Chapter 38: thiên đường của tôi chính là em
Trúc cố gắng xô đẩy chi chạy lại bà ba
Cô núp sau lưng bà : đừng qua đây
Ông tài xế : các người là ai mà ngang tàn vậy hả? Tôi gọi lính tới bây giờ
Chi : trúc...mình qua đây đi...em là chi nè..
Bà ba: trúc chết rồi cô buông tha cho tôi đi...tôi xin cô...
Dì năm: bà đừng giả bộ nữa ...
Bác tài: cô bị điên sao? Người ta là con gái mà chồng cái nổi gì?
Tân : ờ, cô ơi có nhìn lầm không người này đúng thật là nữ mà
Chi không trả lời Tân mà đi lại gần bà ba để trúc nhìn kỷ cô
« mình nhìn em đi....một chút thôi...»
Bà ba : trúc con không được nghe lời cô ta, cô ta là do cha con sai đến để giết chúng ta
Trúc liền kéo bà ba chui vào xe chốn nhưng bị Chi giữ lại
« mình đừng sợ...đi theo em đi...»
Tân không hiểu gì hết nên hỏi dì năm
« vụ gì vậy dì? Thế này là sao? »
Dì năm: tôi sẽ giải thích cho cậu sao, giờ thì hãy giúp mợ tôi trước đi
Bà ba gạt tay cô ra họ giằn co qua lại rất giữ dội , trúc thật sự không thể chịu nổi nữa cô cuối xuống ối liên tục
Dì năm: hai người dừng lại đi, cậu sắp chết rồi kìa...
Bà ba : con bị gì vậy hả?
Chi bước lại thì bị bà đẩy ra : đừng đụng vào con tôi
Chi: con xin má, giờ đưa Trúc đến bệnh viện trước đi có được không?
Bà ba : không được, nó là con của tôi ,tôi muốn làm gì cũng không cần cô quản
Bác tài xế: tôi thấy cô ta nói đúng rồi , bà xem cô ấy yếu lắm rồi
Tân: cho dù có chuyện gì thì nói sau đi, mất mạng chứ không phải đùa đâu
Trúc ngã xuống đất cả người co giật rất mạnh làm mọi người hoảng hốt
Chi: mình bị gì vậy? Sao lại nóng thế này
Bà ba vội lấy thuốc ra định bỏ vào miệng cô vì nghĩ cô đang lên cơn nghiện
Dì năm liền giật lại: bà không thấy cậu đang khổ lắm sao? Còn cho uống thứ thuốc độc đó
Chi: thuốc gì vậy? Tân anh mau giúp tôi với
Bà ba ôm chặt lấy người Trúc: không được đụng vào con tôi
Bác tài xế: bà để tôi đưa cô ta đến gặp doctor đi
Chi vừa khóc vừa van xin bà: con xin má, xin má cứu trúc đi con xin má...
Bà ba: ông mau đi tôi đến gặp doctor đi ...
Bà ba cố kè trúc vào xe , chi nhanh chóng ngồi vào cạnh trúc
Bà ba: cô cút đi
Chi đóng cửa lại quay sang nắm lấy tay Trúc : mình cố chịu một chút sẽ không sao đâu
Trúc tuy rất mệt nhưng cố gỡ tay Chi ra ôm lấy cái gối rồi tựa đầu vào vai bà ba
«má đầu con đau lắm...rất đau...hãy cho con uống thuốc đi...thuốc...»
Bà ba liền lấy trong túi áo ra ,chi vội giữ tay bà lại
« mình rán chịu một chút sắp tới bác sĩ rồi...»
Trúc : má...thuốc...
Bà ba: cô không thấy nó nói gì sao? Buông tay ra
Chi: không được, doctor trước đi
Bà ba cố gỡ tay Chi , trúc ngồi ở giữa nên bị lay động mạnh vô cùng khó chịu
« thuốc...thuốc....»
