở trộn lẫn với nhịp tim của rừng. Mọi thứ xung quanh dày đặc ký ức: tiếng nhựa rỉ, tiếng vỏ cây nứt, âm thanh lá gãy. Tôi nhìn thấy từng sinh linh trong rừng, từng linh hồn đã chết dưới tán cây cổ xưa này — họ không chỉ hiện ra như hình bóng, mà như dòng điện xuyên qua rễ, len lỏi vào da thịt tôi. Tôi nghe tiếng cầu xin, tiếng van vỉ, và… tiếng chấp bám vào tim họ. Chấp là thứ dây vô hình, giam cầm tâm hồn, khiến họ tin rằng mình đúng, rằng rừng phải nghe theo nỗi đau của họ.

Tù nhân gầm lên lần nữa. Giọng hắn như tiếng búa nện vào không khí, tay vung lên, bước lùi tiến theo một cách vụng về nhưng kiên định. Tôi không hiểu lời, nhưng rung cảm của hắn dồn dập như nhịp tim cùng nhịp thở tôi. Hắn đang đấu tranh — với chính hắn, với tôi, với rừng — nhưng vẫn đi theo. Một đồng hành mù mờ, một chứng nhân bất đắc dĩ.

Tôi đứng giữa tất cả, một kẻ lạ giữa dòng ký ức, sự cố chấp và đau thương. Chỉ có tôi, Cội Mẹ, rừng, và âm thanh dày đặc của mọi chấp trước. Tôi biết một điều: để buông, không ai trong chúng tôi sẵn sàng hoàn toàn; mọi sinh linh ở đây đều giữ chặt một phần của chính mình. Và tôi — tôi bước tới gần hơn, chân chạm đất, tay chạm vào gốc cây — và cảm nhận… cảm nhận dòng chảy của ký ức, nỗi đau, và một điều gì đó kỳ diệu, trầm lặng mà sâu thẳm: mọi chấp đều có thể nứt ra.

Nhẫn trên tay tôi rung lên. Ánh sáng đỏ yếu ớt, mảnh, như phản chiếu từng hơi thở của rừng. Tôi nuốt cảm giác ấy, bước thêm một bước, và lần đầu tiên, tôi nghe được nhịp thở thực sự của Cội Mẹ — không phải lời nói, không phải âm thanh, mà là một dòng chảy liên kết mọi sinh linh. Tôi sững sờ, và nhận ra: chẳng cần hiểu lời tù nhân, tôi chỉ cần cảm nhận giai điệu ấy, và tiến về phía trước.

Tôi bước tiếp, từng bước chân như tan vào đất, vào rễ, vào nhựa cây. Không còn thân xác rõ rệt, chỉ còn tôi — một luồng ý thức trôi lướt trên mạng lưới ký ức của Cội Mẹ. Mùi nhựa, mùi đất ẩm, mùi lá rơi hòa lẫn thành một thứ âm thanh đặc sệt, không lời, nhưng tôi hiểu từng sắc thái: vui mừng, sợ hãi, u uất, hối tiếc.

Tù nhân vẫn lẽo đẽo theo sau. Gã không nói gì rõ ràng, chỉ thốt ra những âm thanh gầm gừ, như đang cố diễn đạt một ngôn ngữ mà cả gã và tôi đều chưa từng học. Nhưng từng âm thanh ấy vang lên, rung động qua rễ, qua lá, qua từng mảnh ký ức, tạo thành một nhịp điệu hỗn loạn mà tôi phần nào cảm được: một sự căng thẳng xen lẫn tò mò, ngờ vực nhưng cũng muốn bám víu. Hắn giống như một người đứng giữa hai bờ vực: muốn rút lui, nhưng lại không thể rời bỏ, bởi một sức hút lạ lùng từ chính rừng, từ tôi.

Tôi chạm tay vào một mảng rễ già nua. Rễ co quắp như cánh tay người mẹ đang ôm con, và tôi — tôi nghe được nỗi đau hàng ngàn năm trong nhịp co ấy. Từng lớp ký ức trượt qua tôi, một bản hòa âm của sự sống và cái chết, của hận thù và tha thứ. Tôi cảm nhận được mọi chấp bám vào tim rừng: những tộc trưởng cứng nhắc, những đứa trẻ run rẩy, những chiến binh đã chết trong bóng tối.

Tù nhân gầm lên nữa, một tiếng gầm dài, dồn dập, làm rung lên những lớp đất phía dưới chân tôi. Tôi giật mình, không hiểu rõ, nhưng cảm nhận được ý chí mãnh liệt ẩn trong đó: gã vừa muốn ngăn tôi, vừa muốn đứng cùng tôi. Một phần gã phản đối, nhưng một phần khác, vô hình, gã đồng hành. Hắn như bản năng của rừng, hỗn loạn mà trung thành, mâu thuẫn mà kiên định.

Dòng chảy ký ức của Cội Mẹ mở ra trước mắt tôi. Những sinh linh đã từng sống, chết, chiến đấu, van xin — tất cả quấn quít nhau, như những nhánh dây leo không có điểm kết. Tôi bước qua từng mảnh ký ức, và trong giây lát, tôi hiểu: để mở cánh cửa này, để nhìn thấy sự thật của rừng, tôi phải đối diện mọi chấp, mọi cố chấp, không chỉ của rừng mà còn của chính tôi.

Một luồng sáng yếu ớt lóe lên từ thân cây. Nhẫn trên tay tôi rung rinh, tỏa ra thứ ánh sáng đỏ nhạt, phản chiếu lên những vết nứt của rễ và vỏ cây. Tôi cảm thấy tim mình nở ra, nặng nề mà cũng tự do, như thể một phần chấp của tôi tan ra theo từng nhịp rung của Cội Mẹ.

Tù nhân lại gầm lên. Tôi không hiểu lời, nhưng từng âm thanh ấy giống như cú đánh lên tấm trống vô hình của rừng. Mỗi âm thanh khiến rễ co lại, nhựa sôi lên, lá rung như muốn nhảy khỏi cành. Hắn đang phản ứng theo cách duy nhất mà gã có thể: bằng bản năng, bằng giọng gầm, bằng sự hiện diện. Và tôi — tôi biết, tôi không cô độc. Dù không hiểu, dù không nói được ngôn ngữ của nhau, nhưng chúng tôi cùng bước qua cơn giông của ký ức và chấp trước.

Một khoảnh khắc yên lặng. Rừng như nín thở. Tôi chìm trong dòng ký ức ấy, nhịp thở của Cội Mẹ hòa cùng nhịp thở của tôi. Tôi nhận ra: sự hòa nhập này không phải là sở hữu hay kiểm soát, mà là lắng nghe, cảm nhận, và buông ra. Mọi cố chấp, mọi mâu thuẫn đều trở nên mềm mại hơn, dù không tan biến hoàn toàn.

Tôi nhắm mắt, và lần đầu tiên, tôi nghe được một thứ âm thanh thuần khiết: nhịp thở của mầm non sắp mọc, nhỏ bé nhưng đầy sức sống. Một khe hở vừa mở, một ánh sáng vừa lóe lên. Và tôi biết: tù nhân, gã kẻ kiêu ngạo, mâu thuẫn và lạ lẫm ấy, cũng đang đứng bên khe sáng ấy, đồng hành mà không cần hiểu.

.

.

