Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

【Chương 3】

Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng lắc đầu, "Ngươi có thể buông ta ra được không?" Y liếc nhìn tay của Lôi Mộng Sát đang giữ chặt eo mình.

Lôi Mộng Sát vui vẻ cười một tiếng, tay buông lỏng cái ôm, "Xin lỗi nhé, tiểu công tử, vừa rồi tình thế cấp bách, ta nhất thời quên mất."

【 Diệp An Thế nhìn thấy cảnh này, khóe miệng hiện lên một nụ cười thật sâu, chậm rãi nói: "Ngoài miệng tuy treo lời xin lỗi, nhưng trên mặt hắn lại không có một tia áy náy."

Lôi Vô Kiệt vẻ mặt phức tạp, ánh mắt dừng lại ở trên người Lôi Mộng Sát một lát, cuối cùng vẫn là tức giận bất bình mà mở miệng: "Lôi Mộng Sát, ta không ngờ ngươi lại trăng hoa như vậy! Ngươi có nghĩ tới sẽ làm nương của ta thất vọng, có xứng đáng với tình cảm chân thành của nương hay không?"

Thấy hắn đã bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, gọi thẳng đại danh của Lôi Mộng Sát, Tiêu Sắt khẽ mỉm cười, trong giọng nói mang theo vài phần trấn an: "Đừng lo đừng lo, thiếu niên phong lưu vốn là như thế. Hai người Lôi Mộng Sát và Cố Kiếm Môn, nếu bàn về độ phong lưu, trong thành Thiên Khải có ai có thể sánh vai cùng với họ? Giáo Phường Tư ba mươi hai các, có chỗ nào bọn họ chưa ghé qua."

Lôi Vô Kiệt nghe vậy càng là tức giận khó nén: "Thiếu niên phong lưu cái gì chứ, rõ ràng là thấy sắc nảy lòng tham! Nếu ta chung tình với một người, dù người khác có đẹp như thiên tiên, ta cũng tuyệt đối không nhìn đến lần thứ hai."

Tiêu Sắt mỉm cười liếc mắt nhìn hắn, trong giọng nói và ánh mắt mang theo vài tia trêu chọc cùng thâm ý: "Ồ? Thật vậy sao?" Thế kẻ lúc trước si ngốc ngắm Bách Lý thành chủ, cơ hồ phải chảy nước miếng lại là người nào? 】

"Công tử, bèo nước gặp nhau cũng là duyên, huống chi ta vừa mới cứu ngươi thoát khỏi nguy hiểm. Ta tên Lôi Mộng Sát, không biết công tử tên là gì?" Bên kia Lôi Mộng Sát đã dán chặt lấy Bách Lý Đông Quân mà trò chuyện, hoàn toàn không để ý tới Kim Khẩu Diêm La Ngôn Thiên Tuế đang giơ một thanh đao bầu ở sau lưng hắn như hổ rình mồi.

Bách Lý Đông Quân còn chưa kịp mở miệng trả lời, Tư Không Trường Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm Lôi Mộng Sát: "Ngươi thật sự là Lôi Mộng Sát kinh lôi ám dũng, thụy mộng sát nhân? Chước Mặc đa ngôn, Chước Mặc công tử, đại đệ tử ưu tú nhất thế hệ này của Lôi gia bảo?"

Lôi Mộng Sát mỉm cười nói: "Cảm ơn lời khen ngợi của ngươi. Nhưng mà bây giờ ta thật sự muốn biết tên huý của vị tiểu công tử này, tiểu công tử, ngươi nói đi?"

Ngôn Thiên Tuế cười lạnh một tiếng: "Hóa ra là Chước Mặc công tử, ngưỡng mộ đã lâu."

Câu hỏi của Lôi Mộng Sát lại lần nữa bị người khác gián đoạn, hắn phẫn nộ quay đầu, cơ miệng như quả pháo lên nòng liên tục bắn đạn: "Ngưỡng mộ đã lâu cái quái gì, ngươi là Kim Khẩu Diêm La, ta là Chước Mặc đa ngôn. Ngươi không thích nói chuyện, ta lại có thể nói tới mức người ta lăn quay ra chết, chúng ta không phải người chung đường, sao phải khách sáo nói ngưỡng với chả mộ? Dù sao ngươi cũng không đánh lại ta, chẳng bằng đại đạo hướng lên trời, từ biệt tại đây, mỗi người một ngả? Có mắt nhìn một chút đi, được không?"

