Chương 1: È morto! Or gli perdono!
Giải thích tiêu đề chương 1: "È morto! Or gli perdono!" hay "Người đã chết và được tha thứ!" là câu thoại của nhân vật Tosca sau khi đâm vong mạng Scarpia nhằm tự vệ và bảo toàn danh tiết, trích từ libretto của "Tosca" - một vở opera trứ danh được sáng tác bởi nhà soạn nhạc Giacomo Puccini cùng hai nhà soạn kịch Luigi Illica và Giuseppe Giacosa.
—----------------------------------------------------------------------------
Vào một đêm mùa hạ oi bức đầy sao, sự tĩnh lặng và giấc ngủ của người dân thành Noviroma bỗng dưng bị xé vụn bởi tiếng xọc xạch ầm ĩ từ mấy chục cỗ xe ngựa càn quét khắp các nẻo đường và tiếng leng keng của những đồng bạc nhảy nhót trên nền đất. Đó là thứ mào đầu cho một làn sóng âm thanh mới, lời bàn tán từ cuống họng của quần chúng, nổi lên rộn rã, lan tỏa khắp nơi, từ quãng trường Hoàng Hôn lát đá cẩm thạch trắng ở khu thượng lưu Midas đến con đường đất tối tăm bẩn thỉu khuất sâu trong khu ổ chuột bần hàn. Khi hầu hết mọi người được thoả mãn tính hiếu kì hoặc khoe xong sự hiểu biết của mình, họ dần kháo nhau trở về cái ổ nằm, nơi giấc ngủ đang chờ. Từ đấy, cơn ồn ào lụi tàn nhanh như cách nó bùng nổ. Trong đêm tịch mịch chỉ còn văng vẳng vài giọng trẻ con quấy khóc và tiếng bước chân tấp nập của các đội trị an.
Thân vương Lucius Faustinus băng hà là chuyện vô cùng "hệ trọng". Dân đô thành sắp vớ được một chủ đề nóng bỏng để buôn chuyện; phường hát rong sẽ lấy đó làm nguồn cảm hứng để thi triển tài nghệ; các quán rượu thừa dịp kê thêm bàn ghế; người vô gia cư và đám ăn mày thì vui mừng trước sự đãi ngộ béo bở từ trời rơi xuống - mai này, trữ quân đăng quang, thiên hạ lại có cơ hội hưởng lây sự dư giả từ buổi yến hội được tổ chức linh đình nhằm chào đón chủ nhân mới của điện Cesare.
Lúc này, mầm hân hoan cũng nở rộ trong nội cung Imperium. Có một thiếu niên trẻ tuổi đang đứng giữa điện Corinna vàng son, xén từng lọn tóc vàng tuyệt đẹp. Cơ thể gầy gò chằng chịt sẹo của anh run lẩy bẩy theo từng đợt phấn khích lan tỏa từ lồng ngực. Chiếc kéo bạc trên tay gã nô lệ cứ ngoác mồm, cắn xé bừa bãi, tác phẩm nó tạo ra trông hết sức thảm hại. Song Adonis chẳng quan tâm diện mạo mới của mình. Anh cười điên dại, nếu quả tim và khối óc có linh tính, ắt chúng cũng cười và gào thét hả hê: "Hắn ta đã chết. Tên bạo quân chết rồi. Hắn sẽ không thể hành hạ ta nữa. Ta lại làm chủ cơ thể này."
Anh cắn môi nẻ đến bật máu và đưa tay phủi sạch tóc bám trên chiếc tunic tơ tằm, vị máu tanh tưởi xối vào đầu anh cơn tỉnh táo. Rời khỏi chốn này. Cặp mắt xanh láo liên thăm dò và xoáy một cơn lốc tham vọng qua hành lang dày dặc những lớp màn rũ thêu hoa văn tinh xảo. Làm chủ cuộc đời này. Lời nhủ - khát khao cháy bỏng lặp đi lặp lại trong đầu Adonis, nhưng kẻ khốn cùng chẳng biết nên đi đâu. Bị bắt cóc và bán làm nô lệ ở xứ người từ độ mười hai tuổi, phải hầu hạ một gã hôn quân sáu năm liền, đường về nhà với anh giờ đây quá xa xôi, Adonis cũng không có người quen tại thành Noviroma.