Chi đập mạnh tay bà vào thành ghế làm hai viên thuốc rơi xuống ghế
Bà ba liền giật cái gối mà trúc đang ôm đánh liên tục vào người Chi
« cút đi...»
Chi: má dừng lại đi
Bác tài thấy họ đánh nhau : hai người có thôi đi không?
Tân và dì năm chạy sát phía sau
Tân: trời ơi, tôi chưa từng thấy má chồng con dâu nhà nào như họ hết đó đa...
Dì năm: cậu lo lái đi
Trúc: trả lại gối cho con
Chi và bà ba giật mạnh cái gối làm nó rách bung ra sợi dây bạc văng ra đường trúc không suy nghĩ gì hết xô cửa nhảy xuống để lấy sợ dây
Bác tài thấy vậy liền thắng gấp làm cả chi và bà ba mất đà lao tới phía trước
Do tân đang lái phía sau , trúc nhảy xuống quá bất ngờ làm ăn giật mình đạp mạnh thắng cắm đầu đập vào tay lái một cái đau điên
« mô phật...mô phật....cứ con với...»
Chi nhanh chóng chạy lại chỗ trúc , lúc này cô đã hôn mê bất tỉnh rồi
Dì năm vội chạy ra : cô mau đưa cậu đi nhanh lên
Bà ba bị đập đầu vào thành ghế nên say sẫm mặt mày cố bước xuống xe thì trúc đã được chi đứa vào xe của tân rồi
Chi: mau chạy đi...nhanh lên
Tân: tôi biết rồi
Trên xe Chi cứ ôm lấy người Trúc cô hôn liên tục lên trán trúc mà mừng rỡ
« không sao nữa rồi...»
Tân: đi đâu thưa cô
Dì năm: đến doctor đi
Chi nắm lấy tay Trúc thì thấy sợ dây bạc
Dì năm: hóa ra cậu xem cái gối như báo vật là vì sợ dây bạc này
Chi: anh chạy nhanh hơn được không?
Tân: nhanh lắm rồi thưa cô
Sĩ đã lục tung cả mấy cửa hiệu ,chợ vẫn không thấy Chi đâu hết nên vô cùng tức giận muốn ép lành nhưng không dám vì làm vậy hắn sẽ gặp rất rối với phi
Sĩ: cô út không nói là đi đâu sao?
Lành: không có, tôi bảo cô ấy đợi anh đi thử đồ còn tôi thì đi sang kia đường mua một ít trái cây
Sĩ: tôi đi ra là không thấy ai hết
Lành: xem ra anh đang tức giận tôi đúng không?
Sĩ: à, không có sao cô nói vậy tại tôi đang lo lắng cho cô út thôi
Lành: tôi và anh đã đi tìm lâu rồi mà không thấy chắc Chi đã về nhà rồi không chừng
Sĩ: vậy tôi sẽ đưa cô về xem sao
Về đến nhà cũng không thấy người đâu nên sĩ đoán là cô đi tìm bà ba nên kêu thêm cả chục người chia ra đi tìm.
Bà Phụng và ông Kinh rất lo lắng nhưng không trách mắng gì lành hết.
Trúc được đưa đến nhà một doctor ở trong nội thành sài gòn. Cô bị trói cả tay và chân vì bị co giật miệng bị bịt khăn để không phải tự cắn lưỡi mình
Doctor: cô ấy bị sốt rất cao vì vết thương ở đầu hành nhưng đáng nói ở đây là cô ấy bị sốc nặng do uống ngũ thạch tán một dạng thuốc phiện bị cấm, trong tình trạng cơ thể yếu ớt sốt cao ...mọi người hãy tạ ơn trời phật vì đã đưa cô ta đến đây kịp thời nếu không thì cô ta đã chết rồi
Dì năm: nói như vậy là cậu ấy à không là cô ấy bị nghiện rồi phải không?