.

Tôi trôi lững lờ giữa một không gian không còn hình dạng cố định. Đất, rễ, lá và nhựa cây — tất cả tan vào nhau như một bức tranh thủy mặc rung động. Mọi vật thể trở nên linh hoạt, như thể chỉ tồn tại dưới ánh sáng của tâm tưởng. Tôi không còn thấy thân xác mình; tôi chỉ cảm nhận những luồng cảm xúc, những rung động, những ký ức chồng chất của Cội Mẹ.

Tù nhân đi theo sau, nhưng gã không còn là người bình thường. Gã trở thành một tập hợp âm thanh và cảm xúc hỗn độn. Mỗi tiếng gầm, mỗi âm tiết vụng về mà gã phát ra văng ra trong không gian như những làn sóng, đập vào rễ và thân cây, làm nhựa sôi lên như thủy triều đỏ rực. Tôi không hiểu rõ lời gã, nhưng từng âm vang ấy như đánh thức một phần ký ức tiềm ẩn trong tôi, một phần ký ức mà rừng đã giữ kín hàng ngàn năm.

Rễ cây quấn quýt quanh tôi, như muốn kéo tôi xuống, nhưng tôi không sợ. Tôi nhận ra mình là một phần của mạng lưới ấy, và mạng lưới ấy là một phần tôi. Những ký ức hiện ra dưới dạng hình ảnh — những đứa trẻ trườn trong đất, những chiến binh hóa nhựa cây để cứu đồng loại, những tộc trưởng ngồi trên vết nứt của vỏ cây, cố gắng giữ rừng khỏi tan vỡ. Mỗi hình ảnh giống như một mảnh gương vỡ lộn xộn, phản chiếu nỗi đau, niềm hy vọng, và sự kiêu hãnh đã biến dạng qua thời gian.

Tù nhân lại gầm, lần này âm thanh trỗi dậy thành một nhịp điệu dữ dội, chạm vào từng rễ, từng mạch nhựa, làm cho không gian xung quanh chúng tôi rung động như thủy triều đỏ. Tôi cảm thấy gã vừa chống đối, vừa muốn bảo vệ tôi theo cách gã hiểu — một mâu thuẫn vừa lạ lẫm, vừa ma mị. Gã như một hiện thân của rừng: hỗn loạn nhưng trung thành, ngờ vực nhưng gắn bó.

Không gian bắt đầu biến đổi. Lá trở nên trong suốt, ánh sáng không còn là ánh sáng, mà là những luồng ký ức chảy qua các tán. Tôi nhìn thấy các tộc trưởng và những sinh linh khác, nhưng họ không còn hình dạng cố định — họ là những vệt ánh sáng rung động, những âm sắc dồn nén của cả một lịch sử dài, tất cả cùng nhau kéo tôi vào vòng xoáy của quá khứ và hiện tại.

Tôi chạm vào một rễ già cỗi, và hình ảnh một người mẹ hóa nhựa cây để che chở con hiện ra, sống động đến mức tôi cảm thấy hơi thở của bà hòa vào nhịp tim tôi. Cơn đau của Cội Mẹ lan tỏa qua từng nhánh rễ, mỗi rung động như một nhát dao chạm vào tâm thức tôi. Tôi nghe được tiếng rên rỉ, tiếng khóc, tiếng van xin — tất cả hòa vào nhau thành một bản nhạc ma mị mà chỉ tâm trí tôi mới nghe được.

Những rễ cây quấn quanh tôi như những con rắn sống, mềm mại nhưng đầy sức mạnh. Mỗi lần tôi bước, chúng co giãn, nhấc tôi lên, hạ tôi xuống, cuốn tôi vào những ký ức khác nhau. Tôi thấy chính mình trong từng linh hồn đã từng sống và chết dưới tán cây. Mọi “chấp” được hiện ra — sự bám víu, hận thù, tự hào, sợ hãi — tất cả đều trần trụi, không che giấu được gì.

Tù nhân lại gầm, lần này tiếng gầm dài hơn, dồn dập hơn. Âm thanh của hắn không phải là lời, mà là sức nặng của một bản năng hỗn loạn, kéo tôi về thực tại tâm tưởng, nhắc tôi rằng tôi không đơn độc. Gã đang đứng bên khe sáng mà tôi chưa thấy — một đồng hành kỳ quái, hỗn loạn, nhưng trung thành. Gã là một phần của thử thách này, một phần của nhịp điệu siêu thực mà tôi phải học để nhận ra: mọi sinh linh đều mang chấp, và chỉ khi đối diện, tôi mới hiểu cách buông.

Khoảnh khắc yên lặng đến. Không còn âm thanh, không còn vật chất, chỉ còn tôi, rễ, lá, nhựa, và những ký ức tan chảy. Trong im lặng tuyệt đối ấy, tôi nghe thấy mầm non sắp mọc rung lên, một ánh sáng nhỏ bé nhưng kiên cường. Tôi cảm nhận khe hở đầu tiên giữa những chấp trước, khe hở cho sự sống mới, khe hở để buông.

Và tôi biết rằng tù nhân, gã kẻ mâu thuẫn và kiêu ngạo, đang bước qua khe hở ấy cùng tôi. Dù không hiểu lời nói, dù không hiểu ý nghĩa, chúng tôi cùng tồn tại trong dòng chảy ma mị này — giữa ký ức, giữa chấp, giữa hy vọng và tan biến.

.

.

.

Tôi trôi lơ lửng trong không gian rung động. Mọi thứ xung quanh tôi không còn hình dạng cố định — rễ cây uốn lượn như những dây thần kinh khổng lồ, lá như những vệt sáng xanh lam, nhựa cây sôi lên đỏ rực, ánh sáng phát ra từ từng mạch rễ như nhịp tim của rừng.

Một cơn gió không khí mà cũng không phải không khí thổi qua, mang theo âm thanh của những linh hồn đã khuất, những ký ức mà tôi chưa từng biết, nhưng giờ chúng lấp đầy tâm trí tôi. Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của Cội Mẹ, một âm thanh vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn, như nước và lửa hòa vào nhau.

Tù nhân đứng gần, nhưng gã giờ đây không phải con người — gã là một loạt âm thanh hỗn loạn. Tiếng gầm, tiếng rít, tiếng cười khàn khàn vụng về văng ra, vỡ thành từng nhịp rung qua rễ, nhấn tôi vào hiện thực tâm tưởng. Tôi không hiểu gã nói gì, nhưng cảm nhận được sự mâu thuẫn trong từng động tác: vừa chống đối, vừa bảo vệ, vừa muốn rời đi, vừa sợ bỏ lại tôi.

Cội Mẹ trỗi dậy. Thân cây vỡ ra những khe nứt ánh sáng, mỗi khe phát ra dòng ký ức riêng — những trận chiến, những hy sinh, những hận thù, những niềm đau bị chôn vùi lâu đời. Nhựa cây bắn ra như máu, chạm vào tôi mà không làm đau, mà làm tôi cảm nhận sâu sắc từng nỗi khổ của rừng. Tôi bước qua từng khe sáng, mỗi bước đi như lạc vào một thế giới khác, nơi quá khứ và hiện tại hòa làm một.

