Chương 6: Tân Sinh
Gió xuyên qua tán lá rừng già, mang theo mùi nhựa cây còn sót lại từ cội mẹ, mùi đất mới và hơi sương ban mai. Tôi đứng giữa khoảng không đầy âm vang của khu rừng, mắt không rời những sinh vật mảnh mai đang lặng lẽ quan sát tôi từ các nhánh cây cao. Từng bước chân vang trên thảm lá dày, tôi nhận ra rằng chúng không chỉ nhìn; chúng đang đo lường, phân tích, đánh giá.
Tên tôi là gì trong mắt chúng? Tôi không biết. Không một âm thanh nào truyền tải đúng bản sắc mà tôi từng hiểu. Và có lẽ cũng không cần. Tôi là kẻ lạ, một thực thể từ ngoài thế giới này, một đế quân từng cai trị cả tiên quốc. Nhưng ở La’thienn, mọi danh xưng đều trống rỗng, ngoại trừ cái tên mà khu rừng – hay sinh vật của nó – quyết định trao: Raltha.
Một sinh vật tiến gần, thấp thoáng giữa ánh sáng mờ ảo của rừng. Đôi mắt xanh thăm thẳm như nhìn xuyên mọi tầng tâm thức tôi. Nó giơ tay, chạm vào không khí như muốn truyền đạt điều gì. Tôi nhắm mắt, thở chậm, và một âm thanh mơ hồ len lỏi trong tâm thức:
“Phá…”
Tên. Không phải dòng máu, không phải quyền lực, chỉ là một danh xưng mà chúng thấy tôi xứng đáng. Xé rào, phá bỏ, làm rạn vỡ – đúng với cách tôi bước vào rừng. Tôi không cử động. Tên gọi không làm tôi rung động, nhưng tôi ghi nhớ. Phá – một phần của rừng, nhưng vẫn xa lạ.
Bên cạnh tôi, gã tù nhân giờ là S’al, theo cách chúng gọi – ngồi xuống, khoanh chân trên mặt đất ẩm ướt. Ánh mắt gã không rời các sinh vật. Gã bập bẹ vài từ vụng về bằng ngôn ngữ La’thienn. Tôi nghe tiếng chửi thầm trong đầu gã, nhưng không hiểu. Chỉ thấy ánh mắt gã lấp lánh: tò mò, cảnh giác, và lòng trung thành mơ hồ với tôi.
Từng cử chỉ, ánh mắt của La’thienn cho tôi thấy sự dè chừng. Chúng không chấp nhận tôi ngay, dù đã đặt tên. Không phải vì ghét bỏ, mà vì nhận ra quyền lực từ bên ngoài, sức mạnh có thể phá vỡ cân bằng.
S’al lắng nghe tôi, quan sát, nhưng cũng tự bảo vệ bản thân. Gã chưa hiểu hết, nhưng bản năng đồng hành khiến gã hành xử đúng: im lặng, theo sát, không chen chân, học nhịp điệu của rừng.
Những tiếng côn trùng, tiếng rên rỉ của đất, và dư âm của cội mẹ len lỏi khắp mọi ngóc ngách. Tôi cảm nhận sự hồi phục: từng mầm non nhú lên, từng linh hồn nhỏ thở ra như những giọt sương. Tôi, Raltha, đứng giữa sự sống ấy không để chinh phục, mà để chứng kiến.
Một vài La’thienn tiến gần S’al, nghiêng đầu, ánh sáng xanh lóe lên. Gã cúi đầu nhẹ – không phải thần phục, mà chấp nhận quy tắc của rừng. Chúng truyền đạt bằng mắt, cử chỉ, âm thanh mơ hồ, gã hiểu phần nào. Thừa nhận: gã là đồng hành, là S’al – một phần của khu rừng, nhưng vẫn là gã của chính gã.
Dần dần, từ khắp các nhánh cây và ngôi nhà treo trên thân cây, La’thienn tụ tập. Không còn dè chừng, không còn khoảng cách. Một lễ hội ánh sáng bắt đầu, pha lê cây phản chiếu xuống thảm lá, tạo những vòng hào quang lung linh. Tiếng trống, tiếng đàn, giọng ca đồng thanh vang vọng: bài hát tiễn biệt cho cội mẹ.
Tôi đứng giữa tâm lễ, tay nâng lá mẹ lên, đập xuống đất. Lần này, không chỉ là nghi lễ trưởng thành, mà là sự tiễn đưa cội mẹ, sự giải thoát cuối cùng của bà. Mỗi cú đập vang như nhịp tim khu rừng, rung qua đất, nước, và sinh linh. Tôi cảm nhận nỗi đau, cô đơn, gánh nặng mà cội mẹ đã mang suốt hàng ngàn năm. Tôi rung động, thấu hiểu, nhưng không hối hận; chỉ chứng kiến và giải thoát.