Doctor: đúng vậy, mà phải nói là nghiện rất nặng nếu để cô ta tiếp tục sử dụng nó nữa tôi dám chắc không quá ba tháng nhiều nhất là nữa năm thì sẽ chết
Chi ngồi kế bên nhìn Trúc khóc mà không nói lời nào hết
Dì năm: xin ông cứu cậu à không là cô ấy
Doctor: tôi có thể giúp cô ấy hạ sốt, vết thương ở đầu nhưng không thể trị được cơn nghiện
Dì năm: vậy cô ấy chỉ có con đường chết thôi
Doctor: bà có thấy những người nghiện ngập nào sống lâu chưa...nhưng nếu cô ấy từ bỏ nó thì không sao hết
Chi: bằng cách nào ...từ bỏ bằng cách nào
Doctor: không có thuốc chỉ nhờ vào ý chí của cô ấy thôi...trong quá trình cai nghiện rất đau đớn nhưng nếu vượt qua được thì cô ấy có thể sống
Chi: mất bao lâu
Doctor: với tình trạng của cô ấy có thể là rất lâu đó đa
Chi lấy sợ dây bạc đeo lại vào tay Trúc
« mình sẽ không sao đâu?»
Dì năm: giờ mình phải làm sao đây?
Chi: xin hãy cho chúng tôi thật nhiều thuốc để đem về
Doctor: được rồi ,tôi sẽ cho thuốc uống trong vòng bảy ngày
Chi: nhiều hơn được không? Do chúng tôi phải về quê xa lắm đa
Doctor: nhiều nhất là hai tuần thôi
Chi: cảm ơn ông
Trúc nằm ở đó cho tới khi cơ thể không còn co giật và hạ sốt .Chi đưa cô lên xe
Dì năm: giờ mình đi đâu?
Chi: tôi không biết nữa...
Tân: để tôi lo cho đảm bảo an toàn
Chi: chỗ nào
Tân: ông cai tổng có một căn nhà ở ngoài ô sài gòn tương đối vắng vẻ nên tôi sẽ đưa hai người tới đó
Chi: vậy cảm ơn anh nhiều lắm đa
Sĩ đợi ở nhà bà ba tới sáng hôm sau luôn mà không thấy bà ta đâu hết, nên càng điên hơn nữa , đập phá đồ đạc
Xong bỏ đi về nhà ông bá
Bá: nó làm tôi tức chết mà
Lành: cha đừng giận chắc Chi đi đâu đó thôi một hai ngày là về rồi
Bà Phụng lo lắng mà qua nay không ăn không uống gì hết : con bé này có thể đi đâu chứ
Sĩ: tôi đã đến nhà bà ba không thấy cô đâu mà bà ba cũng không thấy
Bá: có khi nào chi đã đi theo bà ta luôn rồi không?
Lành: không có đâu?
Sĩ: sao cô biết là không?
Lành: ờ, tại tôi cảm thấy vậy thôi
Sĩ: có thật không?
Lành đập tay xuống bàn: cậu đang nghi ngờ tôi sao?
Bá: nếu nó muốn đi thì cứ để nó đi đi khi nào về thì mặc xác nó....không ai được đi kiếm nó hết có nghe không?
Nói xong ông đi về phòng, sĩ đang nghi ngờ lành
« xe và tài xế của cô đâu rồi?»
Lành: tôi bảo anh ta về nhà rồi vài ngày nữa hả trở lên đây rước tôi...xem ra tôi phải nhờ phi về nhà để đưa tôi về long xuyên rồi
Bà Phụng: không được cho thằng phi biết nói sẽ lo lắng lắm đa...
Lành: được rồi, sẽ không nói , để con đưa nội về phòng
Trúc tỉnh dậy mở mắt nhìn xung quanh một hồi rất lâu mới phát hiện là chi đang ngủ gục bên cạnh
Cô liền bật dậy lùi sát vào vách làm chi thức dậy
Chi: mình tỉnh rồi sao? Tốt quá
Trúc xua tay: đừng qua đây... Đừng qua đây...
Chi: đừng sợ em không làm hại mình đâu ...có khát nước không?
Trúc liền đứng dậy tìm cái gối : cái gối cái gối đâu? Mau trả cho tôi...
