Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Tật Tốc Phù

Tác giả: Hồng Thứ Bắc
Editor: Tùy Tâm Tùy Tính

Vài người ở trong cửa hàng nội lượn chưa đến một chén trà nhỏ đã ra ngoài.

“Đại sư tỷ, tỷ thấy thứ vừa rồi bọn họ đặt trên giá bên phải kia là pháp khí sao? Kỹ xảo khắc hoa văn quá kém.” Tây Ngọc khó hiểu, “Thế mà bán được một ngàn trung phẩm linh thạch, vẫn là bảo vật trấn Tiệm của  cửa hàng bọn họ?”

“Đó là phong văn.” Diệp Tố nói, “Thêm trên thân đao, xác thật có thể có lợi cho bùng nổ linh lực khi ra chiêu.”

“Phong văn?” Hoa văn khắc đến hoa hòe loè loẹt trên thân đao, Tây Ngọc không thể nhìn ra.

Diệp Tố giải thích: “Trên thân đao cùng có hai loại biến hình phong văn, theo lý hiệu quả có thể gấp bội. Nhưng luyện khí sư đối với phong văn không đủ quen thuộc, có một nét vô tình phá hủy hiệu quả tạo nên trước đó, nếu thật sử dụng, ngược lại sẽ tắc nghẽn linh lực của người xuất đao, vận đao càng nhanh càng cảm thấy ngưng trệ đứt gãy.”

Hạ Nhĩ hỏi: “Đại sư tỷ,  biến hình phong văn là cái gì?”

“Là, cái, gì?” Minh Lưu Sa ở bên cạnh nhảy chữ.

“Tàng Điển Các tầng thứ tư góc một quyển trên kệ sách đầu tiên ghi toàn bộ đều là hoa văn trên pháp khí.” Diệp Tố đảo qua ánh mắt trông mong của sư đệ sư muội nhìn mình, “…… Mà, nghĩ đến các đệ muội cũng không đọc.”

Minh Lưu Sa am hiểu luyện chế pháp khí nhỏ, đặc biệt là ám khí, Tây Ngọc thích đao, Tứ sư đệ Hạ Nhĩ đối với kiếm cảm thấy hứng thú, bọn họ không giống Diệp Tố cái gì cũng xem, mà là chỉ xem loại thư tịch mình am hiểu.

Diệp Tố ngồi xổm xuống dùng ngón tay trên mặt đất vẽ ra hai biến hình phong văn: “Hai đạo phong văn nguyên bản là thêm trên lô đỉnh, để luyện đan sư sử dụng, có thể cho đan hỏa tăng lên, sau lại trải qua biến hình, mới có thể thêm lên pháp khí khác. Nhưng niên đại xa xăm, thiếu mấy nét hoa văn, cần mình tu bổ.”

Ba người cùng nhau ngồi xổm  đắm chìm trong đó, Tây Ngọc đã vô ý thức trên mặt đất vẽ lại biến hình phong văn vừa rồi Diệp Tố vẽ.

“Các ngươi ở chỗ này đợi lát nữa.” Diệp Tố đứng dậy rời đi, nàng mua ba ngọc giản về.

“Đại sư tỷ, cái này cần bao nhiêu tiền?” Hạ Nhĩ hỏi.

“450 hạ phẩm linh thạch.” Diệp Tố chia ngọc giản cho sư đệ sư muội, “Về sau có chút đồ vật ta viết ở bên trong, các đệ muội trực tiếp xem là được.”

Ngọc giản cũng là dễ nhất, tuy rằng có thể cất đồ vật không nhiều lắm, nhưng có thể dùng.

“Đại sư tỷ, tiền chúng ta còn không nhiều lắm.” Tây Ngọc tính tính nói.

“Đều là đồ vật phải dùng.” Diệp Tố nhìn nhìn nơi xa, “Trước lúc hạ xuống, ta hình như nhìn thấy ngoài thành có miếu hoang, buổi tối hôm nay chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi.”

Tích Cốc Đan mua không được mấy bình, tất nhiên không có khả năng tiêu tiền cho nơi dừng chân, cũng may bốn người không thèm để ý hoàn cảnh, ra khỏi thành tìm được gian miếu hoang kia, ngay tại chỗ nghỉ ngơi.

Diệp Tố suy nghĩ dùng những tài liệu linh tinh sư phụ cho làm pháp khí gì đó có thể bán đi, Vu thủ vệ bên kia đột nhiên truyền đến một lời nhắn.

