Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

6. đăng đường nhập thất

Đầu xe Nguyễn Thanh Pháp đụng vào vách núi, mà đầu xe Trần Đăng Dương một nửa đụng vào vách núi, một nửa đụng vào xe Nguyễn Thanh Pháp.

Bởi vì va chạm kịch liệt, trán còn đụng vào cửa sổ thủy tinh, máu không ngừng chảy xuống, Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy choáng váng cùng đau đớn, nhưng cuối cùng thành công ngừng xe Trần Đăng Dương lại.

Vừa rồi, Trần Đăng Dương đang đau đầu kịch liệt dần dần mất ý thức, cố gắng muốn mở mắt nhưng trước mắt vẫn tối thui, bỗng nhiên anh cảm giác được có vật gì đó còn tưởng rằng do bản thân quá đau đầu mà sinh ra ảo giác, khi anh cảm nhận được va chạm càng thêm kịch liệt, ý thức sắp biến mất dần trở lại, sau đó tầm mắt cũng dần rõ ràng.

Sau khi nhìn rõ những gì đang xảy ra trước mặt, Trần Đăng Dương nhanh chóng xuống xe, đi tới bên cạnh xe Nguyễn Thanh Pháp, mở cửa xe cậu ra, thấy Nguyễn Thanh Pháp dựa trên vô lăng, đầu thì chảy máu, Trần Đăng Dương cả kinh, lập tức lấy điện thoại gọi người tới, sau đó khom lưng kiểm tra tình huống của Nguyễn Thanh Pháp.

Nguyễn Thanh Pháp cố gắng mở mắt, nhìn thoáng qua Trần Đăng Dương, sau đó an tâm chìm vào hôn mê. Ánh mắt của Nguyễn Thanh Pháp khiến trái tim Trần Đăng Dương có cảm giác rung động làm anh không khỏi kinh ngạc.

Trần Đăng Dương không muốn Nguyễn Thanh Pháp bị lạnh, đóng cửa xe lại, sau đó quay đầu nhìn về khúc cua cách đó không xa, nếu xe anh không bị người trong xe cưỡng ép dừng lại, khả năng anh cùng xe lao xuống núi rồi, nói không chừng đã mất mạng. Nói cách khác, người trong xe đã cứu mạng anh.

Biệt thự của Trần Đăng Dương cách nơi này không xa, vệ sĩ của anh rất nhanh đã chạy tới, Trần Đăng Dương cẩn thận ôm Nguyễn Thanh Pháp ra khỏi xe, sau đó kêu tài xế dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện.

Trần Đăng Dương ôm Nguyễn Thanh Pháp vào lòng, sau khi vệ sĩ lấy ra hòm thuốc, liền tự mình xử lý vết thương trên trán cậu, xử lý xong anh lại ôm Nguyễn Thanh Pháp như ôm một đứa trẻ.

Nhìn Nguyễn Thanh Pháp hai mắt nhắm chặt, Trần Đăng Dương lo lắng cùng ảo não, đứa bé này đã cứu mạng anh, nhưng anh lại thiếu chút nữa hại chết cậu.

Hầu hết thời gian Trần Đăng Dương đều mang theo vệ sĩ khi ra ngoài, chỉ là đôi khi đi trượt tuyết chỉ muốn tận hưởng cảm giác một mình, không muốn lúc nào cũng có người đi theo, cho nên thỉnh thoảng sẽ không mang theo vệ sĩ.

Hôm nay đột nhiên hứng khởi, lại muốn một mình lên núi trượt tuyết, không mang theo vệ sĩ, nhưng bệnh đau đầu lại đột nhiên phát tác. Tuy bình thường cũng bị nhưng lại không đau đớn mãnh liệt như ngày hôm nay, đau đớn khiến anh chìm vào trạng thái nửa hôn mê. Mức độ nguy hiểm như vừa rồi, có thể nói chỉ thiếu một chút nữa là anh cùng đứa bé trong lòng đã mất mạng.

