Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30. Phát tình bất thường

Hàng ngàn ngày đêm kinh nghiệm làm việc trực tiếp khiến Viên Nghị đặt dụng cụ trong tay xuống, nói với giáo viên AI: "Thưa giảng viên, em muốn xin tạm dừng thi. Em cảm thấy không khỏe."

Giáo viên AI đã tiến hành kiểm tra sơ bộ cho Viên Nghị càng sớm càng tốt và phát hiện nhịp tim của cậu bất thường, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên, vì vậy giáo viên vội vàng báo cáo với giám đốc văn phòng giáo vụ.

Sau khi biết chuyện này, cô giáo Lư lập tức đồng ý, thông qua giáo viên AI nói: "Viên Nghị, em chờ chút, bọn cô sẽ đi qua ngay."

Trên thực tế đường tới khu vực thi chỗ cậu cũng không còn xa, họ đã nhanh chóng chạy đến khi nghe nói cậu có bất thường.

Tuy nhiên, khi chuẩn bị đến cửa, nam giáo viên Alpha đột nhiên quay đầu lại: "Cô giáo Lư, cô vào trước đi, đứa trẻ này hình như bị tiến vào kỳ phát tình rồi. Tôi không thể vào được."

Nam giáo viên Alpha quay đầu lại, lui về phía sau, dùng bình xịt ngắn cách: "Tôi sẽ gọi xe cứu thương."

Có một đội xe cứu thương trong Đại học Tế Hoa, dù sao đây cũng là một trường đại học toàn diện, có rất nhiều người, bất kỳ loại tai nạn nào cũng có thể xảy ra.

Cô giáo Lư đẩy mạnh cửa phòng thi, khi nhìn thấy khuôn mặt Viên Nghị đỏ bừng liền biết cậu thật sự bước vào kỳ phát tình.

Nhưng cậu nhóc này không phải đang mang thai sao?

Lúc này Viên Nghị vốn đã khó bình tĩnh được, điều hòa trong phòng vốn dĩ khá mát mẻ, nhưng lúc này cậu lại cảm thấy toàn thân như bị ngâm trong nước nóng, ngột ngạt và nóng bức. Nhưng loại khó chịu về thể xác này không phải là ghê gớm, điều kinh khủng nhất là tinh thần, cảm giác khó chịu và sợ hãi quen thuộc đã trở lại.

Cậu siết chặt nắm đấm đến nỗi móng tay gần như cắm sâu vào da thịt trước khi cậu gần như không thể tập trung lại. Cậu lại nhặt đạo cụ lên kiểm tra đường khâu.

Cô giáo Lư nói: "Lúc này rồi em còn cầm nó làm gì? Đừng lo, bài kiểm tra thực hành có thể thi bù lại sau được."

Viên Nghị nói: "Trên cái này... Hình như có thứ gì đó."

Cậu có chút khó khăn nói: "Cô Lư, cô có thuốc ức chế không?"

Cô giáo Lư nói: "Không có, em kiên trì chút, xe cứu thương sẽ đến ngay."

Bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động, đó là âm thanh báo động đặc biệt của nhà trường dùng để thông báo cho toàn trường rằng một Omega đã bất ngờ bị phát tình. Lần trước là dù nguyên chủ, lần này là đến lượt cậu.

Viên Nghị cau mày, một giọt mồ hôi nhỏ xuống. Cậu lo lắng cho đứa bé, nhưng cậu biết mình không thể đi lại vào lúc này, nếu không nó sẽ còn nguy hiểm hơn.

Tiếng chuông báo động vẫn vang lên, bộ đàm đang cảnh báo tất cả Alpha và Omega không được đến gần tòa nhà khu vực phòng thi. Tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều nghe thấy lời nhắc nhở, đương nhiên cũng bao gồm cả Lệ Hằng.

Hắn đột nhiên từ trong giấc ngủ tỉnh lại, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, vì vậy liền liên lạc với Phan Nguyệt Trần: "Nguyệt Trần, bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

Phan Nguyệt Trần nói: "Học trưởng, Viên học đệ đột nhiên phát tình."