Đang xoay người sang hướng cửa sổ, chân anh đá phải cuộn tranh mà Công nương Venera bỏ quên. Một người Sắt xứ Rhavelein. Mắt màu đại dương. Tóc màu nắng hạ. Phục trang lộng lẫy. Dáng vẻ đường bệ oai phong. Đó có thể là anh trong giấc mơ ngày nào đã quá xa vời.
Thấy vinh hoa tột bậc họa kiếp người, anh càng hận hóa công, càng tủi kiếp mình bé mọn, hai gò má trũng sâu lại ướt đẫm. Adonis siết chặt góc tranh, buông lời ca thán: "Ludolf Werner von Gumarich, ngài thật tốt số - là cháu trai trưởng của Thiết đế, sủng thần của vua Felix, mười bốn tuổi ngài đã tập tước Công, nay ngài lại được bề trên ân thưởng tước Hầu, tước Bá. Ngài sẽ đến đô thành Noviroma cưới cô dâu vương giả. Còn tôi..." Bức tranh tuột khỏi sự dày vò của Adonis. Giọt nước mắt cuối cùng thuận đà rơi xuống thảm lông thiên nga.
Công tước xứ Mainsar. Đôi mắt âm u tuyệt vọng sáng bừng. Đột nhiên, Adonis biết phải đi đâu. Phải hành động thật nhanh, thật kín khẽ, như sao trăng âm thầm lặn khỏi trời vần vũ mây đen.
Trên đỉnh toà tháp cao nhất lâu đài Alba cổ xưa, cặp mắt màu hổ phách của Romulus Aelius găm thẳng tia nhìn vào bóng tối bao trùm lên quần thể cung điện trên đồi Imperium và hàng ngàn mái nhà lợp ngói đỏ vây quanh nó. Thân vương được dạy rằng, tại các vùng chịu ảnh hưởng từ Giáo hội Vesta, chuông sẽ được gióng liên hồi khi một thành viên trong vương thất qua đời. Thế nhưng, ở Hạ Aegis, tiểu vùng duy nhất thờ Cựu Thần, dân Valenti ngầm hiểu nhà Agostini có tang thông qua tiếng xu rơi. Mấy đồng bạc được xem như của hối lộ cho các linh hồn tà ác, còn người mất thì được ngậm một đồng vàng.
Theo dòng suy tư, anh chợt hồi tưởng chuyện năm xưa. Thân vương Romulus Duilius đột ngột từ giã cõi trần, trữ quân cha anh đang ở tận Delos, nên Romulus Cháu đành thay cha thực hiện nghĩa vụ sau cuối đối với Romulus Ông. Tại nơi này, anh đã đứng bên cạnh phó mẫu Calliope và em gái Lovisa, chứng kiến người ta thả bầy quạ bốn mươi tám con với hi vọng đàn chim sẽ bình an hộ tống vị thân vương đến Vườn Elys, xứ sở thiên đường bên dưới địa ngục theo quan niệm của dân vùng Hạ. Khi dãy đốm đen trên bầu trời đỏ ối lặn tăm, phó mẫu Calliope vừa chấm nước mắt, vừa dỗ dành Romulus và Lovisa bé bỏng khóc òa vì phải vĩnh biệt người ông thương các em hết mực.
Chỉ trong cái chớp mắt và cú đập cánh của quạ, mọi thứ đã đổi thay. Phó mẫu Calliope hiện ở điện Primula đủng đỉnh thêu thùa, thi thoảng lại ghé mắt trông Công nương Venera say ngủ. Lovisa vừa tròn mười tám tuổi vẫn góp mặt tại chốn xưa. Em gái anh ăn vận chỉnh tề, vấn tóc nghiêm trang trong tấm lưới bạc đính ngọc trai. Nàng không chuộng lớp trang điểm và trang sức lộng lẫy, bộ dạng Romulus thấy hôm nay chính là Lovisa yêu kiều thường nhật.
