72. Lưu giữ đúng cách, bảo quản cẩn thận
Hành lang vắng lặng, hai mươi phút sau khi đèn tắt là khoảng thời gian giáo viên quản lý ký túc xuất hiện thường xuyên nhất. Ngay cả những học sinh nghịch ngợm nhất cũng không dám gây rối vào lúc này.
Trong bóng tối yên tĩnh, Thanh Pháp có thể cảm nhận một cách rõ nét hơi thở gấp gáp của Đăng Dương, và... Cái thứ lộ liễu đè trên người khiến da đầu ngứa ngáy kia.
Nhịp tim Đăng Dương rất nhanh, lồng ngực lên xuống hết sức rõ ràng.
Nhưng hắn chỉ ôm lấy cậu, không hề có bất kỳ động tĩnh gì. Giống như lời cam kết trên sân thể dục ban nãy, hắn nói không động vào cậu là sẽ không động.
Hắn luôn rất mạnh miệng, nói muốn làm cậu thế này thế kia. Nhưng trên thực tế, hắn chưa bao giờ ép cậu làm điều gì trái ý mình.
Từ nụ hôn giả trong phòng KTV khi họ chưa hẹn hò, đến bây giờ họ đang nằm trên cùng một chiếc giường, Đăng Dương vẫn chăm sóc cảm xúc của cậu theo cách của riêng mình.
Thực ra Thanh Pháp cũng không thích giường nhỏ. Khi ngủ cậu quen nằm thẳng ở giữa giường, không nghiêng trái cũng không nghiêng phải, từ khi nằm xuống đến khi tỉnh dậy đều là một tư thế giống nhau. Nếu giường quá nhỏ mà ngủ hai người thì nhất định phải nằm hơi nghiêng, vô cùng không thoải mái, cả về sinh lý lẫn tâm lý.
Tuy nhiên, nếu người bên cạnh là Đăng Dương thì mọi chuyện sẽ khác.
So với thói quen lâu nay của mình, Thanh Pháp càng muốn dựa vào hắn, đến gần hắn hơn. Dù là bối rối luống cuống trước phản ứng sinh lý của hắn giống thời điểm hiện tại, nếu bảo cậu lựa chọn lại một lần, cậu vẫn sẽ tới.
Kỳ thật cũng không có gì, Thanh Pháp nghĩ, người yêu ngủ trên một cái giường, có tình huống như thế rất bình thường.
Nếu lúc này Đăng Dương hôn cậu, có lẽ cậu cũng sẽ xuất hiện phản ứng tương tự thôi.
Là mình mở miệng giữ Đăng Dương lại trước, bây giờ hắn lại khó chịu như thế...
Gương mặt Thanh Pháp nóng ran, hơi thở gấp gáp, còn căng thẳng hơn khi biết mình xuyên không nhưng không có ký ức của nguyên thân.
Cổ họng cậu khô khốc, yết hầu lên xuống mấy lần, cân nhắc chốc lát rốt cuộc nhỏ giọng gọi Đăng Dương một câu: "Đăng Dương".
Hai người bọn họ không phải chơi đùa, cũng không phải chỉ thử một chút. Bọn họ muốn bên nhau cả đời, nên dù sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt. Hơn nữa.... Chỉ còn một tuần là đến sinh nhật hắn.
"Hả?" Đăng Dương lên tiếng, giọng hắn khàn khàn mang theo tiếng thở dốc, rõ ràng là đang kiềm chế: "Sao thế, bé cưng?"
"Anh..." Thanh Pháp hít thật sau, tiếng tim đập lớn đến nỗi có thể át cả tiếng nói: "Nếu anh thật sự muốn thì cũng có thể..."
Cậu không nói nốt, nhưng cả hai người họ đều hiểu.
Đăng Dương khựng lại, bàn tay ôm lấy vai cậu đột nhiên siết chặt.
Thanh Pháp không giãy giụa, mặc kệ động tác của hắn.