【 Tật Tốc phù có thể dùng, có thể nhanh hơn tốc độ ta, phù này thật là do ngươi vẽ? 】

Diệp Tố nắm ngọc điệp đưa tin, bỗng nhiên đứng dậy, Tật Tốc phù này người Hợp Thể kỳ cảnh giới cũng có thể dùng? Không hổ là phù chú tiền bối từng cải tiến.

Nàng từ trong túi trữ vật lấy ra một chồng phù chú đã vẽ, nói với sư đệ sư muội: “Tật Tốc phù Vu thủ vệ có thể sử dụng, tiền bối nói mọi cảnh giới đều có thể sử dụng hẳn là thật. Ngày mai chúng ta đi bán phù chú, tích cóp chút tiền mua tài liệu, ba tháng sau Phá Nguyên Môn bắt đầu lần đầu đầu tuyển, trước đó, chúng ta phải làm xong pháp khí.”

……

Ngày hôm sau, trên đường Định Hải thành nhiều ra một sạp bán mới, một tấm ván gỗ dựng trên mặt đất viết một hàng chữ: Bán Tật Tốc phù.

Trên đường phố người đến người đi, chỉ là không ai nguyện ý dừng bước chân xem một thứ gọi là Tật Tốc phù, bốn người ngồi dưới đất, đồng thời chống cằm căng mặt, một hồi quay đầu nhìn xem sạp bên trái, một hồi quay đầu nhìn xem sạp bên phải, tất cả mọi người bán đến rực rỡ, đồ vô dụng nhất cũng có người qua đi nhìn, chỉ có ‘sạp’ của bọn họ không người hỏi thăm.

Hạ Nhĩ nhìn nhìn bọn họ bày trên mặt đất, dùng cục đá đè nặng Tật Tốc phù: “Có phải bởi vì chúng ta không có bàn hay không?”

Tây Ngọc nhìn gương, sửa sang lại tóc, đỡ đỡ phấn đao trâm cài, nàng nói: “Ta cảm thấy là chúng ta không rao hàng, bên cạnh người đều rao kìa.”

Tiếng hai bên bán hàng rong rao hàng nhanh chóng lại lưu loát, xác thật thực dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của người chung quanh.

Vài người đối diện nhìn nhau một lát, đột nhiên ánh mắt toàn bộ dừng trên người Minh Lưu Sa.

“Làm, sao?” Minh Lưu Sa chậm rì rì hỏi.

“Sư đệ, nhiệm vụ rao hàng này giao cho đệ.” Diệp Tố vỗ vỗ bả vai Minh Lưu Sa, “Ta vẽ, đệ bán, rất công bằng.”

Minh Lưu Sa chỉ vào hai chồng Tật Tốc phù trên mặt đất: “Có, được, đều, cho, đệ,.”

Diệp Tố sao mà sẽ hiểu Nhị sư đệ tâm tư: “Chờ có tiền, tỷ lại vẽ cho đệ họa hai mươi tờ.”

Lúc này, Minh Lưu Sa mới vừa lòng mà thanh thanh giọng nói, đứng lên, bỗng nhiên mở miệng: “Đi ngang qua dạo ngang qua tới nhìn một cái, Tật Tốc phù mọi cảnh giới đều có thể dùng, thời hạn có hiệu lực một canh giờ, vô cùng tiện nghi, không lừa già dối trẻ.”

Hắn ngữ tốc nhanh lại rõ, còn mang theo tiết tấu đặc thù, còn có thể không ngắt nhịp thở, rao lặp lại, cùngngữ điệu chậm rì rì trước đó hình thành đối lập rõ ràng, như hoàn toàn thay đổi thành người khác, tiếng hai bên bán hàng rong rao hàng hoàn toàn bị áp chế.

Minh Lưu Sa tuổi trẻ trong trẻo thanh âm ở trên đường phố vô cùng hấp dẫn người chú ý, thật đúng là có người đã đi tới, lại không phải tới mua Tật Tốc phù, mà là trào phúng nói: “Tật Tốc phù? Còn là mọi cảnh giới có thể dùng? Ta sống lâu như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua bùa chú lợi hại như vậy sẽ đem đôi bán.”

Người này thanh âm không nhỏ, quanh thân dần dần có chuyện người vây quanh lại đây, mồm năm miệng mười.