Giống như anh trai mình, Công nương Lovisa mang bộ mặt điềm nhiên thay vì đau thương, bởi suốt cuộc đời bốn mươi chín năm và triều đại tám năm, cố Thân vương Lucius Faustinus đã gieo rắc biết bao tai tương cho vợ con và bá tánh. Ông ta có vô số con hoang - Công nương Lovisa xuất hiện âm thầm trong nội cung Imperium sau một vụ tai tiếng của Lucius, phu nhân vừa sinh hạ công tử Romulus khoảng nửa năm không thể là mẹ nàng. Ông ta gả xa hai cô con gái lớn Miverva và Bellona, ông ta sủng ái gã nô lệ Adonis và cất nhắc hắn vào ghế Pháp quan, ông ta dốc tài nguyên cho một cuộc chiến vô nghĩa ở bán đảo Salacia để thu về một Hòa ước đòi hỏi một khoảng chiến phí kếch sù, hạm hội Lusca và một Công nương trong vương thất Agositni trở thành con tin với tư cách phối ngẫu của Công tước xứ Mainisar.
Điều khoản cuối cùng là một cái dằm găm sâu vào da thịt, gây nhức nhối cho nhà Agosinti. Chẳng có người Valenti nào hi vọng bản thân hay thân tộc xuất ngoại sinh con cho cựu thù xứ Thượng. Đọc xong bản Hòa ước, Lovisa càng thấu sự bấp bênh gắn liền với phận nữ nhi. Suốt mấy ngày liền, Prima Domina không thể ăn ngon ngủ yên, nàng toang xô ngã một thị tùng vì cô bé vô tri bông đùa rằng Công nương Lovisa và vị Công tước nọ rất xứng đôi, dẫu so bề tuổi tác hay chiều cao.
Cơn giận vừa nguôi ngoai, nàng lại thêm bấn loạn, cho rằng Romulus đã nhận thấy cái điều hiển hiện trong mắt ả thị tùng. Và khi đối mặt anh trai, chất giọng thánh thót của nàng gạn nỗi ưu phiền:
-Người đã chết và đã được tha thứ.
Đó là lời dân xứ Hạ tiễn biệt người đã khuất. Đối với Lovisa, nó giống như một cơn gió lạnh, mang hơi biển mặn đắng phả vào tim. Được tha thứ là cái kết dành cho kẻ gây chuyện chông gai, công lý hẳn đã ngủ quên dưới nấm mồ của ông nội Romulus Duilius.
Như đã nhìn thấu lòng đối phương, Romulus Aelius đặt bàn tay to lớn khẽ khàng vỗ vai cô em cùng cha. Cánh quạ đen tuyền mang theo nỗi buồn của anh, thoắt ẩn mình vào lòng dạ tăm tối của màn đêm. Anh nhắc lại:
-Người đã chết và đã được tha thứ.
Được tha thứ. Vì ông ta đã thì thầm tên mẹ vào tai mình. Nhưng thế có ích gì? Lovisa đau đớn nhận ra: cho đến mãn kiếp, nàng chỉ tìm được vòng tay ấm áp và gương mặt bà trong một cơn mơ hoang đường.
Để cứu bản thân khỏi cơn suy sụp, Lovisa bám lấy cánh tay Romulus và rủ rỉ vài câu chiếu lệ:
-Chẳng ai dám trách móc nếu ngài đau buồn vì thương nhớ cha, nhưng để các hội đồng lớn nhỏ phải san sẻ nỗi niềm riêng không phải là ý hay. Ngài chỉ nên giữ muộn phiền về Lucius đến hết đêm nay.