Các tộc rừng xuất hiện như những bóng ánh sáng dao động, không còn xác thịt, chỉ còn rung động. Họ lao vào nhau, va chạm, gầm thét, cố gắng bảo vệ niềm tin của mình. Tôi thấy sự chấp bám vào quyền lực, vào ký ức, vào hình tượng Thần Mẹ mà họ từng giam giữ bà trong đó. Mỗi cú va chạm làm rung chuyển không gian, mỗi nhịp thở của họ cộng hưởng vào tâm thức tôi, kéo tôi sâu hơn vào dòng chảy siêu thực.

Tôi chạm vào thân cây. Một cảm giác nóng rực, ngọt ngào và đau đớn đồng thời tràn vào tôi. Tôi không còn là tôi nữa; tôi là rễ, là lá, là nhựa, là ký ức và nỗi đau. Tôi nghe tiếng Cội Mẹ không bằng tai mà bằng hồn — một tiếng thở dài kéo dài hàng thiên niên kỷ, một âm thanh vừa trách móc vừa tha thứ.

Tù nhân lại gầm lên, lần này dồn dập, từng âm thanh vụng về va vào nhịp tim rừng. Tôi nhận ra gã đang đồng hành, dù không hiểu, dù không chia sẻ ý thức. Gã là minh chứng cho sự mâu thuẫn: vừa hăm dọa, vừa bảo vệ, vừa khước từ, vừa trung thành. Tất cả chỉ là nhịp điệu rung động mà tôi cảm nhận.

Ánh sáng bùng nổ trong tâm tưởng tôi. Nhẫn thứ nhất, [Chấp], trên tay tôi phát ra một luồng sáng đỏ rực, tan dần thành tro. Tôi cảm nhận nỗi đau, sự cố chấp, niềm tin đúng sai của tất cả sinh linh tan rã, hòa vào một khe hở nhỏ giữa những rung động — khe hở để buông, khe hở cho sự sống mới.

Mầm non xuất hiện giữa tro tàn, rung lên như một nhịp tim bé nhỏ nhưng kiên cường. Tôi chạm vào nó bằng tâm hồn, không cần tay, và cảm thấy sự nhẹ nhõm lan khắp cơ thể — nhưng không phải nhẹ nhõm của chiến thắng, mà là cảm giác của người vừa nhìn thấy, vừa nhận ra, vừa chịu gánh nặng mà vẫn lựa chọn buông.

Tù nhân đứng đó, lặng lẽ, không hiểu lời nhưng bước theo. Gã không còn là kẻ đối lập, cũng không hoàn toàn đồng hành — chỉ là một nhịp điệu hỗn loạn hòa vào dòng chảy tâm tưởng, như chứng nhân cho việc buông và nhận diện chấp.

Tôi đứng giữa không gian ma mị ấy, nhìn mầm non rung lên, nghe rừng thở, và biết rằng: hôm nay, tôi không xóa được nỗi đau của thế giới, không hòa giải hết với các tộc rừng, nhưng tôi đã bước qua khe hở của chính mình. Tôi đã thấy “chấp” trong mỗi sinh linh, và biết cách gánh vác để buông.

.

.

.

Tôi lơ lửng giữa dòng nhựa đỏ, rễ Cội Mẹ như những dây thần kinh vươn ra giữ tôi, vừa trói chặt vừa ôm ấp, như một bào thai trong tử cung rừng già. Nhìn xuống, tôi thấy các tộc La’thienn — không phải hình dạng xác thịt, mà là những mảnh sáng loang lổ, từng nhịp rung điên cuồng, cố gắng phá rễ để đuổi tôi ra ngoài.

Gã tù nhân đứng cạnh, cơ thể gồ ghề, đôi tay nắm lấy rễ, hầm hừ chửi rủa từng âm thanh, nhưng tôi không hiểu trọn vẹn nghĩa — chỉ cảm nhận được lực đẩy, sự bảo vệ, và một quyết tâm mơ hồ: gã không muốn tôi bị thương, không muốn tôi bị đẩy ra khỏi rừng, nhưng cũng không hề biết tại sao.

Những sinh vật dị biệt xuất hiện: cánh tay trong suốt, mắt sáng xanh dương, thân hình bẻ cong như lưỡi liềm. Chúng lao đến, ánh sáng bùng ra theo từng bước di chuyển, trộn lẫn với nhựa rừng, với ký ức, với cảm xúc. Mỗi đòn đánh của chúng như tác động trực tiếp vào nhịp tim tôi, nhưng rễ trói tôi như bảo vệ, và tiếng gầm của tù nhân vang lên — vụng về, hỗn loạn, nhưng đầy quyết liệt — đẩy chúng ra xa.

Trong trạng thái nửa mê, tôi bắt đầu cảm nhận: không còn là Tôi, cũng không còn là Cội Mẹ, mà là một dòng chảy hòa lẫn. Mỗi rễ, mỗi nhánh, mỗi mảnh ký ức đều mở ra trước mắt, chạm vào từng tế bào tâm hồn tôi. Tôi thấy các thế hệ sinh linh đã sống và chết dưới tán cây, những hy sinh chưa từng được kể, những sợ hãi, những uất hận chôn sâu hàng thiên niên kỷ.

Tù nhân vẫn lao vào, bất chấp. Tôi nghe giọng gã như một nhịp trống hỗn loạn, đôi lúc chửi bới, đôi lúc rít lên khi đỡ một cú đánh từ quái dị, và tôi cảm nhận được sự hỗ trợ — không bằng lý trí, mà bằng lực sống. Tôi chỉ là trung tâm, là điểm hội tụ, nhưng gã là lực lượng kéo tôi trở lại vào dòng chảy tồn tại.

Tôi trôi vào ký ức của Cội Mẹ: những lớp rễ cong queo như đường mạch, nhựa chảy đỏ như dòng máu của thời gian, những linh hồn kêu gọi bằng tên cũ. Tôi nhận ra nỗi chấp bám của từng sinh linh — tin rằng họ đúng, tin rằng họ phải bảo vệ cái gì đó mà tôi chưa từng biết. Và tôi cảm thấy nhẫn [Chấp] trên tay mình, nóng rực, như một hạt đốt dần vỏ bọc tâm hồn tôi, buộc tôi phải đối diện từng chấp trước ấy.

Ánh sáng xanh lam từ rễ, ánh sáng đỏ từ nhựa, pha trộn với cơn hỗn loạn của các tộc La’thienn, tạo thành một biển màu biến dạng, xoáy quanh tôi, nuốt chảy ý thức bình thường. Mọi thứ ma mị, mọi thứ huyền ảo, và tất cả đều tan dần khi tôi học cách không cố nắm, không cố điều khiển. Tôi cảm nhận từng nhịp thở của Cội Mẹ, và nhận ra: bà muốn buông, muốn trao cho tôi khe hở để nhìn thấy, để học cách buông.

Tù nhân vẫn lao vào, bảo vệ, kéo các mảnh ánh sáng dị biệt ra xa. Gã không hiểu tôi, không hiểu rừng, nhưng tôi cảm nhận được sự hiện diện kiên định, như một tấm chắn sống. Tôi biết rằng nếu không có gã, rễ của Cội Mẹ có thể không đủ sức giữ tôi an toàn trong biển ký ức này.