Sau khi đến bệnh viện, Trần Đăng Dương lập tức kêu người làm kiểm tra toàn diện cho Nguyễn Thanh Pháp. Mà chính anh, cũng đi làm kiểm tra não bộ, bởi vì cảm giác lúc nãy thực sự rất kỳ quái, anh muốn xác định bệnh đau đầu của mình đã chuyển biến xấu tới đâu, nếu sau này liên tục xuất hiện tình huống như vậy anh chỉ có thể lúc nào cũng phải mang theo vệ sĩ mỗi khi ra ngoài.

-

Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy có phần khó chịu, giống như uống say, đầu rất đau, hơn nữa còn có cảm giác buồn nôn, khi cậu mở mắt còn có chút bóng chồng (những hình ảnh chồng lên nhau), sau khi chớp mắt mấy cái tầm mắt mới dần rõ ràng.

"Cảm thấy thế nào? Rất khó chịu sao?" Trần Đăng Dương vẫn luôn coi chừng Nguyễn Thanh Pháp đợi cậu tỉnh lại.

Nguyễn Thanh Pháp nhìn mặt Trần Đăng Dương, trong lòng có chút hoảng hốt, đây chính là người đàn ông mà cậu đã đợi 15 năm, mặt anh không bị hủy, hai chân vẫn còn đi được, thật sự là tốt quá.

Trần Đăng Dương hiện tại cùng Trần Đăng Dương cậu gặp đời trước căn bản không cùng một người. Gương mặt hiện tại đường nét sắc bén, anh tuấn lại đẹp trai, hơn nữa còn cao gầy cường tráng, dáng người hoàn hảo. Nhớ đến những ngày hai người chung sống kiếp trước, tâm tình phức tạp bắt đầu xuất hiện, khiến mắt Nguyễn Thanh Pháp dần dần ươn ướt.

"Rất khó chịu sao?" Trần Đăng Dương thấy Nguyễn Thanh Pháp như sắp khóc, tưởng rằng thân thể cậu khó chịu mới như vậy, không khỏi cảm thấy đau lòng.

Nguyễn Thanh Pháp nhẹ nhàng lắc đầu, biểu thị bản thân không khó chịu.

"Cậu không cần sợ, bác sĩ đã kiểm tra toàn thân cho cậu, nói ngoại trừ vết thương trên trán, những chỗ khác không bị thương. Đợi vết thương trên trán cậu khép lại liền không sao." Trần Đăng Dương nhỏ giọng an ủi.

Nguyễn Thanh Pháp hơi gật đầu, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Trần Đăng Dương yêu cầu bệnh viện bố trí cho Nguyễn Thanh Pháp phòng bệnh cao cấp nhất cùng với phương thức trị liệu tốt nhất, mấy ngày kế tiếp, Nguyễn Thanh Pháp chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, cũng tiếp nhận đủ loại kiểm tra, xác định va chạm mãnh liệt kia không gây thương tổn cho não bộ. Các bác sĩ vẫn luôn cam đoan với Nguyễn Thanh Pháp, bọn họ dùng thuốc tốt nhất đảm bảo trán cậu sẽ không lưu lại sẹo.

Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy trong phòng bệnh này không khác gì ở khách sạn, có dịch vụ theo yêu cầu, hơn nữa Trần Đăng Dương mỗi ngày đều sẽ đến thăm cậu. Chỉ là tiếc nuối nhất chính là cậu đã bỏ lỡ kỳ thi vào đại học Thánh Nhã, cậu vốn nghĩ, sau khi thay đổi vận mệnh ngăn Trần Đăng Dương lao xuống núi có thể về kịp tham gia kỳ thi, nhưng không ngờ tới bản thân bị thương, không thể vừa tiếp nhận trị liệu vừa thi đại học được.

-

"Cảm ơn cậu đã cứu tôi." Trần Đăng Dương lần nữa nói lời cảm ơn với Nguyễn Thanh Pháp.

"Chú cũng đã biết tôi là ai đúng không?" Nguyễn Thanh Pháp ngồi dựa vào giường, nhìn Trần Đăng Dương mà nói.

Trần Đăng Dương quả thực đã biết toàn bộ về Nguyễn Thanh Pháp, đương nhiên cũng bao gồm chuyện trước đó cậu cùng Trần Quân yêu đương, thời điểm anh nhìn thấy tài liệu của Nguyễn Thanh Pháp còn thật kinh ngạc, chủ yếu là không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, người cứu anh lại là người yêu cũ của Trần Quân, hơn nữa bọn họ chia tay dưới tình huống không hề vui vẻ.