“Tuy rằng đay này không phải Tứ Thời thành, nhưng Định Hải thành lớn như vậy, phù sư không ít, người trẻ tuổi nói mạnh miệng cũng chú ý chú.”

Tứ Thời thành là địa bàn Ngũ Hành Tông, phù sư khắp nơi.

“Mặc dù làngười Ngũ Hành Tông tới, cũng không dám nói gì mà mọi cảnh giới đều có thể sử dụng, hiện giờ người cũng thật dám bốc phét.”

Diệp Tố ngẩng đầu: “Có phải hay không, các ngươi mua về thử xem là biết.”

“Còn không thừa nhận kìa.”

“Nhường một chút, chúng ta ở đây có phù sư.” Có người chen vào tới, “Cho hắn xem đi.”

Một vị nam nhân trung niên mặt gầy lại gần, ngồi xổm xuống cầm lấy một tờ Tật Tốc phù, cẩn thận đánh giá: “Phù chú này tuy rằng một nét bút xong, nhìn hù người, nhưng cũng chỉ là giống Tật Tốc phù mà thôi, giả.”

Minh Lưu Sa lấy về Tật Tốc phù trong tay nam nhân trung niên mặt gầy: “Vị phù sư này đến Tật Tốc phù biến hình họa pháp cũng không nhận ra được, nói vậy cũng không phải phù sư gì lợi hại, đừng xem thì hơn.”

Người bên cạnh nam nhân trung niên mặt gầy cười ha ha: “Tiểu tử, gạt người cũng không sợ cắn phải lưỡi, không khéo, vị này đúng là phù sư Ngũ Hành Tông.”

“Cư nhiên có người nói phù sư Ngũ Hành Tông không được, ha ha ha ha, hôm nay chính là được nâng cao hiểu biết.”

Hiển nhiên người chung quanh đều biết nam nhân trung niên mặt gầy, liên tiếp phụ họa, đối mấy người Diệp Tố chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nam nhân trung niên mặt gầy rất là khiêm tốn sờ sờ râu, nhưng trong ánh mắt giấu không được đắc ý: “Tiểu đạo hữu thoạt nhìn còn trẻ, trở về tu luyện cho tốt, chớ có vào nhầm lạc lối.”

Minh Lưu Sa xuy nói: “Lá bùa không thành vấn đề, nếu không tin, mọi người nhưng mua một tờ về thử xem.”

Trung niên nam nhân nhíu mày: “Ta vừa thấy này lá bùa liền biết có vấn đề, vì sao còn phải mua một tờ?”

Chung quanh người sôi nổi gật đầu: “Sợ không phải nghe nói phù sư là người Ngũ Hành Tông, tưởng nói láo.”

“Phù sư chưa thử, làm sao có thể biết được lá bùa có vấn đề.” Minh Lưu Sa hỏi lại.

Trung niên nam nhân đối Minh Lưu Sa lắc đầu: “Người trẻ tuổi, đừng cưỡng từ đoạt lí.”

Diệp Tố ngồi dưới đất bỗng nhiên vươn một ngón tay đối trung niên gầy mặt nam nhân nói: “Phù chú chỉ cần mười trung phẩm linh thạch, không quý, giả một đền mười. Nếu vô dụng, chúng ta trả ngươi trăm trung phẩm linh thạch, chư vị đều có thể làm chứng.”

Người qua đường xem náo nhiệt không chê việc lớn, tức khắc hướng gió xoay chuyển, xúi giục phù sư trung niên mua phù chú.

“Phù sư, ngài thử xem, cũng sẽ không thiệt.”

“Khiến cho bọn họ bồi thường trăm trung phẩm linh thạch!”

“Không sai.”

Nam nhân trung niên mặt gầy có mặt mũi, còn tham trăm trung phẩm linh thạch của đối phương, cuối cùng cắn răng đáp ứng, lấy ra mười trung phẩm linh thạch: “Các ngươi đừng hối hận, cho ta một tờ phù chú.”

Minh Lưu Sa và Diệp Tố liếc nhau, nhận linh thạch, giao phù chú trong tay kia trương cho đối phương: “Vì để công bằng, không bằng tại đây phù sư mời một vị tới thử xem?”

Người xung quanh ồn ào: “Đúng vậy, thử xem.”