Những mảnh ký ức vỡ vụn đổ xuống tôi: đứa trẻ chôn trong đất, chiến binh hóa nhựa để bảo vệ người thân, những trận chiến vô hình kéo dài hàng thế kỷ. Tôi bước qua từng mảnh, không phải bằng bước chân, mà bằng ý thức, từng rung động của nhịp tim hòa cùng nhịp rễ. Tôi thấy sự chấp bám của các tộc La’thienn, sự xung đột, sự lo lắng, nhưng cũng thấy khe hở nhỏ — khe hở để một mầm non nảy sinh.

Tôi cảm thấy mình tan ra, từng mảnh ý thức trôi dạt trong nhựa đỏ, hòa vào mạng lưới rễ quấn quýt. Không còn là Tôi, không còn là rừng, mà là một dòng chảy chập chờn giữa ký ức và hiện tại, giữa sự sống và cái chết, giữa chấp trước và buông bỏ. Mỗi rung động từ rễ Cội Mẹ truyền vào tôi như nhịp tim vũ trụ, làm tôi rùng mình, rồi bất giác mỉm cười — vì lần đầu tiên, tôi thấy rõ nỗi đau của mọi sinh linh, cả những hận thù mà tôi từng nghĩ là riêng tôi, đều đang gánh trên một thân cây già nua.

Tù nhân bên ngoài vẫn hầm hừ, lao vào khi những mảnh ánh sáng dị biệt lao tới. Tôi nghe giọng gã như một luồng gió thô ráp, vụng về nhưng kiên định. Không hiểu nghĩa trọn vẹn, nhưng tôi cảm nhận: gã bảo vệ tôi, bảo vệ khe hở mà tôi vừa mở trong dòng ký ức Cội Mẹ, để tôi có thể nhìn thấy sự thật mà không bị xé nát giữa hỗn loạn.

Các tộc La’thienn giận dữ, ánh mắt họ như hàng nghìn mảnh thủy tinh sắc lạnh, cố phá rễ, nhưng tôi nhận ra rằng nỗi giận ấy cũng là chấp, là niềm tin rằng chỉ có họ mới hiểu điều đúng. Và trong khoảnh khắc đó, tôi buông mình — không kháng cự, không giận dữ, chỉ nhìn thấy. Nhìn thấy nỗi sợ, thấy hy vọng bị chôn vùi, thấy niềm tin mù quáng bám lấy từng mảnh ký ức.

Rễ Cội Mẹ rung lên, những dây thần kinh bằng nhựa đỏ như mạch máu quấn quanh tâm trí tôi, mở ra từng lớp ký ức. Tôi bước đi, không bằng chân, mà bằng ý thức: chạm vào một đứa trẻ bị chôn dưới đất, một chiến binh biến thành nhựa để cứu người thân, một người mẹ ôm cây con trong bóng tối. Tôi cảm nhận từng rung động như từng nhịp tim, từng nhịp thở, từng lời chưa nói ra.

Rồi, tôi nhìn thấy mầm non. Một chồi xanh mơn mởn giữa tro rỉ nhựa, rung lên từng nhịp như nhịp tim riêng. Như thể tất cả nỗi đau, tất cả chấp trước, đều tan dần, nhường chỗ cho một sự sống mới. Tôi cảm nhận ánh sáng từ chiếc nhẫn trên tay mình rạn nứt, đỏ rực, rồi tan biến thành khói mỏng, hòa vào gió. Một phần trong tôi nhẹ bẫng, nhưng cũng mất mát — mất mát của việc buông bỏ, nhưng là sự buông bỏ cần thiết.

Tù nhân nhìn quanh, vụng về và hỗn loạn, hầm hừ những âm thanh mà tôi không hiểu trọn vẹn, nhưng vẫn kiên định giữ rừng và tôi khỏi các mảnh dị thể tấn công. Đôi vai gã rũ, nhưng gã vẫn đứng, vẫn hầm hừ, vẫn bảo vệ khe hở mà tôi vừa mở. Tôi cảm nhận được sức mạnh không lời ấy, một thứ kiên định xen lẫn hỗn loạn — như một cơn bão dị thường nhưng cần thiết.

Tôi thở ra, và lần đầu tiên nghe rõ tiếng rừng nói với tôi — không bằng lời, mà bằng rung động, bằng ánh sáng xanh lam xuyên qua nhựa đỏ, bằng sự hòa nhịp của nhịp tim mọi sinh linh từng sống và chết dưới tán cây. Tôi hiểu rằng sự chấp trong họ chưa tan, nhưng có một khe hở, một cơ hội để mầm non ấy sống và lớn lên theo cách riêng của nó.

Ánh sáng từ mầm non lóe lên, hòa cùng nhựa rừng đỏ, tạo thành một biển màu huyền ảo. Tôi nhận ra: không ai thắng, không ai thua, chỉ có sự buông bỏ và nhận thức. Tôi tan vào dòng chảy ấy, như một cơn gió bay qua nhánh cây, như một tia sáng hòa vào hạt bụi, như một hơi thở trong nhịp rễ Cội Mẹ.

Khi tôi nhấc mắt, nhìn tù nhân, gã vẫn đứng đó, vụng về và kiên định. Ánh mắt gã lấp lánh — không hiểu tôi, nhưng cảm nhận được trọng trách mà gã đang giữ. Tôi mỉm cười trong tâm thức, biết rằng gã sẽ là nhân chứng cho việc buông, không phải để tha thứ, mà để nhắc nhở những ai còn sống về khe hở mà tôi vừa mở ra.

Và tôi bước ra — không phải bằng chân, mà bằng ý thức — rời khỏi dòng ký ức, rời khỏi nhựa đỏ, rời khỏi rễ quấn chặt cơ thể. Mầm non vẫn rung lên giữa tro tàn, và tôi biết rằng hôm nay, tôi đã học cách nhìn thấy chấp, và gánh vác để buông, dù thế giới bên ngoài vẫn rối ren.

—------

Tôi – Lin – đứng trên rễ cây, tay bám chặt vào thân rễ gồ ghề, tim đập mạnh như muốn thoát khỏi lồng ngực. Không gian quanh tôi dày đặc một thứ ánh sáng lờ mờ, pha lẫn mùi nhựa cây nồng nặc, hơi đất và thứ gì đó… đã chết nhưng chưa tan biến hẳn. Tôi nghe thấy nhịp rung của Cội Mẹ, không phải bằng mắt, mà bằng từng rung động len lỏi qua xương, qua tay, qua tim.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cái rừng này – hay chính tôi – đang sống? Hay tôi đã bước vào một cõi mộng không lối thoát, nơi mọi thứ hoà tan trong ký ức và nỗi đau? Thanh niên La’thienn đứng xung quanh, ánh mắt xanh lạnh như băng, lặng lẽ, như muốn nhìn thấu tim tôi, như muốn xé tôi ra từng mảnh nếu tôi bước sai. Tôi bực bội, tự nhủ: “Hừ… cái thằng khốn kia… sao lại… ngồi đó mà như thần thánh vậy hả?!” – và những âm thanh bập bẹ trôi đi, vụng về, không thành lời.

Tôi cảm nhận sự hiện diện của hắn, kẻ đã bắt tôi vẫn đang đứng đó – không nói một lời, nhưng rung động tỏa ra từ cơ thể gã như gió thổi qua rễ già. Nhẫn trên tay gã phát sáng dịu dàng, lan ra một vòng hào quang đỏ pha lẫn tro vàng, ánh sáng như nhịp thở. Tôi không hiểu, nhưng một phần trong tôi biết: mọi rung động này, mọi nhịp thở này, đều quan trọng.

