Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Khi tin đồn về khả năng chuyển nhượng của Woo-je bắt đầu lan rộng, T1 không chỉ đối mặt với áp lực từ các đối thủ mà còn phải đối diện với một khúc quanh cảm xúc không thể tránh khỏi. Faker, với tư cách là người anh lớn và cũng là người dẫn dắt đội, không thể thờ ơ trước khả năng mất đi một tài năng quan trọng như Woo-je. Còn Peanut, mặc dù là người đã từng có những mối quan hệ đầy phức tạp trong giới esports, lại nhận thấy một điều mà Faker không thể nhìn thấy: Woo-je cần được tự do để tìm kiếm một con đường mới, nơi cậu ấy có thể thực sự hạnh phúc.

Buổi chiều hôm đó, không khí trong quán cà phê thật sự yên tĩnh, ánh nắng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên mặt bàn những vệt sáng ấm áp, đối lập hoàn toàn với bầu không khí căng thẳng đang bao trùm không gian nhỏ bé. Faker và Peanut ngồi đối diện nhau, lặng lẽ, như thể có một khoảng cách vô hình mà cả hai không thể vượt qua. Cà phê của họ đã nguội lạnh, nhưng không ai trong hai người có ý định thay đổi không gian này. Tất cả đều bị cuốn vào những suy nghĩ riêng của mình.

Peanut là người lên tiếng đầu tiên, giọng nói có phần trầm xuống, nhưng ẩn chứa một sự kiên quyết khó lòng che giấu. Anh nhìn Faker, không phải với ánh mắt ngập ngừng hay đắn đo, mà là một sự thẳng thắn mà Faker chưa từng nhận được từ anh.

"Anh nghe rồi chứ?" Peanut bắt đầu, từng lời nói như cắt đứt sự im lặng nặng nề giữa họ. "Woo-je... em ấy có thể sẽ rời đi."

Faker không đáp ngay, chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt anh dừng lại ở chiếc cốc mà không thật sự nhìn thấy nó. Trong lòng anh, một thứ cảm giác gì đó dâng lên mạnh mẽ, nhưng Faker luôn là người giỏi che giấu cảm xúc của mình, không để chúng lộ ra ngoài. Anh cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng mỗi khi nghĩ về Woo-je, một nỗi lo sợ dâng lên trong tim anh, dù anh không bao giờ thừa nhận.

"Anh không tin vào những tin đồn," Faker lạnh lùng đáp, nhưng giọng nói của anh thiếu đi sự chắc chắn mà anh vẫn thường có. "Woo-je là một phần của T1. Anh tin em ấy sẽ không bỏ đi đâu."

Peanut nhìn Faker, cặp mắt anh trở nên tối lại, không phải vì giận dữ mà là vì sự thất vọng. Anh không hiểu tại sao Faker lại có thể lờ đi sự thật rõ ràng như thế. Woo-je đã trưởng thành, cậu ấy không còn là một phần trong đội mà Faker có thể quản lý bằng cách đơn giản như thế.

"Em ấy không phải là một món đồ để giữ lại, Sang-hyeok." Peanut lên tiếng, giọng đầy sự kiên định. "Em ấy có quyền chọn con đường của mình, Sang-hyeok. Đôi khi yêu một người không phải là giữ họ lại mãi mãi, mà là để họ đi, để họ được tự do lựa chọn. Em ấy cần phải hạnh phúc."

Từng lời của Peanut như những nhát dao nhỏ, cắt vào trái tim Faker. Trong giây phút ấy, anh bỗng cảm thấy tất cả những gì mình làm đều là sai lầm. Đúng, anh từng nghĩ rằng giữ Woo-je bên mình là cách duy nhất để bảo vệ cậu ấy, nhưng giờ đây, anh không chắc nữa. Liệu anh có đủ dũng cảm để buông tay?

Faker im lặng, rồi nhấp thêm một ngụm cà phê. Cảm giác của anh lúc này giống như một trận mưa lớn, không thể ngừng lại dù đã quá muộn.