"Em," Đăng Dương nghiến răng nhìn cậu đầy hoài nghi: "Em có biết mình đang nói gì không?"
Thanh Pháp nhẹ nhàng gật đầu.
"Đệt." Đăng Dương thấp giọng chửi một câu, dùng sức ấn Thanh Pháp vào lòng, ôm cậu thật chặt. Sau đó hắn nhanh chóng buông tay, xoay người xuống giường.
Trước cửa mỗi phòng ký túc xá Thực nghiệm tỉnh đều có một ô cửa kính nhỏ, thuận tiện cho giáo viên kiểm tra ký túc xá. Ánh sáng ngoài hành lang hắt qua ô cửa kính, nhờ nguồn sáng yếu ớt này, Đăng Dương bước đến trước bàn, mở ngăn kéo rồi mò vào bên trong tìm kiếm.
Toàn thân hắn căng thẳng, như một cây cung kéo căng sẵn sàng khai hỏa. Cầm lên đặt xuống một bao thuốc nhiều lần mới rốt cuộc lấy nó vào tay.
"Em ngủ đi, đừng để ý đến anh, anh hút điếu thuốc đã."
Thanh Pháp ngồi dậy, dẫu bị bóng tối bao phủ thì cậu cũng không dám nhìn Đăng Dương. Cậu cụp mắt xuống, giả vờ bình tĩnh: "Anh không..."
"Bé cưng, đừng trêu chọc anh nữa." Đăng Dương ngậm điếu thuốc trong miệng ngắt lời cậu: "Ngoan, đi ngủ đi."
Sao có thể không muốn chứ? Hắn muốn đến nỗi sắp phát điên rồi.
Không biết mộng xuân bao nhiêu lần, đồ lót ướt mỗi sáng sớm đã là trạng thái bình thường.
Nhưng hắn sẽ không chạm vào Thanh Pháp trong ký túc xá.
Không thể, cũng không nỡ.
Loại chuyện này không phải là sự phát tiết của một người, mà là sự hưởng thụ của hai người.
Hoàn cảnh đơn sơ, còn phải đề phòng giáo viên không biết lúc nào sẽ tới kiểm tra, da mặt Thanh Pháp mỏng như thế, hoàn toàn không thể chịu đựng được. Huống chi không có cả bao lẫn dầu bôi trơn, rất dễ bị thương.
Đăng Dương cởi cúc áo ngủ, cứ thế đứng trước cửa sổ, thỉnh thoảng có một cơn gió lạnh luồn qua khe cửa sổ không được bịt kín va vào người hắn, mang theo từng cơn lạnh thấu xương.
Hắn dựa vào thành giường bên cạnh, cố gắng hết sức kiềm chế, không cho mình nhìn về phía Thanh Pháp. Hút xong điếu thuốc, hắn mới thoáng bình tĩnh lại.
Hắn không lập tức trở về, mà là hóng đủ gió lạnh, chuẩn bị đủ tâm lý, xác nhận mình sẽ không hóa thành cầm thú, sau đó ném bật lửa, cởi giày lên giường.
Thanh Pháp không ngủ, vẫn ngồi ở trên giường, sống lưng thẳng tắp.
"Sao vẫn chưa ngủ?" Đăng Dương kéo cậu nằm xuống.
"Chờ anh cùng nhau."
Sự thẳng thắn này khiến Đăng Dương suýt nữa không giữ vững nổi. Hắn kiềm chế, buông tay Thanh Pháp ra, trong lòng đọc lại nhiều lần phương trình tiêu chuẩn của hình elip rồi mới khẽ hỏi: ""Những gì em vừa nói với anh có phải là sự thật sao? Thật sự sẵn lòng à?"
Thanh Pháp khẽ ừ một tiếng.
Đăng Dương thật sự không kìm được, cúi đầu hôn lên môi cậu, không dám hôn sâu mà chỉ chạm nhẹ vào nó: "Sẵn lòng cũng phải nợ trước đã, chờ sau này cùng bù cho anh, được không?"