Tôi muốn cãi, muốn hét lên: “Ta không hiểu, ta không đồng ý!” Nhưng âm thanh phát ra chỉ là những tiếng gầm gừ, rít lên hỗn loạn. Gã không phản ứng. Tôi nhìn hắn mà tim nhói, một thứ xúc cảm lẫn lộn – tức giận, thán phục, tò mò và sợ hãi cùng một lúc. Sao hắn có thể… cảm nhận, hấp thụ tất cả nỗi đau này mà vẫn đứng im, tĩnh lặng như một phần của Cội Mẹ?

Tôi giơ tay, ra hiệu cho các La’thienn không tiến gần. Họ nhướn mắt, cảnh giác, nhưng không dám động. Tôi không nói, chỉ ra dấu: “Im… đừng… hiểu nhầm…” – và họ lùi lại, đôi mắt vẫn đầy nghi kỵ. Một phần tôi muốn chứng tỏ quyền lực, muốn bảo vệ trật tự, nhưng phần khác nhận ra: nếu tôi động vào gã, nếu tôi tấn công hoặc kéo hắn ra, rừng sẽ gầm lên và vỡ vụn. Tôi là kẻ qua đường, nhưng giờ là điểm neo duy nhất.

Rừng rung lên theo nhịp thở của hắn. Tôi cảm nhận những mảnh ký ức vỡ vụn: đứa trẻ chôn giữa lá, người mẹ hóa rễ để cứu con, chiến binh nằm im dưới nhựa cây. Tôi không biết gọi đó là gì – đau thương, tiếc nuối, hay cảm giác nhức nhối mà tôi chưa từng biết. Tôi đứng đó, tay bám rễ, mắt dõi theo hắn, cảm giác vừa muốn lao vào cứu, vừa biết rằng nếu không để hắn làm việc đó, mọi thứ sẽ mất.

Tôi bắt đầu nhận ra điều kỳ lạ: tôi đang học cách đứng yên. Học cách chịu đựng mâu thuẫn nội tâm, học cách quan sát mà không can thiệp. Tôi cảm nhận rung động của Cội Mẹ, cảm nhận nỗi đau của từng sinh linh quấn chặt vào nhịp thở của gã. Mỗi bước, mỗi rung động là một luồng ký ức, vừa đẹp vừa kinh hoàng, vừa ma mị vừa huyền ảo.

Gió từ rừng thổi qua, mang theo hương nhựa, hơi đất, tiếng nức nở lẫn tiếng kêu khẽ của sinh linh. Tôi khép mắt, cảm nhận từng nhịp, từng rung động len lỏi vào tim. Tôi nghe hắn hấp thụ tất cả, nhẫn phát sáng, năng lượng hòa vào từng cành rễ, từng giọt nhựa, từng linh hồn quấn vào Cội Mẹ. Tôi cảm nhận nỗi cô đơn, sự cố chấp và hàng thiên niên kỷ ký ức đau đớn của bà.

Một phần tôi muốn cười, một phần muốn hét lên, nhưng chỉ còn lại sự run rẩy trong cơ thể và sự hòa nhập với một thực tại nửa mơ, nửa tỉnh. Tôi đứng đó, vừa bập bẹ vừa rít, vừa muốn ngăn cản vừa nhận ra rằng nếu không nhờ hắn, rừng này sẽ không còn cơ hội sống.

Các La’thienn và những sinh vật dị biệt đứng xung quanh, nhích lùi, không dám động. Tôi là điểm cân bằng duy nhất. Tôi đưa tay, tiếp xúc nhánh cây rung nhẹ, hỗ trợ bằng cách duy nhất mình có thể: hiện diện. Tôi hòa mình vào nhịp sống hỗn loạn nhưng đầy nhịp nhàng của rừng.

Từng rung động chạm vào tôi, từng nhịp thở của Cội Mẹ len lỏi vào xương thịt, vào tâm trí. Tôi nhận ra rằng sức mạnh không chỉ là uy lực hay quyền lực – mà là khả năng gánh vác nỗi đau vượt ngoài hiểu biết của bản thân. Tôi chưa hoàn toàn hòa nhập, chưa thừa nhận, nhưng tôi đã học cách đứng yên, học cách chịu đựng, học cách trở thành điểm tựa giữa hỗn loạn.

Nhẫn nhấp nháy dịu dàng trên ngòn trỏ của hắn, lan ra từng luồng ánh sáng đỏ và tro vàng. Tôi cảm nhận nỗi đau, sự mâu thuẫn và đồng thời là hy vọng đang trồi lên từ tro tàn. Tôi đứng yên, hòa vào nhịp sống của rừng, nhận ra rằng khoảnh khắc này, dù hỗn loạn, sẽ không bao giờ lặp lại, và tôi – một kẻ qua đường, một kẻ chưa hiểu hết – đã trở thành chứng nhân cho sự chuyển mình này.

.

.

.

Tôi vẫn đứng đó, tay bám rễ, chân rướn theo từng nhịp rung của thân cây. Mọi thứ xung quanh như lỏng ra, tan dần, chỉ còn lại âm thanh nhịp nhàng nhưng hỗn loạn của rừng: tiếng gió nức nở, tiếng nhựa cây sôi sùng sục, tiếng đất thở nặng nề. Tôi nhận ra mình không còn đứng trên rễ như trước – cơ thể tôi như lơ lửng, cùng với kẻ đã bắt mình bị hút vào nhịp rung của Cội Mẹ, bị giữ bởi rễ già như dây trói vô hình.

Tôi chửi ầm lên bằng thứ ngôn ngữ vụng về, bập bẹ, lộn xộn. Tôi cá là hắn chả hiểu mấy, chỉ có những âm thanh vọng lại từ tâm thức như những cú va đập, những luồng điện chạy qua không khí, đập vào lồng ngực, rung lên từng mảnh ký ức mà tôi chưa từng biết. Tôi rùng mình. Không phải vì sợ hãi, mà vì… tôi hiểu hắn đang gồng mình, bảo vệ một thứ mà tôi chưa hiểu nổi. Tôi không biết rõ hắn là ai, không hiểu mục đích của gã. Nhưng theo một cách nào đó những kẻ ngoại lai như chúng tôi lại bị cuốn vào vòng xoáy ở La’thienn. Thành thực mà nói, tôi còn chả muốn bước tới đây, can dự vào làn sóng này hay đứng chắn trước hắn - kẻ đã bắt mình. Nhưng dòng dõi cao quý của ta không cho phép lùi bước. Đặc biệt là trong khoảnh khắc này khi kẻ ấy đang liều mình để cứu rỗi cả cánh rừng.

Tôi nghe từng nhịp rung len lỏi vào tâm trí: Cội Mẹ đang gào, không phải bằng lời, mà bằng cảm giác. Tôi cảm nhận được nỗi đau hàng thiên niên kỷ, từng ký ức, từng sinh linh đã sống và chết dưới tán cây. Mỗi rễ, mỗi cành lá, đều là một câu chuyện, một nỗi chấp cứng đọng lại qua thời gian. Tôi muốn hét lên, nhưng miệng chỉ phát ra âm thanh lộn xộn, vụng về như hắn. Tôi nhận ra: chúng tôi đều cùng một mớ hỗn độn, cùng đứng giữa cõi rừng nửa sống nửa mộng này, cùng hòa vào nhịp thở đau đớn của Cội Mẹ.

