Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

I

Trưởng khoan khoái ngả mình xuống tấm chiếu mới, cố ý đưa môi để khói thuốc phả ra mù mịt rồi quay sang nói với hai người bạn:

- Độ này không hay thấy anh Quảng.

Xuân lấp lửng tiếp lời:

- Nghe nói trong nhà làm mối cho con gái của một ông Nghị, thành ra...

Hợp chen ngang:

- Thành ra phải cắn răng bỏ hết những thứ đẹp đẽ và sung sướng nhất trên đời.

Ba người bạn lại cười rộ lên, nhưng sự ồn ào không kéo dài quá lâu. Trưởng húng hắng ho rồi tiếp tục hút thuốc; Hợp gối đầu lên đùi cô gái mà hắn đã âu yếm đặt cho danh xưng "bông hoa biết nói" và lim dim. trong khi Xuân lại trừng mắt ngắm cô gái ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lẳng lặng giúp hắn châm thêm thuốc.

Rồi hắn hỏi cô gái:

- Ban nãy cô xưng là gì nhỉ?

Cô gái đáp:

- Thưa anh, em tên Mỹ.

- Chà, Mỹ...

Xuân thốt lên một tiếng rồi nín bặt, tới lượt Mỹ hỏi hắn một cách bông đùa:

- Chà, Mỹ... Nghĩa là anh "chà" vì tên em, hay anh "chà" vì thấy con người em không xứng với cái tên này?

Trưởng phá lên cười.

- Chết chửa! Thế mới bảo đã nói thì phải nói cho rõ nghĩa.

Xuân bỗng nắm lấy bàn tay mềm mại của Mỹ, sau đó ghé môi hôn lên mu bàn tay ả một cách trang trọng. Mỹ lẳng lặng dõi theo hành động của hắn, không rục rịch rút về và cũng không lấy làm khó chịu khi đôi môi lạnh chạm vào làn da mình. Xuân đã để ý đôi tay ả từ lúc trông thấy ả bước vào, ấy là đôi tay mà đối với hắn, thì không thể là đôi tay thuộc về chốn nhơ nhuốc này được.

Trong lúc đó, Trưởng và Hợp lặng lẽ nhìn nhau. Ánh mắt như dấy lên một cuộc tranh luận căng thẳng mà lý do liên quan mật thiết tới Xuân:

- Nếu hôm nay Xuân trót yêu Mỹ thì chắc chắn lỗi là ở anh.

- Tại sao lại là lỗi ở tôi?

- Vì chính anh đã rủ chúng tôi đến đây.

Đoạn, Hợp cất tiếng nhắc cô gái xoa bóp một bên vai cho mình, sau đó tỉ tê với Mỹ mà như đang nhắc nhở Xuân:

- Cậu Xuân đương học năm cuối trường mỹ thuật, độ này cũng có mấy tác phẩm được đánh giá cao lắm. Chắc là cậu ta hứng chí nên muốn vẽ em ngay đấy. Chỉ muốn vẽ thôi, Xuân nhỉ?

Xuân như tỉnh khỏi cơn mộng. Ngập ngừng ngửng lên nhìn Mỹ, vừa lấy cuốn sổ tay và cây bút trong túi áo ra vừa dặn ả:

- Chính thế. Cô chờ tôi một lát.

Bên cạnh có tiếng Trưởng lầm bầm:

- Biết ngay.

Mỹ nhấp nhổm tạo dáng rồi đưa mắt nhìn hắn.

- Anh vẽ em à? Em phải ngồi thế nào?

Xuân đáp:

- Cô cứ tự nhiên, miễn là cô thoải mái.

Hai người bạn lại hùa nhau nhại tiếng hắn:

- Ấy, miễn là cô thoải mái.

- Cô thoải mái? Chừng mực quá. Phải là em thoải mái mới thú, mới hay.

Mỹ nghe vậy chỉ cười, hai cô gái ngồi trên sập cũng cười. Ai nấy đều hiểu và đều trơ mặt, chẳng ngần ngại ôm lấy cái bọc chứa một câu nói có ý dâm.

Xuân tẩn mẩn vẽ Mỹ. Hắn vẽ từ lúc Hợp lim dim trên đùi người đẹp, đến khi miệng hơi há ra và tạo thành tiếng ngáy mỗi lần hít thở; xái thuốc vương đầy dần trên khay đèn của Trưởng, hắn chưa ngủ, thỉnh thoảng buồn tay lại giơ ngón trỏ xoay vòng tròn ở bụng cô gái, khiến cô ả khúc khích cười.

Nhưng dường như Mỹ lại tách xa hẳn khung cảnh trần tục ấy, ả vẫn giữ tư thế "thoải mái" theo đúng yêu cầu của Xuân. Ả nghiêng người chống một tay xuống sập, tay còn lại đặt trên đùi - nơi đang co cả hai chân và mái tóc dài cũng vắt qua vai, lả lơi trước bên eo trắng nõn, mềm mại ẩn sau yếm đỏ. Ả không lên tiếng hỏi hắn đã vẽ đến đâu, và cũng không cố ý rướn cổ quan sát hình hài của mình dưới nét vẽ của chàng sinh viên trường mỹ thuật. Dường như ả tin hắn, mà cũng có thể do ả chẳng bận tâm.

Rồi Xuân ký vào góc dưới cùng và dừng bút, xé tờ giấy khỏi cuốn sổ và đưa cho ả.

- Cô xem.

Mỹ chìa hai tay đón lấy bức tranh, cung kính như đang nhận một ân huệ to lớn. Vẻ lạnh lùng, ẩn chứa cả sự mực thước khác hẳn những gái đĩ tầm thường chung quanh ả khiến Xuân ngây ngẩn. Hắn lại trừng mắt nhìn ả như ban nãy, chẳng hề hổ thẹn khi ả phát hiện ra ánh mắt của mình bởi hắn cho rằng dẫu ả có cao quý hơn nhưng gái đĩ tầm thường, thì bản chất ả vẫn là một con đĩ.