【 Diệp An Thế nghe xong, không khỏi ôm bụng cười to: "Ha ha ha ha, lúc này còn không quên tán tỉnh người ta. Diêm La cái gì đều khiến hắn tức chết rồi."

Đường Liên lẩm bẩm nói: "Không hổ là Chước Mặc đa ngôn, quả nhiên nói nhiều."

Lôi Vô Kiệt đã bị cha hắn làm tức giận đến mất bình tĩnh, sắc mặt âm trầm không nói lời nào.

Ôn Hồ Tửu khẽ cười, trên mặt hiện ra một tia hoài niệm: "Đã lâu không gặp, Chước Mặc công tử." 】

Ngôn Thiên Tuế sao có thể chịu người khác chèn ép như vậy, đang định mở miệng, lại thấy Lôi Mộng Sát lập tức giơ tay lên cản: "Ngươi không nói ta cũng biết, ngươi nhận tiền của kẻ khác thay hắn giải trừ tai hoạ, không giết người thì chẳng lẽ tới thu thuế? Ta cũng không muốn ngăn cản chuyện làm ăn của ngươi, nhưng ngươi nhắm vào người trong nhà kia, y là bằng hữu của ta, thiên hạ đều biết. Y sợ liên lụy tới ta, nhưng ta không sợ bị liên lụy. Cái gọi là bằng hữu, chẳng phải nên xuất hiện vào lúc này hay sao?" Dứt lời, hắn lại quay đầu đối Bách Lý Đông Quân lộ ra một nụ cười xán lạn tươi rói, "Tiểu công tử, xin lui ra phía sau, chuyện nơi này cứ giao cho ta."

【 Lôi Vô Kiệt buồn bã nói: "Bằng hữu... Nhưng ngươi có biết người mình đang trêu chọc là người mà bằng hữu của ngươi yêu tha thiết không?"

Tiêu Lăng Trần sờ sờ cằm nói: "Ừm... Người ta vẫn thường nói vợ bạn không thể đụng, bằng hữu của hắn, cũng có phụ vương của ta đi."

Lôi Vô Kiệt quay đầu nhìn Tiêu Lăng Trần một cái, gật gật đầu, "Ừm, không sai." 】

Ngôn Thiên Tuế đã không chịu nổi Lôi Mộng Sát lải nhải, hắn gầm lên một tiếng, vung thanh đao bầu, hung hăng bổ tới Lôi Mộng Sát. Lôi Mộng Sát ung dung mỉm cười, tiến lên một bước, thản nhiên vươn một ngón tay, liền như tường đồng vách sắt, chặt chẽ ngăn cản chế trụ đao bầu của Ngôn Thiên Tuế. Bất luận Ngôn Thiên Tuế phát lực như thế nào, đao bầu kia thế nhưng giống như mắc kẹt trong vũng bùn, không mảy may tiến thêm một bước.

Ngôn Thiên Tuế dần dần đổ mồ hôi đầy trán, sắc mặt xanh mét, mà Lôi Mộng Sát vẫn ung dung như cũ, khóe môi treo lên ý cười nhàn nhạt. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, trong giọng nói mang theo vài phần châm biếm: "Đã nói từ sớm, ngươi không phải đối thủ của ta. Sao mà đần độn quá, lại còn cố chấp nữa, trí nhớ ngắn hạn thế nhỉ?"

Sắc mặt Ngôn Thiên Tuế âm trầm, nếu con đường phía trước bị ngăn cản, vậy liền lui về phía sau. Nhưng mà, thanh đao lại như dính chặt vào tay Lôi Mộng Sát, dù dùng cách gì cũng đều không thể rút về. Mồ hôi từ trán hắn lăn xuống, giống như chuỗi hạt ngọc bị cắt đứt, nện trên sàn nhà gỗ tử đàn, phát ra tiếng vang giòn giã.

Lôi Mộng Sát cười càng thêm xán lạn, lại trầm giọng nói: "Đây là Lôi môn Kinh Thần Chỉ, một tay ba khúc, khúc này tên Bất Ly, như bóng với hình, khó có thể thoát khỏi."

Trong lúc Ngôn Thiên Tuế còn đang kinh ngạc, Lôi Mộng Sát đột nhiên thu hồi ngón tay, Ngôn Thiên Tuế theo quán tính lảo đảo, suýt nữa té ngã về phía sau. Ngón trỏ và ngón giữa của Lôi Mộng Sát khép lại, chỉ về phía Ngôn Thiên Tuế, cười nói: "Khúc thứ hai tên là Bất Quy, có đi mà không có về, lại không có đường về."