Tôi lùi lại một bước, mắt dõi theo nhẫn đỏ trên tay hắn. Ánh sáng từ nhẫn lan ra, không phải chói lòa, mà như khói mờ, lướt qua rễ cây, lan khắp cơ thể Cội Mẹ. Tôi thấy hắn vận khí, hòa vào cõi rừng, hấp thụ mọi đau thương. Tôi cũng cảm nhận mình bị hút theo, mỗi rung động len vào xương cốt, như nhấc tôi lên khỏi mặt đất, như hòa mình vào một dòng năng lượng đang chuyển động.

Nhìn hắn, tôi thấy không chỉ sức mạnh, mà cả sự cô đơn, cả gánh nặng và sự kiên định lạ lùng. Tôi vừa bực bội, vừa thán phục. Tôi muốn phản đối, muốn bảo hắn dừng lại, nhưng biết rằng nếu ngăn hắn, cả rừng sẽ gãy vụn dưới áp lực của ký ức và chấp niệm. Tôi trở thành điểm neo duy nhất giữa hỗn loạn. Tôi không hiểu hắn, nhưng tôi biết phải đứng đó, bảo vệ hắn bằng bất cứ cách nào tôi có thể, dù bản thân chưa hiểu hết.

Tôi hít thật sâu, cảm nhận từng luồng rung động len vào cơ thể, từng ký ức bị vỡ vụn tan ra trong không khí. Những hình ảnh hiện ra trước mắt tôi, không phải bằng mắt, mà bằng cảm giác: đứa trẻ bị chôn dưới lá, chiến binh chết dưới nhựa cây, linh hồn kêu rên quấn quanh thân cây. Mọi thứ vừa ma mị vừa huyền ảo, vừa đau đớn vừa đẹp đến mức tôi muốn rụng rời.

Tôi nhìn kẻ bắt mình, thấy hắn không nói một lời, chỉ đứng đó, hòa vào Cội Mẹ, hấp thụ, gánh vác. Tôi hiểu ra rằng sức mạnh không nằm ở uy lực, mà ở khả năng thấu cảm, gánh vác nỗi đau vượt ngoài hiểu biết của bản thân. Tôi chưa hoàn toàn hòa nhập, chưa thừa nhận, nhưng tôi đang học cách đứng yên, học cách quan sát, học cách chịu đựng mâu thuẫn.

Gã chửi, bập bẹ, lộn xộn, và tôi nghe, cảm nhận ý chí mơ hồ nhưng kiên định. Tôi đứng đó, không rời, vừa bực bội vừa thán phục, vừa học cách trở thành điểm tựa cho hắn, cho rừng, cho cả chính mình trong khoảnh khắc này. Tôi cảm thấy một phần kiêu hãnh sụp đổ, nhưng vẫn còn một phần tôi giữ vững bản thân, để quan sát, để học, để hiểu.

Rừng xung quanh rung lên, nhịp thở mạnh mẽ hơn, ánh sáng nhẫn lan tỏa, năng lượng hòa vào cành rễ. Tôi cảm nhận sự chuyển mình, sự tan biến, sự hồi sinh đang lan khắp mọi thứ. Tôi chưa hiểu tất cả, nhưng biết rằng khoảnh khắc này, dù hỗn loạn, sẽ định hình mọi thứ tiếp theo. Tôi vẫn kiêu hãnh, vẫn mâu thuẫn, nhưng giờ tôi là chứng nhân, là điểm neo, là một phần trong sự chuyển mình này.

Tôi đứng đó, chân vẫn bám rễ, nhưng cơ thể như đang lơ lửng giữa không gian rối loạn. Ánh sáng từ nhẫn trên tay hắn đổi sắc, từ đỏ chuyển sang vàng mờ, rồi xanh lam như dòng sông lặng lẽ uốn quanh thân cây. Tôi chẳng còn nhìn thấy ai nữa, chỉ thấy một luồng năng lượng hòa vào rễ, len qua từng khe nứt, xuyên vào lớp vỏ dày của Cội Mẹ.

Tôi nghe tiếng rừng khóc. Không phải tiếng gió, không phải tiếng lá va vào nhau, mà là âm thanh như từ tận cõi sâu, từng tiếng vọng lại trong lồng ngực tôi. Như hàng ngàn linh hồn, hàng ngàn ký ức, đồng loạt thở, đồng loạt rung. Tôi cảm thấy mình cũng bị hút vào đó, như một phần của hỗn loạn, như một phần của chính Cội Mẹ.

Những sinh vật từng hiền hòa giờ xuất hiện trong hình dạng méo mó, ánh mắt hỗn loạn. Tôi muốn la lên, muốn đuổi chúng đi, nhưng hắn vẫn đứng đó, dù tôi không nhìn thấy hình hài, chỉ là một dòng năng lượng bập bùng, gồng gánh mọi đau thương. Tôi nhận ra rằng hắn không chiến đấu theo cách chúng tôi từng biết; hắn gánh, hắn hấp thụ, hắn hòa. Tôi không hiểu làm sao mà gã có thể chịu nổi, nhưng cũng không dám rời mắt.

Một luồng rung bất thường lan qua rừng, khiến từng cành cây cong vẹo, từng nhánh rễ co quắp như phản ứng với năng lượng tràn vào. Tôi cảm nhận ký ức cũ bị kéo lên: trận chiến cũ, người chết vùi trong lá, những tộc La’thienn đã đánh nhau vì hiểu lầm. Tất cả tập trung quanh mầm sống mà hắn đang bảo vệ. Tôi thấy gã lẩm bẩm, nhưng tôi không hiểu từ nào – chỉ thấy ý chí, sự kiên định, và một thứ nỗi đau lạ thường, như đồng hành với Cội Mẹ.

Tôi thấy bản thân mình thay đổi, không nhiều, nhưng đủ để nhận ra vai trò: không phải để cản hay dạy dỗ, mà để làm chỗ tựa, để chắn những tộc La’thienn đang lẩn khuất xung quanh. Tôi giơ tay ra, cản những ai muốn tiến gần, nhưng không ai tiến tới. Họ cảm nhận tôi là một rào chắn, nhưng cũng thấy sự rung động từ tôi – một phần của rừng đang hòa vào dòng chảy sống còn.

Từng khoảnh khắc, tôi cảm thấy nhẫn trên ngoc trỏ của hắn sáng lên, nhấp nháy, rồi tan ra thành tro bay khắp rừng. Mầm non trồi lên từ đất mẹ, xanh mướt nhưng mỏng manh, rung rinh trong ánh sáng lẫn hỗn loạn. Tôi chớp mắt, thấy cả rừng thở nhẹ hơn, như vừa thoát khỏi xiềng xích thời gian. Tôi cảm nhận hơi thở của mình đồng điệu với nhịp rừng.

Một phần tôi muốn cười. Một phần tôi muốn gầm lên chửi hắn vì ngu ngốc. Nhưng tôi biết rằng nếu không có hắn, rừng sẽ vỡ nát, Cội Mẹ sẽ không thể buông bỏ. Và tôi đã đứng đó, làm điều duy nhất mình có thể: quan sát, làm chỗ tựa, học cách chịu đựng mâu thuẫn.