S’al quan sát, chưa hiểu hết, nhưng cảm nhận nhịp điệu, sức mạnh thầm lặng lan tỏa. Gã bập bẹ vài từ, chửi rủa theo cách riêng, nhưng hành động luôn đúng: bảo vệ tôi khỏi sự cố, giữ khoảng cách an toàn với sinh vật nhạy cảm nhất. Gã là tấm gương phản chiếu: không đồng tình nhưng trung thành.
Khi nhịp lễ hội lên đỉnh điểm, ánh sáng từ lá mẹ rực rỡ bao trùm rừng. Cội mẹ tan biến, gánh nặng bỏ xuống, nhường chỗ cho mầm non mới mọc đúng vị trí bà từng đứng. Một vòng đời mới bắt đầu. Tôi đứng đó, mắt mở, cảm nhận mọi sự sống, không nói, không hành động thêm. Phá – kẻ lạ, đồng hành cùng S’al – là chứng nhân, một phần vòng lặp sinh tồn, nhưng vẫn giữ bản sắc riêng.
Lễ hội kết thúc khi ánh sáng dịu xuống. Sinh vật mệt nhoài ngồi xuống, thở dài, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh niềm vui. S’al đứng dậy, nhìn tôi, hiểu phần nào: hiện diện là đủ, hành động đúng là đủ. Tôi gật đầu, bước ra khỏi rừng. S’al theo sát. Hai chúng tôi, Phá và Kẻ Đồng Hành, rời La’thienn, để lại phía sau khu rừng tái sinh, cội mẹ được giải thoát và vòng đời mới bắt đầu.
.
.
.
Gió thổi qua mái tóc tôi, mang theo mùi lá cây ướt sương. Tôi không nói gì. Tên gọi “Raltha” vang lên trong tâm thức, nhẹ nhàng, vừa là lời nhắc nhở, vừa là sự thừa nhận. S’al thốt lên một vài từ bập bẹ, và lần này, tôi hiểu – gã đang cố truyền đạt cả lời chào, cả sự kết nối, cả lòng tin. Tôi gật đầu, đáp lại bằng ánh mắt. Không lời nào cần nói thêm.
Con đường phía trước rộng mở. Vùng đất này, rừng La’thienn, đã kết thúc một vòng đời, nhưng lại mở ra vô số cơ hội, vô số bí ẩn. Những mầm non vừa nhú lên sẽ mọc thành cây, sẽ mang theo ký ức của cội mẹ, nhưng cũng tự tạo ra thế giới riêng. Và tôi – Raltha – sẽ tiếp tục bước đi, cùng S’al, để đối diện với những thử thách, những sinh linh và những vùng đất chưa biết, nơi ánh sáng và bóng tối luôn tồn tại song song, nơi những câu chuyện chưa kể vẫn đang chờ.
Tôi dừng lại một khoảnh khắc, nhìn lại rừng, nhìn lại nơi chúng tôi vừa rời. Tĩnh lặng, lấp lánh, và đầy sức sống. Tôi mỉm cười – không phải vì chiến thắng, không phải vì quyền lực, mà vì một cảm giác hiếm hoi: hòa hợp, thấu hiểu, và biết rằng mỗi bước chân tiếp theo, dù hiểm nguy, dù hỗn loạn, đều là lựa chọn của chính mình.
S’al lẩm bẩm vài từ nữa, lần này rõ ràng hơn, giọng gã vừa lẫn tiếng cười: “…Phá… đi nào, S’al theo…” Tôi gật đầu, bước tiếp, và gã theo sau. Hai chúng tôi, Phá và S’al, rời rừng La’thienn, mang theo những dấu ấn không thể phai mờ – cả về tâm hồn, cả về tên gọi, cả về sự kết nối với khu rừng đã từng chịu đau đớn và giờ hồi sinh.
Rừng La’thienn lặng yên phía sau, nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc. Một hành trình mới đang bắt đầu. Và tôi, Phá, cùng S’al, bước vào thế giới rộng lớn, nơi từng vùng đất, từng sinh linh, từng cội nguồn đều đang chờ để được thấu hiểu – hoặc để thử thách chúng tôi thêm lần nữa.
.
.
.
Khi một cội mẹ ngừng thở, khu rừng không chết —
nó chỉ đổi giọng để hát tiếp bài ca của mình.
Kẻ lạ bước ra khỏi tán lá ấy, mang theo một mảnh dư vang
không thuộc về nơi này…
…và ở nơi rìa rừng, gió bắt đầu đổi hướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com