Thanh Pháp nén nỗi ngượng ngùng gật đầu.
"Gật đầu là có ý gì?" Đăng Dương không ăn được thịt, trong lòng nổi lửa nên bắt nạt Thanh Pháp theo cách khác: "Được hay là không?
Hai má Thanh Pháp đỏ bừng, một lúc lâu sau mới thấp giọng đáp: "...Được."
"Vậy cái gì cũng là do anh quyết định, anh muốn làm gì thì làm, em có nghe lời không?"
Thanh Pháp im lặng không nói, hơi thở gấp gáp.
Đăng Dương tiếp tục ép hỏi: "Sao lại không trả lời rồi? Rốt cuộc có nghe lời không?"
Thanh Pháp nắm chặt tay, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cậu dừng lại một lúc trước khi phun ra một từ gần như không thể nghe được: "Nghe..."
Tim Đăng Dương lập tức mềm nhũn như bông, kéo chăn lên rồi xoa đầu cậu, không chọc cậu nữa: "Ngủ đi."
Thanh Pháp vốn tưởng mình sẽ không ngủ được, thứ nhất là đã qua giờ ngủ bình thường của cậu, thứ hai, bị Đăng Dương trêu chọc quá lâu và ở gần hắn như thế, cậu căn bản không cách nào bình tĩnh lại được.
Nhưng kết quả là cậu không chỉ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mà còn có một giấc mơ.
Giấc mơ có hơi mơ hồ, cậu chỉ có thể mang máng cảm giác được mình đang ở trong khuôn viên trường đại học, ngẩng đầu lên nói với Đăng Dương, "Vậy em về lớp trước, buổi trưa gặp lại."
Đăng Dương mỉm cười và vẫy tay với cậu.
Một giây tiếp theo, khung cảnh thay đổi ngay lập tức, cậu nhìn thấy Đăng Dương lẻ loi đứng ở nơi hai người vừa tách ra, từ trưa đến tối, rồi lại từ tối đến trưa.
Trong lúc ngủ mơ, Thanh Pháp lạnh đến khó hiểu. Môi cậu mấp máy, nói mớ: "Đăng Dương."
"Ừ." Đang ngủ mơ mơ màng màng, Đăng Dương vô thức đáp lại và ôm cậu vào lòng.
Cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, thân thể căng thẳng của Thanh Pháp thả lỏng, ngay sau đó lại nhanh chóng ngủ say.
Ngày hôm sau, sau khi hai người ăn sáng xong, vừa lên phòng học một lát thì thầy Lưu đã gọi Thanh Pháp ra ngoài.
Vẻ mặt ông không giấu được sự phấn khích: "Văn phòng tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh đã đến và đang đợi em trong phòng họp."
Thanh Pháp từng nghe Tiêu Nhạc Duyệt kể, hai trường học này sẽ đến phỏng vấn các tuyển thủ của đội huấn luyện quốc gia, nên cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Nghe thế, cậu gật đầu đi theo thầy Lưu vào phòng họp.
Vừa bước vào cửa, Thanh Pháp đã sửng sốt, bởi vì cậu rất quen thuộc với người của văn phòng tuyển sinh Thanh Hoa, chính là Tiêu Nhạc Duyệt.
"Tiểu Pháp." Tiêu Nhạc Duyệt đứng dậy chào cậu.
Thanh Pháp thuận tay đóng cửa lại, cười với anh: "Anh Tiêu, sao lại là anh?"
"Chẳng phải là lúc ấy trường bọn anh đến khách sạn để quảng bá sao? Người tới là người quen của anh. Họ biết anh quen em, vì vậy họ đã cử anh tới đây. Không chỉ một mình anh, giáo sư của bọn anh vẫn đang ở trong khách sạn. Lát nữa em đi với anh tới gặp ông ấy nhé? "
Người đến từ văn phòng tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh bên cạnh nghe xong, à đã hiểu, thế này không được rồi, phe đối diện cũng quá tâm cơ, còn chơi bài tình cảm. Không được, tuyệt đối không thể để cậu ta dẫn Thanh Pháp đi trước!