Ngôn Thiên Tuế sợ đến mất mật, vội vàng múa thành một đóa hoa đao, hoa đao nở rộ, một đóa biến thành mười đóa, mười đóa biến thành trăm đóa, hóa thành đao ảnh đầy trời. Nhưng mà, thế công sắc bén này ở dưới một chỉ tay của Lôi Mộng Sát, lại giống như cành khô lá úa, bất kham nhất kích. Lưỡi thanh đao bầu này nháy mắt nứt toạc, Ngôn Thiên Tuế nhìn lỗ hổng ghê người, hét lớn một tiếng, giơ thanh đao bầu đã nát kia chém xuống, rõ ràng là muốn cùng Lôi Mộng Sát ngọc nát đá tan.

Nhưng Lôi Mộng Sát chỉ cười lạnh, điềm nhiên vươn chỉ thứ ba: "Khúc thứ ba tên là Kinh Thần. Vì ra tay cực nhanh, có thể xé tan gió mạnh, âm thanh đó như quỷ thần kêu khóc, thế nên được gọi là Kinh Thần Chỉ." Nói xong, một tay điểm ra, cuồng phong sậu khởi, thanh chấn cửu tiêu, phảng phất thiên địa đều vì chiêu này chấn động.

【 Diệp An Thế cong cong khóe miệng, hài hước nói: "Chước Mặc công tử đa ngôn cũng coi như hợp lí đi, dù sao cũng là Chước Mặc nhiều lời. Nhưng Bạc y Hầu đại tướng quân khi đánh giặc đều phải tự mình giải thích, không phải quá vất vả sao?"

Tiêu Sắt khóe miệng mỉm cười, ánh mắt đảo qua Lôi Vô Kiệt, chậm rãi nói: "Chắc chỉ là muốn khoe khoang mà thôi."

Lôi Vô Kiệt hừ lạnh một tiếng, không muốn tiếp tục xem Lôi Mộng Sát khổng tước xòe đuôi, nhưng hắn lại muốn ngắm phong thái khi còn sống của phụ thân. Cuối cùng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà quay đầu lại, trong lòng ngũ vị tạp trần. Phụ thân tuy không còn giống với hình tượng trong lòng hắn, nhưng... dù sao cũng là phụ thân huyết mạch tương liên của hắn mà, là hình ảnh phụ thân trẻ trung phóng khoáng, sống động đã không còn trong trí nhớ thiếu hụt của hắn từ lâu. Trong ánh mắt Lôi Vô Kiệt toát ra một tia quyến luyến, hoài niệm.

Đường Liên đã sớm đắm chìm trong chiêu thức tuyệt kỹ Lôi môn mà Lôi Mộng Sát tung ra, liên tục tán thưởng: "Chước Mặc công tử quả nhiên danh bất hư truyền, hắn đã ra tay, Ngôn Thiên Tuế chỉ sợ không còn đường trốn."

"Sao lại dễ dàng như vậy?" Một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên.

Tư Không Thiên Lạc nghe vậy kinh ngạc mà quay đầu lại, "Cha!"

Mọi người nghe vậy sôi nổi xoay người, chỉ thấy một vị bạc y nam tử phong thái điềm đạm không biết khi nào đã đứng phía sau Tư Không Thiên Lạc. Lôi Vô Kiệt nhìn Tư Không Trường Phong trước mắt, lại quay đầu nhìn về phía thiếu niên Tư Không Trường Phong, không cấm cảm khái vạn ngàn: "Năm tháng vội vàng, thật là..."

Tư Không Trường Phong khóe miệng nhếch lên: "Làm sao nào, nhiều năm trôi qua như vậy, phong thái của ta vẫn như cũ, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, có gì không ổn?"

Bọn tiểu bối nghe vậy, yên lặng cúi đầu, trong lòng âm thầm đánh giá: Ngài vui vẻ là được.

Ôn Hồ Tửu quay đầu nhìn, vẻ mặt ôn hoà nói: "Trường Phong, ngươi cũng tới rồi."

Tư Không Trường Phong cung kính hành lễ: "Ôn tiên sinh, đã lâu không gặp."