Nhưng khiến anh nghi ngờ chính là hiện tại Nguyễn Thanh Pháp không nên xuất hiện ở đây bởi vì hiện tại các trường đại học trong nước đang bước vào kỳ thi tuyển sinh, Nguyễn Thanh Pháp lại giống như vì cứu anh mà xuất hiện vậy.

"Cậu muốn tôi báo đáp cậu thế nào?" Trần Đăng Dương hỏi Nguyễn Thanh Pháp.

"Báo đáp?" Nguyễn Thanh Pháp thật sự không nghĩ tới chuyện này.

"Ân cứu mạng, đương nhiên phải báo đáp, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, tôi nhất định giúp cậu thực hiện." Trần Đăng Dương nghĩ, nếu anh rơi xuống núi, dù may mắn không chết thì cũng mất nửa cái mạng, anh không muốn nợ người khác, huống chi còn là ân nhân cứu mạng, ân tình nhất định phải trả.

"Tôi.. đợi tôi nghĩ xong sẽ nói cho chú biết." Nguyễn Thanh Pháp có loại cảm giác bản thân nhặt được đèn thần, dù sao chủ tịch tập đoàn Trần Thị, chuyện có thể làm cũng rất nhiều, cậu phải suy nghĩ kỹ mới được.

"Ngày mai tôi phải trở về nước, đi xử lý mấy chuyện quan trọng, cậu theo tôi cùng nhau về hay ở lại tĩnh dưỡng, đợi khá hơn mới về?" Trần Đăng Dương hỏi.

"Tôi với chú cùng nhau về." Nguyễn Thanh Pháp lập tức đáp, Trần Đăng Dương trở về nước, cậu ở lại làm gì?

-

Ngày hôm sau, Nguyễn Thanh Pháp lên máy bay tư nhân của Trần Đăng Dương, cùng hắn trở về nước.

Trần Đăng Dương biết Nguyễn Thanh Pháp đã bán nhà, hiện tại không có chỗ ở, hơn nữa quan hệ với người trong nhà không tốt. Nguyễn Thanh Pháp vì cứu anh mới bị thương, anh có nghĩa vụ chăm sóc cậu, nhưng dựa theo tích cách trước đây, anh nhất định sẽ đưa Nguyễn Thanh Pháp tới khách sạn, sau đó kêu người chăm sóc cậu thật tốt, đúng hạn đưa đi bệnh viện kiểm tra, cho đến khi cậu hoàn toàn khôi phục mới thôi.

Nhưng nhìn đôi mắt như nai con của Nguyễn Thanh Pháp, còn có bộ dạng buồn bã đáng thương khiến anh sinh ra tâm tình mềm lòng đến bản thân anh cũng kinh ngạc, trực tiếp đưa Nguyễn Thanh Pháp về nhà.

Nguyễn Thanh Pháp cũng rất ngạc nhiên, Trần Đăng Dương cư nhiên dẫn cậu về nhà chính Trần gia trên Long Lĩnh Sơn, hơn nữa cậu cũng không biết dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ cùng sắp xếp kế hoạch sau này của mình ở trong mắt Trần Đăng Dương lại chính là bộ dạng buồn bã ủ rũ đáng thương.

Trần Đăng Dương dặn dò Nguyên quản gia, nói sau này Nguyễn Thanh Pháp sẽ ở lại, ông và mọi người trong nhà cần chiếu cố cậu thật tốt, để cậu yên tâm dưỡng thương, còn có đúng hạn phải đến bệnh viện kiểm tra.

Đây tuy là nhà chính Trần gia nhưng không phải là tổ truyền mà do Trần Đăng Dương tự mình mua, cả ngọn núi này cũng là tài sản cá nhân của anh. Nguyễn Thanh Pháp nghĩ, nếu Trần Đăng Dương để cậu ở lại, cậu sẽ không khách khí liền nhập gia tùy tục, cứ an tâm mà ở đây, hơn nữa cậu cũng vô cùng háo hức muốn xem xem, nếu Trần Quân biết cậu chuyển vào đây gã sẽ có biểu tình gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com