Anh ta nhanh chóng chạy tới và nói, "Giáo sư của chúng tôi đang ăn sáng ngay bên ngoài, một lát nữa là tới rồi. Thanh Pháp, em có muốn nói với anh về nguyện vọng của em trước không?"
Tiêu Nhạc Duyệt cười tủm tỉm: "Không được rồi, tôi là người nói với Thanh Pháp trước."
Người của văn phòng tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh không chịu yếu kém: "Nói xong cái gì? Rõ ràng Thanh Pháp chưa đồng ý."
Hai người tranh cãi kịch liệt, không ai nhường ai.
Thầy Lưu đã sớm hỏi về nguyện vọng của Thanh Pháp, biết cậu quan tâm đến khoa Toán học của Đại học Bắc Kinh, ông bước đến và nói, "Thanh Pháp đã quyết định trường và chuyên ngành mà mình muốn đăng ký."
Cả hai ngay lập tức nhìn thầy Lưu với ánh mắt sáng rực.
Thầy Lưu không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Khoa Toán của Đại học Bắc Kinh."
Trong tích tắc, một người vui một người sầu.
"Không phải chứ, Tiểu Pháp." Tiêu Nhạc Duyệt bước đến trước mặt Thanh Pháp, sững sờ, "Đây là nguyện vọng của em à?"
Thanh Pháp gật đầu: "Xin lỗi anh Tiêu, em đã nghĩ kỹ rồi."
"Ài đi Bắc Đại gì chứ, đến trường của bọn anh đi. Đến lúc đó anh sẽ bảo kê cho em, tốt biết bao. Mặc dù năm nay anh học năm 4 rồi, nhưng anh đã đăng ký học cao học, vẫn sẽ ở lại trường."
Người của Văn phòng tuyển sinh Bắc Đại lập tức cảnh giác, chặn trước mặt Thanh Pháp: "Người ta đã nghĩ kỹ rồi, các anh đây là đang cướp người!"
Tiêu Nhạc Duyệt cười: "Cướp người? Còn chưa ký kết thỏa thuận gì đâu."
Anh kéo tay Thanh Pháp, nói: "Theo anh ra ngoài nói chuyện được không?"
Tiêu Nhạc Duyệt là người tốt, ở Dương Thành đã chăm sóc cậu rất nhiều, Thanh Pháp tuy không có ý định với trường học của họ nhưng lại cho anh mặt mũi này.
"Dạ."
Những người từ văn phòng tuyển sinh Bắc Đại cuống lên, tranh luận với Tiêu Nhạc Duyệt thêm vài câu, cho đến khi Thanh Pháp mở miệng, họ mới miễn cưỡng ngồi xuống, mắt dõi theo cậu và Tiêu Nhạc Duyệt ra khỏi cửa.
Tuy rằng Tiêu Nhạc Duyệt tiếp xúc với Thanh Pháp không nhiều, nhưng với tính cách của cậu, anh biết chuyện hôm nay tám chín phần mười là không thể thực hiện được, nhưng anh vẫn muốn thử cố gắng một chút.
"Khoa Toán của trường bọn anh cũng rất mạnh. Tìm hiểu thêm một chút thì sao? Anh đưa em đi gặp giáo sư nhé?"
Thanh Pháp lắc đầu: "Anh Tiêu, em thực sự chắc chắn."
"Không hề có một khả năng nộp đơn vào trường của bọn anh à?"
Thanh Pháp đáp rất khẳng định: "Không có".
"Thôi được rồi". Tiêu Nhạc Duyệt thở dài một hơi, dựa vào bệ cửa sổ mỉm cười: "Vốn tưởng rằng mình có thể thành bạn học với em cơ. Không sao, dù sao hai trường cũng gần nhau, sau này đi đế đô đừng quên liên lạc với anh, đến lúc đó anh dẫn em đi chơi. "
"Dạ, em chắc chắn sẽ không quên."