Xuân bị những suy nghĩ trong đầu làm cho khiếp sợ.

Hắn không muốn thừa nhận Mỹ đang sống trong vũng lầy này, nhưng chính hắn lại gán cho ả sự nhơ nhuốc ấy.

Mỹ chẳng hay biết mâu thuẫn của Xuân, vẫn điềm nhiên hỏi hắn:

- Anh tặng em thật ư?

- Vâng... ừ.

- Vậy phiền anh vẽ giúp em thêm đôi mắt.

Ả vừa nói vừa chìa tờ giấy lại cho hắn, tay chỉ vào khuôn mặt trắng ởn vì thiếu mọi bộ phận rồi giải thích:

- Anh vẽ em khuyết thiếu chỗ nào cũng được, nhưng hãy cho em xin một đôi mắt. Em cần đôi mắt để có thể nhìn cuộc đời.

Trong phòng tĩnh lặng vì cả Trưởng và Hợp đều đã ngủ say. Hai cô gái xem chừng ít tuổi hơn Mỹ nên cũng chẳng dám chen miệng. Thành thử những gì Xuân nghe thấy đều là giọng nói phảng phất vẻ tha thiết của ả.

Xuân trầm tư.

- Không nhìn thấy... sẽ sung sướng hơn chứ?

Mỹ quả quyết:

- Sao lại sung sướng hơn được thưa anh? Phải nhìn thấy mình khổ thì mới có lòng vùng lên thoát khỏi cái khổ.

- Bằng cách nào?

Ả im lặng, hắn cũng biết bây giờ chẳng có cách nào, đành lầm bầm chiều ả: "Để tôi vẽ cho cô".

Xong xuôi, Mỹ lại cầm bức tranh lần nữa và nhích người để hai cô gái xem cùng. Chứng kiến các cô gái xúm xít lại bàn luận, khen ngợi, hơn hết là nụ cười rõ hài lòng của Mỹ, một nỗi vui chợt dâng lên trong lòng Xuân. Hắn lấy làm hãnh diện với con đường mỹ thuật mà ngần ấy năm qua mình đã dốc toàn bộ tâm sức theo đuổi.

Hắn ngắm ả lâu hơn, bỗng tò mò về quá khứ của ả. Hắn thốt nghĩ cuộc đời ả phải xảy ra sự gì to lớn lắm, kinh khủng lắm, thì mới khiến một cô gái có vẻ thanh tao như ả phải dừng chân ở những tiệm săm, đêm đêm vùi thân trong cảnh trụy lạc thế này.

Xuân buột miệng than:

- Lạ thường.

Mỹ nghiêng đầu nhìn hắn, se sẽ hỏi:

- Có chuyện gì hả anh?

- Cũng khó nói lắm.

Xuân nằm vật ra sập, dùng tay làm gối. Hắn thấy Mỹ lấy bức tranh từ cô gái đang hầu Hợp và trở lại bên hắn. Hắn vội nhắm mắt lại, quả tim đập mạnh như sợ rằng ả sẽ tiếp tục gợi câu chuyện "khó nói" của hắn cho ra lẽ.

Nhưng Mỹ không nói thêm điều gì, và không có bất cứ hành vi nũng nịu gì. Ả mặc hắn dùng tay làm gối, chỉ cầm cái quạt gần đó rồi đưa lên phe phẩy. Xuân ngửi được mùi hương trên cơ thể ả qua mỗi lần cử động. Trong thoáng chốc, thứ mùi ấy đã gợi nhắc về tuổi thơ êm đềm của hắn khi còn ở quê với em Nhan. Hai anh em nằm chơi trên chõng bên hiên nhà, gió đưa hương bưởi ở vườn đến khiến người em gái bé bỏng và đáng yêu của hắn vui thích ồ lên, sau đó hít tới căng lồng ngực.

Vậy nhưng Nhan xa quê khi còn bé quá, chưa chắc Nhan còn nhớ quãng đời sung sướng này.

Xuân mở mắt. Trước mắt không còn bầu trời cao rộng mà chỉ còn bầu không khí tăm tối và lơ lửng khói thuốc phiện. Mỹ vẫn quạt luôn tay, hơi cúi đầu thủ thỉ:

- Anh nằm nghỉ đến sáng hẵng đi.

Xuân bật dậy, vớ cái áo khoác bên cạnh rồi lắc đầu đáp:

- Không được.

Ả cũng đặt chiếc quạt xuống và đứng lên giúp hắn vuốt phẳng chiếc áo, dù vẫn kiệm lời nhưng cử chỉ lại thân mật như một người vợ đảm đang, dịu hiền. Thốt nhiên Xuân đánh liều giữ tay ả, bàn tay mềm mại ban nãy hắn đã không cầm lòng được mà hôn lên. Cả hai nhìn nhau chằm chằm.

- Mười giờ sáng thứ sáu gặp nhau ở Bờ Hồ.



















---

01.6.2023

---

Tâm sự mỏng dịu: Mình họ Đào, tên Hố. Đào trong Đào Hố, Hố trong Đào Hố =))))))))))

Mình không có lịch đăng chương mới cụ thể nhưng sẽ cố gắng hoàn thành trong thời gian sớm nhất. Hơn hết là truyện cũng không dài lắm đâu ạ, Mỹ và Nhan đến rồi đi như một cơn gió thôi kkk.

Cuối cùng, mãi là thiếu nhi nhưng không thiếu tiền nha cả nhà keo 🫶🏻💐🌹🌸🌺🌻🌼🌷⚘️🍀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com