Chương 65
"Thanh Pháp."
"Hả?"
Đăng Dương ngồi trên ghế hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói: "Mặc đồ ngủ xong rồi hãy ra."
Trong ký túc xá của trường trung học số 1, Thanh Pháp mới tắm xong đang lau tóc, trên thân chỉ mặc một chiếc áo đồng phục ngắn tay rộng thùng thình, còn nửa người dưới cái gì cũng không mặc.
Cậu hất tóc rồi cúi đầu nhìn áo đồng phục trên người mình, giờ mới phát hiện chẳng những mình không đem áo ngủ vào phòng tắm mà còn lấy áo đồng phục hôm trước Đăng Dương treo trong phòng tắm nữa.
Cậu và Đăng Dương đăng ký ở phòng bốn người trong ký túc xá, nhưng hên sao xin trúng phòng chỉ có hai người ở, chiếc giường tầng còn lại vẫn để trống.
Ký túc xá trường trung học số 1 quả thực không tệ, thậm chí điều kiện ký túc xá còn trội hơn các trường trung học khác ở thành phố S nhưng vẫn có đôi chỗ làm Thanh Pháp chưa bao giờ ở ký túc xá thấy không quen, tuy đã ở gần nửa năm vẫn chưa thích nghi được.
Chẳng hạn như trong phòng vệ sinh không có giá treo quần áo.
Lần nào Thanh Pháp cũng quen tay để áo ngủ trên kệ ngoài cửa phòng vệ sinh, sau đó vào tắm.
Tắm xong mới phát hiện mình chưa đem áo ngủ vào.
Đến mùa lạnh, Thanh Pháp sẽ thò đầu ra cửa phòng tắm nhờ Đăng Dương đưa áo ngủ giùm mình.
Nhưng tháng Năm tháng Sáu thời tiết nóng bức, Thanh Pháp cứ thế mặc áo đồng phục rộng thùng thình đi thẳng ra ngoài.
Thỉnh thoảng Đăng Dương dựa lưng vào ghế, vừa quay đầu thì bắt gặp Thanh Pháp đang lau tóc, chỉ mặc mỗi áo đồng phục, khó khăn lắm vạt áo mới che khuất đùi, lẩm bẩm đi tìm áo ngủ của mình.
Đồng phục trường trung học số 1 màu trắng nhưng Thanh Pháp còn trắng hơn, nhìn thoáng qua sẽ thấy ngay đôi chân thon thả cân đối, thẳng tắp trắng nõn, đầu gối và chỗ lõm bên cạnh ửng hồng vì hơi nước nóng.
Trắng mềm đến nỗi chỉ cần bóp mạnh một cái, trong lòng bàn tay sẽ tràn đầy xúc cảm tuyệt diệu.
Nhưng chủ nhân của nó vẫn chẳng hề hay biết gì cả.
Chủ nhân xinh đẹp bắt mắt còn khom lưng lục tìm đồ ngủ, áo đồng phục mỏng manh dán vào sống lưng, uốn lượn như dòng nước trắng xóa chảy xuống chỗ phồng căng.
Thanh Pháp mười bảy tuổi rất đẹp.
Đẹp đến nỗi Đăng Dương không dám nhìn quá nhiều.
Vừa ngây thơ vừa xinh đẹp, thuần khiết như tuyết đầu mùa vậy.
Đăng Dương chỉ có thể dựa vào ghế, yết hầu nhấp nhô, hít sâu mấy hơi rồi mở miệng bảo người phía sau mặc áo ngủ vào.
Hình như vì gồng quá sức nên mặc dù giọng hắn nghe rất bình thản nhưng ít nhiều gì vẫn có chút gượng gạo.
Nghe giọng nói cứng đơ của Đăng Dương, Thanh Pháp mặc áo ngủ vào rồi chân thành xếp lại áo đồng phục cho Đăng Dương, sau đó chọc eo hắn.
Đăng Dương: "..."
