Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

~Ngốc ơi~ #26

Sau những ngày đọc xong bức thư của Đình Nam, Tiểu Hải dường như rất có sức sống. Dẫu rằng xa anh lâu ngày, nhưng Tiểu Hải vẫn là vui vẻ tung tăng đến trường. Nghi Thư cô bạn cùng lớp với cậu đã đứng sẵn ở cổng đợi cậu. Tiểu Hải chạy chạy tới bên nàng rồi hai người sánh bước vào trường như thường lệ.

-Tiểu Hải ngốc nhà cậu, sao lại để bổn cô nương ta đợi lâu như vậy?

Tiểu Hải cười cười sánh cùng nàng vào, còn không quên nghe những câu kiểu như vậy của nàng. Nàng thường thế, có hay không lúc nào cũng cằng nhằng cậu đủ thứ.

-Rồi rồi, có phải tớ cố ý đâu, tớ có kêu cậu phải đợi tớ đâu.

Cậu cũng thật biết làm người khác mất hứng đi. Nghi Thư bên cạnh bị bộp cho một phát, im re không thèm đôi co với cậu. Nàng kéo theo cục tưng tưng kia vào lớp không chừng lại trễ mất là lại bị phạt cho mà coi.

Tiểu Hải dù có ngốc nhưng trong lớp cậu chính là một thiếu niên học rất giỏi môn Ngoại ngữ nha. Tiết đầu có hay không cậu sẽ bị đồng học xin tới xin lui là hãy cứu cả lớp đi. Và từ đấy trong mỗi tiết ngoại ngữ cậu chính là một vị cứu tính. Qua đến tiết cuối

-Hải ngốc, tí nữa phải dẫn tớ đi ăn đó.

Nghi Thư ngồi đằng trước cậu quay xuống chống cằm nhìn cậu, giọng nói đầy mệt mỏi, cùng một chút cao hứng.

-Rồi rồi, tớ mời tớ mời.

Tiểu Hải chính là quá quen rồi đi, cậu biết rằng đến tiết cuối có hay không nàng sẽ bắt cậu phải chi tiền và mua đồ ăn cho nàng, là một người lương thiện nên chắc chắn cậu đồng ý rồi.

-RENG RENG

Tiếng chuông báo hiệu giờ vào nghỉ giải lao, từng người từng người học sinh bước ra ngoài xuống căng tin. Tiểu Hải đang ngồi chép nốt bài trên bảng liền bị Nghi Thư kéo một mạch ra khỏi lớp. Con đường thẳng tiến tới căn tin. Tiểu Hại bị nàng kéo vèo một cái chỉ trong phút chốc đã tới căn tin đông chẹp người. Nàng rất biết lế nghi là cậu đã mời mình rồi nàng nên là người đi lấy đồ ăn, tìm một địa điểm hợp lí rồi kêu cậu ngồi xuống. Thế là với tâm hồn ăn uống to bự của mình nàng đã tưng tửng đi chen chút với đông người.

-Aaaa... Tiểu Hải tớ đã về rồi đây... phù mệt chết tớ rồi, mấy cái người kia làm gì mà chứ ép tớ hoài, phù phù...

Sau vài thế kỉ Nghi Thư đã về đến nơi, với gương mặt lấm tấm mồ hôi như đúng rồi và trên tay nàng chính là hai suất cơm đầy ý nghĩa mà nàng phải đi chen chút.

-Cuối cùng cậu cũng quay lại rồi, tớ lại tưởng cậu bị mấy đồng học kia ép đến không thể quay lại cơ... mà quay lại là tớ mừng rồi, nhanh nhanh lại đây tớ đói lắm a.

Tiểu Hải trông thấy cô bạn mình thì cũng mừng còn dở mặt ra trêu nàng vài câu khiến mặt nàng cũng đen như đít nồi rồi. Mà Nghi Thư nghe tiếng bụng réo của mình với Tiểu Hải cả hai cùng nhau cười sảng, nhanh chóng ngồi xuống xử lí đống đồ ăn của bản thân. Người ta nói khi đói ăn gì cũng ngon các bác ạ, và quả đúng là thế thật, cả hai người đều ăn như bị bỏ đói nhiều ngày :))

-Thư Thư, cư nhiên hôm nay thấy đồ căn tin ngon ngon a :33

-Uầy, tiểu Ngốc nhà cậu, đồ là do bổn cô nương đi lấy chắc chắn phải ngon rồi.

-Ưm ưm, đồ gì cậu đi lấy đều ngon hết a.

Tiểu Hải má căng phồng lên nói chuyện nhìn cưng hết sức. Nàng ngồi đối diện gật a gật vì câu nói quá độ chính xác của cậu, phải nói trong lòng nàng tưng tưng tung bông cỡ nào. Ngước lên nhìn ngắm tiểu mỹ thụ của mình nàng không khỏi vui sướng, aizzzzzz :333

''Ring Ring''

Tiếng chuông điện thoại của Tiểu Hải vang lên, cậu liền cần lấy điện thoại lên xem là ai. Cái tên to bự và hằng đêm cậu đợi mong hiện ngay ngắn trên điện thoại, nhanh chóng dừng việc ăn trưa lại, nói với Nghi Thư vài câu rồi tìm chỗ vắng vẻ để nhấp máy.