Ôn Hồ Tửu khẽ gật đầu, không nhiều lời nữa, chỉ nói: "Tiếp tục xem đi." 】

Có thể cảm nhận mạng sống của Ngôn Thiên Tuế như treo trên sợi tơ mỏng, tên thị vệ mặc nhuyễn giáp quyết đoán bắn một mũi lệnh tiễn lên bầu trời. Lôi Mộng Sát một chỉ tay thẳng hướng Ngôn Thiên Tuế, đột nhiên, một luồng khí lạnh quét qua hắn, ống tay áo dài phất một cái, một loạt ngân châm cắm trên sàn nhà một cách chỉnh tề. Lôi Mộng Sát than nhẹ một tiếng, ánh mắt chuyển hướng tới một bà lão không biết từ khi nào đã ngồi ngay ngắn trên ngạch cửa, đang cúi đầu nghiêm túc khâu giày thêu, "Châm bà bà, đã lâu không gặp, bà vẫn minh mẫn như xưa nhỉ, càng già càng dẻo dai."

Châm bà bà hơi ngẩng đầu, liếc Lôi Mộng Sát một cái, việc may vá trong tay lại chưa từng ngừng lại.

"Hóa ra là tên tiểu tử nhà ngươi. Hừ, hai người chúng ta liên thủ, phần thắng của ngươi không lớn. Huống hồ trên con đường này, tàng long ngọa hổ không chỉ có hai người chúng ta. Nếu thức thời, nể mặt danh tiếng gia tộc của ngươi, chúng ta có thể chừa cho ngươi một con đường sống. Ngươi đi đi, nhưng phải để hai người kia lại."

Lôi Mộng Sát cười nói: "Không đời nào. Một tuyệt thế giai nhân như vậy, nhưỡng rượu lại thơm ngon ngọt ngào, chết chẳng phải đáng tiếc sao?"

Châm bà bà cười lạnh một tiếng, "Không ngờ ngươi lại là loại người si tình, tình nguyện liều mạng vì mỹ nhân. Vậy cùng nhau xuống địa ngục đi."

Ánh mắt Châm bà bà lập tức trở nên sắc bén vô cùng, không còn bộ dáng hiền từ như trước. Tư Không Trường Phong nhạy bén nhận ra nguy hiểm, một tay kéo Bách Lý Đông Quân đến phía sau mình, trường thương vung lên, bảo vệ điểm yếu của hai người. Châm bà bà vung tay áo, mấy chục mũi châm bạc giống như sao băng bắn ra bốn phía. Lôi Mộng Sát xuất liền chín chỉ, tiếp đó vung tay, châm nát rơi đầy đất. Hắn cười nói: "Nhiều năm như vậy, bà bà à, thủ đoạn của bà vẫn chỉ là mấy trò này thôi sao? Nên sớm về hưu một chút, hưởng thụ thiên luân chi nhạc đi, hà tất tranh giành cùng lớp trẻ như chúng ta?"

Châm bà bà hừ lạnh một tiếng, "Ngươi lăn qua lộn lại cũng chỉ là mấy chiêu này, có gì mới mẻ?" Nói, hai tay bà ta khép lại trong tay áo, đột nhiên nhấc lên, gần trăm mũi châm bạc trút xuống như thiên nữ tán hoa.

Lôi Mộng Sát đạm nhiên cười, "Thích mới mẻ thì ta cho bà mới mẻ." Hắn thu tay vào ống tay áo, ngay tiếp đó ngón trỏ nhẹ nhàng búng ra, một thứ gì đó rời tay, nhanh chóng đụng phải châm bạc trên không trung, lập tức nổ tung, cũng phá tan chỗ châm bạc còn lại, khiến chúng bay tứ tán.

Bỗng nhiên có tiếng 'rầm' 'rầm' 'rầm' vang lên, tiếp đó mùi rượu thơm nồng đột ngột lan khắp quán. Tư Không Trường Phong bất an mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lu rượu mà Bách Lý Đông Quân đặt ở trong một góc đã bị đám châm bạc kia đánh xuyên qua, rượu ngon như suối phun trào, cuồn cuộn chảy đầy đất.

Bách Lý Đông Quân lửa giận bừng bừng không thể át, nắm chặt song quyền, hít sâu một hơi, đối với Châm bà bà phẫn nộ quát: "Ngươi thật to gan! Dám phá hỏng rượu của ta, ngươi phải trả giá đắt!"

Lôi Mộng Sát cũng bị tiếng gầm giận dữ của y làm hoang mang. Tuy nói rồng có vảy ngược, đụng là chạm, nhưng tiểu công tử này võ công một chút cũng không biết, lại dựa vào cái gì để làm Châm bà bà "châm thêu ánh nến, trăm thước không người sống" phải trả giá đắt đây?