Tôi lắng nghe, từng rung động xuyên qua lồng ngực, từng ký ức bị xé ra rồi hòa vào nhau. Tôi thấy hình ảnh của các tộc La’thienn – những kẻ kiêu ngạo, những kẻ hận thù, những kẻ sợ hãi – cùng nhau chứng kiến, nhưng không ai dám xâm phạm. Tôi nhận ra: nhẫn [Chấp] không chỉ là của hắn. Nó đang tác động, dạy cả rừng, dạy cả tôi về việc buông bỏ, về khả năng nhìn thấy nỗi đau của người khác mà không cần đồng ý hay tha thứ hoàn toàn.

Tôi chưa thể gọi tên tất cả những gì tôi đang cảm nhận, nhưng biết rằng một phần trong tôi đã thay đổi. Kiêu hãnh vẫn còn đó, mâu thuẫn vẫn còn đó, nhưng giờ tôi là chứng nhân, là điểm neo giữa hỗn loạn và hồi sinh. Tôi thấy hắn – hay đúng hơn là dòng năng lượng hắn hóa thân – hoàn toàn hòa nhập vào rừng. Mỗi rung động của hắn khiến đất đai, cây cối, nhánh rễ, và mầm non đồng loạt bật sống, như một điệu múa siêu thực, vừa ma mị vừa huyền ảo.

Tôi hít thật sâu, thở ra chậm rãi, và để từng khoảnh khắc này trôi qua. Dù tôi chưa hiểu hết ngôn ngữ rừng, chưa hiểu hết mục đích của hắn, tôi cảm nhận một chân lý lạ thường: sức mạnh không nằm ở uy quyền, mà ở khả năng gánh nỗi đau, thấu cảm và giữ vững vị trí của mình giữa cơn bão hỗn loạn.

Tôi ngồi xuống, chân ép rễ, tay nắm gậy, mắt dõi theo nhánh mầm non nhấp nháy trong ánh sáng hỗn độn. Tôi không đồng tình hoàn toàn, không hiểu hết, nhưng tôi đang học cách chứng kiến. Và trong khoảnh khắc ma mị, huyền ảo này, tôi biết rằng mình, hắn, và cả rừng già, đã bước qua một cánh cửa mà không gì có thể quay lại.

.

.

.

Tôi vẫn ngồi đó, chân ép rễ, tay siết gậy, nhưng cơ thể không còn cảm giác trọng lực thông thường nữa. Không gian xung quanh như lỏng ra, ánh sáng rực rỡ nhưng loang lổ, xanh vàng pha trộn, như thủy tinh vỡ trôi lơ lửng trong sương mù. Tôi nghe rõ từng nhịp rung, từng dòng năng lượng lan qua rễ, xuyên vào lòng đất, rồi vươn lên từng cành, từng chiếc lá.

Mầm non trồi lên từ tro tàn của Cội Mẹ, xanh mướt nhưng rung rinh như sợ hãi. Tôi thấy nó không chỉ là cây – mà là linh hồn mới, một phần ký ức đã được thanh lọc, một phần đau thương vẫn còn vương lại. Tôi nhìn, và cảm nhận nhịp sống của mầm non hòa với nhịp tim mình. Mỗi rung động, mỗi nhịp thở của nó đều vang vọng trong ngực, như lời nhắc: mọi thứ chưa kết thúc, nhưng đã được trao cơ hội.

Các tộc La’thienn đứng quanh, ban đầu dè chừng, ánh mắt vẫn chứa nghi ngờ và phẫn nộ. Nhưng tôi thấy một khe hở – một khoảng trống nhỏ trong thành kiến của họ. Một số cúi đầu, một số chần chừ, nhưng không ai còn giơ tay tấn công. Không khí thay đổi. Tôi cảm nhận sự thay đổi này như một luồng gió mát lạnh, xuyên qua từng mạch máu của mình.

Tôi nghe tiếng hắn – hoặc đúng hơn, sự hiện diện của hắn – hòa vào nhịp rung của mầm non. Gã không nói, nhưng năng lượng gã phát ra mạnh mẽ, vừa dịu dàng vừa kiên định. Tôi nhận ra rằng hắn không giải quyết xung đột bằng uy quyền, mà bằng sự hiện diện, bằng khả năng chịu đựng, gánh vác, và trao trả nỗi đau. Một phần bản thân tôi bực bội, muốn phản kháng, nhưng phần khác, lạ thay, run rẩy trước sức mạnh im lặng đó.

Từng nhánh cây cũ bắt đầu trồi nhánh non, từng lá úa hóa xanh trở lại, từng rễ héo nở ra nhựa sống mới. Tôi đưa tay ra, chạm vào một nhánh, và cảm nhận dòng chảy của ký ức rừng chạy vào bàn tay mình. Không đau, không giận, chỉ là… nhịp sống. Một phần trong tôi chợt nhận ra: đây là khoảnh khắc tôi thấy được sự chấp nhận mà không cần đồng ý, chứng kiến sự hòa giải mà không thể can thiệp.

Tôi quay nhìn kẻ đã bắt mình. Gã vẫn đứng đó, chiếc nhẫn trên ngón trỏ đã vỡ, chỉ còn tro bay nhẹ trên không trung. Gã không cười, không nói, nhưng tôi nhận ra gã đang trao sự sống mới cho rừng, trao cơ hội cho tất cả sinh linh và cho cả chúng tôi – những kẻ chứng kiến. Tôi chợt nhớ bản thân mình, với tất cả kiêu ngạo và mâu thuẫn, và nhận ra rằng: tôi cũng đang học cách buông. Không phải hoàn toàn, nhưng đủ để nhìn thấy khe hở, đủ để thở nhẹ, đủ để làm chỗ tựa cho hắn.

Một sinh vật nhỏ, hình dạng méo mó từ trước, chập chờn giữa bóng rừng, giờ hiện ra rõ ràng hơn. Nó không hung hăng, không hận thù, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng, như chấp nhận rằng tôi tồn tại trong khoảnh khắc này. Tôi thấy các tộc La’thienn cũng vậy – không hòa giải hoàn toàn, nhưng khe hở đã xuất hiện, đủ để một mầm sống mới có thể nảy nở.

Tôi hít sâu. Mùi nhựa cây, mùi đất ẩm, mùi hỗn độn của sự hồi sinh lan tỏa khắp cơ thể. Một phần tôi vẫn muốn la hét, vẫn muốn chống lại, nhưng tôi không làm. Tôi để mọi rung động len lỏi vào tâm hồn, và nhận ra rằng không cần tất cả đều hiểu, chỉ cần một khoảnh khắc thấu cảm là đủ. Tôi cảm nhận hắn, cảm nhận rừng, cảm nhận chính mình – tất cả hòa vào một điệu nhạc ma mị, vừa huyền ảo vừa đau thương, vừa hy vọng vừa sợ hãi.

Những tia sáng cuối cùng từ nhẫn vụt tắt, để lại mầm non nhấp nháy, như đôi mắt rừng đang quan sát chúng tôi. Tôi đứng yên, không bước, không nói, chỉ nhìn. Và lần đầu tiên, tôi cảm thấy sự gánh vác và buông bỏ không phải là yếu đuối, mà là sức mạnh. Một phần tôi muốn chạm vào mầm non, nhưng tôi biết rằng nó cần tự lớn, tự nhận thức, tự sinh ra từ tro tàn và ký ức.