Không cần nói nàng cũng biết là ai rồi, nhìn biểu cảm vui sướng cười không ngớp kia của cậu thì ai mà không biết cho được kia chứ. Nàng lắc lắc đầu, đúng là có bồ bỏ bạn mà.

_Đằng sau trường_

Tiểu Hải đứng một hồi, hồi hộp đến không dán nhấp cú điện thoại này. Hít một hơi thật sâu mới run run nhận cuộc gọi. Đầu dây bên kia kiền phát ra một thanh âm trầm ấm, dịu nhẹ.

-Tiểu Ngốc...

-Anh Đình Nam...

Thanh âm phát ra làm Hải ngốc không khỏi dâng trào xúc cảm, bao lâu rồi mới được nghe lại thanh âm này nhỉ? Tiểu Hải nhí nhí môi nhỏ gọi tên người bên kia, thanh âm cậu cũng không điều khiển được trở nên nghẹn ngào rưng rưng nơi cổ họng.

-Tiểu bảo bối, anh nhớ em quá.

-Đình Nam, em...em cũng nhớ...nhớ anh a.

Thanh âm sau đó của người kia như đánh một cú mạnh vào tâm lí của cậu khiến cho cậu liền rơi vào hạnh phúc không thôi. Môi nhỏ nói những câu từ nhỏ đến nỗi chỉ đủ cho hai người cùng nghe. Nói xong câu này không biết thế nào cậu lại đỏ mặt lên :33

-Ừm, em đang làm gì, có ăn trưa chưa?

-Aa... em...em có ăn rồi a.

Tiểu Hải như chú cún nhỏ nghe lời thấy người kia hỏi gì liền trả lời cái đấy, rất trung thực lại rất khả ái a.

-Vậy Tiểu Hải của anh là ăn trưa với ai nào?

-Ăn ăn với Nghi Thư a, đồ ăn rất rất ngon đó.

Thanh âm trầm ấn kia không ngừng sủng nịch hỏi cậu, cậu càng nhanh nhảu trả lời thật lòng lại không quên cười nữa a.

-Vậy sao, anh rất nhớ em có tiểu bảo bối à.

-Em em cũng nhớ anh mà.

Nói đến đây gương mặt phấn nộn của cậu hồng phấn lên, ngại ngùng khả ái hết sức rồi.

-Thiệt hả, mà anh có bất ngờ cho em đó, có muốn không?

-Bất ngờ của anh, em em rất mong chờ a

Tiểu Hải chả biết bất ngờ là gì chỉ cần Đình Nam nói chuyện với cậu là đủ rồi, hạnh phúc ngập tràn trong lòng cậu đó.

-Đc, tuần sau em sẽ biết sớm thoi bảo bối.

-Dạ, Anh ăn trưa chưa ạ?

Từ nãy tới giờ chính là anh hỏi và cậu trả lời và bây giờ đổi lại thành cậu là người hỏi.

-Anh có ăn rồi em đừng lo, ăn rất đầy đủ, chồng em là nhớ em nhất thôi.

-Ưm... Chồng...

Nghe Đình Nam nói chuyện liền nhận thấy có nhiều chỗ anh chính là muốn trêu cậu, muốn làm cậu ngại đây mà. Mà đúng vậy thạt vừa nghe anh kêu là ''Chồng'' khiến da mặt mỏng của cậu đã hồng lại càng thêm hồng hơn.

-Đúng rồi chính là chồng em.

-Ừm...

Lại nữa rồi lại trêu cậu nữa, Tiểu Hải chính là bị anh làm cho câm nín không thể nói gì thêm.

-Đình Nam a, em có tiết vô lớp rồi a....

-Vậy bảo bối của anh học chăm nha, anh cúp nhé, yêu em nhiều.

-Dạ.

Đình Nam dù nói mình cúp nhưng lại không cúp chính là để cậu tự cúp. Tiểu Hải cũng hiểu ý liền nghe lời cúp điện thoại. Hôm nay là ngày mac cậu vui ơi là vui, nhìn chăm chăm điện thoại một hồi để kiểm chứng rằng mình đã cúp đt, cậu mới tưng tưng đi lên lớp. Nghi Thư ngồi trong lớp đợi cậu, khi cậu bước vào lớp và nàng phát hiện ra rằng mặt mỏng của cậu đỏ bừng còn không ngừng tủm tỉm cười nữa, và chính là nàng kéo cậu lại và kể sự tình cho nàng nghe đó :33

😜😝😋😘😍🙆🙆🙆🙋😻😽😹😸😹😺

T/g: con lười đã comeback sau một tháng vắng bóng đây, các bợn có hay không bơ tui rồi, tủn thưn quá a 😥. Đt tui hỏng trầm trọng😢😢

13/7/2020 comeback :33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com