Tư Không Trường Phong càng hoang mang hơn, lòng tràn đầy nghi hoặc.

【 Tư Không Trường Phong cõi lòng ngập tràn xúc động mà hồi tưởng, nói: "Lúc ấy ta cũng cho rằng Đông Quân tức quá nên phát điên rồi, cho tới khi y gọi Tiểu Bạch xuất hiện, thật là làm ta mở rộng tầm mắt. Ta làm công cho y đã lâu, thế mà lại không biết dưới hầm của y còn cất giấu con quái vật khổng lồ như vậy." 】

Bách Lý Đông Quân dồn khí đan điền, hét lớn một tiếng "Tiểu Bạch", thanh âm xuyên thấu toàn bộ quán rượu. Ngay sau đó, sàn nhà kịch liệt chấn động, chỉ nghe 'rầm' một tiếng vang lớn, toàn bộ sàn nhà trũng xuống, Châm bà bà và Ngôn Thiên Tuế đều bị đẩy lui ra ngoài cửa. Tư Không Trường Phong kinh hãi mà nhìn hố động sâu không thấy đáy kia, "Ngươi rốt cuộc nuôi thứ gì dưới hầm thế?"

Bách Lý Đông Quân vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, đột nhiên, một cái đầu xuyên qua sàn gỗ lao lên, thân mật mà cọ cọ ở bên người Bách Lý Đông Quân, sau đó nâng y lên. Mọi người lúc này mới thấy rõ, đó là một con rắn lớn óng ánh như ngọc, dài tới gần mười trượng, nó nâng người, lập tức khiến quán rượu gần như chật cứng. Có lẽ là bởi vì phải ở dưới hầm lâu ngày, nó bất mãn vặn vẹo cơ thể to lớn, bàn ghế trong quán rượu nháy mắt bị nghiền đến dập nát, vụn gỗ văng khắp nơi.

【 Tư Không Trường Phong cười nói: "Còn nói ta là đồ phá của, đây mới là đồ phá của chân chính."

Ôn Hồ Tửu liếc xéo hắn, "Ngươi có thể so sánh với Tiểu Bạch của chúng ta sao?"

Tư Không Trường Phong ngượng ngùng câm miệng, hắn sao lại quên mất, Ôn Hồ Tửu cũng ở đây. 】

Bách Lý Đông Quân đứng vững trên đỉnh đầu Bạch Lưu Ly, ngạo nghễ nhìn xuống Châm bà bà, bình tĩnh nói: "Phải trả giá đắt."

【 Lôi Vô Kiệt chớp mắt, "Khí thế này... Y thật sự không biết võ công?"

Diệp An Thế cười to nói: "Nương từ khi còn là thiếu niên đã rất giỏi giả vờ. Giả vờ hồi lâu, y liền thật sự trở thành thiên hạ đệ nhất, đứng đầu thiên hạ."

Mọi người nghĩ ngợi, quả thực là như thế, không khỏi thở dài thổn thức. 】

Bách Lý Đông Quân vỗ nhẹ lên đầu Bạch Lưu Ly, dặn dò nó giáo huấn đám người Châm bà bà. Tiểu Bạch bị nhốt lâu như vậy, cuối cùng có thể thoải mái hoạt động, vui vẻ cực kỳ. Đuôi dài đảo qua, đập tan cánh cửa, Châm bà bà và Ngôn Thiên Tuế có thể may mắn né tránh, nhưng vận khí của hai tên tùy tùng kia lại không tốt như vậy, ngã trên mặt đất kêu thảm, không bò dậy nổi.

Bách Lý Đông Quân tiếp tục nói: "Đánh cho bọn họ mấy ngày tới không thể xuống giường là được, đừng làm hại tính mạng người ta."

【 Lôi Vô Kiệt lẩm bẩm nói: "Người ta đều muốn giết y, y lại không nỡ làm hại tính mạng người ta. Bách Lý thành chủ thật sự vô cùng thiện lương."