Cảnh vật xung quanh im lặng. Rừng hít thở, nhưng không còn hỗn loạn. Tôi đứng đó, tay vẫn nắm gậy, mắt dõi theo từng nhánh non rung rinh. Tôi không hiểu hết mọi chuyện, không đồng tình hoàn toàn, nhưng tôi là chứng nhân. Và như chứng nhân, tôi biết rằng một thế giới đã chuyển mình, một khoảnh khắc đã trôi qua, và tôi đã hòa vào nó, dù còn mâu thuẫn, kiêu ngạo và vụng về.

Tôi đứng đó, chân vẫn ép rễ, tay siết gậy. Không gian xung quanh dường như hóa lỏng, mỗi nhịp rung của rừng khiến tôi cảm giác cơ thể mình nửa nổi nửa chìm. Hắn bước tới, nhưng không phải bước trên mật đất, mà như hòa vào luồng nhịp rừng. Tôi nhìn thấy từng giọt nhựa cây rung lên, ánh sáng đỏ nhấp nháy từ nhẫn trên tay hắn – không phải như năng lượng chiến đấu, mà như hơi thở, như dòng mạch sống đang lan tỏa.

Một tiếng rên nhẹ vang lên từ gốc rễ già, sâu thẳm và âm u. Tôi nhận ra đó là Cội Mẹ – không còn là thân thể khổng lồ trước mặt, mà là tâm thức của một sinh thể đang kiệt sức, đang hấp hối trong chuỗi ký ức khổng lồ mà gã chạm tới. Mọi nỗi đau, mọi cố chấp, mọi hận thù – tôi cảm nhận rõ rệt, như từng mảnh đất, từng rễ cây, từng sinh vật đang nói với tôi bằng ngôn ngữ riêng của chúng.

Tôi muốn hét lên, ngăn hắn lại, nhưng âm thanh trôi qua môi tôi chỉ còn là tiếng rít, tiếng thở hỗn độn. Tôi hiểu rằng nếu can thiệp, tôi sẽ phá vỡ khoảnh khắc ấy. Bản thân tôi vẫn ngồi đó, tim đập nhanh, vừa căng thẳng vừa… bị thôi miên.

Hắn đặt tay lên nhánh rễ lớn, mắt nhắm. Tôi nhìn thấy ánh sáng từ nhẫn vỡ ra từng mảnh, bay lên không trung như tro tàn rực rỡ. Những mảnh sáng đỏ tan dần, hòa vào nhịp rung của rừng. Một phần thân cây già cằn cỗi nứt ra, nhánh non trồi lên, xanh mơn mởn, rung rinh như vừa hé môi thở. Tôi cảm thấy lòng mình cũng nở ra cùng nhịp sống ấy – một thứ nhẹ nhõm vừa mới mẻ, vừa lạ lùng.

Tôi cảm nhận hắn gánh toàn bộ nỗi đau của Cội Mẹ – không bằng hành động bạo lực, mà bằng sự hiện diện, bằng khả năng chịu đựng và thấu cảm. Mỗi rung động hắn phát ra len lỏi vào rễ cây, suối, đất, lá, và cả tôi – truyền cho tôi cảm giác rằng một vòng tròn đau thương đang được thanh lọc. Tôi ngồi yên, không dám bước tới, nhưng từng xung động lan qua tay, vai, ngực tôi như một dòng điện lặng lẽ: đau nhưng không tàn phá, gánh nhưng không ngã.

Tôi nghe những thanh niên La’thienn lùi lại. Một vài ánh mắt vẫn còn hoài nghi, nhưng không còn hung dữ. Tôi hiểu rằng khoảnh khắc này – sự tan biến của Cội Mẹ, sự sinh sôi của mầm non – không thuộc về ai, nhưng chúng tôi là chứng nhân. Tôi cảm nhận sự thay đổi trong không khí, trong ánh sáng, trong chính bản thân mình.

Một mầm non bừng sáng nhấp nháy, rung lên trong cơn gió nhẹ từ tán rừng. Tôi đưa tay ra, chỉ để cảm nhận hơi thở của nó chạm vào lòng bàn tay. Không ai dạy tôi, nhưng tôi biết rằng nó cần tự lớn, tự nhận thức, và tôi chỉ là người chứng kiến, người giữ khoảng trống an toàn cho nó nảy mầm.

Hắn hít sâu, rút tay khỏi nhánh rễ, ánh mắt mở ra. Chiếc nhẫn trên ngón cái đã biến mất, chỉ còn tro tàn lơ lửng, nhấp nháy rồi tan biến. Tôi cảm nhận hắn vẫn mang theo nhịp sống rừng, nhưng không còn gánh nặng cũ. Tôi vẫn ngồi đó, kiêu ngạo, mâu thuẫn, nhưng một phần nào đó trong tôi đã thay đổi, nhận ra rằng sức mạnh không phải là áp đặt hay cưỡng bức, mà là khả năng gánh vác và thấu cảm.

Tôi đứng dậy, chậm rãi bước quanh mầm non, cảm nhận nhịp rung len lỏi qua từng cành, từng chiếc lá non. Tôi vẫn chưa đồng ý hoàn toàn, vẫn bực bội và chửi thầm hắn bằng thứ ngôn ngữ lộn xộn, nhưng đồng thời, tôi biết rằng khoảnh khắc này sẽ theo mình mãi, in sâu vào tâm trí, nhắc nhở rằng mọi cố chấp đều có thể nhường chỗ cho sự sống mới.

Nhìn hắn, nhìn mầm non, nhìn rừng hồi sinh – tôi nhận ra rằng đây không chỉ là sự hồi sinh của 

Cội Mẹ, mà là khoảnh khắc chúng tôi – gã và tôi, Lin – chứng kiến một vòng lặp mới của thế giới, một cơ hội cho tất cả sinh linh sống tiếp.

Nhịp rừng dịu lại, gió lặng, ánh sáng dần trở về màu bình thường, nhưng trong tâm trí tôi, mọi thứ vẫn còn nhấp nháy, rung động, như ký ức vừa trải qua sẽ không bao giờ phai. Tôi thở dài, một phần kiêu hãnh sụp đổ, một phần nhịp tim hòa cùng nhịp sống mới.

Tôi biết rằng nhẫn [Chấp] đã kết thúc hành trình, nhưng mầm non, nhịp rừng, nỗi đau, và cả sự thấu cảm vừa được trao – tất cả sẽ dẫn dắt chúng tôi đến những nhẫn tiếp theo, những thử thách sâu hơn, và những khoảnh khắc phải đối diện với chính bản thân mình.

Tôi khép mắt, hít một hơi thật sâu, và lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình vừa là kẻ quan sát, vừa là người giữ khoảng trống cho sự sống, dù vẫn đầy mâu thuẫn, vẫn vụng về, vẫn kiêu ngạo… nhưng đã bắt đầu học cách buông.

.

.

.

Sau cuộc đối diện cuối của Cội Mẹ, ánh sáng pha sương kéo họ ra khỏi tầng linh giới ấy.

Nhưng sự trở lại chẳng phải là kết thúc — chỉ là khởi động cho hành trình rời rừng, nơi con đường ngoài kia sẽ quyết định ý nghĩa thật sự của nghi lễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #duongvenha