Nam nhân trung niên mặt gầy cầm phù chú, hắn chỉ là đệ tử ngoại môn Ngũ Hành Tông, mười trung phẩm linh thạch đối với hắn mà nói cũng không tính số lượng nhỏ. Nhưng Tật Tốc phù là phù chú thuật cơ bản nhất của phù sư, hắn vẽ mười mấy năm, lại vô cùng quen thuộc, trên tờ phù chú thuật rõ ràng là sai, nghĩ đến đợi lát nữa mấy người phải bồi thường  trăm trung phẩm linh thạch, tâm liền yên ổn xuống dưới: “Có thể.”

Nam nhân trung niên mặt gầy chọn một vị hắn quen biết người, Minh Lưu Sa chỉ đương không nhìn thấy, lấy mốc hai điểm: “Hai vị có thể thử xem, trước tiên dùng  tốc độ của  mình đi một chuyến, sau đó lại đến thử phù chú của chúng ta.”

Người chung quanh nhường ra một con đường, điểm đầu và điểm cuối cách không xa, chỉ cách nửa con phố, tất cả mọi người có thể thấy được rõ ràng.

Nam nhân trung niên mặt gầy   gật gật đầu với người đồng hành, đối phương nháy mắt chạy từ điểm đầu đến điểm cuối, tốc độ thực nhanh.

Chờ người kia một lần nữa trở về, Minh Lưu Sa nói: “Phù sư, hiện tại có thể thử phù chú của chúng ta.”

Hai người trẻ tuổi trong đám người nào đó ở quầy hàng trạm kế tiếp, trong đó một người nghe vậy không khỏi lắc đầu: “Trước không nói phù chú có vấn đề hay không, vị phù sư kia và người thử phù nhận thức, còn giao lưu ánh mắt, người thử phù chỉ cần hơi chút thả chậm tốc độ, trăm trung phẩm linh thạch tới tay.”

“Hàng năm đều có loại ngu dốt này ra của, chúng ta trở về thôi.” Thanh niên hơi lớn tuổi  khác nói.

Hai người vừa xoay người, còn chưa đi xa, trên đường phố liền xuất hiện xôn xao, hiển nhiên đã xảy ra chuyện gì, bọn họ quay đầu lại nhìn lại, người thử phù đứng phía trước cũng đã nhìn không thấy.

Thì ra vừa rồi điểm đầu và điểm cuối dán phù chú lên thân người thử phù, người thử phù mới vừa nhấc chân, liền phóng nhanh đi, hoàn toàn không khống chế được thân hình, chỉ để lại một đạo bóng dáng, người sớm đã biến mất ở cuối.

Mọi người vội vàng đuổi theo xem, lúc này mới phát hiện người thử phù toàn bộ thân thể đều ghim vào bức tường cuối cùng, nếu không có tường chống đỡ, còn không biết sẽ chạy đến nơi nào đi.

Lúc này người sáng suốt đều nhìn ra được, phù chú này là thật sự Tật Tốc phù, hơn nữa tốc độ không phải nhanh bình thường.

“Thật sự mọi cảnh giới đều có thể sử dụng sao?” Người thông minh lúc này đã chạy trở về hỏi đám Diệp Tố.

“Ít nhất Hợp Thể kỳ cũng có thể dùng.” Diệp Tố nói.

Tật Tốc phù là phù chú thuật cơ bản, dùng cho là người Luyện Khí và Trúc Cơ kỳ, đối người cảnh giới khác tăng lên không có hiệu quả. Mặc dù mấy người này bán Tật Tốc phù chỉ có thể dùng cho Trúc Cơ kỳ, dùng cho mọi cảnh giới là khuếch đại hiệu quả, nhưng từ vừa rồi thử uy lực phù xem ra cũng đủ.

“Tới một tờ, không, mười tờ.” Người nọ lập tức ném trăm viên trung phẩm linh thạch, nắm chặt mười tờ Tật Tốc phù liền chạy, sợ bị người đuổi theo.

Lúc này, người khác tức khắc bắt đầu sờ túi trữ vật của mình, mười viên trung phẩm linh thạch một lá bùa tuy không rẻ, nhưng nếu thật mọi cảnh giới có thể sử dụng, tuyệt đối rẻ.

“Đạo hữu, ta cũng muốn một tờ.”

“Ta mua hai tờ.”

“Ở đây y cũng muốn!”

Diệp Tố bị bọn họ vây kín mít, 39 tờ Tật Tốc phù, lấy giá mười trung phẩm linh thạch cả bị tranh mua không còn.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com