Tư Không Trường Phong ôn nhu nói: "Đông Quân vẫn luôn mềm lòng." Dứt lời hắn đảo mắt lướt qua Tiêu Vũ. Tiêu Vũ cảm giác được ánh mắt của hắn, không dám quay đầu đối mặt, tự giác cúi thấp đầu xuống, chua xót mà nghĩ: Đúng vậy, nếu nương không mềm lòng, đã không có ta. 】

Bách Lý Đông Quân còn đang dỗ dành Tiểu Bạch, nói những cái lu rượu đó đều dành cho nó uống, lại bị đám người kia phá hỏng. Tiểu Bạch vừa nghe lời này, càng thêm tức giận, điên cuồng mà hướng đám người Châm bà bà và Ngôn Thiên Tuế khởi xướng công kích mãnh liệt. Châm bà bà thấy thế cục càng thêm nguy cấp, ống tay áo nhẹ vung, toàn bộ đèn đuốc trên đường phố nháy mắt sáng trưng giống như ban ngày. Lôi Mộng Sát thấy thế, cau mày, trong lòng dự cảm bất an, vội vàng hướng Bách Lý Đông Quân hô: "Tiểu công tử, bây giờ thoát thân mới là thượng sách. Bà ta đã triệu tập tất cả mọi người trong phố ra hỗ trợ, như vậy chúng ta có chắp cánh cũng khó thoát."

Ngôn Thiên Tuế mắt thấy tình thế không ổn, vội vàng đối Châm bà bà hô: "Đánh rắn vô dụng thôi, trực tiếp đối phó tiểu tử kia!"

Lời còn chưa dứt, một mũi ngân chậm cực nhỏ mà mắt thường không cách nào thấy rõ đã xé gió bắn tới, đâm thẳng tới yết hầu của Bách Lý Đông Quân, nhưng khi chỉ còn một tấc nữa lại đột nhiên dừng lại. Bách Lý Đông Quân kinh ngạc nhìn Lôi Mộng Sát, không biết từ khi nào hắn đã phi thân tới, một tay gắt gao ôm lấy eo của y, một tay kẹp lấy mũi châm bạc kia ném xuống đất, khóe miệng gợi lên ý cười: "Ta lại cứu ngươi một lần, tiểu công tử."

"Bách Lý Đông Quân."

Bách Lý Đông Quân nhẹ giọng đáp lại, thổ lộ tên của mình.

Lôi Mộng Sát khẽ cười một tiếng: "Ta biết." Từ một khắc kia Bạch Lưu Ly hiện thân, hắn liền đã đoán được vài phần. Linh xà đã gần như hóa giao, thế gian chỉ có một con này, chính là sủng vật được gia chủ Ôn gia nuôi nấng. Lại liên kết với quan hệ sâu sắc giữa Ôn gia và Bách Lý gia, thân phận của Bách Lý Đông Quân đã được miêu tả đủ sinh động.

Bách Lý Đông Quân ngơ ngác nhìn Lôi Mộng Sát, trong lòng nghi hoặc khó hiểu, hắn làm sao biết được chuyện này? Lôi Mộng Sát ôn nhu cười: "Đông Quân, nếu còn không đi thì không kịp nữa rồi."

【 Tư Không Trường Phong tặc lưỡi nói: "Tên gia hoả Lôi Mộng Sát này, đúng là giấu đến đủ sâu. Lúc này ta cũng không biết hắn động tâm với Đông Quân, còn nghĩ hắn thật sự là sư huynh tốt yêu quý sư đệ nên mới đối xử nhiệt tình với y."

Lôi Vô Kiệt nghe được phụ thân thật sự thích Bách Lý thành chủ, không khỏi có chút sốt ruột mà nhìn về phía Tư Không Trường Phong, "Tam thành chủ, cha của con, hắn thật sự..."

Tư Không Trường Phong hơi mỉm cười, "Cảm xúc tình cảm là thứ khó khống chế nhất, thích một người chỉ là nhất thời, nhưng yêu một người là chuyện cả đời. Ta chỉ có thể nói rằng ở thời điểm này, cha của con xác thật động tâm."

Biết Lôi Mộng Sát đã có vợ và con gái, Diệp An Thế nhướng mày: "Vậy thì lòng của hắn cũng quá dễ rung động."

Lôi Vô Kiệt thở dài một hơi, hắn biết, mặc dù hắn thật hy vọng cha mẹ sẽ là ái nhân duy nhất của nhau, nhưng loại chuyện này cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn. Chỉ có thể nói rằng khát khao về một tình yêu giống như cha mẹ mà hắn hằng mơ ước từ nhỏ đã hoàn toàn tan biến.】

Bách Lý Đông Quân hướng Tư Không Trường Phong hô một tiếng, vươn tay kéo hắn lên. Bạch Lưu Ly liền mang theo ba người vọt thẳng tới trên đường mà đi. Bạch Lưu Ly như mũi tên rời dây cung, bay nhanh hướng đến cuối phố, cửa lớn của các quầy hàng hai bên đường giờ đây đều bật mở, đám chủ quán lại chỉ có thể phí công mà nhìn bóng dáng của nó, vô pháp mảy may ngăn cản.