Vì ý chí kiên định của Thanh Pháp, trận chiến cướp người này bất ngờ kết thúc nhanh chóng.
Những người thuộc văn phòng tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh vui mừng khôn xiết, vì sợ Thanh Pháp sẽ hối hận nên họ vội vàng ký thỏa thuận với cậu.
Đến nước này, việc liên quan đến trường đại học của Thanh Pháp cuối cùng đã ổn định.
Chuyện vui liên tiếp, sau khi tiễn người của văn phòng tuyển sinh đi, Triệu Phong tới báo cho Thanh Pháp rằng, thông báo của đội huấn luyện quốc gia đã gửi xuống.
"Lát nữa phía bên kia sẽ gửi email cho em, em nhớ kiểm tra." Mặc dù trong email sẽ có thời gian sắp xếp cụ thể, nhưng Triệu Phong vẫn nói với Thanh Pháp: "Lần này thật trùng hợp, đội huấn luyện cũng đang huấn luyện ở Dương Thành. Sau năm mới sẽ xuất phát, tổng cộng mười ba ngày. Sau khi kết thúc sẽ tiến hành vòng tuyển chọn thứ nhất, chọn ra tổng cộng mười chín người. Đến tháng Ba tiến hành vòng thứ hai, cũng là vòng tuyển chọn cuối cùng."
Thanh Pháp gật đầu ý là đã biết.
Triệu Phong cười vỗ vai cậu: "Lần này là huấn luyện hoàn toàn khép kín, thầy không thể đi cùng em, em phải tự mình cố gắng lên."
Ngập ngừng, thầy nói thêm một câu: "Đừng áp lực. Thành tích của em đã khiến thể diện tỉnh chúng ta tăng rất nhiều. Ttrong lần huấn luyện này, thầy có một yêu cầu với em: Học vui vẻ, tận hưởng tri thức."
Thanh Pháp ấm áp trong lòng: "Em hiểu rồi, cảm ơn thầy ạ."
Phía Thanh Pháp thì tin vui đến liên tục, còn phía ông Nguyễn thì đang rơi vào tình trạng buồn rầu.
Ông ta vốn đang giận Thanh Pháp nói chuyện quyết tuyệt, nhưng sau mấy ngày suy nghĩ, rốt cuộc nhận ra ít ý tứ. Thanh Toán thậm chí không chịu xin tiền sinh hoạt, đây là triệt để tách ra khỏi gia đình.
Ông Nguyễn không khỏi có chút tiếc nuối, tính tình Thanh Pháp bướng bỉnh cứng đầu, chỉ có thể vuốt lông thuận theo, tại sao lúc đó ông ta lại không kiềm chế được tính khí của mình chứ.
Không phải nói hai câu là mềm lòng sao? So với sự hâm mộ và xu nịnh của người khác thì đáng là gì.
Ông Nguyễn nhấp một ngụm cà phê, trong lòng tính toán rằng Thực nghiệm tỉnh sắp nghỉ đông, đề phòng Thanh Pháp thật sự ra ngoài đi làm không trở về nhà, ông phải đến trường thăm cậu một lần.
Dù sao chăng nữa, đứa con trai này hiện tại đang có triển vọng, vẫn cần khôi phục mối quan hệ tốt với cậu.
Thanh Pháp không biết kế hoạch của ông Nguyễn, sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, cậu trở về ký túc xá là bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cậu sẽ ở nhà Đăng Dương trong kỳ nghỉ đông, quần áo đồ đạc gì cũng phải mang theo.
Đăng Dương vốn định ngăn cậu, nhưng không biết nghĩ gì mà lại nuốt xuống lời bên khóe miệng: "Để anh giúp em."
Lý Trụ có thể được xưng là bạn cùng phòng kiểu mẫu của Trung Quốc, chỉ cần vừa nhìn thấy Đăng Dương là sẽ tự động tránh đi, không quấy rầy hai người họ.