Romulus ngỡ ngàng vì lối ăn nói trịnh trọng kia. Anh bất giác nhận ra đứa em gái chí thân đã lột xác thành một con người xa lạ sau tám năm xa cách. Lovisa muốn chó cưng, nàng sẽ tự tay nuôi dạy, thay vì ngỏ ý nhận nuôi một con trưởng thành trong bầy chiến khuyển của anh trai. Lucius đã ân thưởng cho con gái tước hiệu Prima Domina (6) kèm theo đặc quyền tham gia nghị sự tại điện Aquila. Romulus ở Delos nhận tin này cùng cơn đau xé ngực, đau như bị lưỡi dao tai quái đâm lén từ đằng sau lưng
Liệu mình có thể yêu thương em ấy như trước đây chăng? Thân vương vén một lọn tóc phất phơ ra sau vành tai Lovisa và nói ôn tồn:
-Ta lớn lên tại đô thành, được dưỡng dục bởi các phó mẫu và thầy giáo, trong khi Lucius cai trị vùng đất Delos dành cho trữ quân. Lúc ông ấy lên ngôi thì ta phải chuyển đến Delos thế tập tước hiệu vừa bỏ trống. Ta chẳng thể cảm nhận sự gắn bó giữa mình và người nằm trong điện Cerase. Nỗi lo của ta đang đổ dồn về những người đang sống. Ta lo cho em, Lovisa yêu dấu ạ.
Thân vương đảo mắt nhìn em gái, thầm cảm mến vẻ dịu dàng toát ra từ đôi đồng tử đen láy. Cố Thân vương phi hay đùa: trong tương lai, có lắm kẻ nguyện chết để đánh đổi một ánh nhìn, một nụ cười của Lovisa. Tốt thôi, Romulus thầm nghĩ, cuộc sống hôn nhân sẽ buộc cô em sống đúng phận nữ nhi thường tình. Tay anh lướt trên tấm lưới bạc cuộn tóc, miệng hỏi han ân cần:
-Ở tuổi em, các quý nương đã bế con thứ rồi. Lucius không dành nhiều tâm tư tính chuyện tương lai cho em, ta là phận con nối dòng phải bù đắp phần thiếu sót của ông ấy. Em chỉ cần thổ lộ một cái tên thôi, ta sẽ chúc phúc cho các em.
Có một ánh chớp lóe tận chân trời xa xa. Có một cơn sợ hãi trườn dọc sống lưng Lovisa. Công nương vờ lẽn bẽn cúi đầu:
-Bấy lâu nay, em chỉ giáp mặt đám hương chức điện Aquila. Lẽ nào anh muốn em gái anh cưới một quý ông đáng tuổi cha chú?
Lovisa ôm mặt, lắc đầu nguầy nguậy. Chứng kiến nàng làm nũng, Romulus đang ôm bụng toan tính cũng phải bật cười, rồi rất nhanh, ánh mắt và giọng điệu anh trở nên nghiêm túc:
-Không đáng chút nào. Một bông hồng mãn khai như em chỉ xứng đôi với thanh niên trai tráng. Vừa khéo thay, Công tước xứ Mainsar đã đến Noviroma cùng lời cầu hôn một Công nương nhà ta...
Thân vương nói dở dang nhằm thăm dò ý tứ của Lovisa. Công nương nhanh trí đáp lời:
-Anh muốn em chuyển tước hiệu thành Công tước phu nhân ư?
Anh mỉm cười hài lòng:
-Đúng vậy.
Anh không chỉ mong ta ngoan ngoãn hầu chồng, mà còn định tống khứ ta khỏi xứ sở quê hương. Ở chốn hoàng quyền, tình nghĩa anh em dễ bị tham vọng thiêu đốt thành tro tàn. Lovisa chẳng oán trách Romulus, nàng đã sớm lãnh ngộ rằng thứ đáng tin cậy nhất là quyền lực trong tay. Công nương kiên quyết ra điều kiện, với hai tay khoanh trước ngực:
-Em muốn gặp Công tước xứ Mainisar. Em làm sao an tâm theo người ta nếu chỉ biết một cái tên và một gương mặt qua chân dung.
Thân vương phản đối:
-Lẽ thường là bề tôi không tự tiện kết giao và dàn xếp hôn sự.
Đến tận đêm tân hôn, anh mới có thể trông rõ dung mạo của vợ mình. Công nương Milena xứ Elladias là phận khuê nữ gia giáo ngoan hiền, chuyên tâm hầu chồng dạy con. Nhờ vậy, anh và nàng mới có thể chung sống hòa thuận.