Lệ Hằng đột nhiên siết chặt nắm đấm: "Cậu nhầm đấy à? Cậu ta đang mang thai làm sao có thể phát tình được?"

Phan Nguyệt Trần nói: "Hiện tại mọi người cũng không rõ, em là một Beta có thể tới gần, lúc này em đang ở gần tòa nhà phòng thi, quả nhiên có nhìn thấy Viên học đệ đang tiến vào kỳ phát tình. Xe cứu thương đã đến. Nhưng học trưởng, trong trường hợp như Viên học đệ vẫn có thể sử dụng thuốc ức chế sao?"

Hắn thậm chí chưa bao giờ nghe nói về chuyện phát tình khi mang thai. Bản thân các Omega đang mang thai dễ bị tổn thương hơn, và họ cần Alpha để mang lại cho họ cảm giác an toàn để sinh hoạt tốt hơn trong giai đoạn này. Viên Nghị bây giờ không có Alpha bên cạnh, điều này đã khá khó khăn, nếu thêm kỳ phát tình... Nó chỉ tăng thêm thương tổn.

Lệ Hằng im lặng một lúc rồi nói: "Tùy nguyên nhân bất ngờ phát tình là gì."

Các chất ức chế dành riêng cho Omega là gì? Nó là một pheromone do Omega tiết ra. Nhưng nó có tuyệt đối an toàn để ức chế pheromone? Không hẳn.

Hormone Omega thay đổi rất nhiều sau khi mang thai, là để đối phó tốt hơn với nhu cầu hormone của chính thai kỳ.

Hormone cần thiết để kích thích sự tăng trưởng và phát triển của thai nhi, và hormone cũng cần thiết để duy trì các hoạt động sống và cân bằng trao đổi chất của chính cơ thể mang thai. Trên thực tế, Omega khi mang thai không bị phát tình, cũng vì pheromone của chúng phần lớn được sử dụng để đảm bảo các công việc sinh lý này. Pheromone là một trong những hormone quan trọng nhất của Omega, và chúng không biến mất sau khi mang thai, mà chúng chỉ đi làm các công việc khác.

Nếu một hoặc hai chất ức chế có thể kiểm soát kỳ phát tình và ngăn chặn tuyến thể tiết ra pheromone trong thời gian này thì không có vấn đề gì lớn. Nhưng nếu bạn không thể kiểm soát việc tiếp tục phát tình và để pheromone tiếp tục được giải phóng ra bên ngoài thì đó sẽ là một rắc rối lớn, bởi vì chất ức chế không thể được sử dụng mọi lúc, và việc sử dụng tổng số sẽ gây nguy hiểm cho cả người lớn và đứa bé.

Điều tốt nhất nên làm vào lúc này là sử dụng pheromone của Lệ Hằng để xoa dịu Viên Nghị. Hắn là cha của đứa bé, và trên lay thuyết hắn là người lần đầu tiên "đánh dấu" Viên Nghị, không ai phù hợp hơn hắn.

Nhưng điều này chắc chắn sẽ tiết lộ danh tính thực sự của hắn.

Nếu mục đích của đối phương là như vậy, vậy thì phải nói rằng thủ đoạn này vừa âm hiểm vừa hữu ích.

Lệ Hằng nói: "Tối qua tôi ngủ không ngon, không có chuyện gì thì cúp máy đây."

Phan Nguyệt Trần do dự một lát rồi mới hỏi: "Học trưởng, anh không đi xem Viên học đệ sao?"

Lệ Hằng nói như một lẽ đương nhiên: "Tôi đi xem cậu ấy làm gì? Tôi cũng không phải bác sĩ sản khoa."

Phan Nguyệt Trần cảm thấy có vẻ rất có lý, sờ sờ mũi nói: "Cũng đúng."

Lệ Hằng cúp điện thoại của Phan Nguyệt Trần, thay đổi đối tượng liên lạc càng sớm càng tốt: "Đông Lang, Phí Thiên bên đó sao rồi?"

Đông Lang nói: "Thứ tự bổ nhiệm sắp được hạ xuống, áp lực lên hàng đầu là không nhỏ. Ngài bên đó không xảy ra chuyện gì đi?"