Ở thành phố S tháng Năm tháng Sáu đã mặc đồ ngắn tay, áo đồng phục mỏng không giống áo dày mùa đông, ngón tay Thanh Pháp chọc vào mang lại cảm giác ngứa ngáy hết sức rõ rệt.
Gân xanh trên cổ Đăng Dương âm thầm giật một cái, hồi lâu sau mới quay sang cầm đồng phục của mình từ tay Thanh Pháp, sau đó cắm đầu đi ra ngoài.
Thanh Pháp hỏi hắn ra ngoài làm gì.
Giọng Đăng Dương vang lên cùng với tiếng đóng cửa: "Đi hóng gió."
Hắn ra cổng ký túc xá gọi điện về nhà họ Trần, sau đó ngồi xổm ở lỗ thông gió cầu thang hóng gió nửa tiếng cho đầu óc tỉnh táo lại.
Sau đó Đăng Dương xuống lầu, tới trước rào chắn ở cổng trường lấy hộp giữ nhiệt Trần gia đưa tới.
Cứ ba ngày hai lần hắn lại ra rào chắn lấy hộp giữ nhiệt, mấy bảo vệ trực ban ở cổng trường đều quen mặt hắn, còn chào hắn một tiếng nữa.
Trong phòng, Thanh Pháp đang làm bài tập ngoại khóa thì nghe tiếng cửa mở, cậu quay đầu lại thấy Đăng Dương xách theo một hộp giữ nhiệt.
Thanh Pháp: "...."
Cậu lập tức nhăn mặt tỏ vẻ cảnh giác.
Từ khi vào ký túc xá, Đăng Dương sợ Thanh Pháp ăn cơm ở trường không đủ dinh dưỡng nên ba ngày hai lần lại đem canh bổ nấu sẵn ở nhà họ Trần tới ép cậu uống hết.
Đăng Dương đóng cửa lại, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn rồi thản nhiên túm lấy Thanh Pháp muốn leo lên giường trốn.
Thanh Pháp: "..."
Cậu nhìn Đăng Dương vừa cúi đầu mở nắp hộp giữ nhiệt vừa dễ dàng nắm đầu gối cậu bằng một tay, vững vàng cố định cậu trên ghế.
"Giờ uống hay trước khi ngủ mới uống?"
Đăng Dương đứng dậy nhìn xuống Thanh Pháp ngồi trên ghế, mang theo chút cao ngạo: "Tự chọn đi."
Thanh Pháp nhăn mũi nói: "Không uống đâu."
Đăng Dương: "Lần này uống một nửa là được rồi. Hơn một tháng nay cậu không bị ốm, ban đêm đi ngủ chân cũng không lạnh nữa."
Thanh Pháp cố gắng vùng vẫy, lẩm bẩm nói: "Vì mùa hè nên mới không lạnh mà..."
Đăng Dương vẫn chẳng mảy may dao động, Thanh Pháp thấy cãi lại không có kết quả đành phải lề mề uống hết canh bổ trong chén.
Cậu nhăn mặt nghĩ thầm dạo này mình uống canh bổ sắp phát hỏa luôn rồi.
Bữa nào cũng có câu kỷ tử bồi bổ khí huyết cả.
Cậu lẩm bẩm người trẻ tuổi nào mà chẳng tràn đầy khí huyết, mỗi ngày còn uống canh bổ làm gì nữa chứ.
Mí mắt Đăng Dương cũng không buồn nhấc, một tay nâng đầu gối Thanh Pháp lên sờ mu bàn chân tắm xong đã bắt đầu lạnh, một câu cũng không nói.
Lại giống như đang nói gì đó.
Thanh Pháp: "...."
Sau khi đặt chén xuống, Thanh Pháp tự nhủ không thể uống một mình được, thế là cũng bắt Đăng Dương uống hai chén.
Đăng Dương nói khỏi cần bắt, mấy ngày nay canh Thanh Pháp uống dư đều là hắn uống cả.
Thanh Pháp khen hắn giỏi quá, người trẻ tuổi phải uống nhiều canh bổ để bồi dưỡng khí huyết mới được.