Em gái anh xụ mặt. Chẳng mấy chốc, nàng cũng viện được một lý do chính đáng:
-Khi bề trên cho phép, điều đó đâu đáng gọi là tự tiện.
Nhớ rằng Thái tử Otto cho cháu trai đặc ân chọn bạn đời, lại nghĩ vị Công tước sẽ ưng Lovisa dẫu chiêm ngưỡng dung nhan nàng qua tranh vẽ hay đời thật, cuối cùng, Romulus Aelius đành nhượng bộ:
-Thôi được. Ta sẽ tìm dịp cho hai em trò chuyện.
Niềm vui nở rộ trên gương mặt người thiếu nữ mười tám. Lovisa hân hoan đáp:
-Em sẽ chuẩn bị từ bây giờ. Em phải làm quen với lễ nghĩa của người Rhavelein để tránh thất lễ với Công tước.
Quá đúng. Xứ Thượng vốn trọng lễ nghĩa. Gã Ludolf đó lại là bề trên của vạn người Sắt. Thân vương gật gù, vỗ vai em gái và bảo nàng dành thời gian sửa soạn chỉnh chu. Lovisa cúi chào rồi ngoảnh mặt, mang theo tà áo lụa phấp phới thoang thoảng hương nhài. Nếu hôn sự thành, nay mai em gái anh sẽ hóa án mây trôi đến một phương trời xa lạ. Lúc này đây, lòng anh dậy nỗi xốn xao, lưu luyến tuổi thơ hồn nhiên tươi đẹp. Romulus vuột miệng nói vài lời thân tình:
-Lo cứ thong thả hành sự, khi rảnh rỗi nhớ ghé điện Cerase trò chuyện với anh.
Lovisa bất giác lúng túng, nàng cứ tưởng "bé Lo" đã ngủ quên ở một góc tối tăm trong mê cung kí ức của Romulus. Prima Domina hạ giọng đáp:
-Dạ. Em nhất định sẽ đến.
Romulus trông theo cho đến khi cô em khuất bóng. Anh không vội về điện Pompeii mà tiếp tục nhấn nhá trên đỉnh tháp, nắm một mảnh gạch vụn cào tảng rêu xanh bám trên bờ tường. Trời càng khuya càng lạnh lẽo, gió đêm sỗ sàng hất tung những lọn tóc xoăn bồng bềnh của của Thân vương. Romulus nghĩ mình thật may mắn vì chỉ vận quần da và áo vải lanh, để lại cái toga rộng thùng thình cùng mũ miện kết từ lá olive vàng nơi phòng ngủ, nhược bằng không, anh trông chẳng khác cái cột buồm ngày lộng gió.
Ít lâu sau có tiếng bước chân giẫm bậc thang truyền đến. Romulus Aelius trở mình nhìn Lorenzo Selvaggio, em trai trẻ nhất của cố Thân vương phi Harmonia cúi đầu hành lễ. Thân vương triệu người cậu lên chỗ hẹn trên cao để tránh hiểm họa "cửa sổ có mắt, vách tường có tai". Cùng mang dòng máu Selvaggio, Romulus Aelius không ngại thẳng thắn với cậu mình:
-Ta còn bao nhiêu em út chưa biết mặt nhỉ?
Ánh sáng từ chiếc đèn bão áo lên mắt anh vẻ hung tàn của một ngọn rửa hủy diệt. Anh hận Lucius Faustinus xiết bao vì đã gieo rắc mầm mống tai họa quanh ngai vàng.
Lorenzo thành khẩn báo:
-Bởi sự phù trợ của Ermes, thần đã điều tra xong sau dăm ba hôm. Sự tình không có gì mới mẻ. Vài năm trước, con gái Olivia của Damiano Tramontane sinh một bé gái trong khi chồng cô ta đã xa nhà hơn mười một tháng. Thân vương gọi đứa trẻ là Bella vì màu mắt của nó đẹp lung linh tựa đá hổ phách.