Chi: cái gối rách rồi
Trúc vô cùng tức giận vội bóp lấy cổ chi rồi xiết chặt : trả lại cho tôi...nhanh lên...
Chi cố gỡ tay cô ra: mình buông em ra đi...Trúc...
Tân bước vào vội khống chế trói cô lại còn chi thì ho sặc sụa
Dì năm: cô sao rồi?
Tân: cô ta rất nguy hiểm , không thể mở trói được
Trúc: thả tôi ra...má...má ơi...cứu con với
Chi: tôi không sao, hai người có thể ra ngoài được không?
Tân: cô đừng cởi trói nha nguy hiểm đó đa
Chi: tôi biết rồi
Họ ra ngoài đóng cửa lại, chi đi lại ôm lấy người Trúc mặc dù trúc không cho
« em rất nhớ mình...rất nhớ mình...»
Trúc : thả tôi ra...tôi đau lắm
Chi nhìn Trúc : mình cũng vậy mà phải không?
Trúc nhìn ánh mắt đỏ hoe lóng lánh lệ của Chi mà khóc hiểu: sao cô khóc?
Chi: vì được gặp lại mình
Trúc: gặp tôi
Chi cười tươi: phải...mình thử nhớ đi...em là ai?
Trúc: không nhớ
Chi cởi trói cho Trúc: xin lỗi vì đã để cho mình chịu khổ sở bấy lâu nay
Trúc liền xoa chi ra: cô là người xấu giống như cha của tôi ...đừng tới gần tôi
Chi: mình nhìn sợi dây bạc đi...có nhớ ai đã đeo vào tay mình không?
Trúc vội đứa tay lên : a nó đây rồi ...hay quá
Chi: nhìn nó đi, là ai đã đeo cho mình
Trúc nhìn sợi dây
Chi: nhớ đi là ai vậy?
Trúc cố gắng nhớ những hình ảnh mờ mờ lúc trước lại xuất hiện làm đầu cô lại đau
Chi đến gần hơn: từ từ thôi hãy nhìn em đi...
Trúc lắc đầu rồi nhìn sang Chi những ảo ảnh dần dần hiện rõ hơn , cô liền kéo người Chi mà ôm rất chặt
« là em...là em...là em...»
Chi : phải là em...mình nhớ rồi phải không?
Trúc gật đầu : tôi rất nhớ em nhớ lắm
Chi cười trong nước mắt: tốt rồi...em không phải mơ phải không?
Trúc đẩy nhẹ người cô ra: chắc không phải mơ chứ
Chi liền tát vào mặt cô: có đau không?
Trúc lấy tay sờ lên mặt: có một chút
Chi : mình đánh em đi
Trúc vội kéo người Chi lại mà hôn say đắm được một lát thì bỏ ra
« làm lại nha tôi vẫn chưa chắc »
Chi liền nhón chân lên hôn : chúng ta làm lại đi em không chắc
Trúc cười tươi ôm lấy người cô đẩy xuống giường
« mình làm lại nha ...»
Chi vòng hai tay kéo đầu cô xuống mà hôn , trúc vuốt nhẹ lên vằng trán
« cuối cùng thì thiên đường của tôi chính là em duy nhất chỉ có em ...»
Cả hai nhìn nhau mà khóc , trúc cuối xuống dì mũi vào hõm cổ của Chi trong tiếng nấc nghẹn ngào
Tay chi vuốt lấy tóc cô : vậy hãy ở bên cạnh em nha...dù cho có chuyện gì đi nữa
Trúc : có được không?
Chi: được, chỉ cần mình tin em...tin em...
Trúc ngốc đầu lên nhìn cô : giờ tôi không là ai hết không nhà không tiền , không ...