Đăng Dương tặc lưỡi rồi đứng dậy đem hộp giữ nhiệt tới bồn rửa chén.
Ban đêm đi ngủ, Thanh Pháp theo thói quen nằm phía trong chừa chỗ cho Đăng Dương.
Nhưng Đăng Dương tắm xong vẫn chưa chịu lên giường mà cứ ngồi ì trên ghế, hình như đang chơi điện thoại.
Thanh Pháp thò đầu ra mép giường hỏi Đăng Dương sao chưa lên ngủ.
Đăng Dương không nói gì, hồi lâu sau mới đóng điện thoại lại rồi nói nhát gừng: "Cậu ngủ trước đi."
Hình như hắn đang do dự có nên leo lên ngủ hay không.
Thanh Pháp cứ tưởng Đăng Dương chơi game điện thoại trước bàn học nên vén chăn túm hắn lên giường, còn đổi chỗ ra nằm phía ngoài rồi nhét Đăng Dương vào trong.
Bởi vì cậu sợ ban đêm Đăng Dương lại xuống giường chơi game nữa.
Nếu Thanh Pháp ngủ phía ngoài, Đăng Dương xuống giường gây ra tiếng động sẽ đánh thức cậu ngay.
Đăng Dương: "...."
Hắn vốn đang nằm nghiêng ôm Thanh Pháp, im lặng một lát rồi kéo cậu vào lòng, tay vòng qua eo cậu, sau đó trở mình nằm ngửa trên giường.
Thanh Pháp vô thức níu chặt áo hắn, một giây sau phát hiện cả người mình đều nằm đè lên Đăng Dương, một tay hắn giữ eo cậu.
Cậu nghe Đăng Dương nói: "Ngủ phía ngoài để té xuống à?"
Ở ký túc xá trường trung học số 1 là giường tầng kết hợp với bàn học, giường trên cách mặt đất khá cao, lỡ té xuống thì phải nằm dưỡng hơn mấy tháng.
Từ khi chuyển vào ký túc xá, Đăng Dương luôn ngủ phía ngoài còn cậu ngủ phía trong.
Thanh Pháp ậm ừ.
Đăng Dương ôm eo cậu, đang định trở mình đặt Thanh Pháp vào phía trong để đề phòng ban đêm té xuống giường thì Thanh Pháp duỗi chân kẹp chặt hắn, không cho hắn trở mình.
Thanh Pháp tìm một tư thế thoải mái rồi nắm cổ áo Đăng Dương, đắc ý lẩm bẩm không cho hắn ngủ phía ngoài đâu.
Nếu để Đăng Dương ngủ phía ngoài, ban đêm hắn có lén chơi game cậu cũng không biết.
Trong bóng đêm, Đăng Dương gượng gạo bảo cậu xuống đi.
Thanh Pháp chậm rãi nói: "Cậu cho tớ ngủ phía ngoài trước đi đã."
Hơi thở Đăng Dương trở nên nặng nề, giọng nói vẫn cực kỳ căng thẳng, đồng ý để cậu ngủ phía ngoài.
Thanh Pháp hài lòng nhổm dậy trên ngực Đăng Dương, sắp sửa leo xuống thì đột nhiên ngẩn người.
Đôi chân thon dài thẳng tắp và đầu gối ửng hồng của cậu đang đặt cạnh chỗ kia, tò mò đè đầu gối lên.
Rất nhẹ, hệt như trẻ con chơi đùa vậy.
Toàn thân Đăng Dương cứng đờ, vô thức ôm chặt cậu.
Giờ Thanh Pháp mới phát hiện ra, cậu lập tức nằm im, toàn thân căng cứng, lắp bắp nói: "Cậu... Tớ xuống đây...."
Cậu vô thức nắm chặt áo ngủ Đăng Dương, mu bàn chân cũng kéo căng, cuống quýt muốn đứng dậy rời đi, muốn chạy trốn Đăng Dương.
Tiếng thở nặng nề của Đăng Dương trong bóng đêm cực kỳ rõ ràng, hơi thở nóng rực như có thể đốt cháy người.