-Ừ, ta đã hay từ lâu. Còn điều gì khẩn cấp hơn không?
Bốn cô con gái, một cậu con trai hợp pháp là tác phẩm để đời đáng giá nhất của cố Thân vương. Danh sách con hoang trong tay Lorenzo sẽ dài thêm một gang nếu ông ngoại anh không vận dụng mọi thủ đoạn diệt cỏ tận gốc.
Sau một thoáng e dè, Lorenzo thì thào:
-Công tử Ferroso và Công nương Lovisa.
Romulus nheo mắt và thở một hơi nặng nhọc. Hình ảnh Lovisa bé bỏng tinh nghịch tự kết cho mình vòng nguyệt quế gieo vào lòng anh một niềm lo canh cánh. Anh ngoảnh mặt nhìn đêm đen rồi đáp:
-Lovisa là lưỡi dao sắc kề cổ ta, tảng đá lơ lửng trên đầu ta. Lucius chưa từng sủng ái đứa con nào như nó. Ông ta thậm chí phong tước Prima Domina nhằm dọn đường cho nó vào điện Aquila. Năm xưa, Romulus Titus cũng hành động tương tự để giúp cô em gái thân yêu lên ngôi thuận lợi. Ta đoán Lucius muốn xoa dịu nỗi tiếc thương người phụ nữ bí ẩn đã sinh ra con bé.
Romulus vung tay ném viên gạch ra xa. Chẳng có vọng âm đáp lại. Anh biết người phụ nữ đó nhất quyết không quay về. Thân vương lầm bầm: "Thật vô nghĩa."
Lorenzo Selvaggio đứng thẳng người, xoa xoa hai đầu gối rồi đi về phía cậu cháu trai:
-Lãnh chúa Venerio từ chối giúp ngài xóa cơn phiền muộn mang tên Lovisa ư?
Ánh mắt ông ta sáng bừng nỗi phấn khởi, bấy lâu nay Lorenzo nuôi tham vọng trở thành bề tôi đắc lực, thậm chí trở thành thân tín thay cho Lãnh chúa Venerio già cả. Ông ta gật đầu ngay tức thì khi anh nói mình cần tai mắt ở Noviroma. Đối với công chuyện Thân vương giao phó, Lorenzo sẽ nhanh chóng thực thi thay vì đặt ra hàng loạt nghi vấn phiền phức.
Romulus đoán được diễn biến trong đầu ông cậu nên xua tay:
-Ta đã ngăn ông ấy. Ai lại vấy máu lên mình mẩy nếu phương pháp hòa bình hữu hiệu?
Thân vương thuật lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa mình và cô em gái. Lorenzo đưa tay cào mái đầu lắm tóc trắng pha lẫn tóc đen đôi lần. Thay vì mừng rỡ, ông ta bày ra vẻ kinh ngạc:
-Một người kiên định như Lovisa lại thay đổi suy nghĩ sau vài câu nói, ắt ngôn từ dễ nghe nàng ta rót vào tai ngài chưa hẳn là lời thực lòng.
Romulus nói ngữ điệu trào phúng:
-Em gái ta có lòng tạo cơ hội cho ông lập công đấy, Lorenzo. Ta tin ông sẽ điều tra xong chân tướng trong nay mai.
-Xin tuân lệnh.
Thấy bàn tay anh cứ duỗi thẳng rồi nắm chặt, ông ta vỗ nhẹ vai anh, tỏ vẻ thấu hiểu:
-Trẻ thơ thân thiết vì hiểu nhau, lớn khôn lại vì hiểu nhau mà xa cách, đó là nghịch lý ở con trẻ vương thất.
Chỉ Lorenzo mới dám tặng anh những lời lẽ gai góc nhưng chân thành. Romulus gật đầu, chấp nhận sự thật oan trái kia. Anh nhích lại gần Lorenzo và thì thầm:
-Về chuyện Ferroso, thằng con hoang có mẹ Dị nhân...