Nhưng Bạch Lưu Ly lại đột nhiên giảm tốc độ, phảng phất phía trước có nguy hiểm làm nó sợ hãi. Phía cuối con đường, có một người mặc áo gấm hoa lệ, chậm rãi từ trong bóng đêm dạo bước ra.

"Bạch Mi Tiếu Lịch, cuối cùng cũng có một kẻ ra dáng đối thủ." Lôi Mộng Sát khóe miệng nhẹ giương, trong cái mỉm cười lại cất giấu sự khẩn trương không dễ phát hiện, Bách Lý Đông Quân nhạy bén nhìn ra, không tự chủ mà ghé mắt nhìn lại. Người có thể làm Tiểu Bạch cảm thấy sợ hãi, tuyệt đối không phải một kẻ đầu đường xó chợ.

Ngay tại khoảnh khắc giương cung bạt kiếm, một tiếng tiêu lạnh lẽo không biết từ góc nào lặng yên vang lên, như khóc như than, du dương triền miên, phảng phất có thể mài phẳng hết thảy lệ khí cùng sát ý của bọn họ. Tư Không Trường Phong âm thầm đánh giá, hắn có thể cảm nhận được trong tiếng tiêu này ẩn chứa nội lực, không phải loại tầm thường, mà là vũ khí sắc bén có thể tiêu ma nhân tâm. Nếu là địch nhân, thế cục đem càng thêm rắc rối phức tạp. Ánh mắt hắn trầm xuống, mà Lôi Mộng Sát lại cười đến càng thêm xán lạn, nói với Bách Lý Đông Quân: "Hắn cũng tới rồi. Đông Quân, mau bảo Bạch Lưu Ly nhanh chóng tiến lên, có tên kia ở đây, lại thêm cả ta, Tiếu Lịch tuyệt đối sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ!"

Lôi Mộng Sát liên tiếp cứu y trong lúc nguy nan, Bách Lý Đông Quân không chút do dự, lập tức chỉ huy Bạch Lưu Ly lao về phía trước. Ở giây cuối cùng bọn họ lướt qua, những cánh hoa đào rơi xuống tựa như làn mưa màu hồng nhạt không biết được rải từ chỗ nào, Bách Lý Đông Quân không tự giác mà quay đầu lại nhìn. Lôi Mộng Sát nhẹ nhàng xoay đầu y về chỗ cũ, cười nói: "Đừng nhìn, tên kia chính là cái gia hỏa thích phô trương. Bất quá, tuy rằng ưa ra vẻ nhưng là người có bản lĩnh thật sự, những kẻ đó không giữ được hắn đâu."

Bách Lý Đông Quân lại quay đầu, hỏi Lôi Mộng Sát: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Ra ngoài thành ba dặm, có Hề Nhược tự."

Bạch Lưu Ly đã ra khỏi phố, Tiếu Lịch vẫn không đuổi theo, xem ra đúng như lời Lôi Mộng Sát thì người nọ quả nhiên lợi hại, Bách Lý Đông Quân thầm nghĩ.

【 "Thanh Ca công tử biết hắn bị Chước Mặc công tử nói là ưa ra vẻ sao?" Tư Không Thiên Lạc hỏi Tư Không Trường Phong.

Tư Không Trường Phong cười nói: "Khả năng là biết đi, nhưng biết thì làm sao, hắn không nói lại Lôi Mộng Sát, cũng không thể từ bỏ sân khấu hoa lệ kia của hắn, chỉ có thể mặc kệ thôi."

Tiêu Vũ vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên lên tiếng: "Bắc Ly bát công tử đã xuất hiện ba vị, chỉ sợ không chỉ là vì gấp rút tiếp viện bằng hữu đi."

Tư Không Trường Phong liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Đúng là người trong hoàng thất, trời sinh đã nhạy cảm với quyền lực."

Tiêu Vũ nhẹ giọng nói: "Tiền bối, nếu có thể, con cũng không nguyện ý là người trong hoàng thất. Mong ngài không cần phải mắng con như vậy."