Dường như hắn đang rất thống khổ, chẳng khác nào chó dữ đói cồn cào đối mặt với đồ ăn thơm lừng khiến mình thèm nhỏ dãi mà vẫn phải cố nhịn.
Thanh Pháp cứng đờ không dám cử động lung tung.
Trong giờ thể dục, mấy học sinh cuối hàng thỉnh thoảng lại đùa giỡn nhau khi gập bụng, hoặc đi toilet xong sẽ nhỏ giọng trêu chọc vài câu về chuyện này.
Thanh Pháp vô thức co đầu gối lên không dám đụng phía dưới nữa, yết hầu giật giật, dưỡng khí trong không khí như đang loãng đi khiến tinh thần người ta căng cứng.
Thanh Pháp chưa bao giờ cảm thấy Đăng Dương khác với Domic hồi bé rõ ràng như bây giờ, Đăng Dương trước mặt cậu hệt như một con thú dữ đầy hung hãn và tính chiếm hữu cực mạnh, trở nên vô cùng lạ lẫm.
Rõ ràng trong bóng tối hoàn toàn yên tĩnh, người trước mặt cũng không làm gì, thậm chí ngay cả đụng cũng không đụng cậu, nhưng Thanh Pháp cuộn tròn ngón tay chợt thấy bối rối, vô thức muốn chạy trốn.
Cậu lảo đảo chống tay nhổm dậy nhưng lại bị Đăng Dương kéo tay.
Trong bóng đêm, cậu vô thức cúi đầu, nhìn thấy tóc mái Đăng Dương ướt đẫm, có mấy sợi rũ xuống lông mày, gân xanh nổi rõ trên cổ, khàn giọng nói với cậu một câu.
Đầu óc Thanh Pháp hỗn độn, cả người như bị phơi nắng quá lâu làm cậu nóng đến mức rùng mình, trong lúc mụ mị khẽ gật đầu.
Cậu luôn rất dung túng Đăng Dương.
Nhưng cậu quên rằng người phía sau từng bước thăm dò ranh giới cuối cùng của cậu từ lâu đã muốn ăn sạch cậu không còn mảnh xương.
Thế là nam sinh tóc đen mới tắm xong lộ ra vẻ mềm mại hòa với mùi sữa tắm mát lạnh nằm phía trong giường, quần áo mùa hè rất mỏng, cậu có một đôi tay cầm bút nhìn rất đẹp.
Tay cậu lúc nào cũng lạnh, chỉ tay mờ nhạt trong lòng bàn tay mềm mại, thỉnh thoảng ngón tay sẽ ửng lên màu đỏ nhạt, đẹp đẽ tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Lẽ ra tác phẩm nghệ thuật này không nên xuất hiện trong bóng đêm mà phải được nâng niu quý trọng.
Thế mà bây giờ trở nên đỏ ửng, ngón tay mềm mại bóng loáng hình như cũng đỏ lên, lòng bàn tay mịn màng không một vết chai thậm chí còn nóng bừng.
Tim Thanh Pháp đập rất nhanh, tai như ù đi, hàng mi chớp nhẹ mấy lần, mở mắt ra nhìn Đăng Dương trước mặt, tóc mái ẩm ướt lòa xòa trên lông mày, lồng ngực phập phồng dữ dội, toàn thân căng cứng.
Đăng Dương thở hổn hển.
Thanh Pháp hơi sợ hãi, lông mi run rẩy như bị bỏng.
Đăng Dương biết rõ.
Nhưng cậu vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, cắn môi chớp mắt, ngoan như hồi bé xếp máy bay giấy cho hắn vậy.
Rất dễ bắt nạt.
Thậm chí còn sụt sịt mũi, trong bóng đêm cố giữ giọng mình bình tĩnh, vô thức thì thầm một câu đầy ấm ức mang theo hơi nóng mờ mịt, nói sao lại lâu vậy chứ.
Suýt nữa đã khiến Đăng Dương ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com