Chi vội lấy ngón trỏ để lên miệng Trúc: mình không có gì hết nhưng mình có em
Trúc: phải có em là tôi có tất cả rồi
Cô đưa tay cởi cúc áo của Chi ra hành động đó làm cô cảm thấy bất an vì đột nhiên nhớ đến sĩ
Nhưng cô cố gắng nhắm mắt lại để không nhớ tới tên khốn đó
Trúc cuối xuống hôn lên ngực cô nơi giam giữ trái tim , chi rất căng thẳng sợ hãi vội đẩy trúc sang bên ngồi co người lại
« đừng đụng vào người tôi...»
Trúc nhìn cô khó hiểu: tôi xin lỗi
Cô bước xuống giường thì chi nắm tay lại nhưng không nói gì hết . Trúc gỡ tay cô ra đi lại bàn uống nước thì cơn nghiện bọc phát làm cả người run rẩy quơ đổ cả bình trà trên bàn
Dì năm vội chạy vào xem: cậu có bị sao không?
Chi : mình thấy khó chịu ở đâu?
Trúc : tôi phải về tìm má ...
Chi: không được...mình không được đi
Trúc xô mạnh người cô ngã xuống đất « tránh ra ...đừng cản tôi
Dì năm vội lấy ghế đánh mạnh vào lưng cho cô ngấc đi
Chi và bà đưa cô lại giường
Dì năm: mợ có sao không?
Chi: tôi không sao, dì nấu nước nóng dùm tôi đi
Dì năm :để tôi đi lấy
Bà ba bỏ tiền ra thuê mướn bọn giang hồ đi tìm ở tất cả những nơi mà có doctor.
Bà trở về nhà vì biết chắc trúc sẽ chịu không nổi những cơn nghiện mà về tìm bà
Ba thẹo: ông doctor đó bảo là họ muốn về quê còn ở đâu thì không biết
Bà ba: con tôi đang bị bệnh nó không thể đi xa được đâu nên các anh tiếp tục đi tìm xung quanh đi
Bà thẹo: tôi biết rồi
Bà ba: à quên phía nhà ông hội đồng Bá thì sao?
Bà thẹo: thằng em tôi bảo , họ cũng đang đi kiếm cô út khắp nơi
Bà ba: nói vậy thì cô ta cũng bỏ chốn (cười) suy tình dữ hôn
Ba thẹo: bà nói gì vậy?
Bà ba: không có gì, các anh cứ tiếp tục tìm đi nhớ để ý những chỗ bán thuốc hay có doctor ngen.
Ba thẹo: tôi đi ngay đây
Một lúc sau thì sĩ cũng đến tìm bà
« bà hội đồng bị sao vậy?»
Bà ba: à tôi bất cẩn bị đụng trúng đầu thôi....còn cậu sao lại lên đây
Sĩ: qua nay bà đã đi đâu?
Bà ba: tôi không đi đâu hết
Sĩ quát lớn: bà tưởng qua mặt được tôi sao? Nói chi đang ở đâu?
Bà ba nhìn hắn mà cười: tức cười , chi là gì của tôi mà hỏi
Sĩ: bà không hồn thì nói ra nếu không thì đừng trách tôi
Bà ba: cậu dọa trẻ con thì được chứ với tôi thì vô dụng thôi.....Cô ta đi đâu làm sao tôi biết...từ khi con trai tôi chết , nó đã không còn là con dâu của tôi nữa...nên cậu muốn tìm thì đi chỗ khác đi
Sĩ: tôi không tin, cô ấy bỏ chốn là vì muốn tìm con bà....cậu ta còn sống đúng không?
Bà ba: chính cậu tận mắt nhìn thấy nó xuống lòng đất lạnh lẽo kia mà còn hỏi điên khùng như vậy....xem ra cậu cũng bị bệnh rồi đó đa
Sĩ: nếu vậy thì chi có thể đi đâu?
Bà ba: cậu tài giỏi như thế này thì tìm người có khó gì
Sĩ: khi nào gặp Chi thì phải báo cho tôi ngay...còn nữa nếu tôi biết Bà giở trò dối trá thì hãy mua sẵn quan tài đi
Sĩ cho người theo dõi bà ba và cả lành
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com