Tủ quần áo trong ký túc xá học sinh Thực nghiệm tỉnh chia ra trên dưới hai tầng, tầng trên có không gian rộng, đồ bên trong dễ lấy. Tầng dưới không chỉ có không gian nhỏ mà khi lấy đồ còn phải ngồi xổm xuống, rất phiền phức.
Đăng Dương không muốn Thanh Pháp vất vả nên nói thẳng: "Trên đó có rất nhiều đồ, em có thể thu dọn, để phía dưới cho anh."
Niềm vui về nhà cùng Đăng Dương đã khiến Đăng Dương quên mất mình đã cất thứ gì dưới đáy tủ nên gật đầu đồng ý không chút do dự.
Tầng dưới ngăn tủ không có nhiều đồ lắm, Đăng Dương lấy ra hai kiện áo len đưa cho Thanh Pháp. Khi tay luồn vào lần nữa thì lập tức ngẩn người.
Hắn mò được một hộp sắt lạnh buốt, mặt trên có hơi lồi lõm. Đó là hộp bánh quy mà Đăng Dương dùng để đựng bài thi hạng nhất mà hắn bắt gặp lần trước.
Khóe môi Đăng Dương từ từ nhếch lên, ngước mắt lên liếc nhìn Thanh Pháp đang chăm chú sắp xếp. Hắn lôi chiếc hộp ra, cố ý hỏi: "Đây là cái gì? Em muốn mang theo sao?"
Thanh Pháp đầu tiên là sững sờ, sau đó kịp phản ứng, nhanh chóng vươn tay cướp lấy: "Không, không có gì."
Tuy nhiên cậu quá hồi hộp nên đã không cầm chắc, chiếc hộp đập mạnh xuống đất cái bịch. Nắp hộp lập tức văng xa ra ngoài, đồ đạc vương vãi khắp sàn.
Một xấp bài thi gấp vuông vắn rơi xuống bên chân Đăng Dương, Đăng Dương giơ tay nhặt lên.
Đồng tử Đăng Dương chợt co rút lại, nét chữ trên bài thi không phải của Thanh Pháp, mà là của hắn.
Yết hầu Đăng Dương di chuyển, hắn chậm rãi mở bài thi ra. Sau đó, hắn nhìn thấy một hàng chữ nhỏ phía trên cùng ——
[Thi cuối kỳ tháng 1, Toán học 102 điểm, tiến bộ rất nhiều (vô cùng vô cùng vui vẻ!)]
"Đừng, đừng xem." Khuôn mặt Thanh Pháp đỏ lên, bị Đăng Dương biết mình trộm giấu bài thi của hắn thật sự quá xấu hổ.
Cậu vươn tay muốn kéo Đăng Dương lên, lại bị hắn khẽ đẩy ra.
Đăng Dương dịch chuyển lên phía trước một bước, không ngừng chọn trong các bài kiểm tra rải rác bên dưới.
Hắn chưa bao giờ biết rằng, đích đến cuối cùng của đống bài thi mình tiện tay ném sang một bên không phải là thùng rác, mà là hộp sắt chứa huy chương chiến thắng của Thanh Pháp.
Mấy bài thi chỉ đạt tiêu chuẩn lại trở thành vinh quang của Thanh Pháp....
Đăng Dương nhắm mắt, đè cảm xúc mãnh liệt trong lòng xuống. Hắn nhặt từng tờ từng tờ bài thi của mình lên, đến cuối cùng trước mắt xuất hiện một đóa hoa hồng khô.
Lớp bọc quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, nó được hắn tặng sau khi tỏ tình. Tượng trưng cho mối tình đầu, nhưng trước nay hắn chưa bao giờ nói ra ý nghĩa của hoa hồng màu hồng phấn với Thanh Pháp.
Nó không bị vứt đi, mà được đặt ở nơi quan trọng nhất.
Lưu trữ đúng cách, bảo quản cẩn thận.
———————-
Tác giả có lời muốn nói: Kịch trường nhỏ: hộp sắt của bé Kiều: Dùng để cất những thứ quý giá nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com