-Em trai ngài đã lên đường đi Scholamance trước khi Lucius quyết định ra chiến trường. Lúc ngài vừa đến đô thành, thần đã lập tức cho người đuổi theo chiếc xe ngựa và lấy lí do Thân vương Lucius Faustinus vừa qua đời để bảo họ quay lại. Ferroso sẽ đi đâu là do ngài quyết định.
Romulus Aelius căn dặn:
-Cứ chờ thằng nhóc về bên ta rồi hẵng tính chuyện tương lai. Với gốc gác Dị nhân, Hội Đồng Mười Hai sẽ gạch tên Ferroso khỏi danh sách kế vị. Tuy nhiên, cứ giương mắt nhìn nó thân cận người Otmar hay Lovisa là ý tưởng tồi.
-Thần xin theo ý ngài. Vậy ngài định xử trí con điếm Adonis thế nào?
Giữa ánh đuốc vàng hực nhảy múa lập lòe, hai người đàn ông men theo bờ tường, cẩn trọng đặt bước chân lên những bậc thang xoắn ốc dẫn xuống tầng thấp hơn của tòa tháp góc cạnh vuông vức. Theo trí nhớ của anh, lâu đài Alba là tác phẩm người Otmar để lại sau thời kì Thành bang Noviroma bị chiếm đóng. Clovis Burgstaller, tướng toàn quyền lúc bấy giờ, chính tay vẽ một bản phác thảo vô cùng hoành tráng và tuyên bố rằng sự mỹ lệ của nó sẽ khiến các kiến trúc sư tài hoa bậc nhất xứ Noviroma phải hổ thẹn. Cuối cùng, mọi người đều phải mở to mắt mà trầm trồ khi nhìn thấy xác ông ta nổi lềnh phềnh trong hồ tắm tại tư dinh. Các Thân vương đời trước nghĩ công trình dở dang này còn hữu dụng nên cho phép nó tồn tại, làm một con cóc ghẻ câm lặng đứng bên cạnh quần thể cung điện trên quả đồi Imperium.
Romulus cảm thấy thật thống khoái khi tưởng tượng cảnh mình vung chân, đá văng cái đầu của tướng Burgstaller và khiến nó lăn lông lốc xuống bên dưới, cứ thế rơi mãi, rơi mãi cho đến tầng sâu nhất, tối tăm nhất chốn địa ngục.
Họ đi lướt qua vô số cánh cửa khép hờ hoặc đóng kín, Lorenzo nói rằng gia đình đội làm vườn, đội chăm sóc chim muông, thú cảnh đều sống ở đây, vậy nên vài căn phòng còn được sử dụng làm kho chứa dụng cụ, thức ăn cho chim hoặc hạt giống.
Đến chân tháp, ông ta lặp lại câu hỏi ban nãy, Romulus trả lời:
-Nghe ông nhắc đến vài kẻ muốn mua con điếm Adonis, ta rất tò mò về chúng. Hãy cho ta một danh sách.
-Ngài định tổ chức một vụ đấu giá sao?
Thân vương ho ra vài tiếng cười. Adonis là kho báu chứa bí mật của cha anh, một kho báu đáng giá nên được chôn vùi dưới ba tất đất. Romulus lắc đầu:
-Thức ăn trong bụng ta toang trào khỏi cổ họng mỗi khi nghĩ đến Adonis và thú vui bệnh hoạn của các quý ông. Ta chỉ cần bảng danh sách thôi. Chúng sẽ không bao giờ nhìn thấy con điếm đó nữa. Ta sẽ đến thăm cái ổ của nó ngay bây giờ!
Đó là một câu trả lời lấp liếm sự thật. Anh ngồi trong kiệu chờ Lorenzo khuất bóng và lệnh cho đoàn nô lệ hộ tống mình đến nhà ngục. Đoàn người đang băng qua khu ngự uyển khựng lại vì sự xuất hiện của Lãnh chúa Venerio. Ông ngoại anh bước vào trong khoang bằng những bước chân nặng trịch. Venerio quỳ xuống và nghiến răng:
-Ngài khỏi đến nhà ngục. Con điếm tóc vàng đã chuốc thuốc đám lính canh ngu xuẩn và bỏ trốn mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com