Tiêu Sắt và Tiêu Lăng Trần đồng thời nhìn về phía Tư Không Trường Phong, ánh mắt u oán. Tư Không Trường Phong cứng người, hắn chỉ muốn đùa một chút thôi, lập tức chọc phải nỗi đau của ba hài tử. Hắn vội nói: "Là ta nói sai rồi, trách ta trách ta. Chúng ta vẫn nên tiếp tục xem đi." 】

Ba người Bách Lý Đông Quân đi vào Hề Nhược tự, cuối cùng cũng tạm thời an toàn. Tư Không Trường Phong thở ra một hơi lạnh, vừa quay đầu thấy Bách Lý Đông Quân ngồi trên một miếng gạch vỡ, ngơ ngác nhìn chằm chằm đống lửa đang bốc cháy vừa được hắn đốt lên để sưởi ấm, tựa hồ rất không vui. Tư Không Trường Phong cho rằng y vẫn còn tức giận vì rượu mình vất vả nhưỡng lại bị phá huỷ. Hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Đông Quân, cởi bầu rượu bên hông đưa cho y, cười nói: "Đừng nóng giận, được rồi, hên là ta đã dự đoán trước, uống thử một ngụm rượu mới của ngươi đi."

Bách Lý Đông Quân nhìn hắn, tiếp nhận bầu rượu bèn mở ra ngửi vài hơi, quả nhiên là loại rượu mới đã được cất ủ nhiều ngày của y. Y liếc Tư Không Trường Phong, hơi giận dỗi nói: "Không chỉ đập phá quán của ta, còn trộm rượu của ta, quả nhiên là đồ phá của..." Dứt lời, Bách Lý Đông Quân liền uống một ngụm rượu.

Tư Không Trường Phong ngồi xổm ở bên người y, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm y, "Thế nào? Có vị gì?"

Bách Lý Đông Quân nhàn nhạt nói: "Là hương vị trong giờ khắc sinh tử. Xem ra rượu này ta nên đặt tên là Giây lát." Dứt lời, y đưa bầu rượu cho Tư Không Trường Phong. Tư Không Trường Phong gấp không chờ nổi mà nếm thử hương vị của rượu tên Giây lát kia.

【 Đám nhỏ Tư Không Thiên Lạc đồng thời đem ánh mắt hướng tới Tư Không Trường Phong, Tư Không Trường Phong có chút xấu hổ, "Nhìn ta làm cái gì?"

Tiêu Sắt cười lắc đầu, "Không có gì, chỉ là sư tôn à, người lúc còn trẻ đúng là ngu ngốc một cách đáng yêu. Ngươi không cảm thấy đại sư tôn trong lòng có chuyện gì đó sao?"

Tư Không Thiên Lạc thở dài nói: "Ta cũng không biết mình được sinh ra như thế nào nữa. Cha à, trước khi đối mặt với đám sát thủ kia, người thật sự không nhìn ra tâm trạng đại sư tôn rất không tốt sao?"

Tư Không Trường Phong lúng túng nói: "Ta tới trễ, ta nào biết rằng y với Cố Kiếm Môn còn có một đoạn tình cảm như vậy."

Lôi Vô Kiệt hiếu kỳ nói: "Vậy sau này vì sao bọn họ không ở bên nhau?"

Tiêu Sắt mỉm cười nói: "Ta nghĩ chúng ta sẽ sớm biết thôi." 】

Trong ngôi chùa hoang đổ nát, Lôi Mộng Sát nhìn thấy bọn họ nếm rượu, liền đi tới cùng uống một ngụm. Hắn chỉ nếm thử một ngụm, lại thao thao bất tuyệt mà khen ngợi rất nhiều, trong đó hơn phân nửa là khen Bách Lý Đông Quân.

【 Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ đỡ trán, quả thực không muốn nhìn.

Tư Không Thiên Lạc cảm thán nói: "Chước Mặc nhiều lời, Bách Hiểu Đường thật đúng là chuẩn xác."

Diệp An Thế cũng gật gật đầu, "Ta đã biết vì sao hắn lại chơi thân với Cố Kiếm Môn như vậy. Các ngươi không phát hiện sao, hai người bọn họ rất biết dùng lời mật ngọt gãi đúng chỗ ngứa giống hệt nhau. Chắc là từ mấy lúc ở Thiên Khải hoa lâu, cặp kè với các cô nương trong đó mà luyện thành cách thức tán tỉnh này đi."

Đường Liên lạnh lùng nói: "Kết quả cuối cùng đủ để chứng minh, nương không để mình bị mấy chiêu này dụ dỗ."

Tiêu Sắt liếc hắn một cái, nói: "Đại sư huynh, hiện tại đưa ra kết luận vẫn còn sớm." 】

—Nửa đoạn sau ở trứng màu —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com