Lệ Hằng nói: "Viên Nghị bất thường bị bước vào kỳ phát tình, cậu nhắc Tuyết Lang kiểm tra xem gần đây có ai bên ngoài tiếp xúc với Viên Nghị không. Ngoài ra, cậu phải hành động nhanh hơn, không ai được phép đến bệnh viện để hỏi thăm cậu ấy trong thời gian này, cậu cũng tạm dừng việc chụp lại sinh hoạt của cậu ấy trong thời gian này.”

Đông Lang nói: "Vậy thì tôi không thể báo cáo tình hình của phu nhân cho ngài càng sớm càng tốt được."

Lệ Hằng nói: "Không sao, tôi sẽ tự mình đi xem."

Nhân viên cứu thương đã đưa Viên Nghị lên phi cơ cứu thương và đưa cậu trực tiếp đến Bệnh viện Đa khoa Quân khu.

Nhà trường không dám bất cẩn với chuyện của Viên Nghị, cô Lư đã đi cùng cậu trong suốt quá trình cùng với một giáo viên Beta nam của viện y khoa đi cùng họ đến bệnh viện.

Bác sĩ Lạc lập tức được thông báo và đưa Viên Nghị vào phòng điều trị.

Viên Nghị giống như đã được rửa sạch bằng nước, cậu đã tiêu hao quá nhiều thể lực. Bác sĩ Lạc ngay lập tức tiêm cho cậu chất ức chế và bổ sung dinh dưỡng an toàn nhất.

"Viên Nghị, đừng sợ, sẽ không sao đâu."

"Dì Lạc, cháu lấy một… thứ... Phiền dì kiểm tra nó xem có vấn đề không. Để người đeo găng tay cách ly kiểm tra."

"Đồ ở đây." Cô giáo Lư vội vàng đưa một cái túi trong tay ra. Ban đầu, cô nghĩ rằng nếu có vấn đề gì với việc này, nhà trường phải tìm hiểu, nhưng hiệu trưởng nói rằng họ không thể làm được, và nó phải được bàn giao cho những người của bộ phận quân sự, vì vậy cô đã mang thứ đó đến.

Bác sĩ Lạc ra hiệu cho trợ lý của mình tiếp quản phân tích thành phần, đồng thời, hiệu trưởng Lệ và giáo sư Giản cũng đến.

Giáo sư Giản thấy Viên Nghị đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng khác thường, liền hỏi: "Thuốc ức chế không có hiệu quả sao?"

Tiến sĩ Lạc nói: "Trước mắt thì thấy không có hiệu quả. Đã lấy máu của thằng bé đi phân tích rồi. Chuyện này quá kỳ lạ, có nguyên nhân là mặc dù trước đó Tiểu Nghị có chút vấn đề về mất ngủ và khó chịu, nhưng tình hình chung vẫn bình thường, không nên đột nhiên bước vào kỳ phát tình được."

Hiệu trưởng Lệ hỏi đội trưởng đội vệ binh đi theo Viên Nghị ra ngoài: "Trước kia thằng bé có tiếp xúc với người nào khả nghi không, có xảy ra chuyện gì bất thường không?"

Đội trưởng vệ binh nói: "Không có trường hợp bất thường nào. Nếu mà nói thì có buổi sáng."

Đội trưởng vệ binh nói về đoạn tin nhắn trò chuyện giữa Bạch Vạn Triết và Viên Nghị do ai đó trên diễn đàn đăng tải, cũng như việc Viên Nghị tạt nước vào đầu Bạch Vạn Triết, cuối cùng nhấn mạnh: "Người của chúng tôi đã kiểm tra hình ảnh trò chuyện, quả thật đã bị Photoshop, nội dung không phải là sự thật."

Hiệu trưởng Lệ nói: "Mọi người vất vả rồi."

Đội trưởng vệ binh bước sang một bên, hiệu trưởng Lệ hỏi bác sĩ Lạc còn phải dùng bao nhiêu pheromone.