"Hạnh phúc?" Faker hỏi, giọng anh có chút mệt mỏi. "Em không hiểu rồi. Woo-je là cánh tay phải của anh. Là người anh đã đặt niềm tin vào. Anh không thể để em ấy ra đi."

Peanut nhếch mép cười nhẹ, nhưng trong tiếng cười đó là sự đau đớn và mệt mỏi mà Faker không thể nhận ra. Anh đã từng đứng ở vị trí của Woo-je, cảm giác bị nắm giữ quá chặt bởi những người khác, đến mức chính bản thân không còn biết mình muốn gì. Anh đã từng yêu Faker, và đó là một cuộc tình đầy đau khổ.

"Ang quá tham lam rồi, Sang-hyeok," Peanut nói, giọng điềm tĩnh nhưng lại có sức mạnh lớn lao. "Anh không thấy sao? Woo-je không phải là cánh tay của anh. Em ấy là một con người, có ước mơ và khát vọng riêng. Anh có thực sự muốn em ấy phải chịu đau khổ như em, như chúng ta ngày xưa không? Em ấy đã phải chịu đựng đủ rồi."

Faker im lặng, nhìn theo ánh mắt của Peanut. Anh đã không nhìn thấy cái nhìn ấy từ lâu. Đó là ánh mắt của một người đã từng chịu tổn thương, một người đã từng yêu và bị phản bội. Đột nhiên, Faker nhớ lại những ngày tháng cũ, khi anh và Peanut còn ở bên nhau, những khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn những nỗi đau không thể chữa lành. Cả hai đã từng là những người bạn đồng hành, nhưng rồi mọi thứ tan vỡ, và giờ đây, Faker cảm thấy chính mình cũng đang dần rạn nứt.

Peanut không phải là người dễ dàng tha thứ, và Faker biết điều đó. Mối quan hệ giữa họ đã kết thúc từ lâu, nhưng Faker vẫn chưa thể thoát khỏi những ký ức đau đớn đó.

"Em không có quyền nói với tôi như vậy, chính em đã bỏ tôi đi." Faker buộc miệng, giọng anh sắc lạnh. "Anh chỉ muốn bảo vệ em ấy."

Peanut thở dài, sự thất vọng càng thêm rõ rệt. Anh đứng dậy, đưa tay lấy chiếc áo khoác treo bên cạnh, chuẩn bị rời đi. Faker vẫn ngồi đó, không biết phải nói gì nữa. Những lời của Peanut như những vết thương cũ, không thể nào xóa nhòa.

"Bảo vệ?" Peanut hỏi lại, nhưng không phải để Faker trả lời. "Anh nghĩ đó là bảo vệ à? Anh biết điều gì là tốt cho Woo-je không? Anh biết rằng em ấy cần phải tự quyết định, phải có tự do để theo đuổi ước mơ của mình không?"

Faker nhìn theo bóng Peanut khi anh quay lưng bước đi. Trong lòng anh, mọi thứ bỗng trở nên mơ hồ, không rõ ràng. Những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng tuôn trào. Nhưng Faker không thể làm gì để thay đổi được gì nữa. Tất cả những gì anh có thể làm là đứng nhìn Peanut bước đi, giống như cách anh đã để Peanut rời bỏ mình trong quá khứ.

Peanut dừng lại một giây, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, anh không nói. Cậu chỉ nhìn Faker lần cuối, với một sự thất vọng không thể che giấu.

"Em hy vọng anh sẽ hiểu vào một ngày nào đó," Peanut nói nhỏ, rồi không quay lại nữa.

Faker ngồi lại trong quán cà phê, sự yên tĩnh bao trùm xung quanh anh. Lúc này, anh cảm thấy mình thật sự cô đơn, thật sự mất mát. Mọi thứ xung quanh đã trở nên xa lạ, như thể anh đang đứng ở một ngã rẽ trong cuộc đời mà không biết phải đi về đâu.

Peanut đã đúng. Faker đã từng làm tổn thương Peanut, và bây giờ, anh lại đứng trước nguy cơ mất đi Woo-je. Liệu anh có đủ sức để buông tay, để người khác được tự do lựa chọn con đường của mình?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com