Pheromone của Lệ Hằng được giữ lại mục đích ban đầu chỉ là đề phòng, nếu thật sự xảy ra tai nạn, thì thứ này sẽ có ích khi tìm người sinh ra thế hệ tiếp theo của Lệ Hằng.

Tất cả những người có gen đặc biệt đều được giữ lại pheromone trong một bộ phận lưu trữ đặc biệt của quân đội.

Bác sĩ Lạc đã nhờ mọi người lấy một ít, ít nhất là để Viên Nghị giải tỏa trước. Lúc này, bà liền nói thật: "Nếu không thể kiểm soát hiệu quả chất ức chế, thì lượng dự trữ hiện tại không đủ. Và đánh giá từ tình hình hiện tại của Viên Nghị, thuốc ức chế thực sự không có hiệu quả."

Giản Ngọc Như phát hiện Viên Nghị không đỡ hơn chút nào, bà cũng rất lo lắng: "Không nghĩ ra được cách nào khác sao? Nóng như vậy thằng bé sao chịu nổi?"

Bác sĩ Lạc nói: "Người đi lấy pheromone nguyên chất của Lệ Hằng đã đến phòng chứa đồ rồi, lát nữa sẽ dùng cho Viên Nghị."

Mọi người đều ở trong bệnh viện, mà môi trường lưu trữ pheromone cũng cần phải đáp ứng một số điều kiện nhất định, vì vậy nó được đặt ở nơi có chút xa.

Giản Ngọc Như tiếp tục giúp Viên Nghị lau mồ hôi: "Tiểu Nghị, nếu cảm thấy khó chịu thì khóc đi, đừng kìm nén là được."

Viên Nghị co người trên giường, giống như một con tôm luộc. Cậu không sợ đau, nhưng những bất bình và bất an nảy sinh từ trong lòng cậu thực sự khó kiềm chế và có thể khiến mọi người phát điên.

Cậu sợ rằng mình sẽ không thể kiểm soát được thời kỳ phát tình, nhưng cậu càng sợ đứa bé sẽ rời đi...

Cậu muốn được xoa dịu, cậu muốn pheromone của Lệ Hằng.

Thậm chí cậu còn điên cuồng nghĩ, nếu lúc này Lệ Hằng ở đây, cậu nhất định sẽ ôm lấy người này, cắn cổ hắn, tuyệt vọng cắn mút.

Là ai…

Là ai đã hại cậu và đứa bé. Nếu cậu mà biết, cậu sẽ để bên kia phải trả giá gấp đôi.

Lúc này, người đi lấy pheromone cuối cùng cũng chạy trở về. Cô ta đang cầm một hộp bảo vệ pheromone trong tay, nhưng vẻ mặt của cô ta trông không giống như thở phào nhẹ nhõm vì đã hoàn thành nhiệm vụ.

Trong nháy mắt bác sĩ Lạc liền biết có gì đó không ổn, khi bà đi ra khỏi phòng chuẩn đoán mở hộp và thấy bên trong trống rỗng.

Bà vội vàng lẩm bẩm: "Chuyện này là như nào? Pheromone đâu?”

Y tá nói: "Nhân viên bảo quản nói pheromone của Lệ tướng quân đã biến mất rồi."

Bác sĩ Lạc túm lấy y tá: "Biến mất rồi? Biến mất rồi là ý gì?"

Y tá nói: "Chúng tôi đã mở kho lưu trữ với chìa khóa ở cả hai bên, nhưng pheromone của Lệ tướng quân mà chúng tôi lấy ra không khớp. Nhân viên trông coi nói rằng nó đã bị đánh tráo. Bây giờ bên đó đang điều tra. Làm sao bây giờ giáo sư?"

Giáo sư Giản thấp giọng mắng: "Bọn họ làm việc như vậy sao? Như này không phải là muốn mạng người rồi sao? Không còn một chút pheromone dự bị nào nữa?"

Y tá cũng lo lắng nói: "Tôi đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm thấy."

Lúc này, y tá đang chăm sóc Viên Nghị trong phòng chẩn đoán đột nhiên chạy ra nói: "Giáo sư mau đến xem Viên Nghị, hình như cậu ấy ra máu rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com